Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 178
Trần Thị Huyền Trang | Chat Online | |
13/08/2019 22:46:17 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 179 (Truyện ngôn tình)
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 180 (Truyện ngôn tình)
- * Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 177 (Truyện ngôn tình)
- * Tình yêu (Truyện ngắn)
Chương 01 Chương 02 Chương 03 Chương 04 Chương 05 Chương 06 Chương 07 Chương 08 Chương 09 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 (H) Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180
Anh quả thật không quan tâm, cầm tay của cô dùng sức đánh chính mình, Thiên Tình nhìn bộ dáng mỉm cười của anh, trong lòng cảm thấy càng yêu anh hơn. Bọn họ chia cách mất mười lăm năm, có bao nhiêu lời muốn nói, sao có thời gian lãng phí những chuyện không đâu!
"Anh ngốc thế! Anh thật ngu ngốc! Mộ Cẩn Hiên, sau mười lăm năm chỉ số thông minh của anh như thế nào không tăng lên ngược lại còn giảm đi!" nước mắt Thiên Tình lộp bộp rơi xuống, cô rút tay của mình ra, rồi lại vuốt ve bên gò má hằn vết sưng đỏ, đau lòng khóc mãi: "Sao anh không tránh, có đau hay không?. . . . . ."
"Không đau, thật không đau, em đừng khóc, Thiên Tình. . . . . ." Mộ Cẩn Hiên nhìn cô lo lắng, cuống quít nắm lấy tay cô lắc đầu liên tục.
Thiên Tình cắn môi nhìn anh, mới đầu cô cho là anh đã thay đổi, nhưng bây giờ cô phát hiện, căn bản anh không hề thay đổi. Anh vẫn là anh Cẩn Hiên trong trí nhớ của cô, anh Cẩn Hiên vì cô khóc nhè mà sốt ruột lo lắng.
"Mộ Cẩn Hiên, em yêu anh." Cô chợt bật thốt lên, thoải mái nhìn lại anh. Nhìn anh kinh ngạc trợn to hai mắt, cô không khỏi le lưỡi, đáy mắt lấp lánh ánh sáng, rực rỡ cười một tiếng: "Đúng, anh không nghe lầm, em yêu anh, em chỉ nói một lần ba chữ này, cho nên, anh phải ghi nhớ mãi mãi trong lòng, vĩnh viễn không được quên."
Mộ Cẩn Hiên nhìn gương mặt tươi cười sáng lạn đến chói mắt của cô, thiếu chút nữa anh mất khống chế ôm lấy cô, nói cho cô biết, Thiên Tình, anh cũng yêu em.
Thế nhưng anh chỉ gật đầu một cái: "Anh sẽ nhớ kỹ."
Thiên Tình nghe câu trả lời của anh, nụ cười càng phát ra rực rỡ hơn, chỉ là Mộ Cẩn Hiên không nhìn thấy đáy mắt cô chợt tối đi, cái mà cô muốn nghe, không phải là câu nói này, mà là anh cũng yêu em.
"Đi thôi." Anh kéo tay của cô, quay mặt lại thấy bóng dáng phóng viên cách đó không xa, không khỏi xấu xa cười một tiếng, kéo tay của cô vài bước nhảy xuống nền đường, bởi vì là vùng ngoại ô, cách đó không xa là một đường hầm xe lửa. Hai người nắm tay chạy thật nhanh, cho đến khi chạy qua đường ray, chỉ chốc lát sau, một đoàn xe lửa ầm ầm lao đến, hai người cũng không né tránh, chỉ bịt chặt lỗ tai lại, dựa vào nhau cười ầm ĩ, cơn gió mãnh liệt thổi mái tóc Thiên Tình bay tán loạn, giống như rong biển bay múa đầy trời. . . . . .
Cho đến khi đoàn xe lửa thật dài mất hút trong đường hầm, Thiên Tình mới cau mày bỏ tay ra khỏi lỗ tai: "Đầu em đau quá!"
Cô nói thật lớn tiếng, Mộ Cẩn Hiên không khỏi bật cười: "Xe lửa đi qua rồi, em không cần nói lớn tiếng thế!"
"Anh cũng lớn tiếng đấy thôi!" Thiên Tình chỉ vào anh, nở nụ cười ha ha, mất hồi lâu Mộ Cẩn Hiên mới phản ứng kịp,chỉ mĩm cười.
Thiên tình nắm tay anh, bắt đầu bước từng bước dọc theo ray đi về phía trước, làn váy của cô bị gió thổi bay nhẹ lên, hai bên đường ray không xa là dây leo cỏ xanh, chen lẫn có đủ các loại hoa dại. Thiên Tình cứ bước đi, dường như không thấy mệt không muốn dừng lại, Mộ Cẩn Hiên nắm tay cô cũng không nói không rằng.
Quần áo hai người bọn họ mặc đều màu trắng, nhìn xa xa quả nhiên là một đôi trời đất tạo nên.
"Khi em lớn lên một chút, lúc học trung học đệ nhất cấp, hay xem phim trên ti vi, trong phim nữ chính cũng để nam chính nắm tay như em và anh bây giờ vậy, đi dọc theo đường ray không có điểm dừng, giống như tình yêu mãi mãi vĩnh hằng. Lúc ấy suốt ngày em ảo tưởng rồi có một ngày có thể cùng anh nắm tay nhau đi như vậy, giấc mộng này bắt đầu từ năm mười ba tuổi đến nay qua chín năm rồi, cuối cùng cũng thực hiện được."
Giọng nói Thiên Tình chợt dừng lại, cô nghẹn ngào nói, nước mắt rơi thật nhiều, phải, cô vừa thấy anh Cẩn Hiên của cô liền trở thành người hay mít ướt.
Mộ Cẩn Hiên không biết nên nói gì, bây giờ nói quá nhiều lời ngon tiếng ngọt, thì ngày sau lại càng tổn thương người nhiều hơn, anh đành duy trì trầm mặc.
"Anh Cẩn Hiên, em là người cố chấp, từ năm tuổi em đã thích anh, cho tới bây giờ hai mươi hai tuổi, em vẫn thích anh, nếu như năm 2012 thế giới không bị hủy diệt, em vẫn luôn luôn yêu thích anh, còn anh thì sao? Anh Cẩn Hiên có giống như bây giờ nắm tay của em, vẫn một mực đi mãi sao?"
Cô nghiêng mặt hỏi anh, hàng mi dài cơ hồ dính vào trên da thịt của anh, Mộ Cẩn Hiên cầm ngón tay của nàng chợt căng thẳng, trên mặt anh từ từ tràn ra nụ cười tuyệt vọng: "Thiên Tình, anh không biết nên trả lời em như thế nào...em cũng nhìn thấy, anh có vị hôn thê sắp kết hôn, anh có thể vì em, hoãn hôn lễ một lần, hai lần, nhưng anh tránh không khỏi lần thứ ba, lần thứ tư. . . . . ."
"Tại sao anh phải kết hôn với cô ấy? Anh yêu cô ấy sao?" Thiên Tình khổ sở tim như bị dao cắt, dạ dày quặn lên từng cơn đau, cô cố chịu cơn đau, sắc hồng trên mặt từ từ mất đi, trở thành trắng bệch.
"Anh quen cô ấy đã ba năm, tim của anh cũng không phải làm bằng đá." Mộ Cẩn Hiên không trả lời thẳng vào trọng tâm, anh cúi đầu, nói một câu nhẹ nhàng như vậy.
"Em hiểu, nói cách khác, cô ấy cũng có một vị trí trong lòng anh, đúng không? Ba năm tình cảm giữa anh và cô ấy , anh không dứt bỏ được, không thể nào có lỗi với cô ấy, nhất định anh phải cưới cô ấy để bồi thường, nếu vậy em yêu anh mười lăm năm tính là gì? Không sánh bằng tình cảm ba năm của anh và cô ấy sao? Trong khi em khờ dại ngu ngốc chờ anh, thì anh đang cùng người khác ân ân ái ái, anh đã sớm quên mất người tên Thân Thiên Tình này rồi phải không?"
"Thiên Tình, anh không biết em vẫn một mực chờ đợi anh. . . . . .Anh cho rằng, cho rằng. . . . . ."
"Anh cho rằng cái gì?" Thiên Tình lau nước mắt thật nhanh, cô cố chấp cười lên: "Anh cho rằng em giống như anh thay lòng đổi dạ phải không? Anh cho rằng em giống như anh đem lời hứa lúc đó vứt đi thật sao? Anh cho rằng, trên thế gian này không có cô gái nào ngu ngốc như vậy đúng không?"
"Thiên Tình. . . . . ." Mộ Cẩn Hiên nhìn cô, trong đôi mắt ẩn chứa đau xót.
"Anh không cần dùng loại ánh mắt này nhìn em." Thiên Tình cười ha ha, cố gắng kềm chế nước mắt trào ra: "Anh nhìn em như vậy, em sẽ thấy mình rất đáng thương."
"Thiên Tình. . ." Anh vẫn nhẹ nhàng kêu tên cô, đáy mắt tràn ngập đau thương.
"Anh trừ gọi tên em, còn có thể làm cái gì?" Thiên Tình nhìn anh cười lạnh: "Anh và Âu Tử Di, đã phát sinh quan hệ đúng không?"
Thiên Tình trực tiếp hỏi thẳng, mắt cũng không nháy nhìn vẻ mặt của anh. Anh hơi kinh ngạc, đáy mắt thoáng qua một vẻ bối rối, không lắc đầu, cũng không gật đầu.
"Xem ra là đúng sự thật, không trách được." Thiên Tình nhẹ nhàng gật gật đầu: "Một người bạn thanh mai trúc mã hư ảo đã bị loại bỏ ra khỏi trí nhớ, sao có thể so được với người lấy thân báo đáp an ủi tại thời điểm anh tràn đầy nhiệt huyết ?"
"Thiên Tình, em đừng nói như vậy. . . . . ." Mộ Cẩn Hiên không thích nghe giọng điệu châm chọc của cô, không khỏi cau mày, đưa tay ra cầm tay của cô: "Thiên Tình, em đừng như vậy, em đã trưởng thành rồi không còn là một đứa bé, không nên như vậy. . . . . ."
"Em tình nguyện mình vẫn là đứa bé, em tình nguyện mình vẫn mới năm tuổi, còn anh bảy tuổi, như vậy em có thể ngày ngày có anh, chỉ chơi cùng anh, anh cũng sẽ không có người phụ nữ khác, Mộ Cẩn Hiên, em hận anh, em hận anh, anh có biết hay không. . . . . . Em nhớ anh bao nhiêu năm thì bây giờ hận anh bấy nhiêu, em không muốn anh kết hôn, không muốn anh gặp người phụ nữ khác, không cho anh nhìn người phụ nữ nào khác, anh là của em, anh chính là của em!"
Thiên Tình vừa kêu khóc vừa đột nhiên mở vạt áo trước ngực mình, cô cầm lấy tay Mộ Cẩn Hiên đặt vào ngực mình: "Không phải cô ấy và anh phát sinh quan hệ rồi sao? Nếu như anh đã ngủ với cô ấy sẽ phải chịu trách nhiệm, vậy bây giờ anh chạm vào em rồi, anh cũng phải chịu trách nhiệm!"
Mộ Cẩn Hiên vừa chạm vào đến phần mềm mại đội lên kia, huyết dịch cả người dường như lập tức sôi trào, trong đầu vang lên ong ong, bàn tay dán sát vào thân thể của cô khi đó như bị hút chặt vào không thể di chuyển.
"Anh Cẩn Hiên, anh muốn em đi. . . . . ." Thiên Tình nhẹ nhàng đến gần anh, cô đứng trên đường ray, thân hình cao hơn anh một chút, cô giữ chặt cổ anh kéo lại gần trong ngực mình, hơi thở của anh phả đầy trước ngực cô nóng rực, chóp mũi anh chạm vào chỗ đầy đặn của cô, Thiên Tình nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cô nỉ non, tựa hồ cảm giác như vậy cũng là hạnh phúc, ôm, hôn, tất cả thân thể của mình đều cho người đàn ông mình thích, đây là hạnh phúc.
"Đừng. . . . . . Đừng như vậy Thiên Tình!" Mộ Cẩn Hiên giống như chạm phải điện chợt bật người ra, anh kinh ngạc lui về sau hai bước, không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt cô giờ phút này: "Thiên Tình, em đừng như vậy. . . . . ."
"Em như thế nào? Anh có thể chạm vào người khác, tại sao không thể chạm vào em? Anh ghét em, anh ghét em đúng không?" Thiên Tình trên mặt đầy nước mắt, cô ngơ ngẩn khép lại vạt áo trước ngực cởi ra khi nãy, hung hăng nhìn lại anh: "Mộ Cẩn Hiên, anh nói đi, tại sao đang yên đang lành đột nhiên biến mất, tại sao không liên lạc với em, tại sao muốn cùng người khác kết hôn? Nếu như anh đưa ra lý do thỏa đáng thuyết phục được em...em lập tức quay đầu đi, không bao giờ dây dưa với anh nữa!"
Mặc dù lời nói của cô một mực nhượng bộ, nhưng trên mặt cô biểu tình đầy kiêu ngạo.
Thật ra anh hi vọng, cô có thể vẫn kiêu ngạo giống như khi còn bé, kiêu ngạo giống như một công chúa, anh không muốn cô khóc, không muốn thấy cô tự giày xéo mình.
Chỉ là hạnh phúc của cô, anh không thể đáp ứng, thậm chí là tương lai, không thể tránh né có thể thương tổn đến cô. Vốn bây giờ anh không muốn nói lời tàn nhẫn, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, Thiên Tình, em còn trẻ, quên anh đi, sau đó bắt đầu lại lần nữa.
"Thiên Tình, anh không muốn lừa dối em, anh thích Tử Di, mối quan hệ ba năm nay của bọn anh hết sức tốt, ở trong lòng anh cô ấy đã là vợ của anh, đây là điều không thể thay đổi."
Anh nói một hơi, cố gắng để cho mình bình tĩnh nhìn cô, nhưng khi chứng kiến biểu tình của cô cơ hồ hỏng mất, tâm anh co rút lại, rất muốn vươn tay ra, nắm chặt tay cô. . . . . .
"Vậy tại sao anh lại chạy đuổi theo em?" Thiên Tình hơi ngẩng mặt lên, cô không muốn để anh nhìn thấy nước mắt của cô.
"Từ nhỏ chúng ta đã quen biết nhau, khi đó còn là thanh mai trúc mã, anh xem em như em gái nhỏ, sao có thể trơ mắt nhìn em đi tìm chết?"
Anh máy móc nói xong, lại cảm thấy lời nói dối này càng nói càng giống thật .
"Anh xem em như một em gái nhỏ?" Đôi mắt Thiên Tình trong nháy mắt đong đầy nước mắt, nhưng cô lại cười lẩm bẩm lặp lại một lần nữa: "Anh xem em như em gái. . . . . . Thì ra là anh chỉ coi em là em gái, tự em đơn phương quấn anh, phiền anh... căn bản anh chỉ thương hại em, đồng cảm em, anh đối với em không chút cảm giác. . . . . ."
"Được, rất tốt. . . . . ." Thiên Tình gật đầu một cái, cô xoay người, không chút do dự đi về phía trước: "Em hiểu, em đi, sau này em tuyệt sẽ không xuất hiện trước mặt của anh."
"Thiên Tình. . . . . ." Mộ Cẩn Hiên không yên lòng, lại đuổi theo, anh lo lắng nhìn cô: "Thiên Tình, em đừng làm chuyện điên rồ. . . . . ."
"Đương nhiên không." Cô nhìn anh một cái, cái nhìn không có nửa phân tình cảm, chỉ là lạnh lùng xa cách: "Em sẽ không vì một người không quan tâm tới em mà tìm chết, lúc trước nói ra chữ chết, cũng chỉ bởi vì em cho là anh đáng giá."
Cô tiếp tục đi về phía trước, đi một hồi chiếc giày cao gót liền trật một chút, cô mắt cũng không chớp, trực tiếp tháo giầy ra cầm trên tay, tiếp tục hướng phía trước đi.
Đường ray dưới chân cứng rắn, cô bước từng bước một, bắt đầu đi còn cảm thấy hơi đau, dần dần thành quen, tới cuối cùng, bàn chân hình như hơi sưng phồng, tróc da rướm máu, cô cảm thấy nỗi đau khổ của mình dường như cũng chảy theo ra.
Bộ dáng của cô lúc này có giống như nàng tiên cá nhỏ bé vì tình yêu mất đi hai chân? Mỗi một bước đi đều như ở trên lưỡi dao, đau thấu tim, nhưng hoàng tử lại yêu người khác, cuối cùng nàng tiên cá bé nhỏ ấy chỉ có thể biến thành bọt biển, mất hút trong biển rộng bao la, bát ngát. . . . . .
Cô thất tình, tình cảm mười mấy năm của cô cứ như vậy kết thúc.
Không, còn chưa có bắt đầu, nực cười, đã kết thúc rồi.
"Thiên Tình!" Mộ Cẩn Hiên không nhịn được nữa, anh không cách nào làm cho mình không chú ý tới cô, không cách nào nhìn cô cứ như vậy bỏ đi, không cách nào nhìn cô bị thương. . . . . .
Anh ôm cô lại , cô cũng không giãy giụa, đem mặt chôn vào vai anh, len lén ngửi trộm mùi hương trên người anh.
Còn có thể ôm mấy lần đây? Ôm một lần thì ít đi một lần, ôm một lần thì càng cách xa một bước.
"Đừng như vậy, có được không? Em có biết lúc nào anh cũng hy vọng được gặp em, chào hỏi em, anh hy vọng em ngày ngày được vui vẻ như một nàng công chúa, anh hy vọng tất cả mọi người trên thế giới này đều cưng chiều em, anh hy vọng em có thể gặp được người toàn tâm toàn ý yêu em. Em có biết, được nhìn, được chào hỏi em, anh thỏa mãn dường nào, Thiên Tình. . . . . . Em tỉnh táo một chút, tỉnh táo một chút, đừng thương tổn mình có được không?"
"Phải, anh hy vọng em tốt cho nên anh rời bỏ em, anh hy vọng em tốt cho nên anh cưới người khác, anh hy vọng em tốt cho nên anh đẩy em đi để em lập gia đình. Cẩn Hiên, em là người, em không phải là vật không có tình cảm, sao anh có thể ích kỷ như vậy? Anh hy vọng em hạnh phúc, nhưng vừa rồi lại độc ác chen một dao vào trong tim em.”
Rốt cuộc cô đẩy anh ra, quyết tuyệt nhìn lại: "Nếu như anh nhất định phải cùng cô ấy kết hôn, vậy thì không cần đuổi theo nữa."
Cô xoay người rời đi, hồi hộp lo lắng, anh không đuổi theo, đứng ở nơi xa đó, không nhúc nhích, nhìn cô từng bước từng bước biến mất trong tầm mắt, làn váy màu trắng kia, dần dần hòa cùng với áng mây, sau đó từ từ biến mất không thấy gì nữa. . . . . .
Thiên Tình mắt nhắm lại, vô lực ngã trên mặt đất, cô khóc không thành tiếng, nước mắt tuôn chảy ào ào, cô yêu anh như vậy, tại sao ngay cả một chút hồi báo cũng không có?
Không cần nói với cô, yêu một người tình cảm bỏ ra phải vô điều kiện, không cần hồi báo, nhưng cô không phải Thánh mẫu! Cô muốn có hồi báo, thật sự muốn!
Mộ Cẩn Hiên một mình đứng yên ở nơi đó thật lâu, anh không biết phải dùng bao nhiêu hơi sức mới khống chế mình không đuổi theo, anh không thể! Làm thế nào nói cho cô biết, anh và cô, cả đời này cũng không có khả năng? Dù cho anh yêu cô như thế nào đi nữa, cũng không có biện pháp cưới cô, cùng cô qua một đời.
Nỗi niềm khó nói ra, áp lực nhiều như vậy, làm sao anh có thể nói cho cô nghe?
Anh không thể nói nguyên nhân phải cưới Âu Tử Di, anh đã đồng ý với Âu Tử Di, cả đời này giữ kín bí mật kia, anh không thể nói mà không giữ lời, anh đã đồng ý tất phải cưới Âu Tử Di, anh không thể nói mà không giữ lời.
Nhưng anh cũng đã từng đồng ý với Thiên Tình muốn kết hôn với cô, nhưng rồi anh lại nuốt lời. . . . . .
Một mình bên ngoài đi lang thang không biết bao lâu, anh mới mở điện thoại di động lên, tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ chất đầy trong điện thoại của anh, anh xem từng cái một, có của ba, cũng có của Tử Di , và cả Lạc Trữ , không gì khác chính là trách cứ anh.
Anh bấm tắt điện thoại, chưa muốn trở về, mãi đến khi trời tối, thật sự là tránh không được, mới bắt taxi đi thẳng đến nhà Tử Di.
Âu Hán Dương nhìn anh đi vào chỉ trầm trầm thở dài một cái, "Chuyện đã giải quyết?"
Anh gật đầu: "Đã giải quyết."
Âu Hán Dương nhìn anh ngơ ngẩn giống khúc gỗ, không còn linh hoạt như ngày thường, không khỏi nghi ngờ nhìn anh: "Tại sao vẻ mặt như vậy? Thôi, Tử Di trong phòng ngủ đó, con mau vào xem nó đi."
"Dạ, bác trai, cháu vào trong đó." Mộ Cẩn Hiên gật đầu một cái, rồi đi lên lầu.
"Cẩn Hiên, mặc dù hôn lễ chưa hoàn thành, nhưng hôn nhân của con và Tử Di trên luật pháp đã là vợ chồng, có phải nên đổi xưng hô lại hay không?"
Âu Hán Dương nghe anh vẫn gọi ông là bác trai như cũ, không khỏi có chút không vui.
"Dạ, ba nói rất đúng, nên sửa lại." Mộ Cẩn Hiên cười gượng gạo, nhìn vẻ mặt Âu Hán Dương hình như hơi giãn ra, mới cung kính nói tiếp: "Vậy con đi lên lầu ."
"Đi đi, tâm tình Tử Di không tốt, con nên nhường nó một chút." Âu Hán Dương tha thiết dặn dò.
"Con biết rõ, là lỗi của con, con sẽ giải thích với Tử Di."
Mộ Cẩn Hiên nói xong liền lên lầu, phòng ngủ Tử Di ở tầng hai, anh đi tới, nhẹ nhàng gõ cửa: "Tử Di, là anh, mở cửa ra được không?"
Âu Tử Di đang nằm trên giường lau nước mắt, cô cho rằng lần này mình hoàn toàn xong rồi. Nếu như Mộ Cẩn Hiên tối nay không trở lại đây, cô không còn đường lui.
Hiện tại đột nhiên nghe được giọng nói của Mộ Cẩn Hiên, cô lập tức bật ngồi dậy, không dám tin anh thế nhưng trở lại.
"Tử Di?" Âm thanh của anh vẫn dễ nghe như cũ, Âu Tử Di thiếu chút nữa khống chế không được nhảy xuống giường mở cửa, nhưng rồi vẫn cố nhịn.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
|
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!