Gia Cát Linh Ẩn - Chương 150: Ngươi phải xử lý đứa bé
青梅 | Chat Online | |
24/07/2019 14:13:27 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
99 lượt xem
- * A Tì - Chương 9: Nơi đây cậu sẽ thấy tớ không phải là tì tí ti! (Truyện ngắn)
- * A Tì - Chương 10: Cậu bảo thấy gì là thấy gì? (Truyện ngắn)
- * Gia Cát Linh Ẩn - Chương 149: Cha của đứa nhỏ là Lục vương gia (Truyện ngôn tình)
- * Gia Cát Linh Ẩn - Chương 148: Bắt “ma” (Truyện ngôn tình)
Gia Cát Hồng Nhan hưng phấn đi tới lui trong phòng, cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, chính mình đang mang con của Lục điện hạ, đang mang cốt nhục của Sở gia, dưới bầu trời này còn có ai dám nhạo báng nàng! Nàng phủ thêm áo choàng, vội vã ra khỏi phủ!
“Hồng Nhan! Con đi đâu?” Đại phu nhân thấy thần sắc nàng vội vã, gọi ngược nàng lại, “Đại phu đến rồi, con đứng lại đó cho mẹ!”
Gia Cát Hồng Nhan không để ý tới bà, cứ đi ra hướng ngoài phủ, bà vội vội vàng vàng theo sát nàng, thoáng chốc, Gia Cát Hồng Nhan đã không còn thấy bóng dáng, bà gấp đến độ chà tay, lẩm bẩm, “Con gái à, đừng xảy ra chuyện gì nha!”
“Mẹ, mẹ không cần lo lắng, Đại tỷ phải đi giải quyết chuyện này mà!” Gia Cát Linh Ẩn cười nói.
“Sao ngươi lại ở trong này?” Đại phu nhân thấy nàng từ trong phòng Gia Cát Hồng Nhan đi ra, nhất thời như nhìn thấy quỷ, “Ngươi đã nói gì với Hồng Nhan? Nó định đi đâu?”
“Con chẳng nói gì cả.” Gia Cát Linh Ẩn ngậm miệng không nói, “Đợi Đại tỷ về, mẹ hỏi tỷ ấy là được mà.”
“Ngươi!” Thấy nàng nói nhẹ tựa lông hồng, Đại phu nhân hận không thể cho nàng vài cái tát, nhưng ý thức được bản thân không thể chọc vào nàng, “Nếu Hồng Nhan có chuyện gì, ta nhất định nói lão gia đánh gãy chân ngươi!”
Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười mỉa mai, xoay người rời đi.
Gia Cát Hồng Nhan vội vàng chạy đến Lục vương phủ, Diêu tổng quản nhớ nàng từng đến phủ đưa thuốc, lại là Đại tiểu thư của phủ Thừa tướng, liền mời nàng ngồi ở thiên điện chờ Sở Lăng Hiên về.
Khi gần đến giữa trưa, Sở Lăng Hiên mới từ bên ngoài trở về, Diêu tổng quản lập tức tiến lên bẩm báo: “Điện hạ, Gia Cát đại tiểu thư đến, đã chờ cả buổi ở thiên điện.”
“Nàng ta đến làm gì?” Từ sau khi hai người phát sinh quan hệ, Sở Lăng Hiên càng ngày càng chán ghét nàng, mỗi lần nhìn đến nàng, sẽ khiến hắn nhớ đến Gia Cát Linh Ẩn, “Bảo nàng ta về đi! Bản vương còn bận lắm!”
“Điện hạ…” Diêu tổng quản chần chừ, “Gia Cát đại tiểu thư nói có chuyện quan trọng, là chuyện ở Lục Quốc Đại Điển.”
Sở Lăng Hiên chau mày, chuyện ở Lục Quốc Đại Điển? Chẳng lẽ nàng ta đã biết? Ai nói cho nàng ta? Nháy mắt, hắn nghĩ đến một người… Gia Cát Linh Ẩn! Sắc mặt hắn thoáng âm u, nữ nhân kia có phải kiếp trước có thù oán gì với hắn không, bất cứ đâu cũng chống đối lại hắn, nhưng bản thân lại không buông bỏ được nàng! Mặt hắn âm trầm, căn dặn Diêu thổng quản một câu, sau đó đi về hướng thiên điện.
Thấy Sở Lăng Hiên trở về, Gia Cát Hồng Nhan lập tức chạy ra nghênh đón, trên mặt tràn đầy ý cười: “Lục điện hạ vất vả không? Mau ngồi xuống đi.”
“Tìm bản vương có chuyện gì?”
“Ta mang ngọc bội đến trả lại cho người.” Gia Cát Hồng Nhan lấy miếng ngọc kia ra, đặt xuống trước mặt Sở Lăng Hiên, cẩn thận quan sát biểu hiện của hắn, “Ngay cả vật của điện hạ mà người cũng không nhân ra sao?”
“Ngọc bội của bản vương nhiều không đếm xuể, rớt một miếng, làm sao nhớ được, lại làm sao nhớ rớt ở đâu.”
“Điện hạ có thể quên miếng ngọc, nhưng chuyện tối hôm đó ở Lục Quốc Đại Điển, điện hạ sao lại quên.” Gia Cát Hồng Nhan dừng một chút, đến gần hắn, “Nếu điện hạ không thừa nhận, ta sẽ sinh đứa bé này ra, lấy máu nghiệm thân, đến lúc đó chân tướng ắt sẽ rõ ràng! Thế tử cũng có thể nhận tổ quy tông.”
Sở Lăng Hiên không giận còn cười, hắn bỗng nhiên hạ giọng, nói: “Sao đại tiểu thư không nghĩ, tại sao bản vương lại không nhận con mình? Tình cảnh trong cung nhiều nguy hiểm, nếu Hoàng hậu nương nương biết bản vương có con trước, nhất định sẽ sợ địa vị của thái tử lung lay, sớm muộn gì cũng sẽ xuống tay với nàng! Bản vương làm như vậy, hoàn toàn là muốn bảo vệ hai mẹ con nàng thôi.”
“Điện hạ…” Gia Cát Hồng Nhan kinh ngạc nhìn Sở Lăng Hiên, không ngờ hắn sẽ nói vậy, tim không khỏi đập nhanh, “Điện hạ nói thật ư?”
“Đã là con của bản vương, sao bản vương để nó lưu lạc bên ngoài chứ, chỉ là bây giờ thời cơ chưa chín muồi. Nếu thời cơ thích hợp, bản vương sẽ đón hai mẹ con về phủ để chăm sóc!”
“Điện hạ…” Gia Cát Hồng Nhan cảm thấy đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong mười mấy năm qua của nàng, “Điện hạ yên tâm, thiếp nhất định sẽ bình an sinh hạ đứa bé.”
Sở Lăng Hiên lắc đầu: “Bây giờ còn chưa phải lúc, nàng phải xử lý đứa bé đi!”
“Điện hạ!” Gia Cát Hồng Nhan lắp bắp kinh hãi, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, “Điện hạ nói nhiều như vậy, chỉ là vì muốn ta bỏ đứa bé sao?”
“Sao nàng vẫn chưa hiểu?” Giọng điệu Sở Lăng Hiên có chút tức giận, “Nếu hoàng hậu mà biết, đừng nói đứa bé, ngay cả mạng của nàng cũng khó giữ!”
“Sao hoàng hậu biết được đứa bé là của điện hạ?”
“Suốt ngày nàng cứ đến Lục vương phủ, hoàng hậu sẽ không biết ư? Nàng nghĩ tại sao ta phải nhỏ giọng nói chuyện với nàng như vậy, bởi vì trong Lục vương phủ, tất cả đều là tay chân của Hoàng hậu!” Ánh mắt hắn bỗng nhiên dịu dàng, “Ngoan đi, sau này chúng ta vẫn còn có thể có con mà.” Ánh mắt hắn dịu dàng đó, nhưng không có tình cảm.
“Chúng ta…” Câu cuối cùng của Sở Lăng Hiên không thể nghi ngờ để cho Gia Cát Hồng Nhan lại dâng lên niềm hy vọng, “Thiếp xin nghe theo điện hạ.” Nàng lén liếc mắt, thầm nghĩ trở về phủ, lén lút sinh hạ đứa bé, có đứa bé trong tay, có thể uy hiếp Sở Lăng Hiên lập nàng làm vương phi.
Nàng đang đắc ý, bỗng Diêu tổng quan bưng chén thuốc đến, cung kính đưa cho nàng. Nàng hoài nghi nhìn Sở Lăng Hiên: “Điện hạ, đây là…”
“Bản vương lo lắng trí nhớ Đại tiểu thư không tốt, trở về phủ liền quên chuyện này, nên dặn dò Diêu tổng quản đi nấu thuốc, mau uống vào đi, tránh để đêm dài lắm mộng.”
“Điện hạ…” Hy vọng cuối cùng của Gia Cát Hồng Nhan thoáng tan biến, nam nhân này, chiếm lấy thân thể của nàng, làm nàng mang thai, hiện giờ, hắn lại muốn tự tay bóp chết sinh mạng nhỏ bé trong bụng nàng, “Không phải phiền điện hạ, hồi phủ ta sẽ tự mình xử lý.”
“Đại tiểu thư không cần khách sáo, nếu thuốc đã nấu xong, thì có gì mà phiền đâu, nhân lúc còn nóng mau uống đi!”
Gia Cát Hồng Nhan đứng song song với Sở Lăng Hiên, chần chừ không chịu uống.
“Bản vương nghĩ Đại tiểu thư là nữ tử hiểu đạo lý, không ngờ lại chẳng quyết đoán như thế, tương lai làm sao làm Lục vương phi?” Sở Lăng Hiên không vui nói.
“Ta uống!” Gia Cát Hồng Nhan ngửa cổ, uống một hơi cạn sạch, “Hy vọng Lục điện hạ nói lời giữ lời.”
Sở Lăng Hiên cười lạnh: “Diêu quản gia, tiễn Đại tiểu thư ra ngoài, chuyện này, hy vọng Đại tiểu thư đừng nói với bất cứ ai.”
Trên đường hồi phủ, Gia Cát Hồng Nhan không có cảm giác gì, chính là vừa mới vào trong phủ, bụng liền quặn đau, Đại phu nhân sợ đến mức tay chân luống cuống.
“Hồng Nhan, con sao vậy?” Đại phu nhân lo lắng hỏi.
“Mẹ, con không sao, không phải mẹ không muốn con sinh đứa bé sao? Các người không muốn nó, con sinh nó ra làm gì?” Gia Cát Hồng Nhan rú lên thảm thiết, dưới thân trào ra bãi máu tươi, nhất thời ngất đi.
Qua hồi lâu, thấy nàng tỉnh lại, Đại phu nhân mới yên lòng. Bà đau lòng lau giúp mồ hôi thấm ướt tóc nàng: “Con gái, con chịu khổ rồi.”
“Con không sao.” Gia Cát Hồng Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt thống khổ mang theo một tia hy vọng.
Đại phu nhân đến thư phòng, chuẩn bị nói với Gia Cát Chiêm chuyện của Gia Cát Hồng Nhan đã xử lý xong xuôi, liền thấy sắc mặt ông có chút không tốt.
“Lão gia, xảy ra chuyện gì?”
“Hôm nay trên triều đình, có người tố giác cấm quân mua quan bán chức, nhận hối lộ đút túi riêng, Hoàng thượng tức giận, mắng Thất điện hạ, hạn cho điện hạ trong vòng ba ngày điều tra rõ chuyện này.”
“Không phải Hoàng thượng luôn yêu thương Thất điện hạ sao? Hoàng thượng cũng thật là, đều là con trai, còn phân dày mỏng.”
Gia Cát Chiêm cau mày, “Hoàng thượng cũng yêu thương thái tử, chỉ là so với Thất điện hạ, tình thương ấy có chút bình thường. Nhất định là Hoàng thượng rất phẫn nộ, mới có thể tức giận với Thất điện hạ!”
“Người tố giác là ai?”
