Nói yêu em 99 lần - Chương 409
Nhã Tịnh | Chat Online | |
26/07/2019 09:09:10 | |
Truyện tiểu thuyết | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
75 lượt xem
- * Em của tôi - Chương 1 : Sự bất ngang bằng quá (Truyện ngắn)
- * Nói yêu em 99 lần - Chương 410 (Truyện ngôn tình)
- * Nói yêu em 99 lần - Chương 408 (Truyện tiểu thuyết)
- * Nói yêu em 99 lần - Chương 407 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
Editor: May
Là một dòng tin nhắn, ở trong phòng an tĩnh, tiếng nhắc nhở lọt vào tai rất rõ ràng, Tần Dĩ Nam nghiêng đầu, nhìn về phía ghế sofa.
Anh hành động bất tiện, Tống Thanh Xuân giúp đỡ lấy điện thoại di động, lúc rút nguồn điện, màn hình điện thoại di động sáng lên một cái, Tống Thanh Xuân lơ đãng nhìn thấy được nội dung trên màn hình.
"Noãn bảo" gửi tin nhắn tới, nội dung chỉ có mấy chữ: "Anh nằm viện?"
Noãn bảo... Là Đường Noãn sao?
Tống Thanh Xuân rũ mí mắt xuống, thần sắc bình tĩnh cầm điện thoại di động đến bên giường, đưa cho Tần Dĩ Nam, sau đó đi gọi y tá đưa cơm.
Tần Dĩ Nam nhận lấy điện thoại di động, không đi mở khóa, chỉ là nhấn sáng điện thoại đã bị tối đen, lúc nhìn thấy nội dung tin nhắn phía trên, khóe môi rõ ràng kéo căng một chút, tạm dừng khoảng nửa phút, từ đầu đến cuối không đều có thả lòng, cuối cùng trực tiếp đặt điện thoại di động ở bên gối.
Thời điểm Tống Thanh Xuân bưng cơm tối vào phòng bệnh, Tần Dĩ Nam nằm thẳng ở trên giường bệnh, nhìn trần nhà chăm chú, giống như là đang suy nghĩ tâm sự gì đó.
Tống Thanh Xuân đẩy bàn ăn di động đến trước giường bệnh, Tần Dĩ Nam cũng không có phản ứng gì, thẳng đến khi Tống Thanh Xuân đưa tay ra đẩy anh một cái, anh mới "hả" một tiếng, nhanh chóng ngồi dậy.
Trong quá trình ăn cơm, hai người không có bất kỳ trò chuyện nào, trong phòng an tĩnh, ngẫu nhiên có đũa đụng đồ sứ phát ra tiếng vang thanh thúy, ăn xong cơm tối, Tống Thanh Xuân thu dọn xong tất cả, sau khi rót một ly nước cho Tần Dĩ Nam, trong phòng liền rơi vào một loại yên tĩnh trước nay chưa từng có.
Loại yên tĩnh này khiến cho không khí cũng trở nên hơi kỳ lạ theo.
Tống Thanh Xuân nhìn ra được, tâm tình Tần Dĩ Nam không tốt, trong lòng cô ít nhiều rõ ràng, có lẽ có liên quan với Đường Noãn.
Trước đây thời điểm cô điên cuồng mê luyến anh, mỗi lần anh bởi vì Đường Noãn mà tâm tình tịch mịch, cô vẫn sẽ luôn nghĩ tất cả biện pháp dỗ anh vui vẻ.
Nhưng hiện tại, chính cô cũng đang miễn cưỡng cười vui, đâu còn có tâm tình dỗ người khác vui vẻ.
Cùng ở chung một chỗ với người có tâm tình không tốt, tâm tình hỏng bét sẽ trở nên càng thêm hỏng bét, đến cuối cùng, Tống Thanh Xuân không hiểu ra sao cả, hốc mắt cũng bắt đầu nhiễm chua xót, cô sợ chính mình lại ngốc tiếp nữa, sẽ khóc òa lên giống như trên taxi, rõ ràng trực tiếp tạm biệt với Tần Dĩ Nam: "Anh Dĩ Nam, thời gian không còn sớm, anh nghỉ sớm một chút, em cũng phải về nhà rồi."
Tần Dĩ Nam nghe được giọng nói của cô, qua một lúc lâu, mới chậm rãi quay đầu, "À" một tiếng, dáng dấp kia nghiễm nhiên là hoàn toàn không biết cô vừa mới nói cái gì.
Trước khi rời đi, Tống Thanh Xuân nghĩ đến lời nói Trình Thanh Thông nói với mình ở cửa phòng bệnh nội trú vào buổi chiều, lại hỏi một câu: "Anh Dĩ Nam, có phải có một tiểu thư tên là Trình Thanh Thông để thứ gì đó của em ở chỗ anh không?"
