XUYÊN VIỆT CHI PHÁO HÔI NAM XỨNG - Chương 224
Bạch Phàm | Chat Online | |
23/07/2019 23:51:59 | |
Truyện kiếm hiệp | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
92 lượt xem
- * XUYÊN VIỆT CHI PHÁO HÔI NAM XỨNG - Chương 225 (Truyện kiếm hiệp)
- * XUYÊN VIỆT CHI PHÁO HÔI NAM XỨNG - Chương 226 (Truyện kiếm hiệp)
- * ĐỘC TÔN TAM GIỚI - Chương 902: Không đề (Truyện tiên hiệp)
- * BOSS HUNG DỮ - ÔNG XÃ KẾT HÔN ĐI - Chương 534: Đồ Ngốc, đây mới gọi là hôn môi! (Truyện ngôn tình)
“Đây không phải là Lục Nghiêu sao? Sao lại ở chỗ này uống rượu giải sầu vậy?”
“Vợchạy theo người ta, cho nên hắn mới tới đây uống rượu giải sầu đấy.”
“Lục Nghiêu cũng thật là, vì một song nhi mà tự hủy tương lai, hai năm trước hắn đãlà võ vương kiêm minh văn sư ngũ cấp,nhưng khitên Trang Du kia đi rồi, thực lực của hắn lạichưa từng tiến bộ thêm.” Một thiếu niên mặc y phục xanh tràn đầy khinh thường nói.
“Cho dù hắn không tiến thêm thì cũng mạnh hơn ngươi đấy.” Một thiếu niên mặc y phục xanh lam bỡn cợt.
Khuôn mặt thiếu niên y phục xanh đỏ lên, tràn đầy không cam lòng nói: “Nếu hắn cứ tiếp tục suy sút như vậy, sớm muộn gì ta cũng có thể đuổi theo hắn.”
Thiếu niên y phục xanh lam nhẹ lay động chiếc quạt trên tay, nói: “Lục Nghiêu đúng làđáng tiếc, nghe nói năm đó Lục Nghiêu cũng là một nhân vật có thể ganh đua với Mộ Thần.”
“Chỉ với hắn á? Một tên không tư tiến thủ, một tên tửu quỷ cả ngày uống say như chết như Lục Nghiêu? Không thể nào! Mộ Thần chính là võ hoàng đấy! Hắn là tuyệt thế thiên tài mà các quốc gia đều công nhận. Lục Nghiêu làm sao có thể so với người ta được!” Thiếu niên y phục xanh không cho là đúng.
“Bây giờ thì tất nhiên không được, nhưng nghe nói người này năm đó không kém hơn Mộ Thần bao nhiêu.” Thiếu niên y phục xanh lam nói.
“Chắc chỉ là lời đồn thôi.”
“Có lẽ vậy.”
Lục Nghiêu hung hăng uống một ngụm rượu, tiếng nói chuyện chung quanh truyền vào trong tai Lục Nghiêu, Lục Nghiêu cảm thấy thân tâm đều mệt mỏi.
Trang Du đã chạy theo Bạch Nghị ưu tú hơn hắn. Lời Diệp Thạch nói năm đó quả nhiên trở thành sự thực. Năm đó Trang Du bỏ Lam Nhược Phong, bây giờ Trang Du bỏ chính mình, đúng là thế sự đổi thay!
Khóe miệng Lục Nghiêu nhịn không được nở ra một nụ cười khổ, uổng hắn ở trên người Trang Du đầu nhập vào nhiều như vậy, kết quả tới lúc trở mặt, Trang Du lại một chút cũng không do dự.
Lúc Trang Du rời đi có nói nếu hắn ở Trung Châu thấy tốt thì sẽ nghĩ biện pháp quay về đón mình, kết quả đã hơn hai năm, Trang Du ngay cả bóng dáng cũng không lộ!
Chỉ sợ là tiện nhân kia đã sớm bị đám thanh niên tài giỏi ở Trung Châu mê hoa cả mắt rồi, làm sao có thể nghĩ tới mình nữa. Vì sao năm đó mình lại thích Trang Du? Nếu khi đó mình không gặp Trang Du, lúc này mình tuyệt đối sẽ không tới nông nỗi này.
Lục Nghiêu siết chặt tay, bây giờ Mộ Thần và Diệp Thạch đều là võ hoàng, hai bọn họ đều đã trở thành “tiền bối” của mình…
Cho dù lúc này sư phụ và ông nội của mình gặp được bọn họ, chỉ sợ cũng phải khách khí ba phần. Nghĩ lại lúc trước mình khí phách phấn chấn bao nhiêu bước vào học viện Thánh Tinh, giờ nhìn lại giống như là một truyện cười.
Mọi người chung quanh ca ngợi này nọ về Diệp Thạch Mộ Thần, truyền vào trong tai Lục Nghiêu chỉ cảm thấy như ngũ tạng đang đốt cháy.
Diệp Thạch dựa vào mép thuyền, tràn đầy tò mò nhìn năm tòa Linh Tháp cao ngất trong mây.
“Thật xinh đẹp!” Diệp Thạch nhịn không được mà tán thưởng.
