Sân ga ký ức - Chương 3: Ga kỷ niệm
Lê Nhi | Chat Online | |
15/08/2019 14:33:11 | |
Truyện ngắn | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * Những mùa đông ở lại (Truyện ngắn)
- * Bà... bà làm bạn gái tui nha! (Truyện ngắn)
- * Sân ga ký ức - Chương 2: Ga trưởng thành (Truyện ngắn)
- * Sân ga ký ức - Chương 1: Ga tuổi thơ (Truyện ngắn)
Vậy là Tâm Anh sẽ thay thế mình cùng Huân bước tiếp tương lai.
Ngày Huân đi, mình không tiễn cậu ấy chỉ chúc cậu may mắn trên đoạn đường sau này. Huân đi rồi, mình ở lại, nơi tuổi thơ đầy ắp hoài niệm. Những ngày không có cậu, mình phải tập làm mọi thứ, phải dần quen với một cuộc sống đơn độc mỗi chiều tới lớp. Không còn ai cho mình đứng đợi mỗi sáng bình minh. Không còn ai cùng mình rong ruổi trong khu rừng trúc. Nhiều lần bước trên lối mòn quen thuộc, mình ngỡ rằng cậu còn đây. Mình ngoái đầu ra sau, bóng dáng cậu chạy từ xa rồi dừng lại bên cạnh mình và thở hổn hển. Cái chạm tay vào hôm trời mưa rất to, mình níu tay cậu thận trọng bước trong cơn mưa ào ạt, xối xả. Và nụ hôn đầu... vẫn còn vương quanh đây làn môi ấm. Nỗi nhớ trong mình ngày càng nhiều tựa biển khơi. Bàn chân vô tình đưa mình ngang qua rừng trúc nhưng mình không dám vào vì sợ kỷ niệm níu lấy. Mình sợ nước mắt trào ra và sợ lòng mình dâng đầy sóng. Mình đã cố kìm nén mỗi khi bắt gặp một khoảnh khắc thân thương. Mình giả vờ mạnh mẽ để tâm hồn lắng dịu dù cho những giọt lệ tuôn rơi nơi khóe mắt.
Mùa hè năm lớp mười một, gia đình mình xảy ra mâu thuẫn. Cô bạn gái trước đây của ba quay trở về, hỏi thăm tình hình và cuộc sống của ba. Ông trả lời như một người bạn cũ lâu ngày mới gặp. Mẹ mình tình cờ trông thấy và hiểu lầm ba quay lại với tình cũ. Dù cho ba có nói biết bao lời, mẹ vẫn không tin. Mẹ suốt ngày cằn nhằn và kiếm chuyện gây sự với ba. Cũng may ba mình là một người đàn ông biết nhường nhịn, yêu vợ thương con nên ba luôn tìm lời khuyên mẹ.
Mỗi lần về nhà mình lại nghe tiếng càm ràm của mẹ. Mình chán nản, bỏ đi. Mình lang thang qua khắp các miền ký ức, những nơi mình và Huân hay lui tới. Mình ước gì có cậu ở đây, mình sẽ tâm sự những điều thầm kín trong lòng cho vơi bớt nỗi sâu. Nhưng giờ cậu không còn thuộc về mình nữa rồi. Ước muốn cũng chỉ là ước muốn. Làm sao có thể níu lại quá khứ tươi đẹp khi mà càng ngày nó càng xa tầm với.
Tan học, mình đứng trước cổng trường đợi Huân như thói quen. Đợi hoài đến khi trời chập tối, bác bảo vệ khép cánh cổng lại, mình mới sực nhớ cậu đang ở trên thành phố kia mà. Có lẽ vì nỗi nhớ cậu trong mình ngày một nhiều hơn nên giờ ở bất cứ nơi đâu mình cũng đều thấy cậu, cũng hình dung ra gương mặt cậu. Qua mỗi cung đường, qua mỗi khoảnh khắc thân thương mà mình vô tình bắt gặp đều khiến mình trào nước mắt. Dù biết cậu không còn ở đây nữa thế nhưng chẳng hiểu sao mỗi lần đi ngang qua nhà cậu, mình lại nhìn vào bên trong, luôn ngoái đầu tìm kiếm khi đi giữa những con hẻm quen thuộc.
Những kỷ niệm về cậu, mình không bao giờ quên. Lúc chúng ta cùng ôn bài dưới góc cây bạch dương. Mình học vài trang sách rồi ngủ thiếp đi. Nếu cậu không bấu vào tai mình thì chắc có lẽ mình sẽ ngủ quên cho tới lúc trời tối. Hay những đêm trăng sáng, mình đố cậu.
"Cậu đếm xem có bao nhiêu ngôi sao trên bầu trời."
"Không biết."
Mình cười nắc nẻ và mắng cậu ngốc. "Đáp án là vô số, có thế cũng không biết, cậu đúng là tên ngốc."
"Không biết có nghĩa là không đếm hết. Cậu mới đúng là tên ngốc."
Huân là thế, thông minh và lanh lợi. Mỗi lần bọn mình cùng bàn luận về vấn đề nào đấy, cậu luôn đưa ra những lý lẽ khiến mình không thể không khâm phục cậu.
Hạ về. Cậy phượng cuối phòng thư viện trổ những bông đỏ thắm. Ba mẹ mình đã làm hòa với nhau. Điều này làm mình thấy vui ghê. Mình còn tưởng họ sẽ đi đến bước ly hôn rồi cho mình lựa chọn, ở với ba hay với mẹ? Mình không muốn lựa chọn vì mình nghĩ một gia đình hạnh phúc là có ba, có mẹ sớm tối sống cùng nhau, vui vẻ, đầm ấm. Nhưng rất may là họ đã giải quyết vấn đề trong im lặng.
Huân gọi điện hỏi thăm tình hình sức khỏe cũng như học tập của mình. Mình trả lời rằng mình vẫn ổn. Lần nào gọi bọn mình cũng nói chuyện tới tận khuya.
"Còn cậu thế nào?"
Giọng cậu vui tươi qua điện thoại. "Cuộc sống của tớ rất tốt, Lam ạ! Cậu biết không, lớp tớ và lớp Tâm Anh là hàng xóm của nhau đấy. Tâm Anh đang cố gắng thi tuyển vào đội múa của trường. Cậu ấy múa đẹp lắm. À, giữa bọn tớ còn có một lời hẹn nữa đấy, chắc cậu thắc mắc lắm phải không nhưng để lần sau vậy, nói bây giờ lần sau không có gì để nói nữa. Tớ sẽ cho cậu biết lời hứa của bọn tớ vào cuối năm lớp mười hai."
"Ừ, tớ sẽ đợi." Mình cố nén cảm xúc.
"Mà này, cậu lập nick facebook đi, tụi mình tha hồ trò chuyện không sợ tốn tiền điện thoại."
"Tớ vẫn chưa có đủ tiền mua máy vi tính."
"Ồ, tớ xin lỗi, tớ quên mất."
"Ừm, không sao đâu."
Rồi không ai nói với ai câu nào nữa.
Huân cúp máy. Mình băn khoăn tự hỏi không hiểu vì sao mình lại giữ được tình cảm ấy trong tim suốt nhiều năm trời như vậy? Nếu đã lỡ giấu kín thì giấu cho trót. Giờ đây mình tin rằng người Huân thích chính là Tâm Anh. Thế mới biết niềm vui của người này lại là nỗi buồn của người khác. Nhưng niềm vui của Huân cũng chính là niềm vui của mình. Chỉ cần Huân sống tốt, vui vẻ, hạnh phúc bên người mà cậu ấy chọn. Như vậy mình đã mãn nguyện lắm rồi.
Thời gian thắm thoát trôi qua.
Năm học của tuổi mười tám. Mình làm một việc hết sức táo bạo là bắt xe lên thành phố thăm Huân. Vì hai tháng liên tiếp mình không nhận được một cuộc gọi nào từ cậu. Mình không biết Huân trọ ở đâu nhưng mình biết trường Huân học. Mình đã đợi trước cổng trường rất lâu vì mình sợ nếu mình bỏ lỡ bất kỳ phút giây nào thì mình sẽ rất ít, rất ít cơ hội để gặp lại người mình thương mến.
Một giọng nói cất lên sau lưng mình. Là giọng nữ.
"Thiên Lam, đúng không?"
Mình quay người lại, sửng sỡ khi người bạn nữ ấy – người mình không mong đợi lại chính là Tâm Anh. Bọn mình ngồi trong công viên ôn lại chuyện xưa. Lá vàng rơi ngập lối.
"Lam vẫn khỏe chứ?"
"Ừm, tớ vẫn khỏe." Mình lấy giọng hết sức tự nhiên để hỏi Tâm Anh. Vì mình không muốn cho Tâm Anh biết đang yêu thầm bạn trai của cô ấy. "Huân đâu rồi nhỉ, cậu ấy thường kể với tớ là bọn cậu hay đi chung với nhau cơ mà?"
"À, chiều nay Huân xin nghỉ học một buổi để tập luyện với đồng đội của cậu ấy sì sắp tới trường tớ sẽ diễn ra cuộc thi marathon. Nên, Huân rất chăm chỉ trong chuyện này."
"À, ra là vậy." Mình liếm môi, ngập ngừng hỏi đến vấn đề mà mình quan tâm nhất. "Lần trước Huân gọi điện tâm sự với tớ giữa hai cậu có lời hẹn gì gì đó đúng không?"
Tâm Anh vén tóc cười dịu dàng. "Ừm, đúng vậy. Tớ và Huân có hứa với nhau sẽ cùng nhau học thật giỏi, đạt điểm thật cao để giành học bổng ở trường đại học của Úc. Bọn tớ đang cố gắng phấn đấu đây và hy vọng lời hứa ấy sẽ thành hiện thực."
Vậy là kết thúc rồi. Mình không còn lời gì để nói. Huân đã xác định bến đỗ hạnh phúc của cậu ấy là Tâm Anh. Bọn họ sẽ cùng nhau nắm tay hướng đến một chân trời mới, làm một đôi uyên ương quấn quýt cạnh nhau, không rời. Huân ơi, trong lòng cậu, mình có vị trí nào không? Mình thật sự chỉ là một người bạn thân của cậu thôi sao?
Mình nhớ lại buổi nói chuyện ở đêm lửa trại năm nào.
"Lam này, chúng ta là bạn tốt của nhau phải không?"
Dù không hiểu Huân muốn nói gì, mình vẫn gật đầu.
"Nếu đã là bạn thì có gì cũng phải sẻ chia cho nhau, đúng không?"
Mình lại gật, kiên nhẫn đợi.
"Ừm... tớ... tớ... thích Tâm Anh. Cậu thấy thế nào?"
Mình tròn mắt. Mình không bao giờ nghĩ rằng trong những cuộc nói chuyện của bọn mình lại có một cô gái nào đó tên là Tâm Anh xen vào.
"Sao... sao cậu lại hỏi tớ?"
"Ờ... Lam có thấy bọn tớ xứng với nhau không?"
Mình nhìn Huân thật lâu, thật lâu rồi buông ra một chữ "Ừ" nhẹ tênh. Giọng mình lạc đi rồi nếu mình tiếp tục nói nữa thì mình sẽ òa khóc mất thôi.
Mình gắng cười. "Tớ về đây."
Tâm Anh tròn mắt. "Sao sớm vậy, cậu không ở lại để gặp Huân à?"
"Tớ lên đây đâu phải để gặp cậu ấy đâu. Tớ có chút chuyện sẵn tiện ghé trường thăm hai cậu luôn. Chuyện mẹ tớ giao tớ hoàn thành rồi, giờ tớ phải về." Có vẻ như mình nói dối thật suôn sẻ.
"Vậy lần sau bọn mình nói chuyện lâu hơn một chút nhé, được không?"
"Được chứ."
Tạm biệt Tâm Anh, mình ra sân ga trở về quê nhà. Đứng trước đoàn tàu, tấm vé nắm chặt trong tay, mình chần chừ không muốn bước lên. Vì mình hiểu rằng một khi mình bước lên chuyến tàu ấy mình sẽ vĩnh viễn mất Huân. Có thể là năm năm, mười năm hoặc cũng có thể Huân sẽ không bao giờ trở về nữa. Lồng ngực mình đau nhói như có hàng ngàn mũi kim xuyên thấu. Sân ga tuổi nhỏ không có vé khứ hồi nên mình không biết làm cách nào để kéo thời gian năm ấy quay ngược trở lại. Tuổi xuân của mình, của Huân mình sẽ giữ lại trong góc khuất ký ức.
Còi tàu vang lên. Tiếng nhân viên nhà ga thông báo tàu sắp chạy. Mình lau vội dòng nước mắt, bước lên. Trên ô cửa kính, một vài giọt nước rơi xuống xiêu vẹo, những đường không thẳng tắp. Cũng giống như con đường mình và Huân đang đi gãy khúc và mình phải nhường chỗ cho một bàn tay khác.
Mình nhìn ra bên ngoài. Mưa bụi bay đầy trời.
Nụ cười Huân hiện ra. Sau bao nhiêu yêu thương, với mình, Huân luôn là cậu bạn mà mình yêu quý dù mai này mình có thương một chàng trai khác đi chăng nữa.
Nhớ cậu vô vàn.
Trong vô thức, mình nghe tiếng trái tim nấc lên từng cơn nghẹn ngào...
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
|
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!