Cầu Xin Em Quay Lại - Chương 14

89 lượt xem

Chất lỏng màu đỏ chảy dọc từ thái dương xuống gò má của Giảng Phong. Hắn đưa tay quệt đi. Ánh mắt thoáng chốc biến đổi, từng đợt sóng đánh qua đánh lại trong đôi đồng tử của hắn.

Từ khi hắn lọt lòng mẹ chưa có nào dám làm hắn đổ máu, Tĩnh Nhiên cô là lần đầu tiên. Dám ra tay tàn nhẫn như thế cũng chỉ mình cô!

Những tia máu đỏ rực xuất hiện trên gương mặt Giảng Phong, bàn tay thì nổi đẩy những gân xanh, móng tay hắn dài ra nhưng móng vuốt của thú dữ.

Có lẽ vì bị hành động của Tĩnh Nhiên nên hắn mới từ một con người hoá thành một con quỷ chính hãng.

Một tay Giảng Phong túm chặt lấy mái tóc của Tĩnh Nhiên, một tay vuốt ve gương mặt của Tĩnh Nhiên. Con ngươi hắn đỏ lừ, vẻ tàn nhẫn in sâu trong ánh mắt.

– Dám làm thế với tôi, Tĩnh Nhiên cô đúng là gan to bằng trời!

Chất giọng Giảng Phong đột nhiên biến đổi, hơi lạnh từ cơ thể hắn toả tứ phía chầm chậm tiến sâu vào cơ thể Tĩnh Nhiên. Cô nhịn không được mà rùng mình một cái.

Cái cảm giác bất an này, lần đầu tiên xuất hiện trong người cô! Giọng nói khiến người ta nghe chỉ muốn khóc của Giảng Phong cũng là lần đầu tiên mới thấy.

Mùi máu tanh thoang thoảng xông vào khoang mũi của Tĩnh Nhiên, chính là lúc này cô biết bản thân mình không thể sống sót trở ra.

Giảng Phong chưa một lần nào hoá thành ma cà rồng trước mặt cô, nhưng cô có nghe trợ lý của hắn kể rất nhiều lần. Một khi hoá thành ma cà rồng sự tàn nhẫn trong người hắn sẽ tăng lên gấp bội.

Móng vuốt của Giảng Phong quệt một đường trên gương mặt của Tĩnh Nhiên khiến máu trào ra, hắn cười lạnh.

Giảng Phong bất chợt túm lấy cổ Tĩnh Nhiên, một tay nhấc bổ cô lên cao. Cổ Tĩnh Nhiên bị hắn siết chặt đến thở không nổi.

Cô không nhìn thấy, đột nhiên bị người khác đưa lên trên cao hiển nhiên sẽ sợ hãi. Cả người Tĩnh Nhiên cứ run rẩy mãi, cô… Không thể thở nổi… Khó thở quá!

Mạng sống của Tĩnh Nhiên bây giờ chẳng khác gì một cây nến sắp tắt lửa, ngay khi ngọn nến nhỏ bé ấy sắp bị gió thổi đi Giảng Phong liền buông cô ra, ném mạnh cô xuống đất.

Cả người Tĩnh Nhiên bị đập vào bàn trang điểm khiến gương vỡ tung, từng mảnh gương vỡ vụn cứ thế đâm vào da thịt của Tĩnh Nhiên.

Giảng Phong hít một hơi sâu, cất giọng lạnh lẽo.

– Tĩnh Nhiên… Máu của cô thật thơm…

Choang… Âm thanh sắc bén bất thình linh vang lên. Cả cái cửa kính dùng để ngăn cách căn phòng với thế giới bên ngoài đều bị Giảng Phong đập nát.

Những mảnh thuỷ tinh rơi xuống bên dưới khiến người đi đường bị thương không ít. Gió hiu hiu lạnh luồn vào căn phòng, thổi bay cả rèm cửa.

– Tĩnh Nhiên, cô chứng kiến cảnh tôi hoá thành ma cà rồng hiển nhiên sẽ không thể sống. Hơn nữa còn cả gan đánh tôi cô cũng không thể sống, nhưng trước khi cô chết tôi cũng phải hành hạ cô.

Giảng Phong cười lạnh, cất lời tàn nhẫn. Hắn siết chặt hai bàn tay thành nắm đấm rồi đi về phía Tĩnh Nhiên.

Tĩnh Nhiên bây giờ chỉ còn sót lại một chút ý thức, cô nhìn không thấy chỉ dựa vào tiếng bước chân và giọng nói của Giảng Phong để xác định vị trí của hắn.

Nở một nụ cười nhạt khiến Giảng Phong chán ghét. Hắn tận tay huỷ đi đôi mắt của cô, tận tuy cướp đi ánh sáng của cuộc đời cô. Bây giờ hắn lại nói cô tận mắt chứng kiến hắn biến thành ma cà rồng. Còn điều gì đáng cười hơn?

Kể từ khi phát hiện hắn lừa cô đến đây, một chút tình cảm còn sót lại của cô đối với hắn đều tan thành mây khói. À không, Tĩnh Nhiên cô đối với hắn vẫn còn cảm giác. Cảm giác đó là gì? Đương nhiên là hận!

Giảng Phong cúi thấp người, nhặt mảnh gương vỡ lên sau đó cứa một đường lên gương mặt Tĩnh Nhiên.

– Tôi sẽ khiến cô chết một cách xấu xí, khiến người đời đến mặt cô cũng không dám nhìn!

Gương mặt xinh đẹp của Tĩnh Nhiên, chỉ trong mấy phút đã bị Giảng Phong huỷ hoại. Ném mảnh gương vỡ ra một bên, – Tĩnh Nhiên, nếu cô mà rơi từ tầng thứ mười xuống dưới kia thì sẽ thịt nát xương tan! Tôi thật sự muốn cô chết không toàn thây!

Dứt lời, Giảng Phong liền tàn nhẫn đẩy Tĩnh Nhiên xuống dưới…

Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, mơ hồ nhìn thấy cô nằm trên nền đất, toàn thân chỉ thấy máu và máu…

Rơi từ tầng thứ một trăm xuống thịt nát xương tan, mạng sống giữ không được cũng là điều dĩ nhiên.

Nhìn chính bản thân mình đang nằm dưới nền đất ẩm ướt, chất lỏng màu đỏ chảy càng lúc càng nhiều tựa như một dòng sông đỏ đến chói mắt. Tĩnh Nhiên của bây giờ chỉ là một hồn ma, người người nhìn không thấy.

Bỗng phía trước tối đen như mực, đến khi mở mắt rất Tĩnh Nhiên cô đã xuất hiện trong một toàn lâu đài cổ kính nhìn hết sức tráng lệ, kiêu sa.

– Ai?

Cả căn phòng rộng lớn bỗng vang lên tiếng bước chân, Tĩnh Nhiên vì khi còn sống đã nhìn không thấy, thế nên lúc cô hoá thành hồn ma đương nhiên cũng không thấy gì.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k