“Là Từ Hướng của nội các, hắn vẫn luôn không biểu lộ thái độ, không thuộc đảng phái của hoàng tử nào, cho nên Hoàng thượng mới tin tưởng lời nói của hắn.”
“Lão gia, vậy thái độ của nhà Gia Cát và Tiêu gia thế nào?”
“Bà hỏi nhiều như vậy làm gì?” Gia Cát Chiêm trừng mắt với Đại phu nhân, “Nhìn trước mắt, thái độ của Hoàng thượng cũng mập mờ, trước kia còn đề nghị chuyện muốn đổi thái tử, nhưng gần hai năm nay không đề cập lại chuyện này. Chỉ là lần này tức giận với Thất điện hạ, khiến ta thấy được đầu mối.”
“Có khi nào Thất điện hạ thất thế không? Chỗ Linh nhi…”
“Trước tiên hãy chờ xem đã, sau lưng Thất điện hạ, còn có nước Đông Lan mà, cho dù Thất điện hạ thất thế, không phải còn có Lục điện hạ sao? Lòng Lục điện hạ đối với Linh nhi, lão phu cũng biết.”
“Lão gia nói có lý, nhưng không biết Linh nhi…”
“Chuyện này cần nó cho phép sao?”
“Lão gia, chuyện của Hồng Nhan đã xử lý xong, lão gia tha thứ cho nó đi, nói thế nào, nó cũng là cốt nhục của lão gia.”
“Bảo nó sau này cứ ở trong phủ đi, đừng ra ngoài làm mất mặt xấu hổ!”
“Dạ, thiếp biết rồi.”
Trục Nguyệt Hiên.
Lúc này, Gia Cát Linh Ẩn cũng nhận được tin tức này từ Kinh Phong, Sở Lăng Thiên là thống lĩnh cấm quân, cấm quân xảy ra chuyện, Hoàng thượng nhất định sẽ giận lây sang y.
“Tiểu thư, gia bảo Phá Trận tiện thể nhắn lại, nói tiểu thư không cần lo cho gia, chuyện này sẽ nhanh chóng điều tra rõ ràng thôi.”
“Ừ.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, “Chuẩn bị xe ngựa cho ta, ta muốn vào cung một chuyến.”
Vào cung, Liên công công, nội thị bên cạnh Sở Kim Triêu sau khi đi thông truyền, nàng thuận lợi gặp được Sở Kim Triêu trong ngự thư phòng. Thấy nàng đến, Sở Kim Triêu có chút giật mình.
“Tam nha đầu đến thật đúng lúc, mau giúp trẫm ra chủ ý.”
“Hoàng thượng có chuyện gì ư?”
“Tây Bộ của nước Lăng Nguyệt vốn là thảo nguyên màu mỡ, nhưng bắt đầu từ hai mươi năm trước, không biết tại sao, vừa đến mùa xuân thu, liền bị cát thổi đến. Thảo nguyên dần dần bị cát thay thế, dân chúng nơi đó vốn dựa vào chăn thả mà sống, hiện giờ, họ sắp mất đi đất đai sinh sống của mình. Tam nha đầu có thể nghĩ cách để thảo nguyên khôi phục sức sống không?” Sở Kim Triêu hỏi.
“Thần nữ muốn hỏi, hai mươi năm trước, chăn nuôi nông nghiệp nơi đó có phải có một giai đoạn tăng trưởng rất nhanh không?”
“Hả?” Sở Kim Triêu ngẩn ra, hơi giật mình, “Sao Tam nha đầu biết vậy? Quả đúng vậy, có thời điểm, chiến tranh liên miên, cần lượng lớn thịt để cung cấp cho quân đội. Bởi vậy, triều đình mới hạ lệnh cho dân chúng mở rộng quy mộ, để cung cấp quân nhu.”
“Vậy thì đúng rồi.” Gia Cát Linh Ẩn tự tin nói, “Chăn thả quá độ nhất định tạo thành sự suy giảm thảm thực vật, thổ nhưỡng xói mòn, thổ địa sa hóa. Lớp ngoài thổ nhưỡng không còn, thảm thực vật cũng khó sinh trưởng, làm tăng xói mòn thổ nhưỡng, cứ tuần hoàn ác tính như thế, hơn nữa còn bị cát ở hoang mạc Doanh Xuyên phía tây bắc thổi đến, thảo nguyên có màu mỡ đến đâu, cũng sẽ biến thành sa mạc.”
“Hóa ra là vậy!” Sở Kim Triêu hiểu ra, “Tam nha đầu còn thông minh hơn cả các đại thần của trẫm, vậy có cách để xử lý không?”
“Hồng Nhan! Con đi đâu?” Đại phu nhân thấy thần sắc nàng vội vã, gọi ngược nàng lại, “Đại phu đến rồi, con đứng lại đó cho mẹ!”
Gia Cát Hồng Nhan không để ý tới bà, cứ đi ra hướng ngoài phủ, bà vội vội vàng vàng theo sát nàng, thoáng chốc, Gia Cát Hồng Nhan đã không còn thấy bóng dáng, bà gấp đến độ chà tay, lẩm bẩm, “Con gái à, đừng xảy ra chuyện gì nha!”
“Mẹ, mẹ không cần lo lắng, Đại tỷ phải đi giải quyết chuyện này mà!” Gia Cát Linh Ẩn cười nói.
“Sao ngươi lại ở trong này?” Đại phu nhân thấy nàng từ trong phòng Gia Cát Hồng Nhan đi ra, nhất thời như nhìn thấy quỷ, “Ngươi đã nói gì với Hồng Nhan? Nó định đi đâu?”
“Con chẳng nói gì cả.” Gia Cát Linh Ẩn ngậm miệng không nói, “Đợi Đại tỷ về, mẹ hỏi tỷ ấy là được mà.”
“Ngươi!” Thấy nàng nói nhẹ tựa lông hồng, Đại phu nhân hận không thể cho nàng vài cái tát, nhưng ý thức được bản thân không thể chọc vào nàng, “Nếu Hồng Nhan có chuyện gì, ta nhất định nói lão gia đánh gãy chân ngươi!”
Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười mỉa mai, xoay người rời đi.
Gia Cát Hồng Nhan vội vàng chạy đến Lục vương phủ, Diêu tổng quản nhớ nàng từng đến phủ đưa thuốc, lại là Đại tiểu thư của phủ Thừa tướng, liền mời nàng ngồi ở thiên điện chờ Sở Lăng Hiên về.
Khi gần đến giữa trưa, Sở Lăng Hiên mới từ bên ngoài trở về, Diêu tổng quản lập tức tiến lên bẩm báo: “Điện hạ, Gia Cát đại tiểu thư đến, đã chờ cả buổi ở thiên điện.”
“Nàng ta đến làm gì?” Từ sau khi hai người phát sinh quan hệ, Sở Lăng Hiên càng ngày càng chán ghét nàng, mỗi lần nhìn đến nàng, sẽ khiến hắn nhớ đến Gia Cát Linh Ẩn, “Bảo nàng ta về đi! Bản vương còn bận lắm!”
“Điện hạ…” Diêu tổng quản chần chừ, “Gia Cát đại tiểu thư nói có chuyện quan trọng, là chuyện ở Lục Quốc Đại Điển.”
Sở Lăng Hiên chau mày, chuyện ở Lục Quốc Đại Điển? Chẳng lẽ nàng ta đã biết? Ai nói cho nàng ta? Nháy mắt, hắn nghĩ đến một người… Gia Cát Linh Ẩn! Sắc mặt hắn thoáng âm u, nữ nhân kia có phải kiếp trước có thù oán gì với hắn không, bất cứ đâu cũng chống đối lại hắn, nhưng bản thân lại không buông bỏ được nàng! Mặt hắn âm trầm, căn dặn Diêu thổng quản một câu, sau đó đi về hướng thiên điện.
Thấy Sở Lăng Hiên trở về, Gia Cát Hồng Nhan lập tức chạy ra nghênh đón, trên mặt tràn đầy ý cười: “Lục điện hạ vất vả không? Mau ngồi xuống đi.”
“Tìm bản vương có chuyện gì?”