Năm tòa Linh Tháp, mỗi một tòa đều nguy nga hùng vĩ, điêu luyện sắc sảo, không giống như được xuất ra từ tay người nơi này. Đến tột cùng thì Trung Châu là địa phương như thế nào? Nếu có cơ hội, mình nhất định phải đi nhìn thử.
Mộ Thần híp mắt nói: “Hình như Linh Tháp là pháp khí.”
Diệp Thạch sửng sốt hỏi: “Pháp khí?”
Mộ Thần gật đầu: “Đúng vậy!” Chỉ sợ là pháp khí bát cấp. Nơi này vậy mà lại có pháp khí bát cấp!
Diệp Thạch lại nhìn Linh Tháp, ánh mắt nhịn không được toát ra vài phần tham lam.
“Có thể thu không?” Linh Tháp này vừa nhìn liền biết là thứ tốt!
Mộ Thần híp mắt, mặc dù là pháp khí, nhưng chắc là rất khó thu! Nếu không thì cũng sẽ không còn ở chỗ này.
“Mộ thiếu có nhãn lực thật tốt! Nghe nói ngươi cũng là luyện khí sư, xem ra lời đồn là thật.” Tề Lăng nhìn Mộ Thần, kiềm chế sự kinh hãi lại, bình tĩnh nói.
Mộ thần cười cười: “Ta chỉ là có chút hiểu biết về luyện khí thuật mà thôi, cũngkhông ghê gớm lắm.”
“Nghe nói nămtòa Linh Tháp này đích thật là pháp khí.Từ xưa đến nay có rất nhiều võ tông đã thử thu nó, nhưng những người đó nếu không phảibị phản phệ trọng thương thì chính là bị phản phệ chết.Sau đó lại từ từ không có ai đánh chủ ý về năm tòa Linh Tháp nữa.” Tề Lăng cười cười kể với Diệp Thạch.
Diệp Thạch không nhịn được kinh hãi. Ánh mắt y lập lòe thầm nghĩ, may mắn, may mắn, may mà y mới chỉ suy nghĩ, còn chưa có hành động.
Đến Linh Tháp Châu, Mộ Thần và Diệp Thạch liền tạm biệt Tề Lăng.
Hai người đi dạo vài cửa hàng lớn ở Linh Tháp Châu, thu hoạch được không ít, Mộ Thần ra tay đổi một ít đan dược, phù chú không dùng đến thành một đống nguyên thạch và linh thảo.
“Linh Tháp Châu cũng thật là lớn!” Diệp Thạch cảm thán.
Mộ Thần gật đầu, “Đúng thật.”
Linh Tháp Châu có vật tư phong phú hơn Huyền Phong đế quốc nhiều như vậy, vậy có thể tưởng tượng ra ở Trung Châu kia có bao nhiêu phồn hoa.
Mộ Thần và Diệp Thạch lững thững đi vào một tửu lâu.
“Là Lục Nghiêu!” Diệp Thạch kinh ngạc thì thầm một tiếng.
“Vợchạy theo người ta, cho nên hắn mới tới đây uống rượu giải sầu đấy.”
“Lục Nghiêu cũng thật là, vì một song nhi mà tự hủy tương lai, hai năm trước hắn đãlà võ vương kiêm minh văn sư ngũ cấp,nhưng khitên Trang Du kia đi rồi, thực lực của hắn lạichưa từng tiến bộ thêm.” Một thiếu niên mặc y phục xanh tràn đầy khinh thường nói.
“Cho dù hắn không tiến thêm thì cũng mạnh hơn ngươi đấy.” Một thiếu niên mặc y phục xanh lam bỡn cợt.
Khuôn mặt thiếu niên y phục xanh đỏ lên, tràn đầy không cam lòng nói: “Nếu hắn cứ tiếp tục suy sút như vậy, sớm muộn gì ta cũng có thể đuổi theo hắn.”
Thiếu niên y phục xanh lam nhẹ lay động chiếc quạt trên tay, nói: “Lục Nghiêu đúng làđáng tiếc, nghe nói năm đó Lục Nghiêu cũng là một nhân vật có thể ganh đua với Mộ Thần.”
“Chỉ với hắn á? Một tên không tư tiến thủ, một tên tửu quỷ cả ngày uống say như chết như Lục Nghiêu? Không thể nào! Mộ Thần chính là võ hoàng đấy! Hắn là tuyệt thế thiên tài mà các quốc gia đều công nhận. Lục Nghiêu làm sao có thể so với người ta được!” Thiếu niên y phục xanh không cho là đúng.
“Bây giờ thì tất nhiên không được, nhưng nghe nói người này năm đó không kém hơn Mộ Thần bao nhiêu.” Thiếu niên y phục xanh lam nói.
“Chắc chỉ là lời đồn thôi.”
“Có lẽ vậy.”
Lục Nghiêu hung hăng uống một ngụm rượu, tiếng nói chuyện chung quanh truyền vào trong tai Lục Nghiêu, Lục Nghiêu cảm thấy thân tâm đều mệt mỏi.
Trang Du đã chạy theo Bạch Nghị ưu tú hơn hắn. Lời Diệp Thạch nói năm đó quả nhiên trở thành sự thực. Năm đó Trang Du bỏ Lam Nhược Phong, bây giờ Trang Du bỏ chính mình, đúng là thế sự đổi thay!
Khóe miệng Lục Nghiêu nhịn không được nở ra một nụ cười khổ, uổng hắn ở trên người Trang Du đầu nhập vào nhiều như vậy, kết quả tới lúc trở mặt, Trang Du lại một chút cũng không do dự.
Lúc Trang Du rời đi có nói nếu hắn ở Trung Châu thấy tốt thì sẽ nghĩ biện pháp quay về đón mình, kết quả đã hơn hai năm, Trang Du ngay cả bóng dáng cũng không lộ!
Chỉ sợ là tiện nhân kia đã sớm bị đám thanh niên tài giỏi ở Trung Châu mê hoa cả mắt rồi, làm sao có thể nghĩ tới mình nữa. Vì sao năm đó mình lại thích Trang Du? Nếu khi đó mình không gặp Trang Du, lúc này mình tuyệt đối sẽ không tới nông nỗi này.
Lục Nghiêu siết chặt tay, bây giờ Mộ Thần và Diệp Thạch đều là võ hoàng, hai bọn họ đều đã trở thành “tiền bối” của mình…
Cho dù lúc này sư phụ và ông nội của mình gặp được bọn họ, chỉ sợ cũng phải khách khí ba phần. Nghĩ lại lúc trước mình khí phách phấn chấn bao nhiêu bước vào học viện Thánh Tinh, giờ nhìn lại giống như là một truyện cười.
Mọi người chung quanh ca ngợi này nọ về Diệp Thạch Mộ Thần, truyền vào trong tai Lục Nghiêu chỉ cảm thấy như ngũ tạng đang đốt cháy.
Diệp Thạch dựa vào mép thuyền, tràn đầy tò mò nhìn năm tòa Linh Tháp cao ngất trong mây.
“Thật xinh đẹp!” Diệp Thạch nhịn không được mà tán thưởng.
Năm tòa Linh Tháp, mỗi một tòa đều nguy nga hùng vĩ, điêu luyện sắc sảo, không giống như được xuất ra từ tay người nơi này. Đến tột cùng thì Trung Châu là địa phương như thế nào? Nếu có cơ hội, mình nhất định phải đi nhìn thử.
Mộ Thần híp mắt nói: “Hình như Linh Tháp là pháp khí.”
Diệp Thạch sửng sốt hỏi: “Pháp khí?”
Mộ Thần gật đầu: “Đúng vậy!” Chỉ sợ là pháp khí bát cấp. Nơi này vậy mà lại có pháp khí bát cấp!
Diệp Thạch lại nhìn Linh Tháp, ánh mắt nhịn không được toát ra vài phần tham lam.
“Có thể thu không?” Linh Tháp này vừa nhìn liền biết là thứ tốt!
Mộ Thần híp mắt, mặc dù là pháp khí, nhưng chắc là rất khó thu! Nếu không thì cũng sẽ không còn ở chỗ này.
“Mộ thiếu có nhãn lực thật tốt! Nghe nói ngươi cũng là luyện khí sư, xem ra lời đồn là thật.” Tề Lăng nhìn Mộ Thần, kiềm chế sự kinh hãi lại, bình tĩnh nói.
Mộ thần cười cười: “Ta chỉ là có chút hiểu biết về luyện khí thuật mà thôi, cũngkhông ghê gớm lắm.”
“Nghe nói nămtòa Linh Tháp này đích thật là pháp khí.Từ xưa đến nay có rất nhiều võ tông đã thử thu nó, nhưng những người đó nếu không phảibị phản phệ trọng thương thì chính là bị phản phệ chết.Sau đó lại từ từ không có ai đánh chủ ý về năm tòa Linh Tháp nữa.” Tề Lăng cười cười kể với Diệp Thạch.
Diệp Thạch không nhịn được kinh hãi. Ánh mắt y lập lòe thầm nghĩ, may mắn, may mắn, may mà y mới chỉ suy nghĩ, còn chưa có hành động.
Đến Linh Tháp Châu, Mộ Thần và Diệp Thạch liền tạm biệt Tề Lăng.
Hai người đi dạo vài cửa hàng lớn ở Linh Tháp Châu, thu hoạch được không ít, Mộ Thần ra tay đổi một ít đan dược, phù chú không dùng đến thành một đống nguyên thạch và linh thảo.
“Linh Tháp Châu cũng thật là lớn!” Diệp Thạch cảm thán.
Mộ Thần gật đầu, “Đúng thật.”
Linh Tháp Châu có vật tư phong phú hơn Huyền Phong đế quốc nhiều như vậy, vậy có thể tưởng tượng ra ở Trung Châu kia có bao nhiêu phồn hoa.
Mộ Thần và Diệp Thạch lững thững đi vào một tửu lâu.
“Là Lục Nghiêu!” Diệp Thạch kinh ngạc thì thầm một tiếng.
Truyện mới nhất:
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Định Mệnh Sắp Đặt (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!