Này! Mình Là Gì Của Nhau? - Chap 1
Dii | Chat Online | |
12/08/2019 20:22:37 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Tự viết | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
167 lượt xem
- * Này! Mình Là Gì Của Nhau? - Chap 2 (Cảnh cáo, có 1 chi tiết hơi 16+ nhưng không sao âu, ai lo thì thôi nhé) (Truyện ngôn tình)
- * Này! Mình Là Gì Của Nhau? - Chap 3 (Truyện ngôn tình)
- * Cẩm tú vị ương - Chap 30.1 (Truyện tiểu thuyết)
- * Cẩm tú vị ương - Chap 29.1 (Truyện tiểu thuyết)
#1
Hắn - Hạo Nam - Tổng Giám Đốc của công ty lớn đứng đầu Thế Giới. Tài có, sắc có. Hắn được biết bao nhiêu cô gái ngưỡng ngộ, để rồi hàng trăm trăm vạn vạn người con trai khác phải ghen tị. Nhưng tiếc thay, hắn chỉ hứng thú với cô.
Cô - Y Mạn - Đứa con út của người nhà họ Thẩm. Cô Thiên Kim được biết đến với biệt danh siêu quậy. Cô dễ thương gấp vạn lần người khác, nam nhân theo đuổi cũng không ít. Nhưng không sao, cô chỉ quan tâm hắn. Cô có một người chị song sinh tên Thẩm Y Mạt và anh trai Thẩm Đình Vũ.
[removed]
"Ông chủ! Ông chủ!" - Cô hầu hớt hải chạy vào. - "Phu nhân... phu nhân..."
"Sao vậy?" - Hắn đưa mắt nhìn cô hầu, tỏ vẻ tò mò.
"Phu nhân đuổi thư kí Kim đi rồi." - Cô hầu vừa nói, trong lòng vừa lo lắng không ngừng.
"Đuổi đi rồi ư? Không sao, tôi không cần thư kí nữa." - Hắn cười híp mắt.
[removed]
"Phu nhân! Xuống đi mà, ông chủ giết chúng tôi mất."
Ngoài cửa sổ dường như rất ồn ào. "Lại chuyện gì nữa vậy?" - Hắn thầm nghĩ. Rời khỏi bàn làm việc. Hắn tiến lại, níu vào thành cửa sổ nhìn xuống.
"Sao thế?!" - Hắn lớn giọng.
Phía dưới, có bóng dáng cô vợ ngốc của hắn ngồi đung đưa trên cây.
"Ông chủ à, chúng tôi..." - Vệ sĩ ngước lên, trông thấy hắn, run run nói.
"Trèo cây à?" - Hắn nhìn cô.
Cô không nói gì, nở nụ cười tươi ơi là tươi nhìn hắn. Nắng chiếu xuống càng làm nụ cười đó trông duyên hơn nữa.
"Không sao, em cứ trèo đi. Tôi không cấm. Còn mấy người, để cô ấy trèo đi, đừng làm phiền. Nhưng cô ấy mà xây xước một vết thương nhỏ thì tôi cho sống không bằng chết nhé." - Hắn cười, nụ cười tàn độc, nham hiểm.
[removed]
"Hôm nay, cô ấy có rước họa không?" - Hắn hỏi.
"À... thì..." - Giọng ấp a ấp úng của người gác cổng khiến hắn nhận ra điều gì đó.
"Lại làm loạn? Nói đi, cô ấy làm gì." - Hắn nhìn chằm vào chị đầu bếp.
"Phu nhân... ở trong bếp ạ." - Chị đầu bếp cúi đầu.
Hắn nhẹ nhàng bước vào, cố không tạo ra tiếng động .Và hắn đã thấy gì? Chính là một mớ hỗn độn: Ngoài cửa treo tấm biển lớn viết thẳng thừng 2 chữ duy nhất "CẤM VÀO", trứng gà vỡ vương vãi khắp nhà, bột mì đổ tùm lum trên bàn, sô - cô - la dính đầy mặt vợ hắn,...
Hắn nhìn, nhưng không thể hiểu nổi cô đang làm gì. Rồi cô phát hiện khi nghe tiếng hắn hắt xì.
"A... a... anh... Sao anh vào???" - Cô ngơ ngác, ôm vật gì đó lớn đem giấu ra sau lưng.
"Em là gì??" - Hắn nghiêng đầu hỏi.
"Làm gì kệ em. Anh ra ngoài đi." - Cô đặt vội thứ đó lên bàn. Tiến lại phía hắn , đẩy đẩy hắn ra ngoài, rồi đóng cửa cái rầm. Để lại hắn với khuôn mặt ngơ ngác.
Tối đó, hắn có một bữa tiệc sinh nhật cực kì hoành tráng. Chiếc bánh cô làm cháy đen, trông thật khó nuốt. Không sao, hắn vẫn ăn nó, ăn một cách ngon cực kì.
Sinh nhật hắn, hắn không thèm nhớ. Nhưng trái với hắn, cô luôn nhớ, nhớ như in, nhớ như khắc vào trong não.
[removed]
"Nhìn phu nhân và ông chủ đẹp đôi quá chị à."
"Ừ đúng, trai tài gái sắc mà em."
"Em cũng muốn được mĩ nam cưng chiều a~~"
"Haha."
Hai cô quét sân bàn tán
[removed]
"Em ở nhà đừng quậy nữa, tôi đi công tác nhé. Lâu đấy, em không cần đợi đâu, lúc nào về tôi gọi. Nhớ ăn uống điều độ nha." - Hắn nhìn cô, căn dặn thật kĩ lưỡng trước khi lên máy bay.
Hôm nay, hắn qua Mĩ công tác. Cô tiến hắn đi mà nước mắt nước mũi chảy liên hồi không ngớt. Cô sợ hắn không về, sợ hắn đi mãi mãi.
"Đừng khóc nữa, tôi đi 2 năm rồi về với cô mà. Hứa đấy."
"Thật nhé." - Cô giọng lí nhí.
"Ừ, ngoắc tay này."
Rồi hắn hứa, một lời hứa danh dự. Xong, hắn đi. Trước lúc đi còn không quên để lại cho cô nụ hôn tạm biệt. Kể từ cái ngày đó, cô luôn đợi hắn. Đợi ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm. Trong đầu lúc nào cũng có duy nhất một suy nghĩ.
"Chỉ cần anh hứa sẽ về, thì nhất định em vẫn sẽ đợi."
Ừ, sẽ đợi đấy. Cô đợi được hắn mà. Nhưng quan trọng, hắn liệu có nhớ đến cô không??
Hắn - Hạo Nam - Tổng Giám Đốc của công ty lớn đứng đầu Thế Giới. Tài có, sắc có. Hắn được biết bao nhiêu cô gái ngưỡng ngộ, để rồi hàng trăm trăm vạn vạn người con trai khác phải ghen tị. Nhưng tiếc thay, hắn chỉ hứng thú với cô.
Cô - Y Mạn - Đứa con út của người nhà họ Thẩm. Cô Thiên Kim được biết đến với biệt danh siêu quậy. Cô dễ thương gấp vạn lần người khác, nam nhân theo đuổi cũng không ít. Nhưng không sao, cô chỉ quan tâm hắn. Cô có một người chị song sinh tên Thẩm Y Mạt và anh trai Thẩm Đình Vũ.
[removed]
"Ông chủ! Ông chủ!" - Cô hầu hớt hải chạy vào. - "Phu nhân... phu nhân..."
"Sao vậy?" - Hắn đưa mắt nhìn cô hầu, tỏ vẻ tò mò.
"Phu nhân đuổi thư kí Kim đi rồi." - Cô hầu vừa nói, trong lòng vừa lo lắng không ngừng.
"Đuổi đi rồi ư? Không sao, tôi không cần thư kí nữa." - Hắn cười híp mắt.
[removed]
"Phu nhân! Xuống đi mà, ông chủ giết chúng tôi mất."
Ngoài cửa sổ dường như rất ồn ào. "Lại chuyện gì nữa vậy?" - Hắn thầm nghĩ. Rời khỏi bàn làm việc. Hắn tiến lại, níu vào thành cửa sổ nhìn xuống.
"Sao thế?!" - Hắn lớn giọng.
Phía dưới, có bóng dáng cô vợ ngốc của hắn ngồi đung đưa trên cây.