“Ta mang ngọc bội đến trả lại cho người.” Gia Cát Hồng Nhan lấy miếng ngọc kia ra, đặt xuống trước mặt Sở Lăng Hiên, cẩn thận quan sát biểu hiện của hắn, “Ngay cả vật của điện hạ mà người cũng không nhân ra sao?”
“Ngọc bội của bản vương nhiều không đếm xuể, rớt một miếng, làm sao nhớ được, lại làm sao nhớ rớt ở đâu.”
“Điện hạ có thể quên miếng ngọc, nhưng chuyện tối hôm đó ở Lục Quốc Đại Điển, điện hạ sao lại quên.” Gia Cát Hồng Nhan dừng một chút, đến gần hắn, “Nếu điện hạ không thừa nhận, ta sẽ sinh đứa bé này ra, lấy máu nghiệm thân, đến lúc đó chân tướng ắt sẽ rõ ràng! Thế tử cũng có thể nhận tổ quy tông.”
Sở Lăng Hiên không giận còn cười, hắn bỗng nhiên hạ giọng, nói: “Sao đại tiểu thư không nghĩ, tại sao bản vương lại không nhận con mình? Tình cảnh trong cung nhiều nguy hiểm, nếu Hoàng hậu nương nương biết bản vương có con trước, nhất định sẽ sợ địa vị của thái tử lung lay, sớm muộn gì cũng sẽ xuống tay với nàng! Bản vương làm như vậy, hoàn toàn là muốn bảo vệ hai mẹ con nàng thôi.”
“Điện hạ…” Gia Cát Hồng Nhan kinh ngạc nhìn Sở Lăng Hiên, không ngờ hắn sẽ nói vậy, tim không khỏi đập nhanh, “Điện hạ nói thật ư?”
“Đã là con của bản vương, sao bản vương để nó lưu lạc bên ngoài chứ, chỉ là bây giờ thời cơ chưa chín muồi. Nếu thời cơ thích hợp, bản vương sẽ đón hai mẹ con về phủ để chăm sóc!”
“Điện hạ…” Gia Cát Hồng Nhan cảm thấy đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong mười mấy năm qua của nàng, “Điện hạ yên tâm, thiếp nhất định sẽ bình an sinh hạ đứa bé.”
Sở Lăng Hiên lắc đầu: “Bây giờ còn chưa phải lúc, nàng phải xử lý đứa bé đi!”
“Điện hạ!” Gia Cát Hồng Nhan lắp bắp kinh hãi, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, “Điện hạ nói nhiều như vậy, chỉ là vì muốn ta bỏ đứa bé sao?”
“Sao nàng vẫn chưa hiểu?” Giọng điệu Sở Lăng Hiên có chút tức giận, “Nếu hoàng hậu mà biết, đừng nói đứa bé, ngay cả mạng của nàng cũng khó giữ!”
“Sao hoàng hậu biết được đứa bé là của điện hạ?”
“Suốt ngày nàng cứ đến Lục vương phủ, hoàng hậu sẽ không biết ư? Nàng nghĩ tại sao ta phải nhỏ giọng nói chuyện với nàng như vậy, bởi vì trong Lục vương phủ, tất cả đều là tay chân của Hoàng hậu!” Ánh mắt hắn bỗng nhiên dịu dàng, “Ngoan đi, sau này chúng ta vẫn còn có thể có con mà.” Ánh mắt hắn dịu dàng đó, nhưng không có tình cảm.
“Chúng ta…” Câu cuối cùng của Sở Lăng Hiên không thể nghi ngờ để cho Gia Cát Hồng Nhan lại dâng lên niềm hy vọng, “Thiếp xin nghe theo điện hạ.” Nàng lén liếc mắt, thầm nghĩ trở về phủ, lén lút sinh hạ đứa bé, có đứa bé trong tay, có thể uy hiếp Sở Lăng Hiên lập nàng làm vương phi.
Nàng đang đắc ý, bỗng Diêu tổng quan bưng chén thuốc đến, cung kính đưa cho nàng. Nàng hoài nghi nhìn Sở Lăng Hiên: “Điện hạ, đây là…”
“Bản vương lo lắng trí nhớ Đại tiểu thư không tốt, trở về phủ liền quên chuyện này, nên dặn dò Diêu tổng quản đi nấu thuốc, mau uống vào đi, tránh để đêm dài lắm mộng.”
“Điện hạ…” Hy vọng cuối cùng của Gia Cát Hồng Nhan thoáng tan biến, nam nhân này, chiếm lấy thân thể của nàng, làm nàng mang thai, hiện giờ, hắn lại muốn tự tay bóp chết sinh mạng nhỏ bé trong bụng nàng, “Không phải phiền điện hạ, hồi phủ ta sẽ tự mình xử lý.”
“Đại tiểu thư không cần khách sáo, nếu thuốc đã nấu xong, thì có gì mà phiền đâu, nhân lúc còn nóng mau uống đi!”
Gia Cát Hồng Nhan đứng song song với Sở Lăng Hiên, chần chừ không chịu uống.
“Bản vương nghĩ Đại tiểu thư là nữ tử hiểu đạo lý, không ngờ lại chẳng quyết đoán như thế, tương lai làm sao làm Lục vương phi?” Sở Lăng Hiên không vui nói.
“Ta uống!” Gia Cát Hồng Nhan ngửa cổ, uống một hơi cạn sạch, “Hy vọng Lục điện hạ nói lời giữ lời.”
Sở Lăng Hiên cười lạnh: “Diêu quản gia, tiễn Đại tiểu thư ra ngoài, chuyện này, hy vọng Đại tiểu thư đừng nói với bất cứ ai.”
Trên đường hồi phủ, Gia Cát Hồng Nhan không có cảm giác gì, chính là vừa mới vào trong phủ, bụng liền quặn đau, Đại phu nhân sợ đến mức tay chân luống cuống.
“Hồng Nhan, con sao vậy?” Đại phu nhân lo lắng hỏi.
“Mẹ, con không sao, không phải mẹ không muốn con sinh đứa bé sao? Các người không muốn nó, con sinh nó ra làm gì?” Gia Cát Hồng Nhan rú lên thảm thiết, dưới thân trào ra bãi máu tươi, nhất thời ngất đi.
Qua hồi lâu, thấy nàng tỉnh lại, Đại phu nhân mới yên lòng. Bà đau lòng lau giúp mồ hôi thấm ướt tóc nàng: “Con gái, con chịu khổ rồi.”
“Con không sao.” Gia Cát Hồng Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt thống khổ mang theo một tia hy vọng.
Đại phu nhân đến thư phòng, chuẩn bị nói với Gia Cát Chiêm chuyện của Gia Cát Hồng Nhan đã xử lý xong xuôi, liền thấy sắc mặt ông có chút không tốt.
“Lão gia, xảy ra chuyện gì?”
“Hôm nay trên triều đình, có người tố giác cấm quân mua quan bán chức, nhận hối lộ đút túi riêng, Hoàng thượng tức giận, mắng Thất điện hạ, hạn cho điện hạ trong vòng ba ngày điều tra rõ chuyện này.”
“Không phải Hoàng thượng luôn yêu thương Thất điện hạ sao? Hoàng thượng cũng thật là, đều là con trai, còn phân dày mỏng.”
Gia Cát Chiêm cau mày, “Hoàng thượng cũng yêu thương thái tử, chỉ là so với Thất điện hạ, tình thương ấy có chút bình thường. Nhất định là Hoàng thượng rất phẫn nộ, mới có thể tức giận với Thất điện hạ!”
“Người tố giác là ai?”
“Là Từ Hướng của nội các, hắn vẫn luôn không biểu lộ thái độ, không thuộc đảng phái của hoàng tử nào, cho nên Hoàng thượng mới tin tưởng lời nói của hắn.”
“Lão gia, vậy thái độ của nhà Gia Cát và Tiêu gia thế nào?”
“Bà hỏi nhiều như vậy làm gì?” Gia Cát Chiêm trừng mắt với Đại phu nhân, “Nhìn trước mắt, thái độ của Hoàng thượng cũng mập mờ, trước kia còn đề nghị chuyện muốn đổi thái tử, nhưng gần hai năm nay không đề cập lại chuyện này. Chỉ là lần này tức giận với Thất điện hạ, khiến ta thấy được đầu mối.”
