Đối diện nhà số 6 - Chương 5: Màu hồng cũng ...thơm
Lê Nhi | Chat Online | |
19/08/2019 00:36:20 | |
Truyện ngắn | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * Bong tróc phấn son (Truyện ngắn)
- * Mở lòng (Truyện ngắn)
- * Đối diện nhà số 6 - Chương 4: Sự Bất lực của loài chó (Truyện ngắn)
- * Đối diện nhà số 6 - Chương 3: Giữ hay Bỏ? (Truyện ngắn)
Tôi nói, loài chó tụi tôi đơn giản lắm. Ai có lòng tốt vứt cho gặm vài cục xương là y như rằng lần sau gặp lại vẫy đuổi tới tấp chả cần nghĩ ngợi gì. Có người nói bọn tôi ngu, có người lại nói đấy là biểu hiện của sự trung thành vô điều kiện. Ai cũng nghĩ họ là bậc thầy về chó mà cả hai đều không hẳn, bọn tôi cũng chỉ vì miếng ăn cả thôi. Cũng như con người, thay vì kiếm tiền bất chấp thì với loài chó kiếm ăn là tối thượng. Đâu có thể để một chiếc bụng đói chạy tung tăng chân sáo đùa nghịch được. Cái gì cũng phải đi từ căn bản tối thiểu rồi dần dần mới đến những thú vui cao cả hơn. Những thứ cao cả hơn thì tùy, mỗi người một thứ, như đứa em út nhà số 6 đang trong tầm ngắm của tôi đây, để thỏa mãn cái thứ cao cả của nó, nó lại thậm thụt bí mật lởn vởn bên vườn nhà bà Tư béo với nụ cười nhạt nhẽo cùng thần thái đầy khó hiểu.
Tôi đoán nó lại đi tìm mấy bông hoa màu hồng để ngửi. Từ lâu tôi đã để ý nó, nó khác xa so với mấy người con trai khác, một cách lén lút và giấu diếm. Nói thật chứ tôi chả thấy cái việc ngửi hoa cao cả đến vậy, tôi còn thấy nó bệnh hoạn vô cùng. Nó vốn là một thằng con trai vậy mà tôi còn không dám xưng hô theo đúng với hình dáng bên ngoài của nó. Sao nó lại đi ngửi mấy cái đám hoa màu hồng, trông điệu đà chết đi được. Đến tôi là con gái còn chả ham muốn cái sự đẹp đẽ tinh thần kiểu kiểu vậy. Nó sẽ biến tôi trông ẽo ợt, kệch cỡm, có khi gió thổi bay vì cảm giác mỏng manh đứng bốn chân chả vững. Phải chăng tôi còn phèn nên không thể cảm được cái cao cả theo kiểu quý tộc ấy?
Tôi muốn qua đó để chứng thực một vài điều, mà có lẽ nhân ngày đẹp trời này tôi cần phải biết chính xác sự thật, sau quãng thời gian tò mò giới tính của nó. Có thể tôi sẽ làm cho nó bẽ mặt trước cuộc đời nó, nó phải được tỉnh ngộ khi nó đang vượt quá mức độ cho phép của cái xóm văn hóa này. Cái quy cách ứng xử của một con chó trai với một con chó gái phải khác nhau, phân loại được rõ ràng như mấy ông anh của nó, chứ không thể như bây giờ chả biết đâu mà lần.
- Ê, có gì ở đó mà mày cứ ngửi ngửi vậy Út?
- Nó giúp em no. Thơm thật thơm.
- Mày đói hả. Đói thì bảo chị, chị qua nhà ăn vụng rồi tiện mang cho em mấy miếng xương. Sao đói lại đi ngửi hoa thì no làm sao?
- Chị không thấy nó rất thơm và đẹp sao? - Nó phớt lờ lời đề nghị của tôi mà nhắm hờ mắt lại, ra vẻ như nghệ sĩ lắm.
- Em có biết là cư xử của em rất khác lạ so với cái ngoại hình không?
- Chị không thấy em màu hồng thật đẹp sao? Em còn sưu tầm một đống màu hồng ở nhà, chị có muốn xem không? -Nó không thèm để ý đến câu hỏi và thái độ khinh khỉnh của tôi, háo hức chạy thật nhanh về nhà.