"Ông chủ à, chúng tôi..." - Vệ sĩ ngước lên, trông thấy hắn, run run nói.
"Trèo cây à?" - Hắn nhìn cô.
Cô không nói gì, nở nụ cười tươi ơi là tươi nhìn hắn. Nắng chiếu xuống càng làm nụ cười đó trông duyên hơn nữa.
"Không sao, em cứ trèo đi. Tôi không cấm. Còn mấy người, để cô ấy trèo đi, đừng làm phiền. Nhưng cô ấy mà xây xước một vết thương nhỏ thì tôi cho sống không bằng chết nhé." - Hắn cười, nụ cười tàn độc, nham hiểm.
[removed]
"Hôm nay, cô ấy có rước họa không?" - Hắn hỏi.
"À... thì..." - Giọng ấp a ấp úng của người gác cổng khiến hắn nhận ra điều gì đó.
"Lại làm loạn? Nói đi, cô ấy làm gì." - Hắn nhìn chằm vào chị đầu bếp.
"Phu nhân... ở trong bếp ạ." - Chị đầu bếp cúi đầu.
Hắn nhẹ nhàng bước vào, cố không tạo ra tiếng động .Và hắn đã thấy gì? Chính là một mớ hỗn độn: Ngoài cửa treo tấm biển lớn viết thẳng thừng 2 chữ duy nhất "CẤM VÀO", trứng gà vỡ vương vãi khắp nhà, bột mì đổ tùm lum trên bàn, sô - cô - la dính đầy mặt vợ hắn,...
Hắn nhìn, nhưng không thể hiểu nổi cô đang làm gì. Rồi cô phát hiện khi nghe tiếng hắn hắt xì.
"A... a... anh... Sao anh vào???" - Cô ngơ ngác, ôm vật gì đó lớn đem giấu ra sau lưng.
"Em là gì??" - Hắn nghiêng đầu hỏi.
"Làm gì kệ em. Anh ra ngoài đi." - Cô đặt vội thứ đó lên bàn. Tiến lại phía hắn , đẩy đẩy hắn ra ngoài, rồi đóng cửa cái rầm. Để lại hắn với khuôn mặt ngơ ngác.
Tối đó, hắn có một bữa tiệc sinh nhật cực kì hoành tráng. Chiếc bánh cô làm cháy đen, trông thật khó nuốt. Không sao, hắn vẫn ăn nó, ăn một cách ngon cực kì.
Sinh nhật hắn, hắn không thèm nhớ. Nhưng trái với hắn, cô luôn nhớ, nhớ như in, nhớ như khắc vào trong não.
[removed]
"Nhìn phu nhân và ông chủ đẹp đôi quá chị à."
"Ừ đúng, trai tài gái sắc mà em."
"Em cũng muốn được mĩ nam cưng chiều a~~"
"Haha."
Hai cô quét sân bàn tán
[removed]
"Em ở nhà đừng quậy nữa, tôi đi công tác nhé. Lâu đấy, em không cần đợi đâu, lúc nào về tôi gọi. Nhớ ăn uống điều độ nha." - Hắn nhìn cô, căn dặn thật kĩ lưỡng trước khi lên máy bay.
Hôm nay, hắn qua Mĩ công tác. Cô tiến hắn đi mà nước mắt nước mũi chảy liên hồi không ngớt. Cô sợ hắn không về, sợ hắn đi mãi mãi.
"Đừng khóc nữa, tôi đi 2 năm rồi về với cô mà. Hứa đấy."
"Thật nhé." - Cô giọng lí nhí.
"Ừ, ngoắc tay này."
Rồi hắn hứa, một lời hứa danh dự. Xong, hắn đi. Trước lúc đi còn không quên để lại cho cô nụ hôn tạm biệt. Kể từ cái ngày đó, cô luôn đợi hắn. Đợi ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm. Trong đầu lúc nào cũng có duy nhất một suy nghĩ.
"Chỉ cần anh hứa sẽ về, thì nhất định em vẫn sẽ đợi."
Ừ, sẽ đợi đấy. Cô đợi được hắn mà. Nhưng quan trọng, hắn liệu có nhớ đến cô không??
Truyện mới nhất:
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!