Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 161
Trần Thị Huyền Trang | Chat Online | |
13/08/2019 11:20:37 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 162 (Truyện ngôn tình)
- * Vạn Cổ Chí Tôn - Chương 2221: Nhân quả yết đế! (2) (Truyện truyền thuyết)
- * KHI ÔNG CHỒNG KHEN ĐỂU VỢ (Truyện cười)
- * CHÀNG NHÂN VIÊN IT 'TỐT BỤNG' (Truyện cười)
Thích Dung Dung ồ một tiếng rồi đứng lên, kéo chăn đắp lại cẩn thận cho ông, sau đó nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng bệnh.
Thân Tống Hạo lái xe chạy chẳng có mục đích. Gần sắp tối rồi, cả ngày nay anh chưa có hột cơm nào bỏ bụng nhưng vẫn không cảm giác đói. Hôm nay là lễ Giáng sinh, tủ kính trong các cửa hàng đều chưng bày cây thông Noel. Những bóng đèn nhỏ nhấp nháy được trang trí đầy trên cây thông trông thật rực rỡ. Ngày hôm qua anh còn đặt tiệc trước ở nhà hàng, dự định cùng cô trải qua đêm Giáng sinh chỉ có hai người. Nhưng bây giờ thì sao?
Cho tới nay anh vẫn cố chấp trong cuộc tình này, nhưng thật nực cười, anh một mực kiên trì thế nhưng chỉ cần một câu nói nhẹ nhàng của cô, đã đẩy anh vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Anh không muốn về nhà, không muốn nhìn thấy cô. Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy yêu một người đau khổ, mệt mõi như vậy, mệt đến muốn buông tay. Anh vẫn cho là, mặc kệ chuyện gì xảy ra anh vẫn không dao động một lòng yêu cô. Nhưng hôm nay, giây phút cô đẩy anh ra ngoài kia, thì hình như trong lòng anh tình cảm dành cho cô cũng bị vơi đi một ít.
Từ hoàng hôn vẫn lang thang vô định đến đêm khuya, đèn đường cũng đã được thắp sáng lên, đèn trang trí trên cây thông lấp la lấp lánh. Có tiếng hát mơ hồ lượn lờ truyền đến nghe êm tai. Từng cặp tình nhân đi lướt qua phía ngoài xe, trong tay đang cầm đồ chơi bằng nhung thật lớn, không hề e ngại người chung quanh. Quả nhiên anh già rồi, giây phút bắt đầu thất vọng về cô kia, thì anh đã cảm thấy mình quá già rồi. Dừng xe ở ven đường, anh đốt một điếu thuốc lá nhìn dòng người tới lui tấp nập trên đường phố sầm uất. Đứa con gái mặc áo lông thật dày, được đứa con trai ôm lấy vào trong áo khoác của mình, chỉ lộ ra gương mặt còn trẻ măng đỏ bừng vì thời tiết lạnh giá, không một chút sợ hãi ngượng ngùng. Bọn họ cũng giống anh lúc trước, cho rằng mình cùng người yêu mình vĩnh viễn không tách rời.
Điếu thuốc lá đã cháy hết đến tận cùng làm bỏng đầu ngón tay, anh búng tàn thuốc ra ngoài. Khởi động máy, chiếc xe lặng lẽ trượt đi trên đường phố đầy tuyết, chỉ một đoạn đường ngắn nhưng anh đi cực kỳ lâu.
Về đến biệt thự, trong một chốc anh thật hy vọng cô không ngủ được, đau khổ trằn trọc chờ anh trở lại, nhào vào trong ngực anh khóc to một trận, cầu xin anh quay lại.
Nếu như vậy, anh tình nguyện bỏ qua tất cả, mang cô và Noãn Noãn rời đi. Thế nhưng khi anh ngước lên nhìn, toàn bộ biệt thự đều chìm trong màn đêm không một ánh đèn.
Anh nắm chặt vô lăng, thoáng cái lòng bàn tay truyền đến đau nhói. Cô đã ngủ, còn anh thì đau khổ đi như người không phương hướng ở ngoài đường, cô thế mà lại yên tâm đi ngủ.
Anh khẽ cười tự giễu mình, nói anh là người lòng dạ ác độc, nói anh là người vô tình. Nhưng bây giờ xem ra, người thật sự lòng dạ ác độc, người thật sự vô tình chính là cô.
Anh xuống xe tiện tay đóng cửa lại, xuyên qua bóng tối đi vào biệt thự, trong phòng khách không có ai cả. Không bật đèn, anh mò mẫm bước lên lầu. Khi bước nhanh vể phòng ngủ của hai người, thâm tâm anh vẫn còn một chút ảo tưởng.
Đứng ở ngoài phòng ngủ hồi lâu, anh mới lấy hết dũng khí đẩy cửa ra. Trong phòng lạnh lẽo đầy bóng tối, có thể cảm nhận được không hề có người ở trong phòng.
Anh bỗng thấy cả người hoàn toàn suy sụp. Trong lòng anh vẫn biết, mọi việc cô làm đều vì anh, thế nhưng anh tình nguyện cô ích kỷ một chút, ích kỷ giữ chặt anh lại, ích kỷ không tách rời ra. Nếu như vậy, giờ phút này trong lòng anh sẽ thật vui vẻ, chứ không mất hết hy vọng như bây giờ.
Thân Tống Hạo bước vào phòng, ngồi bệt xuống sàn nhà. Anh đốt một điếu thuốc lá hút vài hơi. Lúc trước anh không bao giờ hút trong nhà, đừng nói chi là trong phòng ngủ. Anh sợ cô lo lắng cho anh, cũng sợ ảnh hưởng tới cô và Noãn Noãn. Dù là lúc lên cơn nghiện thuốc lá, anh cũng chỉ ở ngoài vườn đốt một điếu thuốc hút hai ngụm rồi vất đi. Nhưng bây giờ anh cảm thấy không cần thiết phải bận tâm chuyện này, cũng không có ai cần anh quan tâm.
Không lâu sau trong phòng liền tràn ngập mùi thuốc lá gay mũi, nhưng anh mặc kệ không để ý đến. Trên mặt thảm xuất hiện vài vệt cháy xém loang lổ, tàn thuốc lá bị vất bừa bãi trên đất, anh cũng không thu dọn lại. Giơ chân hất văng xa rồi đi vào phòng tắm.
Hoan Nhan đứng ngoài cánh cửa khép hờ, xuyên qua khe cửa, mơ hồ có thể thấy được thân hình chán chường của anh. Cô sợ không dám nhìn anh, không dám đối mặt với anh. Cô cũng biết, mặc dù mình làm vậy về tình thì có thể tha thứ. Tuy nhiên, quả thật đã làm tổn thương trái tim của anh. Anh buồn cô, hận cô, giận cô đã buông tay, nhưng anh lại không biết cảm thụ trong lòng cô như thế nào, không biết cô đau lòng bao nhiêu.
Cô cũng muốn mình ích kỷ, tùy hứng một chút. Cô cũng không muốn quản, không muốn để ý đến mọi việc, chỉ ở cùng một chổ với anh. Thế nhưng, trên thế gian này không chỉ có hai người bọn họ, trên thế gian này thật sự bất đắc dĩ quá nhiều, quá nhiều. Nếu như trước kia cô lựa chọn vì mình mà sống, như vậy cô sớm không phải là Hứa Hoan Nhan mà người nhìn không thấu rồi.
Nhìn thấy anh đi vào phòng tắm, cô bước nhẹ chân vào phòng. Mở cửa sổ ra để cho mùi khói thuốc lá tản bớt ra ngoài, kế tiếp mò mẫm trong bóng tối dọn dẹp tàn thuốc bừa bãi trên đất. Nghe tiếng nước trong phòng tắm ngừng chảy, cô cuống quýt đi ra ngoài. Cánh cửa phòng vẫn khép hờ như cũ, cô không dám nán lại trong hành lang, bước nhanh qua phòng kế bên. Nín thở ngồi trên ghế sa lon, cô trầm tư suy nghĩ.
Chốc lát sau, phòng kế bên truyền đến âm thanh đồ đạc bị đập bể. Hoan Nhan sửng sốt, bật ngồi thẳng người lên, trong lồng ngực trái tim thình thịch nhảy dựng lên. Kế đó nghe tiếng cánh cửa phòng ngủ mở ra, sau tiếng bước chân lộn xộn là giọng nói tức giận của anh vang lên: “Quản gia, quản gia.”
“Thiếu gia làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Mất một lúc mà quản gia vẫn còn trong cơn buồn ngủ mới lảo đảo nghiêng ngã chạy đến, trong lòng run sợ hỏi lại.
“Mới vừa rồi ai đã vào phòng tôi?” Bàn tay Thân Tống Hạo nắm chặt lan can, áp lực từ trong giọng nói tức giận khiến người ta sợ hãi.
“Không ai, không có ai cả. Tất cả người làm trong nhà đều đi ngủ hết rồi.” Cơn buồn ngủ của quản gia bị anh dọa cho tỉnh ngủ, ngạc nhiên trả lời.
Thân hình Thân Tống Hạo cứng ngắc đứng im tại chổ, vài phút sau anh mới chậm rãi nói: “Đi ra ngoài đi.”
Quản gia đáp lời lại, sau đó xoay người đi ra ngoài. Hứa Hoan Nhan ngã ngồi trên ghế sa lon mềm mại. Áy náy xen lẫn đau lòng như một vòng tròn vô hình bao trùm lấy cô, giãy giụa cố tránh nhưng tránh không được. Mâu thuẫn trong lòng đối chọi lẫn nhau, hối hận vì hành động của mình hay là sợ oán trách, tức giận của anh. Cô bị những mâu thuẫn của chính mình giày vò muốn chết.
Bên ngoài dần dần yên tĩnh lại, cô không biết Thân Tống Hạo lấy chìa khóa muốn lục lọi tất cả các phòng trong biệt thự. Từ lầu một đến lầu ba, hầu như anh đã tìm hết các phòng một lần, mới lộn vòng lại trở về mở cửa phòng nhỏ kế bên phòng ngủ của mình.
Anh tưởng rằng cô sẽ tránh xa xa, không nghĩ đến cô lại ở kế bên phòng của mình.
Khi cửa bị mở ra, Hoan Nhan sợ hết hồn. May là trong bóng tối, vẻ mặt đau buồn, và cả nước mắt cơ hồ sắp tràn được cô thu lại rất nhanh, ngơ ngác nhìn bóng dáng của ai kia đang đứng nghiêm túc ngay cửa phòng.
“Ai cho em vào phòng anh, ai cho em vào lúc này còn giả mù sa mưa?” Giọng nói lạnh lùng, thật giống như khi vừa mới kết hôn. Anh đối với cô vô tình, bộ dáng giễu cợt. Anh chính là như vậy, cố chấp, trong đời ghét nhất bị người khác thao túng, nắm giữ vận mệnh của mình. Ban đầu bởi vì ông nội cố ý tác hợp hai người, nên anh ghét cô, hành hạ cô nhưng đến sau cùng lại yêu cô.
Mà bây giờ bởi vì sự cố chấp của cô, tự mình quyết định chuyện này, khiến cho những chiều chuộng của anh đối với cô vơi đi rất nhiều, mới nói ra những lời nói chói tai như thế.
Hoan Nhan gắt gao nắm chặt lòng bàn tay, cô ngồi ở chổ kia cố gắng rất lâu mới làm cho giọng nói của mình nghe qua thật bình tĩnh: “Nếu anh không thích, sau này em sẽ không vào nữa.”
“Hứa Hoan Nhan! Đến tột cùng em muốn như thế nào? Em còn có lương tâm hay không? Em thật vô tình mà, vì cái gì lại đối xử với anh như vậy? Còn chổ nào anh làm chưa tốt, em nói đi, anh sẽ sửa đổi lại. Em muốn anh làm gì anh cũng đều chấp nhận. Em muốn anh chết, anh lập tức sẽ không chần chừ đi chết liền. Nhưng em đừng đối xử với anh như thế này có được không? Em hành hạ anh một lần sáu năm còn chưa đủ sao, em còn muốn hành hạ anh tới bao giờ?” Thân Tống Hạo tức giận bước tới, nắm chặt vai cô mà nói.
thiếu một đoạn
Nếu quả thật là vậy thì Thái Minh Tranh là người quá hèn hạ xấu xa, ông không dám nghĩ tiếp.
Thôi, thôi, thôi ông không có hơi sức đâu mà quản, nhưng ông mơ hồ cảm nhận, a Hạo đã có chuẩn bị.
Nằm viện vài ngày, ông cũng ngộ ra rồi. Gây nên mọi chuyện chẳng qua vì một chữ tình, còn những thứ khác bất quá chỉ là vật ngoài thân.
Thân Tống Hạo xuống xe, chỉ vài bước chân mà tuyết đã bám đầy trên vai, trong lòng anh cảm thán, năm nay tuyết rơi ghê gớm thật.
Lại nghĩ tới Duy An trong điện thoại tức giận rống to, cậu ấy làm sao biết chị của cậu đã tổn thương anh trước?
Đứng rất lâu phía ngoài phòng bệnh, sau đó anh mới đẩy cửa bước vào.
Duy An đứng trước cửa sổ, quay lưng lại phía cửa ra vào. Vừa thấy anh bước vào, cậu vốn muốn nổi giận nhưng lại lo cho chị mình vẫn còn ngủ mê man, vì thế chỉ trừng mắt liếc anh một cái, không nói không rằng xoay lưng đi ra khỏi phòng bệnh.
Thân Tống Hạo đi tới gần giường, Hoan Nhan chợt mở mắt. Cô cố ý giả vờ ngủ, vì sợ Duy An nhịn không được lại tranh cãi rồi đánh nhau với anh.
“Khụ, khụ….” Thân Tống Hạo cúi đầu giơ tay định sờ vào trán cô, không ngờ cô lại mở mắt ra. Không khỏi lúng túng quay mặt sang chổ khác thấp giọng ho khan vài tiếng.
“Anh mới đến?” Hoan Nhan đưa tay nắm lấy tay anh, ý bảo anh ngồi xuống.
“Sao em lại sốt?” Tuy giọng nói của anh hơi cứng nhắc, nhưng trong ánh mắt vẫn không giấu nổi lo lắng cho cô.
“Không có việc gì, tối qua bị cảm mạo một chút thôi.” Hoan Nhan cười khẽ, sắc mặt vẫn trắng bệch: “Ba thế nào rồi anh?”
“Đã đỡ nhiều rồi, em đừng lo lắng quá.” Anh đắp chăn lại cẩn thận cho cô, nét mặt cũng ôn hòa hơn: “Còn em bây giờ thì sao?”
“Đã hạ sốt.” Cô cười nhẹ nhàng: “Ông xã, ôm em một cái.”
“Cái người đáng ghét này, bây giờ mới nhớ tới anh?” Anh hừ lạnh một tiếng, nhưng rồi vểnh môi lên cười một tiếng ôm chặt lấy cô.
Mặc dù cô đã bớt sốt, thế nhưng hai gò má vẫn đỏ hồng. Anh không một khắc nào không nhớ tới cô, mà cô thì còn bao nhiêu thời gian ở bên anh đây?
“Thái…Thái tiểu thư sao rồi? Còn Thân Tử Kiện ông ấy rời khỏi chưa?”
“Em vẫn còn tâm tình quản người khác?”Anh bực bội đẩy cô ra: “Em có thể không cần lo những chuyện này không, dồn tất cả tâm sức vào chỉ để ý một mình anh?”
Hoan Nhan cúi thấp đầu, giống như đứa trẻ phạm lỗi: “Mọi chuyện, chờ khi Thái tiểu thư sanh đứa bé ra….”
“Hứa Hoan Nhan!” Anh đột nhiên đứng lên, thở phì phò nhìn cô: “Anh sẽ không để ý tới em nữa!”
Xoay người sải bước ra, khi tới cửa chuẩn bị ra khỏi phòng bệnh, anh quay mặt lại nói một câu: “Cố gắng dưỡng bệnh, chờ em khỏe lên sẽ tính sổ với em.”
Cô khỏe lại rất nhanh, có lẽ do anh hết lòng chăm sóc, có lẽ do tâm tình thả lỏng một chút của cô nữa.
Bất quá, anh nói chuyện thật biết giữ lời, làm cho cô mất mặt một phen.
Khi Hoan Nhan bước vào trong quán ăn, cô ngồi tại tầng một uồng trà. Xoay mặt lại nhìn thấy Thân Tống Hạo và Thái Minh Tranh đang cùng nhau đi đến quán ăn này.
Bụng cô ấy lại lớn thêm một chút, nhưng tinh thần xem ra lại không mấy tốt. Thân Tống Hạo đi cạnh cô ấy, mặc dù vẻ mặt của anh trông không có gì ôn hòa, nhưng cũng nhanh chóng dìu cô ấy ngồi xuống. Tay Hoan Nhan đang bưng tách trà run lên, thiếu chút nữa nước trà văng ra mu bàn tay …
Cô sững sờ nhìn hai người kia đến gần. Thân Tống Hạo xuất hiện cùng với Thái Minh Tranh, cô biết, báo chí cũng đã chụp hình, nhưng mà…. Nhưng mà đây là lần đầu tiên nhìn hai người thật sự đi chung với nhau…
Thái Minh Tranh cũng trông thấy Hứa Hoan Nhan, cô thật hả hê. Mấy ngày
nay Thân Tống Hạo đối với cô cũng không tệ lắm, khiến cô lại bắt đầu dấy lên hy vọng…
“A Hạo, chúng ta sang bên kia ngồi đi, bên đó còn ghế trống.” Thái Minh Tranh kéo vạt áo Thân Tống Hạo nói.
“Được.” Anh liếc nhìn Hoan Nhan một cái, liền đỡ lưng Thái Minh Tranh hướng chỗ ngồi Hoan Nhan đi tới.
Hoan Nhan đứng lên tính tránh ra, nhưng Thái Minh Tranh nhẹ nhàng cất tiếng: “Hứa tiểu thư, chúng ta cùng uống trà đi.”
“Tôi uống xong rồi.” Sắc mặt cô cực kỳ khó coi. Thân Tống Hạo thấy thế trong lòng càng cảm thấy thoải mái hơn.
“Nhan Nhan, tách của em vẫn chưa uống hết đấy.” Thân Tống Hạo Thân vừa cười chỉ tách trà trên bàn, vừa cẩn thận đỡ Thái Minh Tranh ngồi xuống: “Ngồi thêm một chút đi, lát nữa anh đưa em về.”
“Đúng vậy, một lát nữa cùng đi chung. A Hạo có lái xe tới, lát nữa để anh ấy đưa cô về, chứ ở đây khó bắt taxilắm.” Thái Minh Tranh hiển nhiên hơi vênh váo đắc ý. Thậm chí cô bị những hành động mập mờ của anh là cô ảo tưởng, lý trí còn sót lại cũng bị vứt sau đầu. Hiện tại tất cả mọi chuyện cô đã an trí thỏa đáng. Chỉ cần Hứa Hoan Nhan lúc này nhịn không được mà bỏ đi, cô sẽ không còn bất kỳ lo lắng nào.
“Tài xế đang ở ngoài chờ, tôi không cần phải đón xe.” Hoan Nhan liếc mắt nhìn vẻ mặt hả hê của Thái Minh Tranh, quyết định ngồi xuống không đi.
Thân Tống Hạo nghe giọng nói lạnh lùng, dáng vẻ quyết không chịu thua của cô, trong lòng thật vui vẻ không thể nín cười được. Anh kêu thêm bình trà mới, lúc này mới nhìn nét mặt không chút biểu tình của Hoan Nhan nói: “Nhan Nhan, em hết sốt rồi sao?”
“Lúc em xuất viện không phải anh ở bên cạnh sao, anh là người biết rõ em còn sốt hay không mà.” Hoan Nhan trợn mắt nhìn anh một cái, sau đó tiếp tục nhìn ra cửa sổ.
Bầu không khí lúc này quả có hơi xấu hổ, trên khuôn mặt tươi cười của Thái Minh Tranh, nụ cười như ngưng đọng lại. Cô nhìn Thân Tống Hạo rồi lại nhìn sang Hứa Hoan Nhan, đột nhiên cảm thấy hình như mình trở thành người ngoài cuộc?
Thân Tống Hạo nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của Hoan Nhan, bỗng nhiên vươn tay ra nhẹ nhàng đạt trên trán cô: “Ừ, quả nhiên là hết sốt thật rồi.”
Anh chậm rãi thu tay lại, nhìn nét mặt kinh ngạc của cô, cả nỗi đau cố nén lại không phát tiết ra ngoài của cô. Anh cảm thấy đau lòng, nhưng rồi vẫn mỉm cười nhìn cô: “Em đã khỏe, anh không cần lo lắng nữa. À, đúng rồi, Nhan Nhan…”
Bỗng nhiên anh làm ra huyền bí, đang nói cố tình dừng lại, tựa vào thành ghế tủm tỉm cười nhìn cô.
Hoan Nhan nhìn nụ cười tươi kia khiến trong lòng hơi sợ hãi, cô nhìn anh: “Có chuyện gì vậy anh?”
“Thân thể Minh Tranh có chút không thoải mái, đêm nay anh không về nhà.” Ánh mắt anh chăm chú nhìn nét mặt của cô, đầu tiên là kinh ngạc, kế tiếp nỗi đau khổ tràn ra bờ mi, sau đó là vẻ mặt tràn đầy tức giận. Tiếp theo, hình như có thể thấy cô cố gắng nhẫn nhịn, cố gắng áp chế tức giận, một lúc sau mới lộ ra vẻ mặt bình tĩnh.
Cô vốn là thật sự muốn trách móc anh, nhưng nghĩ đến lúc trước tự cô đưa ra cái quyết định chết tiệt kia, là mình đẩy anh đến với người khác. Hiện tại cô lại ăm giấm lời nói này, chẳng khác nào tự bạt tai vào mặt mình.
“Cũng được! Em đi đây. Đến giờ Noãn Noãn tan học, em phải đi đón con.” Hoan Nhan đứng lên, cầm túi xách quay người bước ra khỏi quán ăn. Thậm chí cô cũng quên lên xe, bước đi rất nhanh, băng qua đường trong dòng xe cộ đông đúc trên đường lớn.
Thân Tống Hạo ở trong quán ăn nhìn qua lớp cửa kình hoảng sợ run rẩy. Mắt thấy cô an toàn tránh thoát dòng xe cộ mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, rồi lại tự trách mình. Nếu quả thật nguyên nhân cô bị thương ch4i vì đau khổ và tức giận, chẳng phải anh sẽ hối hận muốn chết?
Thái Minh Tranh nhìn ánh mắt của anh, hoàn toàn đặt trên người phụ nữ kia, không khỏi có chút cô đơn nói không thành lời.
“Cô tự về đi.” Thân Tống Hạo đứng lên, không lạnh không nóng buông ra một câu: “Tôi kêu tài xế đưa cô về.”
Anh đứng dậy trả tiền, cũng không quan tâm Thái Minh Tranh bụng bầu đã lớn đi lại khó khăn, bước nhanh ra khỏi quán ăn.
Đến buổi chiều lúc tan việc, quả nhiên anh vẫn chưa trở về. Hoan Nhan và Noãn Noãn ăn cơm tối trước. Hai mẹ con ngồi trong phòng khách đang xem phim hoạt hình.
“Mẹ, sao ba vẫn chưa về?” Cô bé liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, hơi bất mãn hỏi.
Hoan Nhan không biết nên trả lời thế nào cho phải, hơi mệt mỏi nói.Ba ở lại làm thêm giờ.”
“Không phải, ba không có làm thêm giờ. Ba nói cho con biết, ba nói bây giờ ba không thích làm thêm giờ, chỉ muốn ở cạnh con và mẹ thật nhiều thôi.”
Lời nói non nớt của Noãn Noãn khiến trong lòng Hoan Nhan không tránh khỏi run rẩy một phen. Cô cúi đầu, hôn nhẹ lên tóc cô bé: “Noãn Noãn, nói cho mẹ nghe, con và anh trai nhỏ Hiền Trữ bây giờ ra sao rồi?”
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
|
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!