LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Kí ức đẹp nhất trong lòng tớ luôn là cậu

275 lượt xem
Kí ức đẹp nhất trong lòng tớ luôn là cậu,Đọc truyện Kí ức đẹp nhất trong lòng tớ luôn là cậu,Truyện ngắn Kí ức đẹp nhất trong lòng tớ luôn là cậu,Truyện ngắn,truyện ngắn hay,truyện ngắn đặc sắc,truyện ngắn ý nghĩa,tuyển tập truyện ngắn

Những tia nắng ngập tràn vào phòng ngủ của tôi . Những tia nắng buổi sáng sớm thật dịu dàng . Tôi thức dậy ra khỏi chiếc giường của mình rồi vươn vai , đi ra cửa sổ hóng mát . Rồi tôi từ từ đón nhận từ từ cơn gió nhẹ nhàng của buổi sớm ,nhìn xa ra ngoài phía cửa sổ ngắm nhìn bầu trời trong xanh . Tôi nhẹ nhàng hít thở không khí trong lành . Rồi tôi đi tới góc bàn học của mình , cầm tấm ảnh năm đó lên rồi mỉm cười. Đó là tấm ảnh tôi chụp với cậu ấy trong giải vô địch bóng đá trẻ . Lúc đó đội bóng của chúng tôi đoạt được giải vô địch. Thế rồi kí ức của tôi về cậu ấy lại ùa về trong tâm trí tôi. Đối với tôi , cậu ấy giống như tia sáng mặt trời ấm áp dẫn tôi khỏi bóng tối sâu thẳm.

Tôi đến với bóng đá vì cha và anh hai tôi. Cha tôi bị hại phải từ bỏ chức huấn luyện viên . Anh trai tôi bị thương ở xương bánh chè trong 1 trận đấu với đối thủ nổi tiếng . Tôi sinh ra lòng thù hận và thề rằng sẽ khiến những người đã gây ra chuyện đó phải trả giá .Từ lúc đó , tôi bí mật theo cha học tại trường đào tạo nhân tài bóng đá và trở thành cầu thủ quốc tế có trình độ khác người . Tôi chưa từng cảm nhận niềm vui khi chơi bóng . Cuộc sống chỉ toàn là bóng tối u buồn . Bên ngoài , tôi tỏ ra mạnh mẽ và tự mình ghi bàn nhưng sâu thẳm bên trong lại sợ chiến thắng đó đem lại cho tôi sự cô độc trên sân cỏ. Hằng đêm , tôi mơ thấy mình chạy một mình trên sân cỏ mà không có một người đồng đội nào bên cạnh , không một ai cả. Rồi lại bị rơi vào hố đen sâu thẳm không lối thoát. Cứ mỗi lần như thế , tôi lại trở nên lo sợ , sợ một ngày nó sẽ biến thành sự thật . Nhưng khi cậu ấy bước vào cuộc đời tôi thì mọi chuyện thay đổi.

Đó là năm tôi 15 tuổi nhưng tôi đã trở thành 1 vị thần trên sân cỏ . Là 1 viên ngọc quý trong làn bóng đá ai cũng muốn săn đón . Vào một hôm , có một vị huấn luyện viên của 1 đội bóng câu lạc bộ ở Tây Ban Nha mời tôi tới buổi giao hữu để chơi cho đội bóng họ . Vì đó là bạn của cha tôi nên cha đồng ý . Tôi thì chẳng hứng thú gì nhiều nên lơ đi . Khi đến nơi , điều mà tôi chú tâm nhất là có 1 cậu nhóc trạc tuổi tôi tập tâng bóng một mình .Cậu ta toát ra một ánh sáng rất lạ , ánh sáng đó giống như ánh nắng mặt trời vậy. Tôi thấy hơi lạ và có 1 chút hứng thú nên vị huấn luyện viên giới thiệu cậu ấy với tôi . Ấn tượng trước khi vào trận của tôi về cậu ấy là: Cậu ta cao hơn tôi tầm 2cm , da trắng , mái tóc đen nhưng kiểu tóc như gai của 1 con nhím . Nhìn khi cậu ta cười thì rất trẻ con.Cậu ta mang áo số 10. . Đội bóng này toàn là những người thường được để ý tới trong làn bóng đá . Cậu ta được mời vào đội bóng này chắc hẳn phải có gì đó nổi trội .

Trận giao hữu bắt đầu . Tôi và cậu ta cũng làm tiền đạo. Người giữ bóng là cậu ta. Tôi chạy theo sau và quan sát. Cách mà cậu ta chơi bóng khiến tôi bất ngờ . Có thể làm động tác giả một cách hoàn hảo . Cậu ta chỉ cần dùng ánh mắt thì đã vượt qua hết cậu thủ nọ đến cầu thủ kia. Mọi chuyện coi bộ thú vị hơn . Khi tôi cần bóng , cậu ta nhất định sẽ chuyền cho tôi. Khi cậu ta cần bóng thì tôi nhất định sẽ chuyền cho cậu ta. Cứ như thế chung tôi cùng nhau tạo ra những bàn thắng đẹp mắt.Thế rồi trận đấu kết thúc.Trận đấu đó thực sự là trận đấu vui và tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi . Chưa bao giờ tôi chơi bóng 1 cách hưng phấn đến vậy .

Sau trận đấu , tôi mới biết cậu ấy là 1 ông vua ghi bàn mà mọi người nhắc tới . Cậu ta thách đấu tôi . Chúng tôi đã đấu 1 trận với nhau. Hai bên cân tài cân sức cho đến khi tôi buộc phải sử dụng vũ khí bí mật của mình rồi ghi vào lưới của cậu ta 1 bàn . Cậu ta đã khiến cho tôi hơi mệt . Khi tôi về nhà , tôi không ngừng suy nghĩ về cậu ta . Chưa ai có thể theo kịp được tôi , vậy mà cậu ta thì có thể . Điều đó làm tôi bất ngờ . Và đêm đó , tôi chưa bao giờ có giấc mơ đẹp tới vậy. Như giấc mợ mỗi đêm , tôi lại chạy một mình trên sân , nhưng rồi có một ánh sáng lạ xuất hiện . Cậu ta chạy theo tôi và nói rằng :" Cùng nhau chơi bóng nhé!"

Từ đó trở đi , chúng tôi có rất nhiều dịp chơi bóng cùng nhau . Đâm ra là thân nhau lúc nào không biết .

Rồi có một ngày , cha tôi nói đội bóng từng khiến cho anh hai tôi bị thương thách đấu đội bóng của tôi . Đây là một trận đấu bóng đá thương mại cũng là cơ hội tốt để trả thù cho anh hai . Thù hận trong tôi bùng lên nhưng lại lắng xuống . Tôi nghĩ tới cậu ấy , nghĩ tới cái lúc mà tôi lần đầu tiên vui vẻ khi chơi bóng với cậu ấy , nghĩ tới nụ cười đó và câu nói " cùng nhau chơi bóng nhé !" của cậu ấy. Tôi không thể. Tôi nói với cha là tôi không thể xuống tay với đội trưởng bên đó. Cha tôi chỉ nhẹ nhàng nói 1 câu: " Nếu con thấy không xuống tay được thì hãy bịt mặt lại bằng vải đen . Chỉ cần con không thấy gì thì con sẽ không bị mền lòng . Chỉ cần con không nhìn thấy .". Tôi đành phải theo lời cha . Trận đấu đó có rất đông người tới xem . Tôi cầu mong cậu ta sẽ không tới để chứng kiến cảnh đó .Tôi không muốn cậu ta thấy con người thật của tôi. Tôi cầu mong mình có đủ dũng khí để xuống tay .Vì tôi là cầu thủ đẳng cấp quốc tế nên cho dù bịt mắt lại không ảnh hưởng gì tới việc chơi bóng. Nó còn giúp tôi rèn luyện thính giác cho thật nhạy bén. Hiệp một , khán đài dường như im lặng trước lối chơi tàn bạo của chúng tôi . .Những tiếng la hét trên sân của sự đau đớn . Tôi cứ vậy mà vô cảm tiếp tục lối chơi hung bạo đó . Tôi từ từ đến chỗ của đội trưởng đội bạn để trả thù món nợ mà hắn làm với anh hai tôi . Tôi đang chuẩn bị tư thế thì có tiếng hét lên " Làm ơn , hãy dừng lại đi!" . Cho dù bị bịt mắt nhưng tôi có thể cảm nhận được cậu ta đang đứng ở đâu.Tôi dừng lại rồi ngoảnh về phía tiếng hét đó . Là cậu ta . Tại sao cậu ta đến đây ? Tại sao tôi lại dừng lại ? Rồi tiếng còi hiệp 1 kết thúc .

Chúng tôi dẫn trước với tỉ số là 9-0. Tôi về hàng ghế của đội mình rồi cởi bịt mắt ra . Cậu ta từ hàng ghế khán giả chạy xuống .Cậu ta cứ thế đùng đùng hỏi: " Tại sao cậu lại làm vậy ? Bóng đá đâu phải là công cụ trả thù của cậu . Cậu làm vậy thì chẳng khác nào là làm dơ bóng đá." . Tôi lạnh lùng đáp lại: " Cậu thì hiểu cái gì về tôi chứ !Bọn chúng là người đã cướp đi niềm vui chơi bóng của anh tôi , cậu có biết không?". Cậu ấy nắm lấy bờ vai tôi và nói rằng: "Chơi bóng không phải là khiến người khác thua cuộc mà là để kết nối cảm xúc của chúng ta ! Bóng ta giúp chúng ta truyền tải cảm xúc của nhau . Gắn kết chúng ta lại với nhau . Chúng ta cùng nhau truyền ngọn lửa nhiệt huyết thì ngọn lửa đó sẽ không bao giờ tàn . Nó chính là bóng đá . Chẳng phải chúng ta đã cùng nhau chơi bóng vui vẻ sao? Cậu chẳng phải rất yêu bóng đá sao? Lúc đó , cậu chơi bóng đá rất nhiệt huyết . Tớ có thể cảm nhận được điều đó. Tớ biết , vì tớ là đồng đội luôn cùng cậu kề vai sát cánh với cậu. Làm ơn đừng đánh mất đi niềm vui đó. Nụ cười của cậu lúc đó đẹp lắm , cậu có biết không? . ". " Tôi ....yêu bóng đá sao ?". Rồi tôi chợt nhận ra điều mà bấy lâu nay tôi không nhận ra . Tôi nhìn về phía cha . Cha nói rằng chỉ cần tôi vui vẻ thì chơi bóng thế nào cũng được ,miễn sao là thắng. Trận sau tôi đã chơi hết mình mà không nghĩ ngợi . Tôi đã có thể mỉm cười .

Từ lúc đó trở đi , chúng tôi càng thân nhau hơn mức bình thường . Tôi muốn ở gần bên cậu ấy . Chúng tôi cùng nhau chơi bóng ở 1 trường trung học và đạt giải vô địch . Chúng tôi hứa với nhau là sẽ cùng nhau học cùng trường cấp 3 và chơi bóng cùng nhau ở ngôi trường đó.

Tôi phải sang Mĩ để làm nốt thủ tục giấy tờ mất vài ngày . Trước khi đi , cậu ấy muốn gặp tôi nói chuyện gì đó . Nhưng có 1 chuyện xảy ra . Cậu ấy bị tai nạn do xe tải chở thép đè phải . Khi tôi tới thì mọi chuyện đã trễ . Tôi gào khóc trong bệnh viện . Cậu ấy đang được cấp cứu trong phòng cấp cứu . Tôi ôm cặp sách của cậu ấy ngồi như người mất hồn . Rồi có 1 cuốn sách rơi ra . "Nhật kí ư ...?". Tôi mở cuốn nhật kí của cậu ấy ra và đọc . cậu ấy viết rất nhiều về tôi . Nhưng khi đọc đến ngày hôm nay thì tôi không kìm nổi giọt nước mắt mình .

"Ngày ...tháng ...năm ...

Hôm nay cậu ấy phải đi rồi .Tôi cứ phải trật vật với suy nghĩ và tình cảm mà tôi cho giành cậu ấy . Cứ mỗi lần muốn nói nhưng lại không có dũng khí để bày tỏ . Tôi nhất định sẽ bày tỏ với cậu ấy là tôi thích cậu ấy . Tôi rất yêu cậu ấy . Nhất định tôi sẽ chờ cậu ấy để thực hiện ước mơ của tôi và cậu ấy. Tôi sẽ không để cậu ấy phải cô đơn nữa"

Khi đọc xong , tôi khóc rất nhiều . Tôi cũng vậy . Tôi thích cậu ấy . Tôi cũng muốn nói với cậu ấy là tôi cũng thích cậu ấy nhưng đã muộn .

Cậu ấy bị trấn thương ở não rất nặng . Vài ngày sau đó gia đình của cậu ấy đưa cậu ấy chữa trị ở nước ngoài . Còn tôi làm xong hồ sơ thì đăng kí học ở trường học của cậu ấy , tham gia đội bóng mà cậu ấy muốn 2 đứa chúng tôi cùng tham gia .Cứ thế thời gian trôi qua , tôi vẫn chờ đợi ngày nào đó cậu ấy sẽ trở về cùng tôi thực hiện ước mơ của 2 đứa . Đôi lúc vừa chơi trong nước vừa trình diễn ở nước ngoài khiến tôi mệt mỏi nhưng tôi vẫn luôn cố gắng . Bởi vì tôi tin cậu ấy cùng đang cố gắng vì tôi.

"Cho dù xa cách bao nhiêu nhưng tớ vẫn sẽ chờ . Tớ vẫn sẽ chờ cậu trở về để thực hiện ước mơ của hai chúng ta . Tớ sẽ chờ lời thổ lộ tình cảm của cậu .Cậu là ánh sáng dẫn lối tớ ra khỏi bóng tối . Cậu sẽ luôn bên cạnh tớ mà , phải không?"

5
5 sao / 1 đánh giá
5 sao - 1 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 5 SAO trên tổng số 1 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư