Bố già

176 lượt xem

Bố già Vito Corleone ngồi bên cửa sổ căn biệt thự, trầm ngâm nhìn xuống phía dưới sân – nơi đám cưới con gái ông đang diễn ra linh đình, náo nhiệt.

Khách đã ngồi ăn kín các mâm. Giò chả, thịt thà, tôm cua mâm nào cũng còn nguyên, vì khách chỉ tập trung ăn mấy món miến, canh, măng luộc, rau xào, để dành những món thịt kia lát gói mang về cho con cho cháu. Bởi thế bà con nơi đây, khi đi ăn cưới thì ai cũng mang theo một cái túi ni-lông, còn khi ăn cưới về thì ai cũng u lên một cục trong túi quần, đoạn gần ngay bẹn – một tập tục rất đẹp của người dân vùng Sicily!

Không giống đám cưới những nơi khác chỉ có phù dâu, phù rể: đám cưới của người Sicily còn có một loại phù nữa, ấy là phù phong bì. Đội phù phong bì này có nhiệm vụ đứng trước cổng chặn và kiểm tra phong bì của khách: khách nào đi 5 lít sẽ được mời vào mâm cỗ ngon 5 lít; khách đi 2 lít sẽ được dẫn vào ngồi mâm 2 lít (với thức ăn ít hơn và thái độ phục vụ ghẻ lạnh hơn); khách đi 5 chục thì bị mời ra góc sân ngồi cắn hướng dương và uống nước chè.

Nhiều người thắc mắc tại sao bố già không chọn cưới con gái vào cuối tuần cho được ngày đẹp Thanh long hoàng đạo, mà lại tổ chức vào giữa tuần, đúng cái ngày cực xấu Thanh long âm đạo, thì bố già chỉ cười gượng gạo, lắc đầu bảo vì bố không mê tín, nhưng lý do thực sự thì bố đành giữ kín: ấy là bởi thằng con rể bố vẫn cứ nghĩ con gái bố còn trinh, nên buộc phải cưới vào giữa tuần để cái đêm động phòng nó rơi vào đúng kỳ kinh, tạo điều kiện để con gái bố ậm ờ, lấp liếm cái chuyện tiết trinh.

Bố già bật lửa châm xì-gà. Bố có kiểu hút xì gà rất hay: bố không hút ngay mà dùng hai tay cầm điếu xì-gà liên tục đưa ra rồi thụt vào trong miệng, thi thoảng còn lè lưỡi liếm, cho tới khi đầu điếu xì gà phụt ra một luồng khói trắng đục, lúc ấy bố già mới hít vào cho bằng sạch, không để rớt ra giọt khói nào.

“Thưa bác, những người bác đồng ý gặp hôm nay đều đã tới rồi ạ!” – Câu nói của Thomas Hagen – người giữ vai trò consigliori, tức cố vấn kiêm phụ tá – kéo bố già ra khỏi những suy nghĩ mông lung để trở về với thực tại. Bố già thở dài, rít mạnh một hơi xì gà, từ từ nhả khói ra, rồi bảo: “Cho họ lần lượt vào đi”.

Xin giải thích qua một chút để bạn đọc hiểu vì sao bố già lại thở dài: Theo phong tục của vùng Sicily, người ta sẽ không nỡ từ chối nhau điều gì trong ngày cưới con mình. Bố già lại là người đầy uy quyền, nên rất nhiều kẻ lợi dụng ngày này để đến nhờ vả, cạnh cầu danh lợi.

Người đầu tiên bước vào là lão Qwerty Fun-ra-ga. Lão run rẩy chạy tới, phủ phục dưới chân bố già, giọng nức nở: “Bố già ơi! Bố già giúp con gái lão với!”. Bố già cười, nhoẻn miệng hỏi: “Con gái ông làm sao? Nói ta nghe!”. “Chả giấu gì bố già, con gái lão từ khi học mầm non cho đến lớp 12, cháu luôn luôn là một trong những học sinh dốt nhất lớp. Lão biết thế nên đã động viên cháu nghỉ học, xin cho cháu nó đi làm ô-sin, được vài hôm nó bỏ việc, lý do là vì chủ nhà hay bắt nó làm việc nhà. Lão lại xin cho nó đi làm công nhân vệ sinh môi trường, được ba hôm nó cũng nghỉ, lý do vì người ta hay vứt rác về phía nó. Lão lại xin cho nó làm chân phụ xe buýt, được vài hôm nó cũng nghỉ, lý do là vì nó không chịu được sự bất công: rõ ràng nó lên xe sớm nhất mà cứ bị bắt phải nhường ghế cho khách”.

Bố già lại rít một hơi xì gà, từ từ nhả khói ra, rồi cất giọng ê a: “Hay, ông thử xin cho cháu nó đi làm phò xem, có khi lại hợp”. Lão Qwerty Fun-ra-ga gật đầu cái rụp: “Dạ, cháu nó đã làm phò được mấy tháng nay rồi ạ, rất hợp, và chưa thấy cháu nó xin nghỉ việc”. “Vậy hôm nay ông đến gặp ta vì điều gì?” “Dạ, không dám giấu bố già. Sắp tới, con gái lão chuẩn bị tham gia cuộc thi Hoa hậu hành kinh, à nhầm, Hoa hậu hành tinh. Hiếm khi thấy cháu nó lo toan và phấn đấu vì công việc như vậy, nên rất mong bố già ra tay tác động, giúp cho cháu nó được cái giải để công việc cũng như thu nhập của cháu nó sắp tới được khấm khá hơn”.

Bố già nghe vậy thì cười giòn tan: “Trời ạ! Có cái chuyện nhỏ xíu vậy mà nãy giờ cứ vòng vo. Được rồi, ông về đi. Bảo con gái ông đợt tới đừng đi khách nữa, tập trung nghỉ ngơi lấy sức để còn trả lời phỏng vấn báo chí truyền hình, với cả lên Phây xóa ngay mấy cái tút chửi bậy và bay lắc trên bar đi. Mình sắp làm hoa hậu rồi, cần xây dựng hình ảnh trong sáng, thánh thiện”.

Lão Qwerty Fun-ra-ga nghe bố già nói vậy thì mặt tươi như hoa, cúi đầu bái tạ lia lịa rồi nhanh chóng đi ra. Bóng lão Qwerty Fun-ra-ga vừa khuất thì một gã khác đã vội vã đi vào và lại quỳ phục dưới chân bố già. Bố già liếc xuống và nhận ra: là tên Moi-ku-ra-mut – một thằng con lai có bố là người Mĩ, mẹ là người Hoa Kỳ.

“Sao? Hôm nay tới gặp ta là muốn thỉnh cầu điều gì?” – Bố già vừa hỏi vừa ngửa cổ lơ đễnh phả mớ khói nhạt bảng lảng lên không trung. Thằng Moi-ku-ra-mut giọng run run: “Dạ thưa bác bố già. Cháu muốn nhờ bác bố già giúp chuyện hôn nhân của cháu với con gái dòng họ Eliza danh giá ạ!”. Bố già đột nhiên thiên thiện đến lạ, nhẹ nhàng vỗ vai thằng Moi-ku-ra-mut: “Cụ thể thế nào, nói ta nghe!”. Moi-ku-ra-mut dập đầu thưa: “Dạ, cháu rất yêu cô cả của dòng họ Eliza, tên là Eliza-Nhất, nhưng cô ấy không thích cháu, vì thế, cháu chuyển sang yêu cô thứ hai, tên là Eliza-Nhì, cô ấy cũng không thích cháu, cháu lại chuyển sang yêu cô thứ ba, tên là Eliza-Ba, cô ấy cũng không thích cháu, và cháu đành chuyển sang yêu cô út, tên là Eliza-Bét, thật may là cô út cũng yêu cháu”.

Bố già lại trầm ngâm rít một hơi xì gà và hỏi: “Cháu yêu cô Bét thật lòng chứ?”. “Tất nhiên ạ! Không chỉ cô Bét mà cả cô Nhất, cô Nhì, cô Ba, cháu đều yêu thật lòng ạ!”. “Ừ, vậy vấn đề là gì?”. “Dạ, ông bà Eliza không đồng ý cho cháu yêu con gái họ!”. “Lý do?”. “Họ chê cháu xấu trai, lười, nghèo và ngu ạ!”.

Bố già nhếch mép cười: “Ta chưa từng gặp ông bà Eliza, nhưng ta đánh giá rất cao khả năng nhìn người của họ. Vậy giờ muốn thế nào?”. Nghe bố già hỏi vậy, Moi-ku-ra-mut cúi rạp đầu xuống đất, thưa: “Dạ, xin bố già tác động để ông bà Eliza cho con được cưới cô Eliza-Bét ạ!”. Bố già ngửa cổ cười ha hả: “Tưởng gì! Có cái chuyện nhỏ xíu vậy thôi mà cứ ấp úng. Không chỉ cưới cô Eliza-Bét, ta sẽ giúp ngươi cưới luôn cả cô Nhất, cô Nhì, cô Ba, cưới cả bà Eliza luôn. Mau về lo tập gym để rèn luyện sức bền đi”.

Moi-ku-ra-mut tạ ơn rối rít rồi cũng cum cúp cáo từ. Bố già quay sang hỏi Thomas Hagen: “Còn một người nữa đúng không?”. Hagen gật đầu, đáp: “Dạ vâng! Còn bà Jenny-Phờ-Phạc nữa ạ!”. “Vậy cho bà ta vào nốt đi!”.

Cửa mở, một người phụ nữ béo ục uỵch, mắt thâm quầng đầy vẻ mỏi mệt bước vào. Mụ có lẽ cũng muốn quỳ rạp xuống đất để thể hiện sự thành kính với bố già, nhưng vì cái bụng và cái đùi mụ to quá, những ngấn mỡ cứ núng nính, bè bè và lòi cả ra đã ngăn trở mụ, khiến mụ chỉ có thể cúi khom khom lưng, trông rất tội. Không để cho bố già phải hỏi, mụ đã chua xót cất lời: “Bố già ơi! Xin bố già nhân từ hãy giúp tôi!”.

Bố già lại rít một hơi xì gà, từ từ nhả khói ra, rồi bảo mụ ta: “Chuyện thế nào, nói đi!”. “Dạ, chắc bố già đã nghe tới vụ cô gái bị một thằng biến thái hiếp dâm trên đường cao tốc chứ ạ? Đau xót và oan ức quá bố già ơi! Tôi muốn kiện đến cùng, để đòi lại công bằng cho con tôi. Mong bố già ra tay giúp đỡ”. Bố già thở dài, giọng vừa như khuyên răn, vừa như hòa giải: “Bà đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu kiện vụ này rùm beng lên, thì người thiệt thòi chính là con gái bà đấy, có đứa con gái nào muốn cả thiên hạ biết nó đã bị hiếp dâm?”.

Mụ Jenny-Phờ-Phạc thoáng chút ngạc nhiên, rồi liền lắc đầu xua tay: “Dạ không! Con tôi là cái thằng biến thái ấy cơ mà!”. Bố già giật mình, đánh rơi điếu xì gà xuống nền nhà, mắt chữ ô mồm chữ â, rồi nói như quát: “ĐM! Con trai bà đi hiếp dâm con gái người ta, bà còn định kiện cái căng củ cọt gì hả?”. Mụ Jenny-Phờ-Phạc cũng chẳng vừa, mụ gào lên nức nở: “Nhưng con trai tôi vì vụ đó mà bị Thượng Mã Phong suýt mất mạng, phải nằm liệt dương và liệt giường cả tháng trời nay. Không phải tại con bé đó thì tại ai? Tôi không kiện con bé đó thì biết kiện ai?”. Mặt bố già sầm lại: “Vậy, giờ bà muốn kiện như nào?”. Mụ Jenny-Phờ-Phạc quả quyết: “Tôi muốn con bé đó phải đi tù, và phải bồi thường cho con trai tôi”.

Bố già lấy chân xéo nát điếu xì gà vẫn đang cháy dở trên nền nhà, nét mặt đầy hoang mang, bảo: “Cái này thì không phải chuyện nhỏ nữa rồi! Dù ta có quan hệ thân thiết với nhiều cán bộ bên tòa án, nhưng không thể muốn bẻ thế nào thì bẻ, muốn lái thế nào thì lái, bởi nó liên quan đến pháp luật, đến dư luận, đến lòng dân. Người ta không có tội thì sao có thể cho người ta đi tù được? Tòa án nào dám xử như vậy?”.

Thomas Hagen nãy giờ đứng im lặng phía sau, lúc này mới lại gần ghé tai bố già thì thào nhắc nhở: “Nhưng bác ạ! Một người Sicily, nếu khước từ lời thỉnh cầu của ai đó trong ngày cưới của con mình, thì cuộc sống hôn nhân của đứa con ấy sau này sẽ xui xẻo lắm! Bác còn nhớ lão Nicolai Nhai-Cô-Tếch chứ ạ? Lão ta cũng đã khước từ lời thỉnh cầu của một người bà con trong ngày cưới con gái lão, hậu quả là con gái lão đẻ sinh đôi hai thằng con trai bị dính liền thân với nhau, hai thằng mà chỉ có chung một dương vật, một hậu môn, và trái ngang thay: một trong hai thằng đó lại là gay”.

“Vậy phải làm sao đây?” – bố già ngước ánh mắt lo lắng nhìn Hagen trong khi Hagen thì lại có vẻ như đã tìm ra giải pháp, nên bình tĩnh đáp: “Dạ! Con đọc báo, thấy ở Thái Nguyên có vụ một xe Innova đi lùi trên đường cao tốc gây tai nạn với xe Công-ten-nơ mà họ vẫn xử cho tài xế Công-ten-nơ đi tù và phải đền bù được, thì con nghĩ là họ hoàn toàn đủ khả năng tống con bé bị hiếp dâm đó vào tù và bắt nó phải đền bù! Con sẽ đi Thái Nguyên liên hệ với họ ngay bây giờ ạ!”.

Bố già thở phào! Nếu đúng như những gì Hagen nói thì vụ này có thể giải quyết được rồi. Bố già lại bật lửa, châm điếu xì gà mới, và lại đứng trầm ngâm bên cửa sổ ngó xuống đám cưới phía dưới. Đang đến phần văn nghệ rồi. Chả mấy khi tổ chức đám cưới cho con gái, nên bố già chi rất đậm, mời toàn sao bự về hát đám cưới của con: Duy Mạnh vừa hát xong liên khúc “Kiếp đỏ đen – Kiếp xì ke – kiếp bán độ” thì lại tới lượt Trường Vũ lên ca bài sở trường “Đồi thông hai mộ”…

Nhiều người hẳn thắc mắc “Sao đám cưới mà lại cho hát mấy cái bài ủ ê kiểu đó?”, nhưng tất cả đều là ẩn ý của bố già hết: thằng rể và cả con gái bố già đều đã từng chơi ma túy, cá độ, cờ bạc, lô đề đủ cả, bố già mời Duy Mạnh về hát liên khúc đó là để nhắc nhở chúng nó rằng cưới nhau xong phải lo tu chí mà làm ăn, tránh xa tệ nạn. Còn bài “Đồi thông hai mộ” của Trường Vũ lại là một lời nhắn khác mà bố già muốn gửi đến hai con: rằng nếu không tu chí làm ăn mà lại lao vào nghiện ngập thì bố sẽ chôn hai đứa mày trên đồi thông!

Tưởng như Trường Vũ hát xong là chương trình văn nghệ sẽ kết thúc, nhưng không, MC vừa giới thiệu là chuẩn bị có tiết mục hài đặc sắc của nghệ sĩ Công Lý, anh ấy đang trên đường tới. Bà con ngồi dưới nghe vậy thì hồi hộp vô cùng, ai cũng thấp thỏm đợi mong và tự hỏi lòng: Liệu lần này Công Lý có xuất hiện thật hay không?

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Tags: Bố già
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×