Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 169
Trần Thị Huyền Trang | Chat Online | |
13/08/2019 11:31:04 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 170 (Truyện ngôn tình)
- * KHÁCH HÀNG 'ĐỨNG HÌNH' TRƯỚC LÝ DO CHỦ TIỆM BÁN ĐẮT (Truyện cười)
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 168 (Truyện ngôn tình)
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 167 (Truyện ngôn tình)
Gọi điện thoại ở phòng khách, nghe nói là anh đang ở nhà của ba mẹ, cô lại gọi điện thoại tới, lúc này mới tìm được anh.
"Ông xã. . ." Lúc thức dậy được nghe giọng nói của anh vọng tới, Hoan Nhan cảm thấy bao nhiêu tức giận trước đó cũng tiêu tan. Cô nhẹ nhàng gọi anh một tiếng, lại nghe được tiếng nghẹn ngào trầm thấp từ đầu bên kia điện thoại truyền đến. Trái tim Hoan Nhan không khỏi đau xót, chỉ hận không được lập tức bay trở về ở bên cạnh anh...
"Ông xã, không sao. . . Đừng khóc. . ." Hoan Nhan không biết nên khuyên nhủ anh như thế nào, không thể làm gì khác hơn là đau lòng gọi tên anh để an ủi.
"Nhan Nhan, mẹ cũng đã chết. . . Ngay trong hôm nay, mẹ cũng đã chết. . ." Anh không nhịn được, chợt khóc òa lên... Hoan Nhan sững sờ hồi lâu, rồi ngã ngồi ngơ ngẩn ở trên ghế sa lon. Tình hình vậy mà...vậy mà lại biến đổi xấu đi đến mức độ thế này...
"Ông xã. . . Đừng buồn bã quá, anh đừng khóc, anh mà khóc nữa chắc em lại khóc theo anh mất... bác sĩ nói, hiện tại em đang có Bảo Bảo, không được phép khóc, sẽ ảnh hưởng không tốt với Bảo Bảo. . ."
Hoan Nhan khịt khịt mũi, những giọt nước mắt cũng lăn xuống. Cô có phần hơi ân hận bản thân mình chậm chạp, nếu lúc này có cô ở bên cạnh giúp đỡ cho anh thì tốt, một cái ôm của cô có lẽ sẽ cho anh thêm một chút sức mạnh. Nhưng mà cô lại không thể trở về,. . .
Cô còn đang nói, đầu dây bên kia anh chợt trầm mặc hồi lâu, phải qua đến mấy phút anh mới nói ngắt quãng: "Nhan Nhan, vừa mới rồi em nói... em đã nói cái gì... có phải em nói nhầm lẫn gì không? Cái gì Bảo Bảo...”
"Nhan Nhan, em mang thai!" Lời còn chưa dứt, anh lại đột nhiên phản ứng rất nhanh, giọng nói chợt đề cao tám độ, vừa mừng vừa sợ la to lên.
"Đúng vậy, ông xã. . . cục cưng đã được năm tuần rồi, con rất khỏe." Hoan Nhan phán đoán có lẽ anh đang vui vẻ, bất giác cảm thấy hơi thở nhẹ nhõm hẳn. Cô chỉ lo lắng nếu anh đau thương quá mức sẽ ốm mất, nên không nhịn được nữa, vội vàng nói với anh tin tức tốt lành này.
"Nhan Nhan, em hãy nhanh chóng trở về đi, để cho anh trông nom, chăm sóc em thật tốt... Nhan Nhan, khi nào em trở về, anh sẽ đi đón em!" Anh mừng rỡ mãi không thôi, chỉ hận không được nhìn thấy cô ngay lập tức để ôm cô thật chặt!
"Ông xã. . ." Hoan Nhan trong lòng có chút không nỡ, cô không muốn nói cho anh biết, bây giờ ngay cả việc ngồi thôi, người cô đều rất khó chịu không sao chịu được... nếu như phải lên máy bay, ngồi lăn lóc một lần nữa, nhất định cô không chịu nổi.
"Được rồi, ông xã, em sẽ đi đổi vé máy bay." Cô cắn răng đồng ý với anh. Cô chịu đựng đau khổ một chút cũng không vấn đề gì, bây giờ chính là thời điểm anh đang cần cô nhất, mà quả thật cô cũng muốn ở bên cạnh anh để giúp đỡ.
Khi cô cúp điện thoại, tâm tư cũng chợt như bừng tỉnh. Không thể phủ nhận ban đầu cô rất oán hận Thích Dung Dung, cũng từng lo lắng sau này khi cô cùng A Hạo ở chung một chỗ, làm sao có thể chung sống với Thích Dung Dung... nhưng mà cô không sao có thể tưởng tượng được bà đã chết.
Từ nay về sau, cuộc đời này, trừ cô, Noãn Noãn và Bảo Bảo còn đang ở trong bụng, A Hạo không còn ai là người thân nào nữa ... Cô không ngăn được tiếng thở dài, đau xót chống đỡ cơ thể bị tê dại do mang thai, đi ra bên ngoài tìm ba mẹ.
"Ấy, không được đâu, Nhan Nhan à, con hãy xem lại tình hình sức khỏe của con bây giờ một chút đi. Cả ngày đến việc đứng ngồi hay nằm còn rất khó chịu, lại còn không ăn, không ngủ được... làm sao con có thể lăn lóc đến mấy lần để chuyển máy bay mà trở về nhà đây? Huống chi trong nhà lại đang xảy ra chuyện lớn như vậy, con trở về tất nhiên sẽ phiền muộn lại thương tâm, sẽ làm ảnh hưởng đến tinh thần. Con không nghĩ cho mình, thì cũng nên nghĩ cho cục cưng của con chứ, để có được nó không phải là chuyện dễ dàng. Con và A Hạo mong mỏi lâu như vậy mới lại có đứa con, cho nên không thể để xảy ra một chút xíu sai lầm nào!"
Vừa nghe Hoan Nhan nói muốn đổi vé máy bay trở về nước, mẹ cô là người đầu tiên la hét phản đối. Con gái của bà cho nên bà đau lòng nhất, bà không thể để cho Nhan Nhan phải chịu sự đau khổ như vậy, huống chi tiểu tử trong bụng của nó, hoàn toàn giống như là đồ quỷ đòi nợ, chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào bắt nạt mẹ của mình như vậy, chắc chắn nó là đồ tiểu tử thúi! Bà càng không thể để cho con gái mạo hiểm đi như vậy!
"Mẹ. . . Nhưng mà A Hạo hiện tại thật sự rất cần con, huống chi, ba chồng con khi còn sống đối xử với con cũng rất tốt, con nghĩ cần phải trở về để đưa tiễn ông ấy đến nơi yên nghỉ cuối cùng."
"Mẹ nói không được là không được!" Hứa phu nhân lập tức nổi giận lên: "Hai người nhà họ Thân nhà kia đã làm chuyện mà mẹ cũng không muốn nói nữa. Bây giờ con mang thai cháu chắt của nhà họ Thân, là đã lập được công lớn, cho dù con không trở về, cũng không ai dám nói một chữ không, huống chi tình hình sức khỏe của con lần này cũng rất đặc biệt, hôm qua bác sĩ nói mà con đã quên rồi sao? Bồi dưỡng thật tốt, không được để mệt nhọc, cũng không được chịu bất cứ sự kích thích nào hết. Nếu lần này con trở về, vạn nhất bị kích thích bởi chuyện đó, sẽ tác động đến bảo bối, vậy thì cháu ngoại của mẹ sẽ ra sao đây?"
"Mẹ, con có thể cẩn thận một chút..." Trong lòng Hoan Nhan cũng có chút không vững dạ. Cô biết là mẹ muốn tốt cho mình, hơn nữa bản thân cô cũng không chắc đường xá xa xôi như vậy, liệu thật sự có thể xảy ra chuyện gì sai sót hay không nữa. Có đứa con này, quả thật cô cũng không hề dễ dàng gì, bình thường hàng ngày cô đều cẩn thận đến gấp trăm lần.
"Không được!" Hứa phu nhân dứt khoát buông xuống hai chữ vừa nhìn về Hứa Hướng Cảnh: "Còn ông nữa, dám len lén mua vé máy bay cho nó, sau này ông không cần gặp lại tôi nữa!"
Hứa Hướng Cảnh vốn dĩ muốn giúp con gái một câu, lập tức không dám nói gì nữa. Ông nhìn Hoan Nhan một chút, áy náy vỗ vỗ vai con gái: "Nhan Nhan à, con hãy ngoan ngoãn bồi dưỡng thân thể đi. Chờ A Hạo hết bận, các con đoàn tụ bên nhau ở nơi này, cũng chỉ vài ngày thôi mà." Hứa Hướng Cảnh vừa nói vừa bám lấy bên cạnh cửa đuổi theo Hứa phu nhân ra ngoài...
Hoan Nhan bĩu môi xiêu vẹo trở về trên giường... bây giờ phải làm sao đây...
Ai ngờ đến tối cô liền nhận được điện thoại của Thân Tống Hạo. Thì ra là Duy An đã trở về nước, đem tình hình sức khỏe của cô nhất nhất kể hết cho anh nghe, anh liền lập tức gọi điện thoại ngay cho cô, nghiêm nghị ra lệnh: cô tuyệt đối không được trở lại... lại nói chỉ cần cô bồi dưỡng cơ thể thật tốt, chờ anh xử lý xong tang sự của cha mẹ sẽ lập tức bay sang với cô.
Hai người còn nói rất nhiều thứ chuyện nhỏ nhặt nữa. Bởi vì sợ cô nghỉ ngơi không tốt, Thân Tống Hạo cũng không dám cúp điện thoại.
Hoan Nhan lại mách với anh, nói là đứa bé này làm loạn thật nhiều, mới được năm tuần mà khiến cô ngày ngày đứng ngồi không xong.... Thân Tống Hạo nghe xong thấy đau lòng đến cả buổi. Tuy tinh thần anh cũng rất mệt mỏi, nhưng anh cũng cố gắng dỗ dành cô hồi lâu.
Còn mọi chuyện khác anh không đề cập tới.
Sau một tuần, Thân Tống Hạo làm lễ đưa tang cho cha mẹ, thể theo nguyện vọng của mẹ, anh đã an táng bà ở cùng một nơi với Thân Thiếu Khang.
Lúc đến nghĩa địa, trời chợt đổ xuống trận mưa tuyết nhỏ. Một đoàn người mặc trang phục đen trang nghiêm đi giữa thời tiết này càng thêm vẻ đau thương. Noãn Noãn cũng mặc bộ quần áo màu đen, gương mặt đầy nước mắt, mặc dù cô bé tuổi còn nhỏ, chưa hiểu lòng người ấm lạnh ra sao, nhưng cũng biết trước kia ông bà yêu thương mình thế nào, chỉ biết là sau này sẽ không bao giờ còn được uống chè táo của bà nữa, cũng sẽ không bao giờ còn được ông mang theo cùng đi câu cá nữa.
Thân Tống Hạo dắt theo Noãn Noãn đứng ở hàng đầu tiên để cảm ơn các bậc cha chú, bạn bè, họ hàng thân thích. Hết người này đến người khác, ai đi qua cũng nói một câu an ủi với anh hãy nén bi thương. Đến cuối cùng, chợt có hai người khách không mời mà đến.
Một người Thân Tống Hạo biết, đó là Mộ Trạch Ân, một người Noãn Noãn biết, đó là Mộ Hiền Ninh....
Noãn Noãn vừa nhìn thấy Hiền Ninh đã khóc, vùng vẫy khỏi tay Thân Tống Hạo, chạy tới nhào vào trong ngực Mộ Hiền Ninh khóc òa lên. Mộ Hiền Ninh nét mặt chợt biến đổi, lúc sau cậu quay đầu lại liếc mắt nhìn ông, nhưng vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Noãn Noãn: "Thiên Tình, không sao, đừng khóc."
Cậu vẫn như cũ, lại lấy khăn tay ra, lau nước mắt trên mặt cho cô bé. Noãn Noãn chỉ kéo tay của cậu, núp ở trong ngực, ôm chặt lấy cậu không rời.
Thân Tống Hạo thấy một màn như vậy, đáy lòng lặng lẽ nổi lên vẻ lo lắng. Anh không ngờ tới người mà suốt ngày Noãn Noãn treo ở khóe miệng là Mộ Hiền Ninh, lại là cháu trai của Mộ Trạch Ân.
Mộ Trạch Ân liếc mắt nhìn hai đứa bé, âm thầm thở dài một cái, ông run lẩy bẩy tiến đến trước mộ bia, phía trên kia là hình của Thích Dung Dung cùng Thân Thiếu Khang kề vai sát cánh. Ông vươn tay, vuốt ve khuôn mặt Thích Dung Dung ngoài không trung, nét mặt già nua nặng nề bi thương: "Bà đã yêu ông ấy rồi, nếu không bà sẽ không đi theo ông ấy nhanh như vậy..."
Ông hơi cúi người chào, rút ra từ trong cái túi ở trước ngực một cành hoa cúc trắng, run rẩy đặt đặt ở trước mộ của bà. Đôi môi khô quắt mấp máy hồi lâu, Thân Tống Hạo không nghe được ông nói điều gì, cuối cùng chỉ nghe thấy ông nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Dung Dung..."
Ông đứng ở trước mộ hồi lâu, nhìn kia tấm hình với ánh mắt dịu dàng làm cho người ta cảm động.
Thân Tống Hạo chưa từng nghĩ tới, một người phụ nữ như mẹ anh vậy mà lại có được hai người đàn ông như vậy yêu say đắm.
Những chuyện anh không biết thật sự là quá nhiều. Giống như là anh hoàn toàn không biết, Thích Dung Dung lúc còn trẻ, với Thích Dung Dung mà anh biết, tuyệt nhiên khác nhau một trời một vực.
Mà điều khiến cho người phụ nữ trở nên sa đọa, nguyên nhân là do tình yêu bị phá ngang. Ngược lại, cũng bởi vì tình yêu mà người phụ nữ trở nên sa đọa!
"Hiền Ninh đi thôi." Mộ Trạch Ân chống cây quải trượng tập tễnh xoay người. Nhìn hai đứa trẻ kia đang đứng yên, hai bàn tay nho nhỏ túm chặt lấy nhau, ông sinh lòng thở dài, không biết ông còn sống khỏe mạnh được mấy ngày nữa... ông cũng không biết, nếu như ông không còn sống ở cõi đời này, hai đứa trẻ kia sẽ phải trải qua bao nhiêu trắc trở nữa đây.
"Ông. . ." Mộ Hiền Ninh nhìn Noãn Noãn không ngừng khóc thút thít, có chút không nỡ. Cậu nắm tay Noãn Noãn thật chặt, không ngừng lau nước mắt cho cô bé, cặp mày đẹp hơi nhíu lại: "Thiên Tình, em đừng khóc nữa, nếu như em ngoan ngoãn, hàng ngày khi đi học hay tan trường, anh sẽ luôn ở bên em. . ."
"Có thật không? Nhưng mà đã thật lâu rồi anh đều không để ý đến em. . ." Noãn Noãn mở to đôi mắt, vừa khóc vừa cười nhìn lại cậu.
"Đương nhiên là thật, nhưng mà em không được khóc nữa." Cậu cẩn thận lau thật khô nước mắt trên mặt của Noãn Noãn: "Lạnh thế này, em khóc mặt sẽ bị đông cứng lại mất."
"Anh Hiền Ninh, anh nói là phải giữ lời, em muốn mỗi ngày anh đều phải đi học cùng em và chơi cùng với em. . ."
Noãn Noãn lưu luyến buông tay ra, nhìn Hiền Ninh đi theo Mộ Trạch Ân đi xa dần. Chẳng biết tại sao cô bé khóc mãi, cho đến khi anh Hiền Ninh của mình biến thành một điểm đen nho nhỏ, cô bé mới lau sạch nước mắt, ngơ ngẩn vùi mặt vào ngực của Thân Tống Hạo.
Mà Noãn Noãn cũng không biết, cô bé và Mộ Hiền Ninh chia tay lần này, ước chừng phải đến mười lăm năm, hai người không hề gặp lại nhau một lần nào, cũng không hề được nghe một chút tin tức nào của Mộ Hiền Ninh. Noãn Noãn cũng không hề nghe thấy tên của cậu được nói ra từ trong miệng của bất cứ người nào, giống như trên cõi đời này hoàn toàn không hề có một cậu bé trai nào có tên là Mộ Hiền Ninh, người bạn trai thanh mai trúc mã đã cùng cô bé học với nhau trong vườn trẻ...
Cho đến khi hai người gặp lại nhau một lần nữa, lại là trong buổi hôn lễ của Hiền Ninh, cô dâu mà cậu phải kết hôn cũng không phải là Noãn Noãn, người bạn thanh mai trúc mã của cậu ngày xưa...
"Noãn Noãn. . ." Thân Tống Hạo nhìn con gái không ngừng khóc thút thít, anh không hiểu vì sao con gái lại đau lòng quá như vậy, anh vừa đau lòng lại vừa thấy day dứt. Anh chỉ có thể nhìn con gái khóc, nhưng không biết phải làm cái gì.
"Ba ba." Noãn Noãn dựa vào ngực Thân Tống Hạo, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ nhẹ nhàng ở trước ngực của anh: "Ba ba, khi con trưởng thành có thể gả cho anh Hiền Trữ được không ba. . ."
"Dĩ nhiên là được, chỉ cần đó là người mà cục cưng của ba thích, chỉ cần con vui vẻ, ba tuyệt đối không hề ngăn trở con." Anh ôm chặt con gái, hôn một cái vào trán an ủi con: "Đừng khóc, sau này ngày nào con và anh bạn Hiền Ninh cũng có thể gặp mặt, cùng nhau đi học."
"Vâng! Ba ba con thật muốn bây giờ là ngày khai trường quá ." Noãn Noãn mơ ước nói, đôi mắt cười liền cong lên.
"Bé con xấu xa, bình thường con la hét có phải là giả vờ không?" Anh nhìn con gái cười, cũng không khỏi nhẹ nhàng nở nụ cười.
"Nhưng đi học là có thể ngày ngày ở cùng một chỗ với anh Hiền Ninh mà!"
" Bé con xấu xa, con không nghĩ đến ở cùng với ba mẹ hay sao?"
"Ba mẹ hàng ngày đều có thể nhìn thấy, nhưng mà anh Hiền Ninh chỉ có lúc tan học mới có thể thấy. . ."
Hai cha con nói chuyện với nhau, âm thanh xa dần. Tiếng nói theo là gió mùa đông thổi tan dần, dần dần cũng nữa không nghe được nữa. . .
Sau khi cúng tuần đầu, Thân Tống Hạo bắt đầu bảo quản gia đi thu thập hành lý, chuẩn bị đi đoàn tụ với Hoan Nhan. Bởi vì Duy An không yên lòng về Hoan Nhan, hơn nữa ba mẹ anh tuổi cũng đã cao, việc tự chăm sóc bản thân cũng không hề dễ dàng. Vì vậy khi tang lễ kết thúc anh liền mang theo Noãn Noãn bay trở về Hawai.
Mọi việc của công ty cũng đã sắp xếp đầy đủ, công việc vẫn diễn ra bình thường. Còn mọi chuyện trong nhà đã có thím Trần và quản gia cùng lo liệu, cho nên anh rất yên tâm.
Chẳng qua vẫn còn có một chuyện khó giải quyết. Trước kia lúc đứa bé của Nhan Nhan và Á Hi chết non, anh đã từng nhận
nuôi một bé trai mới sinh, về sau lại bởi vì tâm tình của Hoan Nhan vẫn không tốt, cứ thấy đứa trẻ kia lại rơi lệ rất thương tâm. Vì vậy anh đành tạm thời đem con đến gửi ở viện Dục Anh, một trung tâm nuôi dưỡng trẻ em mà Thân thị bảo trợ. Nhưng mà hiện tại, người quản lý viện Dục Anh nói là có một đôi vợ chồng người Hongkong rất thích đứa trẻ kia, muốn đón về nhà để nuôi. Anh cũng đã từng đi thăm đứa nhỏ kia, nó mới hai tuổi, dáng dấp cực kỳ xinh đẹp, nhưng còn nhỏ như vậy mà tính tình của bé hình như có chút u buồn.
Sở dĩ anh có mâu thuẫn đối với chuyện này, là bởi vì trước kia Hoan Nhan đã từng nuôi dưỡng bé trai này một thời gian. Nếu như sau này cô nhớ tới đứa bé này, muốn gặp lại lần nữa e rằng cũng không hề dễ dàng.
Nhưng mà bây giờ vợ chồng anh lại có bé cưng, nếu như nói đem đứa bé này về nhà để nuôi, liệu có lạnh nhạt với nó hay không? Đứa nhỏ này tính nết lại làm cho người khác rất thương, lại rất nhạy cảm, quả thật nếu như có chỗ nào sơ sót, liệu có thể tạo thành dấu ấn ở trong lòng bé hay không?
Suy nghĩ hồi lâu, trước khi đi Thân Tống Hạo lại đặc biệt đến viện Dục Anh thăm cậu bé một chút. Nhưng không ngờ đứa bé kia vừa nhìn thấy anh liền nhào tới, khóc thảm thương, nói không muốn bị đưa đi.
Thân Tống Hạo bị tiếng khóc của đứa trẻ làm cho mềm lòng. Anh hỏi lại bé, tại sao không muốn đi theo đôi vợ chồng kia, ai ngờ một đứa trẻ nhỏ xíu như thế, vậy mà lại lấy từ trong ngực ra một bức chân dung cắt từ tạp chí được cuộn lại, mép đã mòn. Thân Tống Hạo hồ nghi cầm lấy vừa nhìn đã nhận ra là hình của Hoan Nhan. Bức ảnh kia đã được chụp từ lâu, hình như là lúc hai người mới vừa làm lành bị chụp trộm…
“Tại sao con lại giữ lại cái này?” Thân Tống Hạo không khỏi có chút ngạc nhiên, anh ôm bé nhẹ nhàng hỏi.
Người bảo mẫu cuống quít mở miệng nói: “Thân tổng, chuyện là thế này, đứa nhỏ này luôn hỏi ba mẹ của mình đang ở nơi nào, bởi vì phu nhân đã từng nuôi bé, cho nên lần trước đã có người chỉ tay vào tấm hình của phu nhân nói đây là mẹ của bé… Thân tổng, thật xin lỗi…”
Bảo mẫu càng nói giọng càng nhỏ, chỉ sợ anh tức giận.
“Đây là mẹ con.” Đứa nhỏ chỉ vào ảnh Hoan Nhan, trong đôi mắt to mang theo vẻ khẩn cầu, thậm chí trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn có một chút vui vẻ.
Thân Tống Hạo không khỏi có chút cảm động: “Con không muốn bị đưa đi là vì đang chờ mẹ đến đón con về nhà sao?” Anh có chút ân hận, ân hận bởi vì cứ như vậy mà quên mất đứa trẻ này, không để ý quan tâm đến bé sớm một chút, nhiều hơn một chút.
Cậu bé gật đầu một cái, liền nhích lại gần dựa sát vào ngực anh hơn: “Nhất định mẹ con sẽ tới.”
Thân Tống Hạo lập tức liền hạ quyết tâm, mang đứa bé cùng đi Hawaii, để cho nó ở lại bên cạnh Hoan Nhan.
“Chú dẫn con đi tìm mẹ được không?” Thân Tống Hạo liền ôm lấy cậu bé một mặt vừa nói với bảo mẫu: “Các cô hãy đi làm thủ tục cho đứa trẻ ra nước ngoài, tôi sẽ mang đứa trẻ này đi.”
“Tốt quá, Thân tổng! Nhất định lần này Đâu Đâu vô cùng vui vẻ!” Bảo mẫu trẻ tuổi cũng xúc động, nói liên tục.
“Đâu Đâu?” Thân Tống Hạo nhướng mày, “Cái tên này nghe không hay, sau này sẽ không người nào vứt bỏ con nữa.”
Anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con, cười nói: “Chờ con gặp mẹ, sẽ nói mẹ đặt tên cho con có được không?”
Bé con cặp mắt sáng lên vui vẻ, ra sức gật đầu, Thân Tống Hạo nhìn dáng vẻ của bé, cũng không khỏi có cảm giác vui vẻ, xoa xoa đầu nó rồi ôm đứa trẻ ra khỏi viện Dục Anh.
Lúc ra khỏi cửa lớn của viện Dục Anh, bé con quay đầu lại nhìn về phía người bảo mẫu kia đang ra sức vẫy tay với bé, vui vẻ nói: “Dì ơi, Đâu Đâu sẽ trở lại thăm dì…”
“Thật là một đứa bé ngoan.” Lên xe, Thân Tống Hạo nhìn cậu bé ngồi ở bên cạnh anh giống như ông cụ non, lại xoa xoa đầu của bé nói: “Nhất định mẹ con sẽ thích con.”
“Tại sao đã lâu như vậy mà mẹ con chưa tới đón con về?” Mặc dù Đâu Đâu cảm thấy sờ sợ cái chú này, nhưng vẫn không kìm được câu hỏi lại.
Thân Tống Hạo giật mình, nhìn đôi mắt đen láy đọng đầy nỗi sợ hãi thấp thỏm lẫn lo lắng kia, anh không khỏi có chút đau lòng. Anh ôm lấy thân thể nho nhỏ: “Bởi vì sức khỏe của mẹ con mấy năm trước không tốt, liên tục phải dưỡng bệnh, không có cách nào chăm sóc con, cho nên mới để cho chú mang con gửi đến nơi này, hiện tại mẹ con rất muốn đón con về nhà.”
Bé con trầm mặc hồi lâu, chợt liền cúi đầu nói một câu: “Con muốn bảo vệ mẹ con thật tốt.”
Một câu nói khiến cho nước mắt của Thân Tống Hạo thiếu chút nữa liền chảy ra, anh lại ôm ấp bé con: “Con thật là đứa trẻ ngoan.”
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
|
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!