“Có khi nào Thất điện hạ thất thế không? Chỗ Linh nhi…”
“Trước tiên hãy chờ xem đã, sau lưng Thất điện hạ, còn có nước Đông Lan mà, cho dù Thất điện hạ thất thế, không phải còn có Lục điện hạ sao? Lòng Lục điện hạ đối với Linh nhi, lão phu cũng biết.”
“Lão gia nói có lý, nhưng không biết Linh nhi…”
“Chuyện này cần nó cho phép sao?”
“Lão gia, chuyện của Hồng Nhan đã xử lý xong, lão gia tha thứ cho nó đi, nói thế nào, nó cũng là cốt nhục của lão gia.”
“Bảo nó sau này cứ ở trong phủ đi, đừng ra ngoài làm mất mặt xấu hổ!”
“Dạ, thiếp biết rồi.”
Trục Nguyệt Hiên.
Lúc này, Gia Cát Linh Ẩn cũng nhận được tin tức này từ Kinh Phong, Sở Lăng Thiên là thống lĩnh cấm quân, cấm quân xảy ra chuyện, Hoàng thượng nhất định sẽ giận lây sang y.
“Tiểu thư, gia bảo Phá Trận tiện thể nhắn lại, nói tiểu thư không cần lo cho gia, chuyện này sẽ nhanh chóng điều tra rõ ràng thôi.”
“Ừ.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, “Chuẩn bị xe ngựa cho ta, ta muốn vào cung một chuyến.”
Vào cung, Liên công công, nội thị bên cạnh Sở Kim Triêu sau khi đi thông truyền, nàng thuận lợi gặp được Sở Kim Triêu trong ngự thư phòng. Thấy nàng đến, Sở Kim Triêu có chút giật mình.
“Tam nha đầu đến thật đúng lúc, mau giúp trẫm ra chủ ý.”
“Hoàng thượng có chuyện gì ư?”
“Tây Bộ của nước Lăng Nguyệt vốn là thảo nguyên màu mỡ, nhưng bắt đầu từ hai mươi năm trước, không biết tại sao, vừa đến mùa xuân thu, liền bị cát thổi đến. Thảo nguyên dần dần bị cát thay thế, dân chúng nơi đó vốn dựa vào chăn thả mà sống, hiện giờ, họ sắp mất đi đất đai sinh sống của mình. Tam nha đầu có thể nghĩ cách để thảo nguyên khôi phục sức sống không?” Sở Kim Triêu hỏi.
“Thần nữ muốn hỏi, hai mươi năm trước, chăn nuôi nông nghiệp nơi đó có phải có một giai đoạn tăng trưởng rất nhanh không?”
“Hả?” Sở Kim Triêu ngẩn ra, hơi giật mình, “Sao Tam nha đầu biết vậy? Quả đúng vậy, có thời điểm, chiến tranh liên miên, cần lượng lớn thịt để cung cấp cho quân đội. Bởi vậy, triều đình mới hạ lệnh cho dân chúng mở rộng quy mộ, để cung cấp quân nhu.”
“Vậy thì đúng rồi.” Gia Cát Linh Ẩn tự tin nói, “Chăn thả quá độ nhất định tạo thành sự suy giảm thảm thực vật, thổ nhưỡng xói mòn, thổ địa sa hóa. Lớp ngoài thổ nhưỡng không còn, thảm thực vật cũng khó sinh trưởng, làm tăng xói mòn thổ nhưỡng, cứ tuần hoàn ác tính như thế, hơn nữa còn bị cát ở hoang mạc Doanh Xuyên phía tây bắc thổi đến, thảo nguyên có màu mỡ đến đâu, cũng sẽ biến thành sa mạc.”
“Hóa ra là vậy!” Sở Kim Triêu hiểu ra, “Tam nha đầu còn thông minh hơn cả các đại thần của trẫm, vậy có cách để xử lý không?”
Truyện mới nhất:
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Định Mệnh Sắp Đặt (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!