Tôi quả thực rất ghét mấy đứa bóng bóng nửa nạc nửa mỡ, cứ cái gì trông gần giống thế khiến tôi dễ dàng liên tưởng đến những thứ gai góc buồn nôn. Tôi nghĩ mình phải lên án, nếu cứ để cho chúng được tự do thì cái xóm ngõ này nát bét, nó có khác nào chà đạp lên chữ văn hóa mà cái xóm này khăng khăng hướng đến. Tôi đã sẵn sàng tâm thế để chửi nó.
Nó từ xa chạy tới, trên miệng là một cái khăn dài thiệt dài, màu hồng cánh sen, mỏng manh nhưng nhìn khá là chắc chắn. Cái khăn là đồ vứt đi của cô chú nó, nhưng với nó lại chả khác gì một bảo vật.
- Cái gì nữa, em định làm gì với cái khăn mỏng manh màu sến vắt được ra nước này? - Tôi bĩu môi.
- Chị nhìn xem, khi em khoác nó lên, nếu em đi nhanh hơn bình thường một chút thì cái tà sẽ bay bay mềm mại như gợn sóng, đẹp thiệt chứ! - Cái sự hạnh phúc của nó in rõ trên ánh mắt của nó, cái ánh mắt sáng rực chỉ chăm chăm theo cái tà khăn một cách hão huyền.
- Mày dừng lại ngay, trai không ra trai gái không ra gái, xấu mặt cái xóm ngõ văn hóa, ở nơi này không có cái chuyện chấp nhận một đứa như mày. Động não sửa ngay đi, bằng không tao sẽ mách cho cả nhà mày biết mày bị bê đê đấy! - Tôi chịu hết nổi.
- Em đã làm gì ảnh hưởng cuộc sống của chị sao? - Chỉ khi lời nói của tôi động chạm đến lợi ích của nó, chỉ khi cái sự bí mật này có nguy cơ bị phanh phui ra ánh sáng thì nó mới không dám lơ đi lời tôi. Nó dần hoang mang.
- Mày khiến mắt tao bị đau nhức, vì cái hình ảnh bê đê nó đập vào thật ghê. Tao cứ nghĩ đến chuyện mày yêu một đứa con trai rồi sao nữa, eo ôi. Rồi mày có nghĩ là bê đê nó sẽ lây cho hai ông anh của mày không. Chứ tao thì lo lắm đó!
- Nhưng em thấy như vậy mới là em. Em hạnh phúc khi mình như vậy. - Nó có vẻ tự tin, chả khóc ra tí nước mắt mà còn rất bình tĩnh.
- Hạnh phúc ư? Mày bị bệnh đó, mày chữa ngay đi. Sao mày có thể hạnh phúc khi mày bị bệnh?
- Hạnh phúc được đo bằng gì? Không phải nó được đo bằng cảm nhận của mỗi người sao? Làm sao chị có thể áp cái hạnh phúc của chị vào cái hạnh phúc của em khi hai ta không cùng một cơ thể? - Giờ nó gân cái cổ lên, lần đầu tiên tôi thấy nó có thái độ muốn lấn át người khác như thế. Có vẻ như nó không muốn ai nghĩ nó bị bệnh, thứ bệnh kì lạ phải giấu diếm.
- Mày lí sự với tao? - Tôi phải gằn cái giọng to và thách thức cho nó biết tôi không phải dạng dễ để ai đó lấn ất. Nhất là với một đứa bệnh hoạn.
- Chị thử mặc nó lên người xem, biết đâu chị sẽ thấy thích mà không ghét nó như chĩ vẫn nghĩ. - Thấy tôi căng quá nó tìm cách hạ giọng xuống.
- Có chết tao cũng chả thử. Có chết tao cũng động vào cái thứ màu hồng thấy gớm. Có chết tao cũng không đụng vào thứ của kẻ bệnh hoạn. Cả mày và cái khăn đó, y chang nhau, đồ bỏ điiii.
Nói rồi nó vẫn một mực đưa cái thứ đáng kinh tởn ấy lên người tôi, không thể nào chịu nổi tôi quát lớn:
- Mày không đưa nó ra khỏi người tao ngay lập tức tao sẽ xé nát cái khăn đó ra làm trăm mảnh.
Vừa nói tôi vừa nhe cái răng đầy nanh ngoặm ngoặm với ý định chỉ để dọa nó. Ấy thế mà cái răng nanh của tôi nó vướng sao mắc đúng ngay đoạn đầu cái khăn, bất ngờ cái rẹt, tôi làm rách, một đoạn khăn rơi ra. Trông nó nham nhở. Tôi biết bảo vật của nó thì quan trọng với nó. Nhưng với đứa bị bệnh như nó coi như đó là một bài học.
- Tao nói là làm mà. Từ giờ tao cấm mày động lên người tao. Cấm. Cho đến khi mày hết sạch cái bệnh bê đê thì tao nói chuyện.
Nói xong tôi quay đít đi về. Hiên ngang như người chiến thắng. Tôi có lén ngoảnh đầu lại xem nó sao. Khung cảnh cũng chả mấy bất ngờ lắm. Nó ngồi đần thối, nhìn chằm chằm vào cái khăn màu hồng bị rách, có thấy nước mắt nó rơi, ban đầu thì chỉ rơm rớm, mà chả cần thêm thời gian, nước mắt nó đã ngắn dài, vẫn y như mấy đứa con gái. Tôi thấy phát ớn. Cứ để cho nó ngẫm nghĩ đi. Chỉ khi nào đến bờ vực của thực và mơ nó mới thấy lời tôi có giá. Haha. Tôi thấy mình lớn lao quá. Hôm nay làm được một việc ý nghĩa. Có lẽ phải thưởng cho mình một cái gì đó thật ngon để ăn mừng. Tôi thầm nghĩ.
Tôi cứ phải bước đi, tôi bước đi. Tôi có nên huýt sáo không nhỉ, mọi giai điệu đã lên sẵn trong đầu tôi, tôi đang vui, tôi bước nhanh dần đầy phấn khích. Rồi tôi cảm thấy có một sự trơn tuột ngay dưới chân mình, "tủm", thứ âm thanh duy nhất tôi nghe thấy trong đầu mình khi giờ đây chỉ có một màu đen bao trùm. Tôi chưa kịp định hình được tại sao cả, nhưng cái thứ mùi ám quanh sao mà ...thối quá. Không phải cái thứ chất lỏng này là phân đấy chứ? Tôi cố gắng ngóc cái đầu của mình lên khỏi đống nhày nhụa đặc sệt ấy. Người tôi chìm hẳn trong thứ vừa lạ vừa quen. Trước khi tôi nhận ra mình trượt chân ngã xuống hố phân bên vườn nhà bà Tư khoảng chừng hai giây thì tôi có thể khẳng định chắc như đinh đóng cột, cho dù là hố gì đi nữa thì nó cũng ghê tởm hơn cái hố địa ngục. Nó thê thảm hơn rất nhiều cái địa ngục của sự chết đói, tôi từng đến đó một lần. Phân của người thối hơn bất cứ thứ phân nào khác!
Nhưng tôi không thể chết được.
Làm thế nào để thoát ra cái hố phân sâu hoẳm mà bà Tư đào phục vụ cho cả cái vườn rau rộng chục luống đây. Giờ tôi mới biết đến cái khó của một con mồi rơi xuống đầm lầy, khi cái hố phân này là ví dụ y chang để trải nghiệm. Cứ càng cố vùng vẫy thì càng dễ lún sâu. Người duy nhất có thể giúp tôi, thằng Út, cũng là đứa vừa bị tôi đẩy xuống vực thảm giữa mơ và thực. Tôi hoang mang quá. Bỏ qua cái chuyện tình nghĩa sang một bên thì một đứa thích ngửi hoa hồng làm sao có thể bỏ qua cái dơ bẩn của phân để cứu tôi được đây. Nhưng nếu tôi mà cứ chần chừ thêm một giây phút nào nữa thì khả năng tôi không còn cơ hội để cái mõm và mắt nổi trên không khí được nữa. Tôi phải gọi nó thôi.
- Út, Út ơi, cứu cứu chị!
Để chắc hơn nó thoát khỏi mơ và thực tôi vừa đẩy nó xuống, tôi lấy hết sức hét thật to lần nữa:
- Út, chị ở dưới hố phân. Cứu chịiiiiiiiii!
Tôi nghe thấy tiếng bước chân của thằng Út, có vẻ nó rất vội vã chạy đến gần.
- Trời ơi, chị ơi, trời ơi, sao chị lại rơi được xuống đó.
Trông nó hốt hoảng, cuống cuồng và sợ sệt, tôi cũng chưa bao giờ thấy nó có biểu cảm này bao giờ, trong lúc rối rắm này tôi nghĩ với một người thật khó có thể biết hết về họ.
- Em ơi nghĩ cách giúp chị với, chỗ này thối quá - Tôi nói chả ra hơi, ho sặc sụa, cứ như cái mùi thối ấy nó làm cản trở việc hô hấp của tôi vậy.
- Tay em không đủ dài, làm sao đây, nếu không nhanh thì chị sẽ chết chìm mất, không đủ thời gian để kêu người đến cứu rồi. Sao giờ đây.
- Cứu chị với, chị chưa muốn chết, chị xin lỗi về chuyện lúc nãy, em đừng để bụng mà cứu chị với.
- Chị nghĩ em độc ác vậy sao. Chị bình tĩnh đi. Em sẽ cứu chị.
Nói rồi nó quẳng cái khăn màu hồng xuống tôi.
- Chị bám vào đây, chị bám tạm vào đây nhanh lên.
- Mà cái khăn này...
- Nhanh lên không còn thời gian nữa.
- Nhưng nó là bảo vật của em, hơn nữa chị đã thề không đụng vào nó... chị ...chị
- Giờ này chị còn có lựa chọn nào khác sao? Bám ngay đi để Út nghĩ cách.
Nói rồi tôi bám vào đó rồi trong lúc chờ Út nghĩ cách, trong sự im lặng khẩn trương ấy, để dành cho tôi nghĩ về việc kì thị, việc đay nghiến của mình. Tôi nhận ra một điều gì đó và tôi hối hận về việc mình làm. Tôi đẩy nó đến bờ vực giữa mơ và thực, còn giờ bờ vực giữa sống và chết đến gần với tôi, khoảng thời gian biết mình sắp chết, được người mình từng xỉ vả chăm chăm cứu mình, tôi trở thành con chó thất bại.
- Chị ơi, giá như cái khăn nó dài hơn một chút thì em có thể buộc chúng vào cái cây bên cạnh mà tìm người tới cứu chị rồi. Giờ chắc em chỉ có thể đứng giữ nó và chờ điều may mắn đến với chị em mình thôi. - Vừa nói nó lại vừa khóc.
Cái khăn màu hồng đã cứu tôi thoát chết tức thì, rồi thì chính xác cái màu hồng tôi ghét tôi ghê tởm đã cứu tôi khỏi cái chết, rồi cũng chính cái khăn ấy tôi đã xé toạc nó, nó vẫn quay lại cứu tôi. Ý tôi màu hồng là thằng Út ấy. Giờ thì màu nào với tôi cũng quan trọng như nhau cả, tôi thật sự nhận ra chỉ khi biết được nó ý nghĩa như nào với tôi. Màu hồng, bây giờ, thơm thật. Nó át cả cái mùi phân thối. Nó là gì đó mới mẻ với tôi.
- Chị vẫn ổn chứ?
- Ừ, chị ổn. Em ổn chứ?
- Thực ra không ổn lắm. Tay em mỏi quá, sao không ai đi qua đây nhỉ chị? Chị cố được không?
- Hay là mình hát bài gì đó cho quên đi mỏi tay đi. - Tôi đưa ra lời đề nghị.
- Chị thích nhạc gì?
- Nhạc thị trường nhảy múa, nhưng giờ hát thì không hợp lắm nhỉ? Em hát bài gì em thích đi.
- Hay em hát bài Sống như một đóa hoa cho chị nghe nha.
Nói rồi nó hát cho tôi nghe. Lần đầu tiên tôi thấy giai điệu trong trẻo đến vậy...
Đang đến đoạn "...tỏa ngát hương thơm cho đời" thì từ đâu vọng lại tiếng của cậu chủ:
- Ôi giời ơi gì thế này.
Cậu chủ cứu tôi lên, tôi bịn rịn và quấn quýt mừng vui, đến khóc ra nước mắt, sau đó tôi được tắm với sáu bảy lần nước cùng bột giặt mà cái mùi vẫn cứ ám tôi cả một tháng.
Cũng kể từ đó, cái nhìn của tôi về thằng Út cũng khác hẳn. Tôi coi nó như em trai mình. Không phải vì nó là ân nhân cứu tôi thoát chết nên tôi nghĩ tốt về nó, không phải, vì cái cách nó cứu tôi, trong lúc hoạn nạn ấy, cử chỉ thái độ nó cứu rỗi tâm hồn hạn hẹp của tôi, khiến tôi thoát khỏi cái mơ và thực của mình.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
|
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!