LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Chuông gió - Chương 1: Fuurin – Linh hồn của gió

106 lượt xem

Mưa đông, lạnh và ướt át...

"Listen to the rhythm of the falling rain..."
[1]​

Những cánh ô xanh đỏ trắng tím giương lên khắp cùng các ngõ, trên những vỉa hè, lấp kín sân trường. Tớ đứng đây, dưới mái hiên, ngẩng lên nhìn nước giọt và bất chợt mỉm cười. Cậu, từ phía xa, đi về hướng tớ, chiếc ô màu biển sẫm nhấp nhô giữa hàng chục con người khác, nhưng vẫn thật nổi bật, ít nhất là trong mắt tớ. Tại sao, tớ luôn nhận ra cậu từ xa, dù mắt tớ không hề mang kính cận? Có lẽ vì cậu là người đặc biệt với tớ. Tớ, giày converse trắng lấm bẩn, tóc rối xù, áo khoác chỉ kéo một nửa trong khi trời vẫn hun hút gió. Cậu, quàng khăn len, cầm ô nhìn tớ, thẳng thắn:

- Cậu, không có ô, về chung với tớ nhé!

Ừ thì về chung! Nhà tớ và nhà cậu, dù sao cũng chỉ cách nhau vài con ngõ. Cậu và tớ, đi bên cạnh nhau, dưới cùng một chiếc ô. Ngước lên nhìn, màu xanh hơi sẫm của ô khiến tớ có cảm giác như mình đang đi dưới đại dương. Và tớ cười. Cậu nhìn tớ, cũng cười. Nụ cười ngọt như nắng. Mưa gõ lên mặt ô tí tách, nước chảy qua các kẽ ngón tay khi tớ đưa tay ra đón. Lạnh. Nhịp chân tớ nhún nhảy trên vỉa hè ngập nước, dòng xe bên đường hối hả chạy qua. Chẳng biết tại sao hôm đó tớ lại để quên ô. Nhưng thật là may mắn, khi có cậu bước cạnh. Trời đông dường như vừa hửng lên chút nắng...

Khoảng cách thường ngày giữa cậu và tớ, xa, cứ như là ở giữa có cả một đại dương mênh mông. Không biết từ bao giờ, tớ đã chẳng ngăn được mình hướng mắt về phía cậu mỗi lần có thể, để rồi khi ánh mắt chúng ta giao nhau, tớ lại bối rối quay đi, không muốn cho cậu biết. Góc của cậu, đầy nắng mùa hè, đầy gió mùa thu, đầy sương mùa xuân và nhiều mưa mùa đông. Cực kì lãng mạn và dường như luôn đẹp. Góc của tớ, lặng lẽ, một giỏ cây treo lủng lẳng trên đầu, cửa sổ để mở khiến gió lạnh khe khẽ lùa vào tóc. Nhàm chán và chẳng có gì đặc biệt. Tớ và cậu, mối liên hệ duy nhất giữa chúng ta, trong bốn năm học chung lớp, có lẽ chỉ là khoảnh khắc nhẹ nhàng ngày mưa hôm đó thôi.

Và rồi...

"I'll be by your side, 'til the day I die
I'll be waiting 'til hear you say I Do
Something old, something new
Something borrowed, something blue
I'll be waiting 'til I hear you say I Do..."
[2]

Bạn ấy nói thích tớ vào một ngày hửng nắng, cách ngày mưa đi chung với cậu đúng một tuần. Tớ bối rối. Tớ phải làm sao? Bạn ấy đẹp trai, năng nổ, ga – lăng, học giỏi và hội tụ đủ hết mọi ưu điểm. Còn tớ? Con mọt sách chính hiệu, không biết chăm chút bề ngoài, nhỏ bé và có phần mờ nhạt. Tại sao bạn ấy lại chọn tớ? Tớ cúi mặt xuống bàn, bất chợt bắt gặp khuôn mặt cậu nhìn nghiêng. Mũi cao thẳng, gọng kính đen, hàng mi rợp và đôi mắt sâu cuốn hút. Có lẽ tớ phải từ chối bạn ấy thôi, vì rằng lòng tớ đã có người khác rồi...

Tớ lấy hết can đảm gửi cho bạn ấy mảnh giấy ghi câu trả lời của tớ. Bạn ấy, đứng trước mặt tớ, và trước cả lớp, cười:

- Không sao. Và tớ sẽ tiếp tục thích cậu cho tới khi cậu thích lại tớ. Thế nhé!

Cậu cũng nghe thấy...

Phải! Cậu cũng đã nghe thấy bạn ấy nói với tớ như thế.

Giá như tớ biết lúc này cậu đang nghĩ gì!

Giờ chơi, cậu tới gần, ngồi cạnh tớ, trong lúc tớ vẫn mải nhìn ra cửa sổ và lòng thì rối bời. Cậu thì thầm khe khẽ, dường như cậu đang tự nói với chính mình:

- Cậu từ chối cậu ta sao? Cậu ta có gì không tốt?

- Không phải... – Tớ bối rối quay lại. Tại sao lại là cậu?

- Ừ, không phải. Chắc tại cậu thích ai đó khác rồi. Vậy thì cũng nên nói với người ta đi thôi. Vì rằng năm học này cũng chẳng còn dài nữa, và thời gian cậu ở bên cậu ấy sắp hết rồi.

