LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Đến khi nào em trở thành duy nhất?

88 lượt xem

Đợt gió mùa đông bắc đầu tiên tràn về, lạnh lẽo và hanh khô. Một cơn gió lạnh ùa đến, va vào khung cửa sổ cũ kĩ, khiến nó vang lên những tiếng kêu cọt kẹt. An đứng dậy đóng cửa sổ, cài then một cách chắc chắn rồi cứ thế đứng im nhìn chằm chằm khung cảnh bên ngoài qua lớp kính dày. Cô đưa tay, ôm lấy hai khuỷu tay của mình, lặng im cảm nhận từng đợt gió đang rít gào trong tim, lạnh buốt. Ngồi trên ghế so fa, Phong nhấm nháp từng ngụm cà phê đắng ngắt, khản giọng nói:

- Phải nói bao nhiêu lần nữa em mới chịu thôi? Chẳng phải anh đã nói rồi sao, dù bất cứ lí do gì thì anh cũng không chấp nhận chia tay.

An quay lại, im lặng nhìn anh. Một lúc lâu sau, cô khẽ cười, giọng nói yếu ớt, mơ hồ, khiến cô cứ tưởng rằng đó là tiếng nói vang vọng về từ một nơi xa lắm, chứ không phải chính cô đang nói vậy.

- Không chia tay, để cứ hành hạ nhau mãi thế này hả anh? Không chia tay, để em cứ mãi ích kỉ bắt anh phải lựa chọn giữa hai người sao? Em đã nói rồi còn gì, đâu phải là một lời chia tay đâu. Em chỉ muốn chúng ta tạm xa nhau, để em có thể học cách mạnh mẽ khi không có anh bên cạnh. Để anh có thể nhận ra bản thân mình cô đơn và thấy em quan trọng đến thế nào. Để đến một ngày nào đó, khi em trở thành duy nhất trong lòng anh. Đến lúc ấy, em sẽ quay trở về bên anh.

Anh đứng dậy, đến bên cạnh cô, nhìn sâu vào đôi mắt màu xám tro u tối. Đã có thời, anh yêu đôi mắt này của cô, long lanh và ấm áp. Vậy mà sao giờ đôi mắt cô lại u ám đến thế? Anh cẩn thận quàng lại khăn quàng đang buông xo bên hai vai cho cô, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên gò má gầy guộc, xót xa nói.

- Ăn nhiều vào đấy nhé, dạo này em gầy quá.

An mím môi, hơi cúi đầu xuống, khóe mắt long lanh, ầng ậc nước, nhưng giọng nói của cô lại bình thản đến lạ.

- Em biết rồi mà, anh đừng lo.

Anh ôm cô, siết chặt lấy thân hình mảnh mai trong vòng tay rắn chắc của mình, thì thầm.

- Anh sẽ thường xuyên nhắn tin cho em.

Cứ thế, họ xa nhau...

Vy và An, hai người con gái vô cùng quan trọng trong cuộc đời anh. Và thật không may, họ lại bước vào cuộc đời anh cùng một lúc. Vy là người con gái dịu dàng, yếu đuối. Cô có nhiều điểm tương đồng với anh, và luôn có bộ dạng yếu ớt, ngoan ngoãn như một chú mèo con, khiến anh luôn muốn bảo vệ và che chở. An thì ngược lại, cô là một cô gái mạnh mẽ, hay đúng hơn là luôn cố tỏ ra mạnh mẽ. An không đẹp bằng Vy, cô luôn tạo cho mình một vẻ ngoài ngang tàng và gai góc. Nhưng trái tim cô lại ấm áp, nồng nhiệt và yếu đuối hơn bất cứ ai. Thật kì lạ khi anh lại yêu cả hai cô gái cùng một lúc. Càng kì lạ hơn khi cả hai cô gái ấy đều chấp nhận điều đó, dù đau đớn. Thật ra, An vốn không thể chịu đựng được, nhưng cô lại quá yếu đuối. Bao lần chia tay, rồi lại làm lành, rồi lại tiếp tục đau đớn nhìn anh ở bên cạnh Vy.

Cô không đủ can đảm để chia tay anh, thế nên cô chọn cách rời xa anh, tạm thời giữ cho nhau một khoảng cách, hy vọng quãng thời gian xa cô, anh sẽ nhận ra người anh yêu nhất là cô, không phải Vy.

Xa An, cũng giống như đánh mất một nửa trái tim mình. Đôi khi, ngồi một mình, anh cũng cảm thấy nhớ. Nhưng nhớ, rồi lại thôi. Hình bóng của cô chẳng bao giờ ám ảnh trong tâm trí của anh quá nhiều. Những dòng xoáy của cuộc đời cuốn anh vào một không gian bận rộn và ồn ào. Những xô bồ của cuộc sống thường nhật đẩy anh đi, khiến anh quay cuồng. Mùi thuốc lá nồng đậm khiến anh quên dần đi hương nước hoa ngọt ngào, nhàn nhạt nơi cô. Anh vẫn yêu cô, nhưng hóa ra nỗi nhớ anh dành cho cô lại không nhiều như anh đã tưởng tượng. Nhiều khi say rượu, tay cầm điếu thuốc đang phả khói. Mùi rượu quyện lẫn với mùi thuốc lá xộc vào mũi khiến đầu anh phát đau. Anh lại chợt nhớ đến những lúc cô cằn nhằn, bắt anh không được hút thuốc, không được uống rượu. Anh uể oải dụi tắt điếu thuốc, nhưng chỉ một lát sau, anh lại rút ra một điếu thuốc khác, châm lửa hút. Anh cần mùi thuốc lá nồng đậm để quên đi cảm giác chênh vênh, cô độc. Cần đem mình ném vào thế giới quay cuồng của men say để quên đi những điều mà anh cần đối mặt, kể cả đôi mắt màu xám tro u tối của cô. Anh nhớ cô, nhưng anh biết rõ sớm muộn gì cô cũng sẽ quay lại bên anh, rồi sẽ lại nhìn anh với đôi mắt sũng nước, nói rằng cô nhớ anh không chịu được. Rồi anh sẽ lại được nghe tiếng cằn nhằn khó chịu của cô mỗi khi anh hút thuốc hay uống rượu. Mọi chuyện sẽ quay trở về đúng với trật tự của nó, như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Bởi tình yêu của họ cứ như trò chơi đuổi bắt, cô lúc nào cũng là người đuổi theo anh, nhưng dù cho cô có cố gắng đến thế nào cũng không bao giờ có thể đuổi kịp. Biết bao lần cô nói lời chia tay, anh không đồng ý, rồi cô sẽ khóc và họ sẽ cãi nhau thật lâu, cho đến khi cô thành công trong việc bắt anh nói câu đồng ý. Nhưng chẳng bao giờ họ có thể chia tay nhau được vì chỉ ngay sau đó cô sẽ lại ôm chầm lấy anh, khóc thút thít và đấm vào ngực anh, oán trách: " Vì sao em luôn là người cần anh hơn?"

Thế nhưng lần này anh đã sai, cô quyết tâm hơn anh nghĩ rất nhiều. Suốt một tháng, cô không tới tìm anh, cũng không có lấy một tin nhắn. Anh vẫn duy trì thói quen nhắn tin chúc ngủ ngon cho cô vào mỗi buổi tối. Nhưng chờ rất lâu sau, cũng không thấy cô nhắn tin trả lời. Nỗi nhớ dần trở nên cồn cào và da diết, khói thuốc và men say cũng không thể xua đi nỗi nhớ quay quắt trong lòng được nữa. Anh nhớ cô đến phát điên.

Một ngày, như thường lệ, anh nhắn tin cho cô, nghĩ rằng cô sẽ không nhắn tin lại nên anh quăng điện thoại lên trên giường rồi đi tắm. Một lát sau từ phòng tắm bước ra, anh cầm lấy điện thoại theo thói quen, phát hiện có một tin nhắn của cô. Một tin nhắn chỉ vỏn vẹn có hai chữ "Em sợ!". Anh vội vã nhắn tin lại cho cô, có chút lo lắng "Em sao thế?".

Một lúc lâu sau, mới thấy cô nhắn tin trả lời "Hôm trước, anh nhắn tin cho em là "chúc ngủ ngon, em yêu của anh ". Hôm sau, anh nhắn "Chúc ngủ ngon, em yêu." Hôm nay, anh nhắn "Chúc ngủ ngon. " Liệu có phải ngày mai, anh sẽ nhắn là "Ngủ ngon. " Và đến ngày kia anh sẽ không nhắn tin chúc ngủ ngon cho em nữa?".

Anh nhíu mày, ngón tay nhanh lẹ lướt trên điện thoại "Em nghĩ lung tung gì thế? Anh sẽ không làm thế đâu." Lần này, đợi rất lâu cũng không thấy cô hồi âm lại. Anh nghĩ rằng cô đi ngủ rồi, anh cảm thấy hụt hẫng, buồn bã tắt đèn đi ngủ. Nhưng một lát sau, máy anh lại rung, cô nhắn tin đến. "Anh vẫn chưa cảm thấy em là duy nhất sao?". Anh buồn bã trả lời "Nhất định bắt anh phải lựa chọn sao An? Trước đây em đâu có như vậy?" Không có tin nhắn trả lời, anh buồn bực quăng điện thoại sang một bên, dễ dàng chìm sâu vào giấc ngủ.

Nửa đêm, điện thoại rung, anh cáu bẳn cầm lấy điện thoại, là tin nhắn của An "Em không muốn một ngày nào đó, cả anh và em đều phải cảm thấy hối hận." Anh không hiểu, nhưng suốt cả đêm đó, anh không cách nào ngủ tiếp được nữa.

Lại một tháng nữa trôi qua, anh vẫn không gặp cô. Hằng đêm, anh vẫn đều đặn nhắn tin cho cô. Kể từ sau ngày hôm đó, cô cũng chịu nhắn tin lại cho anh, nhưng chỉ có hai từ ngắn gọn "ngủ ngon ". Anh cũng không buồn để ý nữa, vì từ sau hôm đó, anh giận cô, cảm thấy cô thật trẻ con và ấu trĩ.

Một buổi chiều, Vy nhắn tin cho anh, than thở về việc cô vừa bị một chiếc xe máy quẹt qua. Anh không trả lời, mà ngay lập tức bấm xóa tin nhắn, đây là lần đầu tiên anh làm vậy, vì anh cảm thấy mình đang vô cùng mệt mỏi. Thỉnh thoảng, Vy vẫn hay nói dối anh, cô bịa ra những câu chuyện không có thật, rằng cô bị xe đâm, bị bệnh, phải vào viện... Những lần như vậy, anh đều tỏ ra vô cùng quan tâm cô. Dù biết cô nói dối, nhưng sự lo lắng anh dành cho cô chưa bao giờ là giả dối. Nếu những chuyện đó thực sự xảy ra với cô, anh sẽ đau lòng lắm.

An cũng đã từng như vậy, đó là khi cô phát hiện ra quan hệ của anh và Vy, tối hôm đó, cô pm nick anh, nói rằng cô là Huyền_người bạn thân nhất của cô, và thông báo với anh rằng cô vừa cắt tay tự tử. Đó là lần đầu tiên anh thấy cô hành động trẻ con như thế. Anh vẫn tỏ ra vô cùng lo lắng và ngạc nhiên. Vì anh biết, cô làm như vậy chỉ vì muốn anh chú ý tới cô. Anh biết, anh đã đối xử bất công với cô nhiều lắm.

Tháng thứ ba, họ vẫn giữ một tình trạng như vậy. Cho đến một hôm, anh nhìn lịch, và phát hiện ra chỉ còn hai ngày nữa là đến sinh nhật của An. Mọi năm, vào ngày sinh của anh, cô đều chờ tới lúc 0 giờ đêm rồi gửi tới cho anh một tin nhắn chúc mừng sinh nhật. Cô nói, cô muốn là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật anh, vào đúng thời khắc bước sang ngày mới. Vậy mà lần nào, anh cũng là người cuối cùng chúc mừng sinh nhật cô. Cô đã từng cằn nhằn rất nhiều với anh về vấn đề ấy. Thế nên, năm nay anh quyết định sẽ thay đổi, làm một việc mà năm nào cô cũng làm cho anh - nhắn tin chúc mừng sinh nhật cho cô vào đúng 0 giờ đêm.

Tin nhắn vừa gửi đi, chỉ một lát sau cô đã nhắn lại cho anh "Khi nào trời sáng, chúng ta gặp nhau nhé, em muốn ra biển. "Anh mừng rỡ nhắn lại "Được". Đây là cơ hội tốt để anh được gặp lại cô, và xóa tan đi khoảng cách kì quặc giữa hai người họ suốt ba tháng nay.

Bảy giờ sáng, anh hào hứng thay đồ, vội vã đến nhà cô với tâm trạng hứng khởi. Chỉ có điều, cảnh gặp lại của bọn họ lại không ngọt ngào và tốt đẹp như anh đã tưởng...

Cô nằm đó, trên một chiếc giường thấp đặt ở giữa nhà, được đắp kín bằng một manh chiếu và có một con dao nằm ngang bụng. Bố mẹ cô ngồi bên cạnh giường, gương mặt tái nhợt và đờ đẫn. Huyền - bạn thân của An, đang ngồi trước cửa nhà, gục đầu giữa hai gối. Anh kích động lao lên, muốn nhìn thấy An, muốn ôm lấy cô ấy. Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng có một điều anh có thể biết, rằng An đã không còn có thể cùng anh đi biển, không thể liên tục cằn nhằn với anh, và yêu thương anh suốt cả cuộc đời này như cô ấy đã hứa...

Huyền không cho anh nhìn mặt An, cô kéo anh đi, dùng hết sức lực của một cô gái mảnh mai mà lôi anh rời xa An. Huyền kéo anh đến cuối ngõ, ném vào mặt tôi một quyển sổ, hét lên.

- Đọc đi, và hãy xem anh đã làm những gì, đồ khốn!

Anh sững lại, nhặt cuốn sổ rơi dưới đất lên, lật mở từng trang. Những dòng chữ run rẩy, nhòe đi bởi nước mắt, cô đã viết những trang nhật kí này trong tâm trạng như thế nào? Làm sao anh có thể hiểu được? Những con chữ như những mũi dao sắc nhọn, đâm vào trái tim anh, khiến anh đau đớn, nghẹn ngào.

"Ngày...tháng...năm...
Tại sao em nói muốn rời xa anh, mà một câu níu kéo em lại, anh cũng không chịu làm? Anh muốn bắt em cứ phải đuổi theo anh mãi đến bao giờ? Sao không thể ôm lấy em, và nói rằng em là duy nhất?Vy thật sự quan trọng với anh đến thế sao? Vậy còn em? Còn em thì sao?"

"Ngày...tháng...năm...
Một tháng rồi, sao anh vẫn chưa đến tìm em? Anh có biết em nhớ anh đến thế nào không? Em muốn gặp anh lắm, nếu như...em không thể gặp lại anh nữa, có bao giờ anh hối tiếc không? Em phải chờ hai chữ "mãi mãi" đến bao giờ hả anh? Em muốn gặp anh, nhưng cũng không muốn gặp. Căn bệnh này quái ác quá, giờ em không còn là con bé đáng yêu dễ thương ngày nào anh đã yêu nữa. Cổ họng của em đau lắm, em cảm thấy tiếng nói của mình ngày càng nhỏ đi rồi. Giờ thì cả nói cũng khó, em không cách nào hát cho anh nghe được nữa rồi. Anh luôn muốn nghe em hát mà, phải không? Em cô đơn quá, nhớ anh nhiều lắm."

"Ngày...tháng...năm...
Anh sẽ không bao giờ đến tìm em nữa phải không? Em vẫn biết rằng bản thân mình thật ngu ngốc, tự làm tổn thương đến trái tim mình, nhưng vẫn không cách nào rời bỏ anh. Chẳng có cuộc tình nào có thể kéo dài khi có người thứ ba. Em biết trách ai đây? Trách anh không chung thủy, trách Vy xen vào giữa anh và em, hay là trách chính bản thân mình không đủ khả năng giữ lấy anh? Trái tim anh giống như một nắm cát, dù em có cố gắng nắm chặt đến mấy thì những hạt cát vẫn sẽ luồn qua kẽ tay mà bay đi mất. Thay vì nói với nhau câu tạm biệt, thì có lẽ nên nói là vĩnh biệt. Vì em biết, ngày em trở thành duy nhất sẽ mãi mãi không thành hiện thực. Rồi sẽ có một ngày anh nhận ra, người con gái ấy đáng được trân trọng hơn em. Không hẳn là một câu chia tay, nhưng giữa anh và em, có lẽ đã là một dấu chấm hết rồi.
Lúc này...anh có đang nhớ đến em không?"

"Ngày...tháng...năm..
Hôm nay, em phải nói tới năm lần, từng từ, từng từ một, Huyền mới có thể nghe rõ những gì em nói, em cảm thấy mình không ổn thật rồi. Em sợ lắm, ba tháng rồi, em vẫn chưa gặp anh. Em muốn gặp anh, nhưng giờ này chắc anh chỉ muốn ở bên cạnh Vy thôi, phải không? Nếu anh nhìn thấy em lúc này, chắc anh sẽ chán ghét em mất. Mái tóc đen nhánh mà anh yêu đã rụng hết rồi, giờ em vừa gầy, vừa trọc, rất xấu xí. Nhưng mai là sinh nhật của em rồi, em muốn gặp anh, muốn cùng anh ra biển, anh đã từng hứa với em, rất nhiều lần rồi."

Quyển nhật kí rơi xuống đất, một cơn gió thổi qua, làm lật tung những trang giấy, nhưng lại không thể làm khô đi những giọt nước mắt của anh rơi trên đó. Anh ôm lấy ngực trái, cố gắng hít căng đầy lồng ngực, nhưng lại thấy vô cùng khó khăn, chỉ thấy lồng ngực mình lạnh buốt, đến tê tái cả người.

 

Ngày họ quyết định rời xa nhau, An hỏi anh:

- Anh yêu em không?

- Yêu. - Anh trả lời.

- Yêu nhiều không?

- Nhiều.

Cô cúi đầu, ngập ngừng một chút rồi khẽ hỏi:

- Vậy đến bao giờ em mới là duy nhất?

Gương mặt anh thoáng biến sắc. Anh trầm mặc một lúc lâu rồi bình tĩnh trả lời:

- Đợi đến bao giờ anh coi em là duy nhất đi.

An "à" một tiếng, xoay người ra hướng khác, che giấu đôi mắt đỏ hoe. Anh đau lòng nhìn cô, ôm chặt lấy cô từ phía sau, gục đầu lên hõm cổ của cô. Anh muốn an ủi cô, nhưng bản thân anh lại không biết phải nói thế nào, cũng không có tư cách để nói bất cứ điều gì. Anh cứ thế ôm cô thật lâu, để cô lặng lẽ khóc trong vòng tay mình.

Cô nói:

- Mất bao lâu để chờ hai từ "duy nhất" hả anh? Em không sợ chờ đợi, em chỉ sợ...ngày em chờ...sẽ không đến...

Lúc ấy, anh vẫn chưa hiểu lời cô nói có ý gì. Đến giờ, anh mới có thể hiểu...nhưng...đã quá muộn rồi...

Huyền đứng quay lưng lại với anh, anh không dám chắc cô có đang khóc hay không, bởi cô liên tục khịt mũi, nhưng giọng nói lại vô cùng bình tĩnh.

- Khoảng thời gian đầu bị ung thư thực quản, nó giấu hết tất cả mọi người, một mình dồn hết tiền bạc, âm thầm đi chữa bệnh. Đến khi bệnh nặng hơn, khó giấu được nữa, nó mới chọn cách rời xa anh... - Giọng nói của cô nghẹn đi, nức nở - Nó chỉ muốn quãng thời gian cuối cùng của mình, được yêu, và nhận được tình yêu một cách trọn vẹn, không phải ghen tuông, không phải chia sẻ với bất cứ ai. Vậy mà suốt ba tháng, anh lại chỉ gửi cho nó những tin nhắn sáo rỗng. Nếu anh một lần gọi cho nó, thì anh đã nhận ra giọng nói của nó yếu ớt đến mức nào.

Huyền òa khóc, cô đứng không vững nổi nữa, cô cúi gập người, ôm lấy chính thân thể của mình, nước mắt liên tục rơi xuống, thấm ướt một khoảng đất lớn. Giọng nói đứt quãng, nghẹn đắng.

- Trước khi đi, nó cứ liên tục nói gì đó, chỉ có một mình tôi nghe thấy. Nó nói, nó muốn gặp anh, nó khóc, liên tục kêu đau. Không chỉ cơ thể, mà cả trái tim của nó cũng đau. Anh cứ luôn hẹn lần sau, lần sau với nó, nó vẫn cứ nhẫn nhịn chờ đợi. Nhưng giờ...đã không còn lần sau nữa rồi.

Sự ra đi của An, là một đòn đả kích lớn với Huyền, dù cô đã biết rõ ngày này sớm muộn gì cũng tới. Nhưng, cô lại không ngờ được lại nhanh đến thế. Suốt ba tháng, cô ở lại nhà của An, chăm lo cho An từng chút một, nhìn từng khoảnh khắc cô đau đớn vì bị căn bệnh hành hạ. An đi, bỏ lại gia đình, bạn bè, bỏ lại những ước mơ và hoài bão vẫn còn dang dở. Bỏ cả ước mơ lớn nhất cuộc đời của cô, là kết hôn với Phong, và có một gia đình yên ấm. Cô biết phải làm sao? Khi cô không có tư cách trách móc người đàn ông này?

Đôi chân run rẩy không còn đủ sức nâng đỡ trọng lượng của cơ thể. Anh ngã quỵ xuống đất, nước mắt bất giác rơi. Anh đã làm gì? Anh đã đối xử như thế nào với người anh yêu vậy? Trong khi cô phải chống chọi với căn bệnh ung thư quái ác, và nhớ anh đến phát điên, thì anh đang làm gì? Vui vẻ bên một người con gái khác? Anh đã thất hứa với cô rất nhiều lần. Anh đã từng hứa rằng sẽ đưa cô ra biển, nhưng lần nào anh cũng thất hứa. Anh luôn hẹn lần sau, lần sau. Nhưng giờ...đã không còn lần sau nào nữa rồi...

Anh khóc, tiếng khóc nghẹn đắng nơi cổ họng, chỉ có nước mắt cứ liên tục rơi xuống. Anh mất cô rồi, cô gái có đôi mắt màu xám tro cùng nụ cười tinh nghịch, thây thơ như một đứa trẻ...

***

Một tháng sau, anh ra biển, một mình. Biển nổi sóng, gió và mây vần vũ, xám xịt. Anh cởi giầy, bàn chân lết từng bước trên nền cát lạnh, cảm nhận những hạt cát nhỏ xíu lạo xạo dưới chân. Anh nhìn về phía xa, nhìn những con sóng bạc đầu đang lao đến, chồng lên nhau. Nhìn những con thuyền nhấp nhô ngoài khơi xa, nghe lòng mình chênh vênh và cô độc. Trong quyển nhật kí, An nói, cô muốn được cùng anh ra biển, được đan năm ngón tay vào tay anh, được ôm anh, cảm nhận cái cảm giác ấm áp khi ở trong lồng ngực của anh, và lắng nghe tiếng sóng biển rì rào bên tai. Nhưng ngày hôm nay, cô không có ở đây, chỉ có anh, một mình anh cùng nỗi cô đơn, và nỗi nhớ quay quắt trong tâm trí. Đâu đây, tiếng nói của Huyền cứ vang vọng mãi bên tai anh, ám ảnh.

"Anh đã bao giờ thắc mắc tại sao An luôn đeo băng tay không? Anh có bao giờ để ý không? Anh có từng nhìn thấy vết sẹo mà nó luôn cố che dấu không? Anh có thể dễ dàng tin vào sự yếu đuối của một đứa con gái khác, nhưng lại nghi ngờ nó, khó nó đã thực sự đánh đổi cả tính mạng của mình vì anh. Ngày ấy, anh có biết nó đã nói gì sau khi nhận một cái tát từ tôi không? Nó nói : Vì mày không yêu anh ấy, vì mày không phải là tao, thế nên mày mới có thể nói như vậy. Mày trách tao ngu ngốc, nói tao là kẻ bất hiếu. Tao biết chứ, nhưng mày chưa từng biết tới cảm giác yêu một người hết lòng. Chưa từng biết cái cảm giác yêu thương một người nhiều hơn chính bản thân mình, thế nên, mày làm sao hiểu được. Không có anh ấy, tao biết phải làm sao?"

Anh nhắm mắt, cơn đau nhức nhối nơi lồng ngực, khiến anh không thở nổi, anh lẩm bẩm:

- Nếu em đã biết được cái cảm giác đó, vậy tại sao em lại bỏ anh lại một mình. Tại sao hả An? Em nói đi.

Không có ai trả lời anh, chỉ có tiếng sóng biển đang vẫn thét gào bên tai...

***

Một năm sau.

Vẫn là một ngày đầu đông, khi đợt gió mùa đông bắc đầu tiên tràn về. Bên khung cửa sổ gỗ quen thuộc, anh đứng ở nơi mà An đã đứng, nhìn xa ra phía bên ngoài, gương mặt lạnh lùng, không chút cảm xúc, giống như trái tim đã chết của anh.

Vy ngồi trên ghế sofa, nơi anh đã từng ngồi, gương mặt trắng bệch, bàn tay nắm chặt, nước mắt lã chã rơi trên gương mặt ủy mị, yếu đuối.

- Tại sao đột nhiên anh lại như vậy? Là vì An phải không? Đến bây giờ anh vẫn chưa thể quên An sao? Sao lại muốn chia tay? Tại sao?

- Không phải là một lời chia tay - Anh quay người, nhàn nhạt đáp. - Chỉ là anh muốn chúng ta xa nhau một thời gian, đến bao giờ em trở thành người duy nhất, lúc đó anh sẽ trở về bên em.

Ngày đông, anh vẫn tìm kiếm một hình bóng. Một câu hỏi mà mãi mãi anh cũng không trả lời được - đến bao giờ, anh mới chờ đợi được hai chữ duy nhất?

 

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư