Đơn độc

245 lượt xem
Hoa nhài dịu dàng tươi tắn
Như nụ cười nàng vội vàng chợt tắt
Lại lạnh nhạt với chốn gian này
Với sự kết thúc kiếp đầy đau thương

Ta bàng hoàng chờ kiếp sau đến
Lòng xốn xang nhưng chân bước nhẹ nhàng
Miệng cười tươi vội vàng sà lấy
Lòng nàng ấm áp như áo choàng lông chim
Mùi hương nhài phảng phất nơi giã từ
Tạm biệt người chờ đến kiếp đầu thai !!

Sống vì ngươi ..
.. Ta chết cũng vì ngươi
Xin trân trọng giới thiệu sự trở lại của tác phẩm " Đơn độc " :
Tác giả : Nguyệt
Mỗi ngày tôi đều đi đón lũ trẻ . Nhìn thấy nụ cười thánh thiện , trong sáng ấy tôi lại nhớ về những ngày trong quá khứ . Dù sao đó cũng chỉ là quá khứ mà thôi . Một quá khứ chứa đầy những sự vô vị . Bây giờ , tôi đã khác .. Tôi sống vì cậu ấy ..
Tôi sẽ thực hiện ước nguyện cuối cùng của cậu ấy ... " Sống thật hạnh phúc "
Lũ trẻ cho tôi cảm giác an tâm , nụ cười của chúng hệt như Nam lúc cười vậy , lúc nào cũng hiền lành như thế ..
Thời gian dần trôi , thoáng chốc cũng đã hơn 30 năm kể từ khi mất Nam .. Tôi bây giờ cũng đã hơn 50 tuổi , chẳng còn dẻo dai như hồi còn trẻ . Lũ nhóc tôi nuôi cũng đã lớn khôn rồi , chúng có thể tự sống một mình rồi .. Mẹ tôi cũng đã mất .. Thực sự ... đã mất rồi ..
Tôi bây giờ chẳng còn gì ngoài một ngôi nhà nhỏ với khu vườn tôi và Nam cùng trồng lúc nhỏ .
Một hôm nọ , tôi đi ra phố .. Ngắm lại ngôi trường ấy .. giờ đây đã chẳng còn .. chẳng còn gì nữa ..
Có lẽ kiếp này cũng nên kết thúc rồi ...
Tôi khẽ nhắm mắt , chờ đợi đến kiếp sau ..
Tôi kết thúc cuộc đời một cách không luyến tiếc , có lẽ tôi không đáng .. không đáng để được quan tâm ..
Những ngày tháng cuối đời tôi chẳng có ai cả .. Không một ai .. Tôi sống đơn độc trong ngôi nhà nhỏ ấy .. nơi ấp ủ những kỉ niệm , cũng như nỗi cô độc lặng lẽ trong bóng đêm , mỗi ngày nắng mỗi ngày mưa đều chỉ như vậy ..
Lá rụng nhiều phủ kín vỉa hè
Nhớ mùa thu ấy , ta bên nhau
Vậy mà giờ đây đã kết thúc
Chỉ còn những giọt nước mắt hoá hơi sương
Chẳng còn lưu luyến cõi gian này
Cùng dắt tay nhau bước đến chốn chân trời
Chỉ vì anh mà đau thắt ruột gan
Chờ kiếp sau cùng anh lần nữa
Giấc ngủ dài kéo dài trăm năm không tỉnh
Chẳng muốn thức giấc để nỗi đau lại cắt xé
Không dám đối diện với nụ cười ấy
Rồi trở nên xa lạ đến lạnh lùng
Chẳng vì ai mà rơi nước mắt
Cõi gian trần chẳng vấn vương vì ai
Anh và em như loài hoa bỉ ngạn
Ngàn năm nở ngàn năm tàn
Chỉ mong một ngày em hoá thành gió
Bay khắp chốn tìm lại được anh ..
Đông Anh , ngày 9/8/2038
Như
~ The end~
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k