"Ừ." Tần Dĩ Nam gật gật đầu, có chút tư tưởng không tập trung chỉ chỉ hộp trên tủ đầu giường.
Là một dòng tin nhắn, ở trong phòng an tĩnh, tiếng nhắc nhở lọt vào tai rất rõ ràng, Tần Dĩ Nam nghiêng đầu, nhìn về phía ghế sofa.
Anh hành động bất tiện, Tống Thanh Xuân giúp đỡ lấy điện thoại di động, lúc rút nguồn điện, màn hình điện thoại di động sáng lên một cái, Tống Thanh Xuân lơ đãng nhìn thấy được nội dung trên màn hình.
"Noãn bảo" gửi tin nhắn tới, nội dung chỉ có mấy chữ: "Anh nằm viện?"
Noãn bảo... Là Đường Noãn sao?
Tống Thanh Xuân rũ mí mắt xuống, thần sắc bình tĩnh cầm điện thoại di động đến bên giường, đưa cho Tần Dĩ Nam, sau đó đi gọi y tá đưa cơm.
Tần Dĩ Nam nhận lấy điện thoại di động, không đi mở khóa, chỉ là nhấn sáng điện thoại đã bị tối đen, lúc nhìn thấy nội dung tin nhắn phía trên, khóe môi rõ ràng kéo căng một chút, tạm dừng khoảng nửa phút, từ đầu đến cuối không đều có thả lòng, cuối cùng trực tiếp đặt điện thoại di động ở bên gối.
Thời điểm Tống Thanh Xuân bưng cơm tối vào phòng bệnh, Tần Dĩ Nam nằm thẳng ở trên giường bệnh, nhìn trần nhà chăm chú, giống như là đang suy nghĩ tâm sự gì đó.
Tống Thanh Xuân đẩy bàn ăn di động đến trước giường bệnh, Tần Dĩ Nam cũng không có phản ứng gì, thẳng đến khi Tống Thanh Xuân đưa tay ra đẩy anh một cái, anh mới "hả" một tiếng, nhanh chóng ngồi dậy.
Trong quá trình ăn cơm, hai người không có bất kỳ trò chuyện nào, trong phòng an tĩnh, ngẫu nhiên có đũa đụng đồ sứ phát ra tiếng vang thanh thúy, ăn xong cơm tối, Tống Thanh Xuân thu dọn xong tất cả, sau khi rót một ly nước cho Tần Dĩ Nam, trong phòng liền rơi vào một loại yên tĩnh trước nay chưa từng có.
Loại yên tĩnh này khiến cho không khí cũng trở nên hơi kỳ lạ theo.
Tống Thanh Xuân nhìn ra được, tâm tình Tần Dĩ Nam không tốt, trong lòng cô ít nhiều rõ ràng, có lẽ có liên quan với Đường Noãn.
Trước đây thời điểm cô điên cuồng mê luyến anh, mỗi lần anh bởi vì Đường Noãn mà tâm tình tịch mịch, cô vẫn sẽ luôn nghĩ tất cả biện pháp dỗ anh vui vẻ.
Nhưng hiện tại, chính cô cũng đang miễn cưỡng cười vui, đâu còn có tâm tình dỗ người khác vui vẻ.
Cùng ở chung một chỗ với người có tâm tình không tốt, tâm tình hỏng bét sẽ trở nên càng thêm hỏng bét, đến cuối cùng, Tống Thanh Xuân không hiểu ra sao cả, hốc mắt cũng bắt đầu nhiễm chua xót, cô sợ chính mình lại ngốc tiếp nữa, sẽ khóc òa lên giống như trên taxi, rõ ràng trực tiếp tạm biệt với Tần Dĩ Nam: "Anh Dĩ Nam, thời gian không còn sớm, anh nghỉ sớm một chút, em cũng phải về nhà rồi."
Tần Dĩ Nam nghe được giọng nói của cô, qua một lúc lâu, mới chậm rãi quay đầu, "À" một tiếng, dáng dấp kia nghiễm nhiên là hoàn toàn không biết cô vừa mới nói cái gì.
Trước khi rời đi, Tống Thanh Xuân nghĩ đến lời nói Trình Thanh Thông nói với mình ở cửa phòng bệnh nội trú vào buổi chiều, lại hỏi một câu: "Anh Dĩ Nam, có phải có một tiểu thư tên là Trình Thanh Thông để thứ gì đó của em ở chỗ anh không?"
"Ừ." Tần Dĩ Nam gật gật đầu, có chút tư tưởng không tập trung chỉ chỉ hộp trên tủ đầu giường.
Truyện mới nhất:
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!