Này! Mình Là Gì Của Nhau? - Chap 5
Dii | Chat Online | |
12/08/2019 20:23:34 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Tự viết | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
146 lượt xem
- * Này! Mình Là Gì Của Nhau? - Chap 6 (Truyện ngôn tình)
- * Mr.Bocken Rice (Truyện cười)
- * Này! Mình Là Gì Của Nhau? - Chap 3 (Truyện ngôn tình)
- * Này! Mình Là Gì Của Nhau? - Chap 2 (Cảnh cáo, có 1 chi tiết hơi 16+ nhưng không sao âu, ai lo thì thôi nhé) (Truyện ngôn tình)
#5
"Rầm!!" - Cô đóng cánh cửa, dường như cố ý làm mạnh cho hắn nghe thấy. Nhưng để làm gì? Cô không biết.
Cô vào phòng của hai vợ chồng. Lấy ra một quyển sổ nhỏ, bặm môi căm hận viết cái gì đó. Đến khi lấy lại được tinh thần, cô gấp quyển sổ lại, ôm chặt khóc. Trông thật buồn.
"Cốc! Cốc!" - Tiếng gõ cửa truyền đến tai cô. Khiến Y Mạn cô mừng rỡ mà nghĩ thầm - "Anh!"
Vừa lúc cô vươn tay định mở cánh cửa thì một giọng nói ấm áp vội lướt qua
"Phu nhân ổn chứ ạ?!"
Đó không phải giọng nói của anh. Là của người quản gia nhà này. Lão Thái - một người rất tốt với cô, từ bé đến lớn Mạn Mạn đều ở cạnh lão. Lão coi cô còn hơn con đẻ của mình. Cô mến lão vô cùng. Đáng tiếc. hôm nay, cô mừng hụt rồi.
Hờ hờ, cô mơ mộng gì vậy chứ.
"Tôi ổn. Cảm ơn Lão." - Cô đáp
[removed]
"...ạn!"
"Thẩm! Y! Mạn!"
"Ơ ơ vâng?!" - Cô chợt tỉnh.
"Cô điếc à, tôi bảo gì cô nghe không?" - Hắn gào thét bên tai cô.
"E... em..." - Cô ấp a ấp úng không dám đáp.
"Từ nay, chị gái cô sẽ ở đây. Chăm sóc cô ấy thật chu đáo cho tôi. Tiểu Mạt của tôi mà có mệnh hệ gì thì đừng trách tôi vô tình!" - Hắn nhăn mặt.
Tiểu Mạt ư?! Ha, hắn với cô ta từ bao giờ đã nhanh chóng như thế chứ. "Tiểu Mạn" này, sao hắn không nhắc lại nữa.
"Tại sao em phải làm vậy?"
"Tôi bảo vậy."
"Chẳng phải trong nhà còn người hầu sao? Sao anh không nói với họ ấy."
"Cô sẽ là người chăm sóc cho Tiểu Mạt. Người hầu trong nhà làm việc khác."
Đùa sao?! Hắn đùa hơi lố rồi.
"Nhưng này em khôn..."
"Không làm được hả? Hừ, cô mà cũng có gan cãi lời tôi à." - Hắn trừng mắt.
"Em xin lỗi, em nghe lời anh ạ."
"Ờ tốt." - Hắn ta ôm eo cô ấy, đổi giọng ân cần - "Em làm phu nhân nhà này nhé."
"Oa~ Thật sao?!" - Ả ta sung sướng reo lên
"Sao... cơ..." - Cô dần mất tinh thần đi.
"Câm miệng. Tôi cho phép cô nói sao???" - Hắn... lại gắt gỏng.
Cô không nói gì, ngoan ngoãn im lặng. Gật đầu quay lưng bước đi. Cảm thấy đủ xa, cô quay đầu lại nhìn hắn cười buồn:
"Như anh muốn nhé."
Rồi tiếp tục bước đi. Đám nữ hầu nhìn cô đầy thương xót nhưng chẳng thể giúp được. Ai dám phản hắn chứ? Không ai, không một ai.
"Rầm!!" - Cô đóng cánh cửa, dường như cố ý làm mạnh cho hắn nghe thấy. Nhưng để làm gì? Cô không biết.
Cô vào phòng của hai vợ chồng. Lấy ra một quyển sổ nhỏ, bặm môi căm hận viết cái gì đó. Đến khi lấy lại được tinh thần, cô gấp quyển sổ lại, ôm chặt khóc. Trông thật buồn.
"Cốc! Cốc!" - Tiếng gõ cửa truyền đến tai cô. Khiến Y Mạn cô mừng rỡ mà nghĩ thầm - "Anh!"
Vừa lúc cô vươn tay định mở cánh cửa thì một giọng nói ấm áp vội lướt qua
"Phu nhân ổn chứ ạ?!"
Đó không phải giọng nói của anh. Là của người quản gia nhà này. Lão Thái - một người rất tốt với cô, từ bé đến lớn Mạn Mạn đều ở cạnh lão. Lão coi cô còn hơn con đẻ của mình. Cô mến lão vô cùng. Đáng tiếc. hôm nay, cô mừng hụt rồi.
Hờ hờ, cô mơ mộng gì vậy chứ.
"Tôi ổn. Cảm ơn Lão." - Cô đáp
[removed]
"...ạn!"
"Thẩm! Y! Mạn!"
"Ơ ơ vâng?!" - Cô chợt tỉnh.
"Cô điếc à, tôi bảo gì cô nghe không?" - Hắn gào thét bên tai cô.
"E... em..." - Cô ấp a ấp úng không dám đáp.
"Từ nay, chị gái cô sẽ ở đây. Chăm sóc cô ấy thật chu đáo cho tôi. Tiểu Mạt của tôi mà có mệnh hệ gì thì đừng trách tôi vô tình!" - Hắn nhăn mặt.
Tiểu Mạt ư?! Ha, hắn với cô ta từ bao giờ đã nhanh chóng như thế chứ. "Tiểu Mạn" này, sao hắn không nhắc lại nữa.
"Tại sao em phải làm vậy?"
"Tôi bảo vậy."
"Chẳng phải trong nhà còn người hầu sao? Sao anh không nói với họ ấy."
"Cô sẽ là người chăm sóc cho Tiểu Mạt. Người hầu trong nhà làm việc khác."
Đùa sao?! Hắn đùa hơi lố rồi.
"Nhưng này em khôn..."
"Không làm được hả? Hừ, cô mà cũng có gan cãi lời tôi à." - Hắn trừng mắt.
"Em xin lỗi, em nghe lời anh ạ."
"Ờ tốt." - Hắn ta ôm eo cô ấy, đổi giọng ân cần - "Em làm phu nhân nhà này nhé."
"Oa~ Thật sao?!" - Ả ta sung sướng reo lên
"Sao... cơ..." - Cô dần mất tinh thần đi.
"Câm miệng. Tôi cho phép cô nói sao???" - Hắn... lại gắt gỏng.
Cô không nói gì, ngoan ngoãn im lặng. Gật đầu quay lưng bước đi. Cảm thấy đủ xa, cô quay đầu lại nhìn hắn cười buồn:
"Như anh muốn nhé."
Rồi tiếp tục bước đi. Đám nữ hầu nhìn cô đầy thương xót nhưng chẳng thể giúp được. Ai dám phản hắn chứ? Không ai, không một ai.
Truyện mới nhất:
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!