LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Chuông gió - Chương 3: Fuurin – Đổi hướng

80 lượt xem

 Từng ngày đông cuối cùng trôi qua trong sự im lặng của tớ dành cho bạn ấy, và trong những ánh mắt lặng thầm nhìn về phía cậu. Cô giáo thông báo nghỉ Tết. Và tớ thì buồn. Trong những ngày sắp tới, tớ phải đi đâu để thấy được cậu đây? Mưa khẽ tí tách, tớ nhìn ra cửa sổ. Cây trơ trọi những cành co ro trước gió. Tớ cảm thấy lạnh lắm. Cậu có thể trả lại cho tớ chút hơi ấm mà cậu đã mượn không? Gục đầu xuống trang vở được vài phút, chợt nghe tiếng cô chủ nhiệm:

- Chúng ta sắp xếp lại chỗ ngồi một chút nhé!

Tớ hồi hộp nhìn chỗ trống cạnh bên. Cô giáo có thể sẽ chuyển cậu tới đây... Có thể như thế chăng? Tớ liếc trộm sang chỗ cậu đang ngồi và ước thầm. Nhưng không... Cậu không ngồi cạnh tớ như tớ nghĩ, mà là sau lưng, ngay phía sau tớ. Và tớ vẫn một mình. Bàn phía trên là chỗ ngồi của bạn ấy. Bạn ấy quay xuống nhìn tớ, lại cười. Tớ luống cuống. Còn cậu lặng thinh. Khoảng cách giữa tớ và cậu, rút lại còn một cái với tay. Gần thôi nhưng sao thấy xa xôi đến thế! Tớ chẳng dám quay xuống, sợ gặp phải ánh mắt của cậu. Tớ chỉ dám nói với cậu vài câu đơn giản như: "Cho tớ mượn vở ghi." Hay là "Bài này làm cách nào?" Nhưng cậu chưa kịp trả lời thì bạn ấy đã ném xuống cho tớ cuốn vở hay lời giải bài tập ấy. Tại sao lại không phải là cậu?

"I'm just a little girl lost in the moment
I'm so scared but I don't show it
I can't figure it out
It's bringing me down I know
I've got to let it go..."
[6]​

Buổi học cuối cùng của năm cũ, khi gió ngoài trời quật vào mắt cay xè và mưa thì phảng phất một nỗi buồn u hoài hoang hoải...

Tớ im lặng đuổi theo cậu, mưa phùn bay lất phất lên mái tóc cậu, lấm tấm những hạt trắng long lanh. Tớ đã níu tay cậu lại, ngượng ngập bốn chữ:

- Về chung, được không?

Cậu, bối rối nhìn tớ, rồi cũng cười nhẹ:

- Ừ, cảm ơn cậu.

Lại một ngày đi chung ô. Bạn ấy nhìn theo tớ, ánh mắt tớ và ánh mắt bạn ấy chạm nhau, chỉ trong một giây. Và tớ cảm thấy bạn ấy đang thất vọng. Tớ xin lỗi cậu, nhưng tớ phải đuổi theo ngọn gió của tớ thôi, vì rằng lâu nay, tớ đã đánh mất của chính mình rất nhiều cơ hội. Bây giờ, tớ sẽ bắt đầu chạy, chạy hết tốc lực cho tới khi đuổi kịp cậu, Gió à! Đợi tớ nhé, được không?

Cậu đang đi bên cạnh tớ, dưới chiếc ô kẻ caro đỏ vang và xám. Tớ liếc trộm cậu rồi lại vội quay đi. Cậu giương ô, trầm ngâm. Cậu đang nghĩ gì? Mưa ở phía trên, hình như rất lạnh, nhưng có cậu đi bên, tớ chẳng còn thấy cơn gió nào làm cóng đôi tay mình nữa. Vì tay tớ đang nằm trong tay cậu, ấm thật ấm...

Có khi nào cậu cũng thích tớ không?

Có khi nào tớ đã khiến cậu dừng chân?

Có khi nào...

Tớ ngắm đàn hạc giấy treo trước bàn học, một màu trắng của giấy vở, tinh khôi. Hạc giấy... Tớ có thể nhờ chúng mang thư của mình tới chỗ cậu không? Nhưng tớ rất sợ, rất sợ chúng sẽ lạc đường, gãy cánh. Vì ngoài kia trời đang mưa và chúng thì chỉ là hạc giấy... Tớ biết tình cảm mình dành cho cậu đã lớn hơn một chút khi ở cạnh bên cậu, nghe tim mình xôn xao những nắng. Nụ cười của cậu, vu vơ và ngọt lịm...

Tớ đã rất sợ, nếu bước về phía cậu thì cậu sẽ quay đi, chẳng bao giờ trở về bên tớ nữa. Nhưng cuối cùng tớ vẫn chạy hết tốc lực về phía cậu, không hối hận. Tớ chẳng nhờ khoảng cách và thời gian giữ giùm kỉ niệm nữa đâu! Tớ sẽ đứng dậy và đuổi theo cậu, bởi tớ đã biết, chỉ làm như thế, tớ mới không đánh mất cậu, không đánh mất tình bạn này. Tớ sẽ không dừng lại, cho tới khi bắt kịp cậu. Tớ hứa đấy!

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư