LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Chuông gió - Chương 2: Băng Phong – Người đứng sau người

96 lượt xem

Mưa mùa đông, đẹp một vẻ buồn và hết sức cô độc...

"She is the one that you never forget
She is the heaven - sent angel you met
Oh, she must be the reason why God made a girl
She is so pretty all over the world..."
[4]​

Cậu đang đứng dưới mái hiên của dãy nhà giám hiệu, chắc là vừa nộp sổ đầu bài xong. Cậu nhìn màn mưa vẻ ái ngại. Tớ, chẳng hiểu sao, luôn nhận ra cậu từ xa, chắc do cậu là người đặc biệt, ít nhất là trong mắt tớ. Tớ bước về phía cậu trong vô thức, tim đập dồn dập khi nhìn thấy nụ cười trong veo vô ưu của cậu, tiếng cười trong như chuông, hòa vào tiếng mưa. Trông cậu thật nhỏ bé và cô đơn. Tớ thu hết can đảm, giương ô lên, nhìn cậu:

- Cậu, không có ô, về chung với tớ nhé!

Cậu đồng ý. Có lẽ chỉ vì nhà tớ và nhà cậu cách nhau vài con ngõ. Cậu và tớ, đi bên cạnh nhau, dưới cùng một chiếc ô. Cậu ngước lên, nhìn gì không rõ, lại cười. Và tớ cũng mỉm cười. Cậu luôn như vậy, vô ưu. Mưa gõ lên mặt ô tí tách, nước chảy qua các kẽ ngón tay khi cậu đưa tay ra đón. Nhịp chân cậu nhún nhảy trên vỉa hè ngập nước, dòng xe bên đường hối hả chạy qua. Chẳng biết tại sao hôm đó cậu lại để quên ô. Nhưng thật là may mắn, khi được bước cạnh cậu. Trời đông dường như vừa hửng lên chút nắng...

Khoảng cách thường ngày giữa cậu và tớ, xa, cứ như là ở giữa có cả một đại dương mênh mông. Không biết từ bao giờ, tớ đã chẳng ngăn được mình hướng mắt về phía cậu bất cứ lúc nào có thể, để rồi thấy như cậu cũng đang hướng về phía tớ. Là tớ đã nhầm chăng? Góc của cậu, giản dị, chẳng có gì đặc biệt, ngoại trừ việc, bàn cậu đang ngồi, là bàn duy nhất còn trống chỗ. Giá như tớ có thể ngồi cạnh cậu... Góc của tớ, lặng lẽ, đầy nắng hạ, đầy gió thu, đầy mưa và sương. Nhàm chán và chẳng có gì đặc biệt, chắc vậy... Tớ và cậu, mối liên hệ duy nhất giữa chúng ta, trong bốn năm học chung lớp, có lẽ chỉ là khoảnh khắc nhẹ nhàng ngày mưa hôm đó thôi.

Và rồi...

Bạn ấy nói thích cậu vào một ngày hửng nắng, cách ngày mưa đi chung với tớ đúng một tuần. Bạn ấy đẹp trai, năng nổ, ga – lăng, học giỏi và hội tụ đủ hết mọi ưu điểm. Tớ, chẳng có gì đủ đặc biệt để đọ lại được với bạn ấy. Cậu sẽ trả lời bạn ấy ra sao? Tớ ước lúc này tớ có thể đọc được suy nghĩ của cậu. Tớ mong rằng cậu sẽ từ chối bạn ấy, nhưng chắc là không...Tớ thật ích kỉ, phải không? Tớ nhìn sang chỗ cậu và nhận ra cậu đang bối rối...

Ngày hôm sau, bạn ấy đứng trước mặt cậu, và trước cả lớp, cười:

- Không sao. Và tớ sẽ tiếp tục thích cậu cho tới khi cậu thích lại tớ. Thế nhé!

Tớ cũng nghe thấy...

Phải! Tớ cũng đã nghe thấy bạn ấy nói với cậu như thế.

Giá như tớ biết lúc này cậu đang nghĩ gì!

Giờ chơi, tớ tới gần, ngồi cạnh cậu, trong lúc cậu vẫn mải nhìn ra cửa sổ và lòng thì hẳn đang rối bời. Tớ thì thầm khe khẽ, dường như đang tự nói với chính mình:

- Cậu từ chối cậu ta sao? Cậu ta có gì không tốt?

- Không phải... – Cậu bối rối quay lại.

- Ừ, không phải. Chắc tại cậu thích ai đó khác rồi. Vậy thì cũng nên nói với người ta đi thôi. Vì rằng năm học này cũng chẳng còn dài nữa, và thời gian cậu ở bên cậu ấy sắp hết rồi.

"Say you will, say you will be mine
I just keep missing you tonight
I feel so unsure, I feel so alone
I just don't dare to open my eyes..."
[5]

Khi tớ nói với cậu câu đó, tớ đã rất mong người cậu thích chính là tớ. Nhưng làm sao có thể là tớ được? Đến cả bạn ấy, cậu cũng từ chối rồi, tớ còn có bao nhiêu phần cơ hội đây? Tớ có thể nói với cậu rằng tớ thích cậu ư? Làm sao tớ có đủ can đảm đây? Tớ luôn chỉ có thể nhìn cậu từ xa, lặng lẽ giấu suy nghĩ và cảm xúc của mình sâu vào tim. Vì tớ rất sợ... Khi mà tớ nói ra, tớ sẽ đánh mất tình bạn này, đánh mất cậu. Mỗi giây phút được ở cạnh cậu, tớ đã rất hạnh phúc. Nhưng lại sợ chỉ sơ sẩy một chút thôi, là sẽ chẳng bao giờ được đi bên cậu nữa. Tớ ước rằng tớ có thể kéo dài mãi những ngày nhìn thấy cậu. Ừ, chỉ nhìn thấy thôi cũng đã đủ lắm rồi. Tớ hèn nhát lắm, phải không?

Lại một ngày gió lạnh ghé thăm, nhưng không mưa. Tớ đến lớp với cái mũi đỏ ửng vì lạnh, ngỡ là mình đã tới sớm nhất, nhưng đã nhận ra là cậu đến trước cả tớ nữa. Lớp vắng, chỉ mình tớ và cậu ở đó thôi. Cậu bước ngang qua chỗ tớ, có lẽ là để đi lau bảng. Tớ đã giữ cậu lại, kéo cậu ngồi xuống cạnh. Đôi mắt tớ dừng lại rất lâu trước đôi mắt cậu, trong veo và đầy cuốn hút:

- Một chút thôi, cho tớ mượn bàn tay của cậu...

Tay cậu nhỏ bé nhưng ấm áp nằm trong tay tớ vững chãi nhưng lạnh. Cậu đã ở bên tớ như thế, hình như là rất lâu...

Có khi nào cậu thích tớ như tớ thích cậu không?

Có khi nào cậu hướng ánh mắt về phía tớ?

Có khi nào cậu biết tớ luôn đi sau cậu mỗi lần cậu vội vã bước về nhà?

Có khi nào...

Tớ luôn hy vọng câu trả lời là có. Tớ lên mạng, tình cờ đọc được những chuyện tình buồn ai đó post lên dưới cái tên nick "Fuurin". Giọng văn ngọt và nghe như có tiếng mưa tí tách. Nhưng đôi lúc cũng rất hài hước. Hài hước để rồi vẫn là buồn. Sao mà giống cậu đến thế! Và từ đó, tớ mặc định cho cậu một tên gọi mới: Fuurin. Tớ thích chuông gió. Và tớ thích cậu.

Sinh nhật cậu, tớ lặng lẽ đến thật sớm, bỏ vào ngăn bàn của cậu một hộp quà cũng tấm thiệp chúc rồi lại lặng lẽ lẻn ra, khóa cửa lại như chưa từng có ai đến, xuống thư viện ngồi chờ. Tớ đã gói vào đó một chiếc chuông gió, không biết cậu có thích hay không. Tấm thiệp của tớ, tớ viết bằng chữ in, chắc là cậu sẽ chẳng thể nào biết được. Tớ không nói cho cậu biết tình cảm của tớ, nhưng tớ muốn biết kẻ may mắn được cậu thích là ai. Có thể là tớ không nhỉ? Tớ tự lắc đầu và tự cười một mình.

Bạn ấy tặng cậu một cuốn sách. Tựa khá ấn tượng: "Sau lưng một vạt nắng". Tớ biết cậu thích sách, hay nói chính xác hơn là yêu sách mê mệt. Nhưng tớ nghĩ tớ đã chẳng nhầm khi tặng cậu chuông gió, vì tớ thấy cậu cười – nụ cười dịu dàng, vu vơ và ngọt lịm, lúc cậu nhìn chiếc fuurin nhỏ ấy xoay trước gió. Và bạn ấy lại cười, tỏ tình với cậu – lần này là lần thứ ba:

- Tớ thích cậu nhiều...

Chắc hẳn là cậu đang rất khó xử khi phải đối mặt với bạn ấy...

Nhưng cậu biết không? Cậu chính là người tớ luôn cố gắng để hiểu. Cậu tĩnh lặng, bí ẩn, dịu dàng và giản dị nhưng cũng rất khó nắm bắt. Cậu không phải là người quá đặc biệt nhưng trong mắt tớ, cậu lại luôn nổi bật giữa đám đông. Chẳng cần quay lại, chỉ nghe bước chân thôi tớ cũng có thể nhận ra được cậu. Tớ đã luôn ước, cậu là fuurin và tớ sẽ là gió. Tớ đã luôn mong, tớ có thể làm cậu reo lên những khúc nhạc thật vui. Nhưng chưa bao giờ, có lẽ chưa bao giờ, tớ tìm thấy chính xác nơi cậu đứng. Và chuông gió vẫn lặng câm...

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư