LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Tổng Hợp Truyện Ngắn - Chương 12: Duyên Mình Lỡ

138 lượt xem
Truyện 12: Duyên Mình Lỡ

Bầu trời trong xanh, gió hè vỗ nhẹ vào tán cây khiến cho những đốm nắng nằm lấm tấm trên vỉa hè khẽ động. Ở những dưới hàng cây nằm thẳng tắp. Một đôi tình nhân khoác tay nhau đi trên con đường vắng vẻ. Những mảng bê tông xếp ngăn nắp vuông vắn trên mặt đường bám đầy rêu xanh trông đẹp mắt.

– Anh này, mai này chúng ta lấy nhau rồi. Em hạnh phúc lắm! Cô tựa đầu vào vai anh nói
“Vy này… Nếu sau này anh không thể bên nữ thì em…

“Anh đừng nói nữa..”
Cô cau mày bịt miệng anh lại. Không cho anh nói tiếp. Ánh mắt cô khó hiểu nhìn anh. Đã bao nhiêu lần anh nói như thế này. Rốt cuộc anh đang giấu cô điều gì.
“Anh Vũ, nếu giữa tình yêu và tình bạn anh sẽ chọn gì”
Anh mỉm cười nhìn cô, trong đôi mắt anh ánh lên một nét thuần khiết. Thực sự mà nói câu hỏi này thật khó trả lời
“Trả lời em nghe đi”

Cô hậm hực nhìn anh. Có vẻ câu trả lời của cô không phải là một câu bông đùa thoáng qua. Anh nhìn cô bạn gái của mình chờ đợi. Câu hỏi này cô tự hỏi mình rất nhiều lần và đã có câu trả lời. Cô hi vọng anh sẽ có câu trả lời giống mình. Bởi vì cô tin tưởng vào tình yêu giữa cô và Vũ.
“Không trả lời được không”

Anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Anh thử suy nghĩ nếu phải lựa chọn giữa bạn gái và bạn thân thì anh sẽ chọn ai. Càng suy nghĩ càng bế tắc.
“Trả lời em đi”

Anh mỉm cười:

“Sau này… Em sẽ biết câu trả lời của anh”

Ánh mắt cô có chút thất vọng. Cô thở dài.

“Được rồi… đến cửa tiệm váy cưới rồi mình vào thôi anh!”

Cô kéo tay anh đi vào. Bên trong, là một cửa tiệm váy cưới rất đẹp

– Mời anh chị vào xem các mẫu váy cưới có ở tiệm em ạ!

Người phục vụ cúi đầu chào họ.

Cô nhìn qua một lượt những mẫu váy cưới. Chiếc váy nào cũng xinh xắn. Cô chọn mãi mà chưa hài lòng. Cô liếc nhìn qua thì thấy anh đang ngồi chơi game ngon lành không để ý gì đến cô hết.
“Anh à” Cô gọi lớn làn anh mất hồn mất vía. Phản ứng không kịp chiếc điện thoại rơi xuống sàn.
“Em không thấy anh đang chơi game sao” anh vội cúi xuống nhặt chiếc điện thoại lên nói với giọng giận dỗi.

Cô lúc này không kìm nổi sự tức giận liền giật cái điện thoại của anh ném vào thùng rác.

“Anh lúc nào cũng chỉ biết chơi game… Tại sao không quan tâm em…”

Cô bật khóc… Nước mắt cô rơi.

“Thôi mà… anh xin lỗi!”

Anh vội ôm cô vào lòng và dỗ dành cô.

“Anh hứa… Anh sẽ không bao giờ như vậy… Nữa đâu nhưng mà… Cái điện thoại của anh quan trọng lắm!”

Cô vội rời khỏi vòng tay của anh, tay từ từ quệt nước mắt, nũng nịu nhìn anh.

“Em xin lỗi… điện thoại của anh đây…”

Cô vội nhặt lên đưa lại cho anh.

…Ting… ting… ting…

“Alô?”

“Vũ Cứu tao!”

“Ở đâu?”

“Quán ăn gần nhà trọ của tao”

Vũ vội tắt máy cô vội níu kéo anh lại.
“Anh đi đâu vậy!”

“Anh xin lỗi! Anh có việc gấp phải đi rồi.”

Anh chạy rất nhanh ra khỏi tiệm váy cưới bỏ lại cô… Anh là vậy mọi khi bạn gặp chuyện lại đến giúp đỡ. Cô cũng hiểu…

Tuấn – học sinh cá biệt là bạn thân của anh hay gây chuyện, vì bản tính nóng nảy chậm nghĩ mà Tuấn thường xuyên gây ra những rắc rối ngoài ý muốn. Anh đã quá quen thuộc với những cuộc gọi như thế này, Anh không quan tâm chỗ đó là ở đâu, kẻ đó là ai. Vũ bất chấp tất cả, anh chỉ cần bảo vệ được bạn mình. Trời bắt đầu lờ mờ tối, Vũ chạy đến nơi thì thấy Tuấn đang bị một đám bốn năm thằng nhóc bắt quỳ xuống trước mặt một người đàn ông, người Tuấn loang lổ đầy máu. Nhìn thấy người mình yêu quý đang bị kẻ khác ức hiếp, máu nóng trong người Vũ lại trào lên, cậu dường như mất tự chủ lao về phía trước. Nhìn thấy Vũ hung dữ như vậy, lũ nhóc hoảng sợ tháo chạy hết, chỉ còn lại một người đàn ông ngồi ở đó chưa kịp phản ứng gì.
“Mày đánh bạn tao?”
Vũ chỉ tay vào mặt người đàn ông đang ngồi trước mặt mình, anh hoàn toàn không biết người đó là ai, ánh đèn từ sau lưng ông ta làm anh chỉ thấy trước mặt mình là một bóng đen. Sự hung dữ của Vũ không khiến người đàn ông đó sợ hãi, thậm chí ông ta còn tức giận hơn. Bóng đen đó đứng dậy và đá thẳng vào mặt Tuấn một cách tàn nhẫn.
.“Nhóc con… cút khỏi đây trước khi tao nổi nóng!”
Vũ không nói gì, cậu lơ mơ nhận ra bóng người đàn ông đó.
“Vũ Đánh…!!!”
Tuấn lao tới quật ngã người đàn ông đó xuống đất. Chẳng kịp suy nghĩ, Vũ lao tới, trong thâm tâm anh hơi do dự vì anh biết đây là một người đàn ông trạc tuổi bố mình, nhưng nhìn bạn như vậy, lý trí của anh dường như bị tình cảm đánh bại. Và sau đó, người đàn ông bị đánh đến bất tỉnh, Vũ đỡ Tuấn trở về phòng trọ của hắn.

“Tại sao mày lại đánh nhau?”

Vũ hỏi Tuấn.

“Là do lão ta chửi tao nên tao phải đánh ông ta thôi…!?”
Tuấn cười nhìn Vũ. Ánh mắt Vũ hiện lên những tia tức giận.

“Mày làm ơn bình tĩnh lại cho tao. Đụng một tý là đánh nhau sau này. Cái mạng của mày khó giữ lắm…”

“Được rồi! Tao biết… Thôi mày về đi!”

Vài ngày sau, Vy biết sự thật liền đến nhà anh.

“Anh lại đánh nhau? Anh có biết kẻ đó là ai không? Kẻ đó nhất định sẽ trả thù. Anh có biết vì chuyện này mà bao nhiều người gặp rắc rối không? Anh là một kẻ tệ hại!!!”

Vy vừa khóc vừa đấm vào ngưc Vũ, cô cảm thấy lo sợ. Nếu kẻ đó trả thù thì không chỉ Tuấn và cả cô và anh đều gặp nguy hiểm. Nhưng mọi chuyện đã không còn cách nào cứu chữa, lúc trở về Tuấn mới nói cho Vũ biết người đàn ông đó là một tên giang hồ khét tiếng, hắn là tay sai của những kẻ chuyên cho đi vay nặng lãi. Dường như vòng vây pháp luật không giữ được hắn, tất cả những phần tử cá biệt ở trường đều biết đến danh tiếng kẻ này.

“Anh biết! Nhưng anh không thể để bạn mình gặp nguy hiểm … Được rồi! Cùng lắm là anh đến gặp người đàn ông đó, thế là được chứ gì?”

“Anh đứng lại… Anh đi nguy hiểm lắm… Anh đừng bỏ em..”
Cô khóc lóc van xin anh. Cô rất lo lắng anh… Còn anh nhìn cô khóc… Không nỡ lòng bỏ đi… Anh ngồi xuống ôm cô vào lòng.

“Vy… đừng khóc nữa… Anh không đi nữa…”
“Anh hứa đi… Móc nghéo đi…”
“Anh hứa.”


Hai tuần sau, hôm nay là ngày trọng đại của Vũ và Vy…

Vũ vẫn ngồi suy nghĩ về việc người đàn ông đó có đến trả thù Tuấn và anh không.
Đầu óc Vũ quay cuồng, anh rất lo cho Vy… Từ hôm đó, anh đều cảnh giác cao độ về sự an toàn của Vy… Hai bàn tay anh đan vào nhau…

“Anh nhất định sẽ bảo vệ em! Vy à!”

Tuấn từ đâu đi vào vỗ mạnh vào vai Vũ một cái rõ đau…
“Ê mày! Sắp làm chú rể rồi đấy mày còn suy nghĩ gì nữa chứ!?”
“Tao chỉ lo cho Vy… Thôi..”
“Trời ạ… Có gì đâu lo… đi thôi… đến giờ lành rồi mày”

Tuấn lôi Vũ ra ngoài…

Lễ đường được trang hoàng rất đẹp mắt. Xung quanh là một màu hồng được thiết kế theo phong cách Châu Âu.

“Cô dâu đến rồi!”

Phù dâu đỡ váy cho Vy bước vào…

Vy xinh đẹp trong bộ váy cưới công chúa. Váy dài tay, dáng bồng bềnh tôn nét yêu kiều. Hàng cúc cài phía sau được thiết kế tinh tế trên nền họa tiết ren thêu nổi hoa văn dây leo mềm mại. Giúp Vy thoải mái hơn trong việc đi lại. Vũ mải mê nhìn Vy… Cho đến khi Tuấn gọi…

“Ê! Vy đẹp quá mày ạ!”

“Vợ tao! Ai cho mày nhìn…!”

Vũ gõ vào đầu Tuấn một cái.

Bỗng một bóng đen xuất hiện từ sau lưng Vy, người đàn ông đó đang lù lù tiến tới nhưng Vy lại nhìn Vũ nên không nhận ra. Khoảnh khắc đó, dường như trái tim Vũ lại đập loạn nhịp vì một sự lựa chọn của mình. Nụ cười nhẹ nhàng trên môi Vũ biến mất, anh lao tới rất nhanh.

“Vy! Phía sau…”

Khi Vy kịp quay lại thì Vũ đã đứng đó. Bóng đen nhanh chóng biến mất để lại con dao nằm gọn trong tay Vũ. Hai tay anh ôm lấy con dao sắc lạnh, một dòng máu mạnh mẽ trào ra khỏi lồng ngực khiến Vũ choáng váng. Cậu lại mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Vy rồi ngã xuống.

Máu chảy loang loáng ướt đẩn một góc sàn.
Đầu gối Vy dường như sắp quỵ xuống. Cô mở to mắt nhìn Vũ. Cô thấy máu, những dòng máu đỏ tươi chảy ra từ thân thể bất động của anh. Màu trắng của chiếc áo ves chuyển sang màu đỏ thẩm. Cô bàng hoàng chạy lại ôm ạnh.  Khuôn mặt sợ hãi hiện rõ từng nét:

“Anh à em đừng đùa em mà. Anh chỉ là bị thương thôi. Anh sẽ làm chú rể của em mà. Anh đã hứa sẽ yêu em mãi mà… Anh dậy đi có được không. Anh sẽ lại hôn lên môi em nhé. Sẽ không để nước mắt em rơi đâu mà. Sao anh lại làm thế…”

Cô khóc rất nhiều. Nước mắt rơi cả trên khuôn mặt cô.

“Em… à…”

Đôi mắt anh mở hờ… Nhìn cô nhìn khuôn mặt đang hốt hải lo cho anh kia. Anh khẽ cười.

Cô mừng rỡ. Ôm chặt cô.

“Anh sẽ… Trả… Lời… Câu hỏi… Của em… Ngốc… ạ… đừng… Khóc… anh… đã… Chọn… Em… Thì sẽ… Mãi yêu… Em…!”

Giọng anh thều thào. Bàn tay anh nắm bàn tay cô nhưng không còn chặt…

“Vũ!!! Em yêu anh… Chúng ta đến bệnh viện được không anh?”

“Muộn rồi em à. Anh yêu em… Em phải thật hạnh phúc…!”

Những ngón tay anh dần rời khỏi bàn tay a. Đôi mắt vừa mở khép dần. Giọt nước mắt cuối vương lại trên gò má. Đè lên nụ cười yếu ớt còn đọng trên môi. Nhịp tim không còn đập… Anh đã đi rồi… Đi đến một nơi không có cô.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư