LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

CHUNG CỰC TOÀN NĂNG HỆ THỐNG - Chương 96: Rốt cuộc là ai

73 lượt xem

Thấy hoàn cảnh hoảng loạn hiện tại cũng ổn định, Tiêu Hạo thở ra một hơi. Nhưng ngay lúc này, những ánh đèn chiếu sáng trên phố đột ngột bị tắt điện, sau đó…
Ầm...ầm…
Một tiếng nổ mạnh vang lên chấn động làm toàn bộ người khu vực xung quanh đều sợ hãi, một số người bị ảnh hưởng trực tiếp vụ nổ thì không thể chạy thoát mà thịt nát xương tan.
Tiêu Hạo sắc mặt có chút ngưng trọng gọi điện cho người Quốc An cục đến.
Nhưng tiếng nổ vẫn chưa chấm dứt mà tiếp tục nổ vang, vi cùng thiệt hại đang ngày càng lan rộng ra.
“Móa, nhóm người điên biến thái này là muốn dùng thuốc nổ bom mìn chơi chết Hạo ca hay sao, ngay đến người dân vô tội cũng không tha.”
Tiêu Hạo một bên dùng hết khả năng tản đi người dân, vừa tránh thoát bom mìn dư ba nổ tung gây ra.
“Tiêu Hạo, mọi chuyện thế nào?”
“Cô nhìn xem hậu quả hiện tại cũng biết rồi còn hỏi.”
Tiêu Hạo một bên tìm kiếm vị trí gài thuốc nổ mấu chốt vừa tức giận nói với Địch Lệ Diệp Na.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? trong lòng thành phố sao lại có người gài thuốc nổ?” Địch Quốc Thắng thần sắc cũng lộ vẻ trầm trọng hỏi.
“Không biết, tôi chỉ biết là mục tiêu bọn họ là tôi.”
“Dùng bom mìn thuốc nổ đi diệt một cái tu sĩ?” Địch Quốc Thắng cảm thấy việc này không đơn giản ở mặt ngoài như thế.
“Tìm ra rồi, bọn chúng có đặt một quả bom ở khu vực sân bay.” Tiêu Hạo cũng vô cùng tức giận với cách hành động ám sát trắng trợn khiêu khích thế này.
“Lão già, Diệp Na đồng chí, nhanh lên cùng tôi đi theo sơ tán người dân rời khỏi chỗ nguy hiểm này. Gọi thêm người đến nữa, không còn nhiều thời gian đâu.
Dùng thân thể mạnh mẽ bắt đầu chạy nhanh xé gió hướng về vị trí quả bom mà đến.
Sau khi Tiêu Hạo tiến đến, gặp hành khách đang tập trung kiểm tra thủ tục mà dùng hết sức hét lên.
“Tất cả mọi người chú ý, trong sân bay có bom, tất cả đều nhanh chóng sơ tán đi... nhanh...”
Nghe thấy Tiêu Hạo tiếng hét, tất cả mọi hành khách chuẩn bị bay hay đã ngồi trên phi cơ sắp cất cánh đều sững sờ.
Ngay đúng lúc này nhóm người trợ giúp cũng tiến đến lái xe cầm lo phóng thanh hô lên.
“Mọi người nhanh chóng rời khỏi sân bay ngay lập tức. Xin nhắc lại, mời mọi người nhanh chóng rời khỏi sân bay ngay lập tức. Hiện tại trong sân bay đang có một quả bom sắp nổ, mọi người tranh thủ thời gian rời đi ngay lập tức. Xin nhắc lại....”
“Cái gì? vậy là có bom thật sao?”
“Đến cả sân bay cũng phát ra thông báo thì còn ai dám giả đây.”
“Nhanh đi nhanh lên, mạng nhỏ quan trọng.”
“Đi thôi, đi thôi, để hôm khác lại đặt vé.”
Ở nhóm hành khách xôn xao bàn tán mà ồ ạt như nước lũ chạy nhanh ra cửa thoát hiểm cùng khu vực cổng phụ sân bay, Tiêu Hạo dùng phá vọng chi nhãn thấu thị nhìn quanh một lượt hy cọng nhanh chóng tìm đến vị trí quả bom.
“Tìm thấy rồi.”
Tiêu Hạo vận dụng thể năng cùng cưỡng ép sử dụng không gian ý cảnh chưa được thành thục mà chạy vèo một tiếng xé gió đến vị trí quả bom.
“Nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa…”
Mỗi một bước chạy của Tiêu Hạo như bỏ qua một ít lực cản không khí nhờ không gian ý cảnh, dù sức chịu đựng của thân thể đã tăng lên phần lớn nhưng vẫn bị áp súc không khí làm cơ thể cảm thấy đau rát.Đến vị trí quả bom trong một hầm chứa đồ, Tiêu Hạo nhìn thời gian phát nổ đã không còn kịp để di dời mà lộ vẻ ngưng trọng. Đúng lúc này, một bóng đen lướt đến với tốc độ cực nhanh vung đao với ý định muốn bổ Tiêu Hạo làm đôi từ phía sau.
Hừ lạnh một tiếng, Tiêu Hạo từ trong không gian chứa đồ lấy ra một thanh kiếm dài, thi triển lấy kiếm ý chọi cứng với đòn trí mạng của kẻ đánh lén.
Thấy công kích thất bại, người áo đen không chút do dự rút lui.
“Mẹ bà nó, sát thủ ám sát lần đầu không được thì chạy trốn, chơi bẩn thế…”
“Đúng rồi, quả bom…”
Tiêu Hạo bây giờ mới biết hoá ra tên kia đến ám sát chỉ vì kéo dài thời gian mà tức giận chửi ầm lên.
Nhưng Tiêu Hạo lại không nhàn rỗi như vậy, đang có ý định tìm cách phá bom thì đột nhiên từng đợt bắn tỉa nhắm hướng bản thân mà đến.
“Đậu moá, đây là muốn dồn Hạo ca vào chỗ chết mà. Nếu không vướng quả bom thì ông đây làm thịt hết…”
Trong lòng dù vô cùng tức giận nhưng Tiêu Hạo chỉ có thể cắn răng vừa ôm bom dùng phá vọng chi nhãn nhìn xuyên tìm cách phá nó vừa phải né tránh từng đợt bắn tỉa.
“Không tốt…”
Bất ngờ ngay lúc này, Tiêu Hạo bị trúng một viên đạn ở phía sau. Nhưng kỳ quái là bản thân chỉ cảm thấy đau đớn một chút chứ không giống trong tưởng tượng.
Nhìn rơi trên mặt đất viên đạn cùng phía sau lưng chỉ chảy ra ít máu, Tiêu Hạo trong lòng vui mừng: “Lại có thể đỡ được đạn bắn tỉa.”
Tiêu Hạo dù thấy vậy nhưng không dám khinh thường làm cái bia di động hứng đạn mà tiếp tục né tránh.
“Là nó.”
Sau một đợt chật vật né tránh liên tiếp các đợt bắn tỉa như vũ bão, cuối cùng cũng tìm thấy đầu mối gỡ bom làm Tiêu Hạo mừng như điên không chút do dự cắt đi sợi dây ngừng nổ.
Nhìn đồng hồ hẹn giờ dừng lại ở giây số mười, Tiêu Hạo thở phào một cái: mười giây tử thần nha.
“Nhóm lính bắn tỉa đáng chết, Quốc An cục làm ăn kiểu gì thế này…”
Đang ở lúc buồn bực lải nhải, Tiêu Hạo nghe thấy tiếng kêu thảm thiết một lúc rồi im bặt mà dừng.
Gọi điện cho Địch Lệ Diệp Na, Tiêu Hạo đem quả bom ngưng nổ theo rồi đi khỏi tầng hầm.
“Tiêu Hạo đồng chí, làm tốt lắm.”
Nghe Địch Lệ Diệp Na khen một tiếng, Tiêu Hạo không vui vẻ gì, ngược lại vẻ mặt ỉu xìu chỉ lấy mấy chỗ vết thương buồn bực nói ra.
“Mấy người làm sao mà chế phục bọn lính bắn tỉa chậm như vậy? Nếu không phải tôi có chút bản sự, dưới đợt xạ kích liên tục của nhóm bọn chúng thì tôi đã ngủm củ tỏi rồi có biết không hả?”
Nghe Tiêu Hạo buồn bực đậu đen rau muống, lại nhìn trên người vết thương bị đạn bắn trúng, Địch Lệ Diệp Na có chút ngạc nhiên.
“Ông mới chỉ Luyện Khí kỳ làm sao có thể cản được đạn?”
Tiêu Hạo không trả lời nàng mà quay sang hỏi Địch Quốc Thắng.
“Lão già, gặp vấn đề gì có đúng không?”
Địch Quốc Thắng gật đầu một cái mà thần sắc nặng nề nói ra.
“Có khoảng 60 người dân thiệt mạng cùng rất nhiều công trình nhà ở bị phá hủy.”
“Nhiều như vậy?”

Tiêu Hạo nghe vậy, sắc mặt có chút khó coi trầm giọng nói.
“Thế lão đã điều tra rõ lai lịch của nhóm sát thủ cùng lính bắn tỉa này sao?”
“Vẫn đang trong quá trình điều tra, khi nào có kết quả sẽ báo cho cậu biết.”
“Bọn chúng đến là vì tôi,thiệt hại lần này để tôi bồi thường cũng như gửi lời xin lỗi đến người dân vô tội bị chết oan đi.”
Tiêu Hạo để lại câu nói, đưa quả bom lại cho Địch Lệ Diệp Na rồi chạy nhanh như bay rời khỏi.
"Rốt cuộc là ai muốn dồn mình đến chỗ chết mà bất chấp thủ đoạn như vậy đâu?"

Về đến nhà, thấy Ninh Tuyết Yên hai nữ đã về, ngoài ra còn mang theo mấy chục cái nhẫn chứa đồ, Tiêu Hạo có chút tò mò hỏi.
“Hai em là vừa đi cướp bóc của tu sĩ khác về hay sao mà nhiều nhẫn chứa đồ thế?”
Hai nữ ném cho Tiêu Hạo cái bạch nhãn sau đó bĩu môi lộ vẻ không vui.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư