LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Nắng giọt - Chương 4: CÁI KẾT CỦA NẮNG

87 lượt xem

"Em giết chị đi Nắng, em giết chị và tha cho họ. Hoặc em giết cả 3, đừng để chị sống với cái ám ảnh đã thấy xác họ. Với nỗi ác mộng là có kẻ khác giết Tú chứ không phải chính chị. Thế chị sống còn khổ hơn chết Nắng à..."

Tiếng Miền như lạc đi. Nắng cắn chặt môi, bàn tay phải đang cầm dao run rẩy từng đợt. Miền quỳ dưới chân Nắng, mớ tóc lòa xòa che hết cả khuôn mặt cô. Ở góc bên trái phòng, Tú và lão vằn vện bị trói chặt tay đang nhìn Nắng sợ hãi.

Nắng nhìn Miền, nhìn con dao lóe lên trong tay nó, rồi Nắng đưa mắt nhìn ra ngoài sân, nhìn nắng. Cả một biển nắng rực rỡ. Nắng nhìn thấy Mít, con bé vừa hí hửng đi học về. Nắng thấy mẹ với cái dáng lam lũ quen thuộc. Nắng thấy nó của ngày xưa, cái Nắng đen nhẻm và gầy guộc hơn 7 năm về trước. Kí ức gọi về trong nó những mảng màu đẹp đẽ, nhưng kí ức cũng thật tàn nhẫn khi vội vàng dội lại cái thế giới màu đen tù mù trong nó. Nắng liếm vị mặn của nước hòa lẫn vị tanh của máu trên môi. Nắng nếm cả cái vị chua chát của đời.

"Em tha cho họ được không Nắng? Xin em ! Xin em đấy !"

Nắng không trả lời Miền. Lại một lần nữa cô đưa đôi mắt ráo hoảnh ra nhìn những tia nắng đang nhảy nhót ngoài sân. Nắng thèm được như thế, Nắng thèm cái cảm giác được thả mình trong cái thế giới ánh sáng ngập ngụa đó.

7 năm Nắng lay lắt sống bằng sự thù hận và niềm hi vọng duy nhất dành cho cái Mít. 7 năm Nắng đã bị biến thành 1 gái làng chơi sành sỏi và già đời. 7 năm Nắng chấp nhận sự đày đọa từ Tú để đổi lấy ngày hôm nay: ngày được tự tay kết liễu 2 kẻ đã hủy hoại đời Nắng. Vậy mà giờ đây Miền, nạn nhân tội nghiệp nhất của họ lại đang lê lết dưới chân Nắng, van vỉ cô tha cho họ.

Miệng Nắng méo xệch, đôi mắt ráo hoảnh của cô lướt đi lướt lại giữa Miền và Tú. Nắng cúi xuống, nhẹ nhàng gỡ tay Miền khỏi chân cô và nhẹ nhàng đặt con dao vào tay Miền. Miền nhìn Nắng thoáng chút hốt hoảng. Nắng vẫn giữ nguyên vẻ mặt méo mó ấy khi ra khỏi nhà, ra khỏi cái động quỷ mà Nắng đã ẩn nấp hơn 7 năm nay.

Nắng loạng choạng đi. Ánh nắng chiếu vào gáy cô bỏng rát. Nắng thoát khỏi cái ngõ đã giam hãm tuổi trẻ và ước mơ của cô. Nắng thoát khỏi con đường nhơ nhớp đã dẫn cô vào vũng lầy. Nắng cứ tưởng rằng mình đang đi về với cái Mít. Nắng nhìn thấy cái Mít 2 tóc buộc thành bím, đang nhảy tưng tưng chờ Nắng trở về. Nắng nhoẻn miệng cười, Nắng đưa tay vẫy với Mít. Nắng thấy Mít đứng đó, đưa tay về phía Nắng chờ đợi. Nắng vội vã, Nắng thở dốc và bắt đầu chạy. Rõ ràng nó thấy em gái nó đứng ngay trước mặt vậy mà càng đi tới bóng của Mít càng mờ dần. Cuối cùng cái bóng ấy vỡ nhão nhoét tan ra như ảo ảnh. Nắng đuổi đến muốn hụt hơi theo bàn tay bé xíu đang vẫy nó. Những tia nắng đậu trên tóc Mít lấp lánh. Nắng thấy nó đang về với Mít, đang về với Nắng của 7 năm về trước, về với những tháng ngày tinh khôi của chính nó.

Trên tít của một số tờ báo chiều ngày hôm đó có dòng chữ lạnh lẽo: "Tai nạn thảm khốc một người chết trên đường X". Ánh nắng xế ngày nhảy nhót trên thân thể cô như lời hoan hỉ cho một kiếp người vừa được cởi xích. Một thế giới này đóng lại và người ta có quyền mơ về một thế giới khác được mở ra. Dẫu thế giới đó có thể không có thực nhưng hãy cứ hoang tưởng đi, để cho trái tim ai đó ở nơi ấy được cảm thấy chút bình yên !

 

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư