Sài Gòn hôm nay có mưa nhưng không có người đang khóc
aki suzanna | Chat Online | |
02/12/2020 07:12:33 | |
Truyện ngắn | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
217 lượt xem
- * (VMin) (BTS) Con gái Kim Tổng (Truyện ngôn tình)
- * Thanh xuân của tôi - Chap 2 (Truyện tổng hợp)
- * Truyện ngắn: Biển Thiếu Dấu Chân Một Người. (Truyện ngắn)
- * Tiểu thư kiêu kì - Chap 5: Người con trai bí ẩn của Kim gia (Truyện ngôn tình)
Sài Gòn hôm nay có mưa nhưng không có người đang khóc
Sài Gòn luôn có những cơn mưa đến bất chợt, đi cũng bất chợt. Tựa như chuyện buồn của tôi vậy. Gặp nhau không báo trước, đến lúc ra đi cũng chẳng từ biệt câu nào. Chẳng ai trách tại sao nỗi đau lại bỏ mình mà đi, nhưng tôi phân vân mãi: "Những chuyện buồn ấy, tôi vứt bỏ được hết rồi sao?"
Tôi tựa đầu vào cửa kính của xe buýt, nhìn những hạt mưa táp thẳng vào mặt mình, không hiểu sao mặt lại ướt.
Nghĩ lại, trước giờ tôi đều tiếc tiền mua cho mình một chiếc dù, mỗi lần mưa đến bất chợt chỉ biết lấy chính mình ra chịu trận, chẳng có gì để che chắn. Thân hình trong mưa trở nên mờ ảo. Phía trước trắng xóa, phía sau trắng xóa, bên cạnh mình cũng là một màu trắng xóa. Tôi không thể nhìn thấy phía trước, con đường đã đi qua, quay lại cũng chẳng thấy được gì, ngay cả hiện tại đang ở đâu, tôi cũng không biết. Chỉ biết tiếp tục đi, dựa vào mục tiêu mà hướng tới. Có lúc đoạn đường trước mắt rõ ràng, có lúc lại mờ mịt, xa xôi.
Xe cộ vẫn băng băng trên đường, xuyên qua từng lớp nước mưa mà tiến thẳng về phía trước. Thì ra những chiếc xe tải khi đứng một mình cũng không lớn lắm, không hiểu sao trước giờ tôi đều thấy nó to lớn, đáng sợ. Phải chăng con người cũng vậy, cho dù họ có là ai đi nữa, cho dù họ có mạnh mẽ đến đâu vẫn có lúc mong mình được yếu đuối và dù họ có độc ác đến thế nào thì cũng có lúc cô độc, đáng thương.
Một đứa trẻ, chỉ cần được thương yêu, dạy dỗ, mỗi ngày cho nó thấy những điều tốt đẹp, lớn lên nó lại là người tốt, lại được mọi người vây quanh ca ngợi. Còn.. người xấu.. thì sao? Chẳng ai muốn gần gũi những thứ không tốt đẹp. Nhưng những kẻ xấu xa là kết quả của những đứa trẻ bất hạnh. Những đứa trẻ bị bỏ rơi lại trong bóng đêm, chẳng có chút ánh sáng, khi mà chúng còn chưa biết yêu thương là gì, chúng muốn có một cuộc đời tươi sáng, muốn trở thành thứ gì đó tốt đẹp.. phải làm sao đây? Không ai đưa tay để kéo chúng ra, chỉ trách chúng tại sao lại tồn tại mãi trong một vòng lẩn quẩn.
"Khi buồn hãy ngước lên nhìn bầu trời, như vậy những giọt nước mắt sẽ không rơi xuống", tôi không nhớ mình đã đọc được ở đâu, cũng không nhớ chính xác nguyên văn của nó, nhưng đại loại ý nghĩa của nó là vậy. Tôi thì không chọn cách đó, những vì sao sẽ làm cho nước mắt lấp lánh trong màn đêm, những giọt nước mắt dưới mặt trời càng trở nên rực rỡ, nên dù nước mắt không rơi nhưng người khác sẽ biết tôi đang khóc. Chỉ có mưa mới che dấu đi những giọt nước mắt. Cho dù khóc đến cạn kiệt sức lực cũng không ai biết, vì mọi thứ trong màn mưa đều mờ ảo, mưa sẽ hòa tan hết những giọt nước mắt.. ai ngờ lại thấm vào từng nơi trên cơ thể. Mưa mang theo những giọt nước, đâm thẳng vào mặt, đau rát, có như vậy nỗi đau trong lòng sẽ không còn là duy nhất nữa, nó đã bị bào mòn trước cái đau của da thịt rồi.
Mưa Sài Gòn thật lạ, chẳng giống mưa ở quê chút nào, nhanh đến cũng nhanh đi, nhanh đến nỗi tôi chưa kịp chuẩn bị tâm lý để khóc nữa là mưa đã tạnh rồi. Vậy là, dù Sài Gòn có mưa hay không tôi cũng dám khóc nữa, biết đâu một ngày nào đó tôi chưa kịp khóc xong đã hết mưa, tôi không biết phải giải quyết như thế nào. Lúc chưa lên Sài Gòn tôi rất dễ xúc động, chỉ cần xem chương trình cảm động một chút thôi là đã có thể khóc đến không còn biết mình đã xem gì. Tivi tắt cũng là lúc tôi nở nụ cười.
Chẳng phải mưa Sài Gòn là dành cho tôi sao?
Tự nhiên tôi bật cười một mình, cười rất thoải mái. Vai tôi run run, đôi môi cũng giật liên hồi, nụ cười dần cứng ngắt.
Hình như cô gái ngồi kế bên đang nhìn tôi, rồi nhíu mày.
Sài Gòn hôm nay có mưa nhưng không có người đang khóc.
Hết
Sài Gòn luôn có những cơn mưa đến bất chợt, đi cũng bất chợt. Tựa như chuyện buồn của tôi vậy. Gặp nhau không báo trước, đến lúc ra đi cũng chẳng từ biệt câu nào. Chẳng ai trách tại sao nỗi đau lại bỏ mình mà đi, nhưng tôi phân vân mãi: "Những chuyện buồn ấy, tôi vứt bỏ được hết rồi sao?"
Tôi tựa đầu vào cửa kính của xe buýt, nhìn những hạt mưa táp thẳng vào mặt mình, không hiểu sao mặt lại ướt.
Nghĩ lại, trước giờ tôi đều tiếc tiền mua cho mình một chiếc dù, mỗi lần mưa đến bất chợt chỉ biết lấy chính mình ra chịu trận, chẳng có gì để che chắn. Thân hình trong mưa trở nên mờ ảo. Phía trước trắng xóa, phía sau trắng xóa, bên cạnh mình cũng là một màu trắng xóa. Tôi không thể nhìn thấy phía trước, con đường đã đi qua, quay lại cũng chẳng thấy được gì, ngay cả hiện tại đang ở đâu, tôi cũng không biết. Chỉ biết tiếp tục đi, dựa vào mục tiêu mà hướng tới. Có lúc đoạn đường trước mắt rõ ràng, có lúc lại mờ mịt, xa xôi.
Xe cộ vẫn băng băng trên đường, xuyên qua từng lớp nước mưa mà tiến thẳng về phía trước. Thì ra những chiếc xe tải khi đứng một mình cũng không lớn lắm, không hiểu sao trước giờ tôi đều thấy nó to lớn, đáng sợ. Phải chăng con người cũng vậy, cho dù họ có là ai đi nữa, cho dù họ có mạnh mẽ đến đâu vẫn có lúc mong mình được yếu đuối và dù họ có độc ác đến thế nào thì cũng có lúc cô độc, đáng thương.
Một đứa trẻ, chỉ cần được thương yêu, dạy dỗ, mỗi ngày cho nó thấy những điều tốt đẹp, lớn lên nó lại là người tốt, lại được mọi người vây quanh ca ngợi. Còn.. người xấu.. thì sao? Chẳng ai muốn gần gũi những thứ không tốt đẹp. Nhưng những kẻ xấu xa là kết quả của những đứa trẻ bất hạnh. Những đứa trẻ bị bỏ rơi lại trong bóng đêm, chẳng có chút ánh sáng, khi mà chúng còn chưa biết yêu thương là gì, chúng muốn có một cuộc đời tươi sáng, muốn trở thành thứ gì đó tốt đẹp.. phải làm sao đây? Không ai đưa tay để kéo chúng ra, chỉ trách chúng tại sao lại tồn tại mãi trong một vòng lẩn quẩn.
"Khi buồn hãy ngước lên nhìn bầu trời, như vậy những giọt nước mắt sẽ không rơi xuống", tôi không nhớ mình đã đọc được ở đâu, cũng không nhớ chính xác nguyên văn của nó, nhưng đại loại ý nghĩa của nó là vậy. Tôi thì không chọn cách đó, những vì sao sẽ làm cho nước mắt lấp lánh trong màn đêm, những giọt nước mắt dưới mặt trời càng trở nên rực rỡ, nên dù nước mắt không rơi nhưng người khác sẽ biết tôi đang khóc. Chỉ có mưa mới che dấu đi những giọt nước mắt. Cho dù khóc đến cạn kiệt sức lực cũng không ai biết, vì mọi thứ trong màn mưa đều mờ ảo, mưa sẽ hòa tan hết những giọt nước mắt.. ai ngờ lại thấm vào từng nơi trên cơ thể. Mưa mang theo những giọt nước, đâm thẳng vào mặt, đau rát, có như vậy nỗi đau trong lòng sẽ không còn là duy nhất nữa, nó đã bị bào mòn trước cái đau của da thịt rồi.
Mưa Sài Gòn thật lạ, chẳng giống mưa ở quê chút nào, nhanh đến cũng nhanh đi, nhanh đến nỗi tôi chưa kịp chuẩn bị tâm lý để khóc nữa là mưa đã tạnh rồi. Vậy là, dù Sài Gòn có mưa hay không tôi cũng dám khóc nữa, biết đâu một ngày nào đó tôi chưa kịp khóc xong đã hết mưa, tôi không biết phải giải quyết như thế nào. Lúc chưa lên Sài Gòn tôi rất dễ xúc động, chỉ cần xem chương trình cảm động một chút thôi là đã có thể khóc đến không còn biết mình đã xem gì. Tivi tắt cũng là lúc tôi nở nụ cười.
Chẳng phải mưa Sài Gòn là dành cho tôi sao?
Tự nhiên tôi bật cười một mình, cười rất thoải mái. Vai tôi run run, đôi môi cũng giật liên hồi, nụ cười dần cứng ngắt.
Hình như cô gái ngồi kế bên đang nhìn tôi, rồi nhíu mày.
Sài Gòn hôm nay có mưa nhưng không có người đang khóc.
Hết
Truyện mới nhất:
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!