Lữ Quán Giết Người - Chương 27
Cáø Nhỏ | Chat Online | |
02/08/2019 15:55:36 | |
Truyện ma - Truyện kinh dị | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
75 lượt xem
- * Lữ Quán Giết Người - Chương 28 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Lữ Quán Giết Người - Chương 29 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Lữ Quán Giết Người - Chương 26 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Lữ Quán Giết Người - Chương 25 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
Mary im lặng nghe. Giọng bình thản của Jean làm nàng sợ. Nàng đoán rằng trong gia đình Jean không có sự nhân ái, khoan hòa.
- Cô định lưu lại đây bao lâu? Thật đáng tiếc đây không phải là chỗ của cô...- Biết làm sao? Tôi chỉ có thể ra đi với dì tôi. Tôi không bao giờ đành lòng bỏ bà...
- Nói cho ngay, ở đây khá yên tĩnh.
- Yên tĩnh? Hôm thứ bảy vừa rồi nhà đầy khách, toàn bọn...có vẻ bất lương...
- Không có gì lạ. Tụi đến đây toàn là tụi từng sống trong nhà tù.Không biết họ nghĩ sao về cô. Joss dám bán cô lắm đa! Sẽ có một ngày, cô ngồi trên ngựa sau lưng một tên cướp cạn...
- Muốn vậy, họ phải đánh tôi bất tỉnh đã...
- Bất tỉnh hay tỉnh thì đàn bà vẫn là đàn bà. Vả lại, tụi bất lương thì cần gì cô thuận hay không?
Mary gợi chuyện:
- Anh sống bằng nghề gì?
- Tôi ấy à? Tôi ăn trộm ngựa. Nhưng nghề này không khá mấy. Túi tôirỗng không! Cô đến nhà tôi chơi đi! Tôi có con ngựa hợp với cô lắm.
- Anh không sợ bị tóm sao?
- Dễ gì? Ngựa hoang đầy đồng, làm sao phân biệt được? Giả dụ như conngựa có bờm dài, một chân trắng, một dấu hình thoi ở tai, nó đứng ngaytrước mắt chủ nó nhưng đố ông ta nhận ra...
- Tại sao vậy?
- Thì bờm nó ngắn đi rồi, bốn chân cùng mầu và dấu hình thoi biến mấttiêu hay chỉ còn là một vệt dài. Đơn giản quá, cô thấy không? Nhưng côbiết đó: tôi không dành dụm được, tiền trôi tuột qua kẽ tay như vốcnước. Tuần trước tôi có 10.000 mà hôm nay còn vỏn vẹn 100. Vì vậy, tôi muốn bán ngựa cho cô.
Mary khó nhịn cười trước một kẻ bất lương...thật thà, nàng không thấy giận nữa:
- Tôi không thể lấy tiền dành dụm ít oi mua ngựa được. Tôi cần từng trinh con...
Đột nhiên, Jean dịch lại gần Mary, anh nhìn quanh trước khi lên tiếng:
- Nghe đây! Hãy quên những lời trêu chọc của tôi đi. Lữ quán Giao Maikhông phải là chỗ dung thân của người lương thiện. Tôi ăn trộm ngựa làvì không biết làm gì ở vùng cằn cỗi này, nhưng tôi không phải táng tậnlương tâm. Tôi không như anh Joss. Không có lý nào tôi nỡ để cô bị anh ấy kéo vào tội ác. Trốn đi! Tôi sẽ giúp cô đến Bodmin tìm cách sinhnhai.
Giọng anh trầm ấm, thành khẩn. Mary gần tin Jean. Song nàng lại nhớkịp Jean là em ruột chủ quán. Có thể chủ quán cho em dò la nàng? Không! Bây giờ chưa thể tin Jean. Để xem, thời gian sẽ cho nàng biết Jeanthuộc phe nào. Bây giờ thì...chưa.
- Tôi chả cần ai giúp đỡ. Tôi tự liệu thân được. Tôi không phải tiểu thư thành phố.
Jean không nài nỉ thêm. Anh nhảy phóc lên ngựa:
- Tốt lắm. Tôi không quì xuống chân cô đâu. Nếu thấy cần đến tôi thìcứ qua khỏi vũng lầy Trewartha, đến chân đồng hoang "12 đàn ông" bên kia ngọn Withy Broo sẽ thấy căn nhà tôi. Tôi còn ở đó đến đầu xuân. Chàocô!
Chao ơi! Sao Jean không là kẻ ngoài dòng họ Merlyn? Mary đã tin ngay,không do dự. Làm sao tin được em Joss chứ? Hắn chỉ là một tên trộmngựa, hắn có thể lương thiện chút chút thôi...
Jean đã nói hắn không ưa Joss nhưng lấy gì làm tin? Cách tốt nhất làphải tự quyết định mọi điều, không tin bất cứ ai. Thành vách của lữ quán này cũng sặc mùi máu và nói ra dự tính của mình là một rồ dại.
Sự thăm viếng bất ngờ của Jean như một tia nắng chói và khi hắn rađi, ánh nắng ấm áp như cũng đi theo. Bầu trời xám xịt rồi mây mù baophủ, những bụi gai đen rạp mình dưới gió. Mary thôi cau có, nàng mệtmỏi và chán nản cùng cực.
Ngày tháng nối nhau dài vô tận. Mary nghĩ đến Jean: miệng huýt sáo, hai chân thúc vào mình ngựa, đầu trần rong chơi tùy thích... Giá nàng làcon trai?
Nàng lại nghĩ đến Helford: con đường dài dẫn đến đầu làng, đến dòng nước cạn, đến đàn vịt bì bõm trong bùn, vài đàn ông ơi ới gọi bò về... Đờisống thanh thản, êm dịu đó nàng không còn được tham dự nữa. Nàng dínhliền nơi đây bởi một lời hứa với mẹ và bây giờ thì bởi một lời thề, bởithương dì.
Nàng ngồi bó gối trong phòng khách nhìn mưa làm mờ cửa kính. Nhữngdòng lệ thi nhau chảy dài xuống má nàng, Mary không buồn lau.
## Mn ủng hộ N nha
- Cô định lưu lại đây bao lâu? Thật đáng tiếc đây không phải là chỗ của cô...- Biết làm sao? Tôi chỉ có thể ra đi với dì tôi. Tôi không bao giờ đành lòng bỏ bà...
- Nói cho ngay, ở đây khá yên tĩnh.
- Yên tĩnh? Hôm thứ bảy vừa rồi nhà đầy khách, toàn bọn...có vẻ bất lương...
- Không có gì lạ. Tụi đến đây toàn là tụi từng sống trong nhà tù.Không biết họ nghĩ sao về cô. Joss dám bán cô lắm đa! Sẽ có một ngày, cô ngồi trên ngựa sau lưng một tên cướp cạn...
- Muốn vậy, họ phải đánh tôi bất tỉnh đã...
- Bất tỉnh hay tỉnh thì đàn bà vẫn là đàn bà. Vả lại, tụi bất lương thì cần gì cô thuận hay không?
Mary gợi chuyện:
- Anh sống bằng nghề gì?
- Tôi ấy à? Tôi ăn trộm ngựa. Nhưng nghề này không khá mấy. Túi tôirỗng không! Cô đến nhà tôi chơi đi! Tôi có con ngựa hợp với cô lắm.
- Anh không sợ bị tóm sao?
- Dễ gì? Ngựa hoang đầy đồng, làm sao phân biệt được? Giả dụ như conngựa có bờm dài, một chân trắng, một dấu hình thoi ở tai, nó đứng ngaytrước mắt chủ nó nhưng đố ông ta nhận ra...
- Tại sao vậy?
- Thì bờm nó ngắn đi rồi, bốn chân cùng mầu và dấu hình thoi biến mấttiêu hay chỉ còn là một vệt dài. Đơn giản quá, cô thấy không? Nhưng côbiết đó: tôi không dành dụm được, tiền trôi tuột qua kẽ tay như vốcnước. Tuần trước tôi có 10.000 mà hôm nay còn vỏn vẹn 100. Vì vậy, tôi muốn bán ngựa cho cô.
Mary khó nhịn cười trước một kẻ bất lương...thật thà, nàng không thấy giận nữa:
- Tôi không thể lấy tiền dành dụm ít oi mua ngựa được. Tôi cần từng trinh con...
Đột nhiên, Jean dịch lại gần Mary, anh nhìn quanh trước khi lên tiếng:
- Nghe đây! Hãy quên những lời trêu chọc của tôi đi. Lữ quán Giao Maikhông phải là chỗ dung thân của người lương thiện. Tôi ăn trộm ngựa làvì không biết làm gì ở vùng cằn cỗi này, nhưng tôi không phải táng tậnlương tâm. Tôi không như anh Joss. Không có lý nào tôi nỡ để cô bị anh ấy kéo vào tội ác. Trốn đi! Tôi sẽ giúp cô đến Bodmin tìm cách sinhnhai.
Giọng anh trầm ấm, thành khẩn. Mary gần tin Jean. Song nàng lại nhớkịp Jean là em ruột chủ quán. Có thể chủ quán cho em dò la nàng? Không! Bây giờ chưa thể tin Jean. Để xem, thời gian sẽ cho nàng biết Jeanthuộc phe nào. Bây giờ thì...chưa.
- Tôi chả cần ai giúp đỡ. Tôi tự liệu thân được. Tôi không phải tiểu thư thành phố.
Jean không nài nỉ thêm. Anh nhảy phóc lên ngựa:
- Tốt lắm. Tôi không quì xuống chân cô đâu. Nếu thấy cần đến tôi thìcứ qua khỏi vũng lầy Trewartha, đến chân đồng hoang "12 đàn ông" bên kia ngọn Withy Broo sẽ thấy căn nhà tôi. Tôi còn ở đó đến đầu xuân. Chàocô!
Chao ơi! Sao Jean không là kẻ ngoài dòng họ Merlyn? Mary đã tin ngay,không do dự. Làm sao tin được em Joss chứ? Hắn chỉ là một tên trộmngựa, hắn có thể lương thiện chút chút thôi...
Jean đã nói hắn không ưa Joss nhưng lấy gì làm tin? Cách tốt nhất làphải tự quyết định mọi điều, không tin bất cứ ai. Thành vách của lữ quán này cũng sặc mùi máu và nói ra dự tính của mình là một rồ dại.
Sự thăm viếng bất ngờ của Jean như một tia nắng chói và khi hắn rađi, ánh nắng ấm áp như cũng đi theo. Bầu trời xám xịt rồi mây mù baophủ, những bụi gai đen rạp mình dưới gió. Mary thôi cau có, nàng mệtmỏi và chán nản cùng cực.
Ngày tháng nối nhau dài vô tận. Mary nghĩ đến Jean: miệng huýt sáo, hai chân thúc vào mình ngựa, đầu trần rong chơi tùy thích... Giá nàng làcon trai?
Nàng lại nghĩ đến Helford: con đường dài dẫn đến đầu làng, đến dòng nước cạn, đến đàn vịt bì bõm trong bùn, vài đàn ông ơi ới gọi bò về... Đờisống thanh thản, êm dịu đó nàng không còn được tham dự nữa. Nàng dínhliền nơi đây bởi một lời hứa với mẹ và bây giờ thì bởi một lời thề, bởithương dì.
Nàng ngồi bó gối trong phòng khách nhìn mưa làm mờ cửa kính. Nhữngdòng lệ thi nhau chảy dài xuống má nàng, Mary không buồn lau.
## Mn ủng hộ N nha
Truyện mới nhất:
- Đêm trăng sáng rực (Truyện ngắn)
- Cận vệ của bóng tối (Chương 3) (Truyện tổng hợp)
- Bản nhạc hóa đá (Truyện ngôn tình)
- Ánh sáng và bóng tối (Truyện ngôn tình)
- Màu của tình yêu (Truyện ngắn)
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!