Tớ có thể nói với cậu rằng người đó chính là cậu ư? Làm sao tớ có đủ can đảm đây? Tớ luôn chỉ có thể nhìn cậu từ xa, lặng lẽ giấu suy nghĩ và cảm xúc của mình sâu vào tim. Vì tớ rất sợ... Khi mà tớ nói ra, tớ sẽ đánh mất tình bạn này, đánh mất cậu. Mỗi giây phút được ở cạnh cậu, tớ đã rất hạnh phúc. Nhưng lại sợ chỉ sơ sẩy một chút thôi, là sẽ chẳng bao giờ được đi bên cậu nữa. Tớ thì thầm ước nguyện của mình trước vị thần của Gió, vị thần của Mưa và trước thần Thời Gian, mong được kéo dài mãi những ngày nhìn thấy cậu. Ừ, chỉ nhìn thấy thôi cũng đã đủ lắm rồi. Tớ hèn nhát lắm, phải không?

Lại một ngày gió lạnh ghé thăm, nhưng không mưa. Tớ đến lớp với cái mũi đỏ ửng vì lạnh, lạch cạch mở cửa. Mười phút sau, cậu tới. Lớp vắng, chỉ mình tớ và cậu ở đó thôi. Tớ vô tình bước ngang qua chỗ cậu để đi lau bảng. Cậu đã giữ tớ lại, kéo tớ ngồi xuống cạnh. Đôi mắt rất sâu tĩnh lặng, có chút mơ màng xoáy vào mắt tớ trong veo:

- Một chút thôi, cho tớ mượn bàn tay của cậu...

Tay tớ nhỏ bé nhưng ấm áp nằm trong tay cậu vững chãi nhưng lạnh. Tớ đã ở bên cậu như thế, hình như là rất lâu...

Có khi nào cậu thích tớ như tớ thích cậu không?

Có khi nào cậu hướng ánh mắt về phía tớ?

Có khi nào cậu đi sau tớ mỗi lần tớ vội vã bước về nhà?

Có khi nào...

Tớ luôn hy vọng câu trả lời là có. Tớ viết những câu chuyện tình buồn, hầu hết là về những con người đơn phương thích ai đó, post lên mạng qua một cái nick ảo: Fuurin. Phải, tớ rất thích nghe tiếng chuông gió leng keng. Người ta bảo Fuurin là linh hồn của gió, mang đến niềm vui và may mắn. Chuông gió treo trước cửa sổ, xoay xoay nhẹ nhàng, nhưng chẳng thể leng keng. Vì rằng tớ đã tự làm nó, chỉ bằng giấy cứng và bìa vở... Tớ đã rất muốn có một chiếc chuông gió thật sự...

"Just hold me tight
And say you'll be mine
I don't need the world I need you by my side
'Cause you mean the world to me
It's so clearly you can see
We're born for each other, yes we were meant to be..."
[3]​

Sinh nhật tớ, ngày đông lạnh hóa ấm với món quà nhỏ ai đó đã bỏ vào hộc bàn một cách bí mật. Tớ háo hức mở lớp giấy bọc. Nắp chiếc hộp bật mở và đập vào mắt tớ là chiếc fuurin nhỏ xinh. Họa tiết hoa tuyết trắng thanh nhã giản dị, tờ giấy ước màu nước biển thẫm. Lời chúc được viết bằng chữ in ngay ngắn trên thiệp, chắc là để người nhận – là tớ, không đoán ra:

"Tặng Fuurin một chiếc fuurin, chúc cậu giữ chân gió thành công.

Ký tên: Người luôn đứng sau cậu và luôn nhìn thấy cậu."

Tớ hoang mang... Là bạn ấy sao? Nhưng không. Tớ biết mình lầm khi bạn ấy bước lại gần, tay thu một hộp quà khác, gói giấy màu tím nhạt. Tớ mở quà. Một cuốn sách. Là MỘT CUỐN SÁCH! Bạn ấy biết tớ thích sách từ khi nào vậy chứ? Tớ nhớ là mình chưa lúc nào vào thư viện trường và cũng chưa từng mang sách lên lớp đọc. "Sau lưng một vạt nắng". Tựa sách khá ấn tượng. Tớ mỉm cười, nói lời cảm ơn ngượng ngập. Và bạn ấy cũng cười lại – nụ cười rất tươi:

- Tớ thích cậu nhiều...

Tớ lại bối rối. Tớ chẳng biết làm sao để đối mặt tự nhiên với bạn ấy. Cậu ở góc lớp bên kia, vẫn thản nhiên nhìn vào trang vở trước mặt. Chắc món quà bí mật kia không phải của cậu rồi... Ừ, làm sao mà lại là của cậu được chứ! Tớ với cậu có thân thiết đến mức đó đâu... Nhưng tớ vẫn hy vọng. Tớ sẽ cố gắng. Sẽ cố gắng để bắt gió phải dừng lại và làm tớ leng keng...

Cậu biết không, Gió? Cậu chính là người tớ luôn cố gắng để hiểu. Cậu tĩnh lặng, bí ẩn nhưng cũng rất khó nắm bắt. Cậu không phải là người quá đặc biệt nhưng trong mắt tớ, cậu lại luôn nổi bật giữa đám đông. Chẳng cần quay lại, chỉ nghe bước chân thôi tớ cũng có thể nhận ra được cậu. Tớ đã luôn ước, cậu là gió và tớ là fuurin. Tớ đã luôn mong, cậu sẽ làm tớ reo lên những khúc nhạc thật vui. Nhưng chưa bao giờ, có lẽ chưa bao giờ, cậu dừng chân trước tớ và khiến tớ rung lên nhịp điệu mà tớ muốn. Chuông gió vẫn lặng câm...

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư