Kí chủ nhà ta bệnh không nhẹ - Chương 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7
nguyệt nhi | Chat Online | |
20/06/2021 23:33:29 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
249 lượt xem
- * Bất Hạnh Mang Tên Tình Yêu (Vmin - couple BTS) - Part 3 (Truyện ngắn)
- * Chiếc mặt nạ da người - Bẫy sói - Chương 09: Người Con Gái Trên Bar (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Truyện ma ở quê em (4 phần) (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Truyện ma ở quê em (Gộp ba phần) (Truyện ma - Truyện kinh dị)
Văn án 1:**
Khuynh Diễm tỉnh dậy, phát hiện linh hồn mình rơi vào một không gian kì quái, bị Hệ Thống lừa đảo cưỡng ép kí khế ước, bắt cô đi qua các thế giới thực hiện nhiệm vụ.
Nhiệm vụ gì? Ngăn cản một tên thần kinh có đam mê hủy diệt thế giới!
Khuynh Diễm không xuyên vào nữ chính, đừng hiểu nhầm, cũng không xuyên vào nữ phụ, đây không phải nữ phụ văn.
Cô xuyên vào nhân vật quần chúng râu ria, không một tia liên hệ với kịch bản chính, là thể loại mờ nhạt hy sinh sớm, nhưng tư cách làm vật hy sinh cũng không có.
Dùng thân phận quần chúng râu ria, phải hoàn thành nguyện vọng râu ria. Tóm lại là một chữ, phiền!
Có một Hệ Thống lừa đảo, luôn tìm cách chơi kí chủ.
Có một tên ăn vạ, luôn muốn hủy diệt thế giới.
Có một kẻ thần kinh, luôn châm ngòi chia rẽ.
Còn có một tổ chức chết tiệt, luôn ngấm ngầm cướp đoạt linh hồn.
Quần chúng này, cũng thật quá vinh hạnh rồi!
**Văn án 2:**
"Nữ chính Khuynh Diễm là một cô gái hay cười, thích ngủ, vô tâm vô tư, đáng yêu trong sáng..."
\[Dừng!!! A Vũ, ta biết đây là ái nữ nhà cô, nhưng cô khoa trương như thế, có đau răng đau mồm không?\]
"Không! Ta đau tay!"
Hệ Thống: \[...\] Con nào mẹ nấy!
\[Các tiểu khả ái đừng để bị lừa gạt, kí chủ nhà ta là một nữ nhân gian dối xảo trá, hung hăng tàn bạo! Trả đại nhân vật lại cho bọn ta!!\]
Khuynh Diễm: "Ta không có! Yêu đương là phiền phức! Không làm!"
Đại nhân vật: "Diễm Diễm nói gì cũng đúng! Ta thích nàng!"
Hệ Thống: \[...\] Thứ nam nhân không có tiền đồ!
A Vũ: "E hèm... ta giới thiệu nghiêm túc đây! Có chút dài, các tiểu khả ái nhấn vào Lời Nói Đầu đi vậy."
Khuynh Diễm: "Lại khiến người ta động tay! Không làm!"
A Vũ: "Con gái, ta đang giúp con tìm tiểu khả ái đấy!"
Khuynh Diễm: "Chỉ một cái nhấc tay chi lao mà thôi, các tiểu khả ái mau đến đây!"
Hệ Thống: \[...\] Kí chủ bán bánh tráng à?
**L****Ờ****I NÓI Đ****Ầ****U**
Chào các tiểu khả ái! Để tránh tai nạn đâm nhầm hố dẫn đến kiện cáo về sau, ta mạn phép nói trước vài lời.
Thứ nhất, ta viết bộ này trong lúc đói truyện, chỉ để làm vui chính mình. Con người ta chẳng có lý tưởng gì cao cả, nên con gái đầu lòng của ta cũng không phải thánh nữ thiện tâm, đi cứu rỗi thế giới gì đó. Nếu các nàng tìm kiếm một thiếu nữ có tâm hồn đẹp, hãy mau rời đi trước khi chiến tranh bùng nổ.
Thứ hai, đừng hỏi tại sao nữ chính tài giỏi đến mức không công bằng. Nhà ta không bán công bằng, các nàng muốn mua mời đến nơi khác. Đây là một bộ Mary Sue sáng chói, nữ chính có năng lực dị thường, cũng có quá khứ đau thương, ta chỉ lược bỏ phần quá khứ này. Nếu đi đến cuối cùng, ta sẽ kể.
Thứ ba, thể loại nữ sủng nam, đừng hỏi vì sao nam chính yếu! Người ta là cô vợ nhỏ, mềm mại là chuyện đương nhiên.
Thân thế nam chính có chút đáng thương, nhưng so với ái nữ của ta thì... chưa biết kẻ nào đáng thương hơn đâu! Đứa con rể này luôn miệng nói muốn hủy diệt thế giới, nhưng thật ra cũng chỉ vì cả thế giới này không ai thương hắn. Chính là kiểu người ngoài cứng trong mềm, cố ra vẻ gai góc. Trước mặt nữ chính lập tức biến thành cún con, trong mắt chỉ có nàng.
Qua các thế giới, nữ chính và nam chính sẽ dần trưởng thành, hay nói đúng hơn là nữ chính tìm lại một vài thứ nàng đã đánh mất, còn nam chính từ một tên nhút nhát luôn sợ bị vứt bỏ, trở thành kẻ ỷ sủng mà kiêu.
Tình cảm của nữ chính và nam chính có sâu đậm không? Nam chính thì ta chắc, còn nữ chính... hồi sau sẽ rõ.
Bắt đầu thôi, mời các nàng đến xem mắt con gái ta!
**PH****Ỏ****NG V****Ấ****N 1:**
Chủ đề: Nữ chính
Khách mời: A Vũ
Tiểu khả ái: "Nữ chính nhà cô có vấp ngã không?"
A Vũ: "Con bé đứng rất vững, chỉ vấp mỗi một lần, va vào Hệ Thống lừa đảo và tên nam nhân chuyên ăn vạ. Rất đáng thương!"
Tiểu khả ái: "Nữ chính nhà cô có ưu điểm gì?"
A Vũ: "Con bé nhà ta á? Xinh đẹp, thông minh, tài hoa! Tóm lại là hoàn hảo!"
Tiểu khả ái: "Vậy khuyết điểm thì sao?"
A Vũ: "Đã nói là hoàn hảo mà... thật ra cũng có một ít khuyết điểm. Chẳng hạn như, tính tình không tốt lắm, đầu óc có chút vấn đề, sống lười biếng không có lý tưởng... Này này, con gái, con làm gì vậy?"
Khuynh Diễm: "Phóng hỏa đốt lò sản xuất!"
A Vũ: "..."
**PH****Ỏ****NG V****Ấ****N 2:**
Chủ đề: Tác phẩm
Khách mời: A Vũ
Tiểu khả ái: "Truyện có bao nhiêu chương?"
A Vũ: "Ta không biết đâu! Ái nữ nhà ta sẽ xuyên qua các thế giới, xuyên đến khi nào mệt thì ai về nhà nấy giải tán thôi!"
Tiểu khả ái: "Truyện nhà cô có sủng, có ngược không?"
A Vũ: "Có! Nữ chính sủng nam chính, cả thế giới ngược nam chính, nam chính tự ngược mình. Tóm lại là một đứa con rể kì quái!"
Tiểu khả ái: "Vậy... có thịt không?"
A Vũ: "Ha ha! Nước chan thịt có tính không?"
Tiểu khả ái: "..."
**PH****Ỏ****NG V****Ấ****N 3:**
Chủ đề: Nam chính
Khách mời: A Vũ
A Vũ: "Ta không có gì muốn nói về đứa con rể này. Một lòng muốn hủy thế giới thì thôi đi, lại còn giở trò dụ dỗ con bé đáng yêu nhà ta, lúc nào cũng suy nghĩ lung tung tự ngược chính mình. Tóm lại, tại sao con gái ta chọn hắn?"
Khuynh Diễm: "Hắn đẹp!"
Nam chính: "Diễm Diễm đẹp nhất!"
\[Kí chủ, mau tỉnh nha!\]
\[Kí chủ, cô còn sống không?\]
\[Ta vận chuyển sai ép chết kí chủ?\]
\[Tiến hành nghi lễ truy điệu vong hồn!\]
\[Kí chủ, hãy an nghỉ...\]
"Ồn ào quá!"
Giọng nói mềm mại lười nhác vang lên, dội vào tường khuếch tán một vòng lại một vòng trong không gian nhỏ hẹp. Thiếu nữ xoa xoa mi tâm, đầu đau như muốn nổ tung, cô nhíu mày, chờ đợi cơn đau tan đi.
Hàng mi run run như cánh bướm lay động buổi sớm mai, mí mắt chậm chạp nhấc lên, để lộ ra con ngươi thủy nhuận thiện lương vô hại.
Cô chống tay ngồi dậy, nghiêng ngả dựa vào tường, động tác muôn phần lười nhác mệt mỏi, nhưng không phải loại vô lực yếu ớt, mà là tùy ý đến bất cần.
Gác khuỷu tay lên đầu gối, đưa mắt đánh giá xung quanh.Không gian nơi đây không lớn lắm, chỉ khoảng mười mét vuông, chẳng có gì ngoài bốn bức tường trắng, nền nhà và trần nhà cũng một màu trắng toát, trắng đến đau cả mắt!
Đây là nơi quái quỷ nào?
\[Kí chủ, cô còn sống nha!\] Âm thanh trẻ con cười khúc khích, réo rắt vang vọng, tràn ngập cổ quái.
Cái thứ này phát ra ở đâu thế, định hù chết tiểu nha đầu thiện lương cô sao?
"Mi là ai?"
Khóe môi thiếu nữ cong cong, gương mặt đơn thuần vô hại, nhưng con ngươi lại an tĩnh không một gợn sóng.
Cô vừa cử động ngón tay, tia lửa đỏ quỷ dị lập tức lóe lên dưới đáy mắt.
Nhưng khi chậm rãi nhìn kỹ lại chẳng thấy gì, cứ như sự quỷ dị vừa rồi chỉ là ảo giác.
\[Kí chủ thật hung dữ, là cô chủ động lao vào lòng người ta mà! Chủ nhân ơi, ta không muốn kí chủ này, ta không...\] Tiếng trẻ con khóc lóc tu tu xoáy từng vòng, đập vào đầu người nghe như ma âm không ngừng tra tấn.
"Mi diễn đủ chưa?" Cô cười nhạt ngắt lời nó.
\[Kí chủ, linh hồn cô hiện đang ở một thế giới thuộc về ba ngàn thế giới, trừ khi cô có lực lượng khống chế thời không, nếu không thì cô sẽ không thể quay trở lại thế giới của mình.\] Giọng trẻ con chuyển thành ngữ điệu nghiêm túc lạnh lùng, cứ như đứa trẻ vừa khóc ban nãy không phải là nó.
Lực lượng khống chế thời không?
\[Ta là Hệ Thống giúp cô di chuyển qua các thế giới, từ nay cô sẽ là kí chủ của ta.\]
Hệ Thống quái quỷ gì chứ?
\[Kí chủ, ta là Hệ Thống đứng đắn, không phải quái quỷ. Ta sẽ phát nhiệm vụ, cô hoàn thành nhiệm vụ, thu thập điểm tích lũy. Sau khi đủ 1.000.000 điểm, cô liền có thể trở về.\] Hệ Thống tiếp tục bài diễn văn.
"1.000.000 điểm?" Cô gái nhướng mày, ngón tay gõ gõ xuống mặt sàn.
\[Kí chủ có hai lựa chọn. Một, thực hiện nhiệm vụ công lược. Hai, thực hiện nhiệm vụ xoay chuyển.\]
Lựa chọn?
"Nói rõ chút. Thế nào là công lược? Thế nào là xoay chuyển?"
\[Giải thích không nằm trong chức trách của Hệ Thống.\]
Không giải thích? Chắc chắn có bẫy!
Khuynh Diễm nghĩ nghĩ, chậm rãi nhớ lại những thứ mình từng đọc, công lược hình như phải nói chuyện yêu đương. Không chọn không chọn, lão già sẽ quậy tung lên, rất phiền!
Nhưng xoay chuyển là gì? Chắc cũng là bẫy...
\[Kí chủ còn năm giây để suy nghĩ, không chọn được ta sẽ chọn giúp cô.\]
Năm giây? Đùa cô chắc?
\[Ba giây.\]
Khuynh Diễm: "..."
"Xoay chuyển!"
Khuynh Diễm cắn răng nghiến ra từng chữ.
"Mi cẩn thận, không khéo ta luộc chín mi!"
\[...\] Kí chủ dám dọa nó? Nữ nhân hung dữ ức hiếp trẻ con!
Luồng sáng trắng hiện ra giữa không trung, lao đến quấn chặt đầu ngón tay Khuynh Diễm, rồi dần lan rộng ra bao bọc cả người cô.
Tiếng nổ đùng đoàng vang lên từ to đến nhỏ, cuối cùng được thay bằng giai điệu ngâm nga chú ngữ cổ xưa.
Khuynh Diễm cảm thấy có một lực lượng mạnh mẽ đang tiến vào bên trong thân thể, siết chặt linh hồn cô. Đau đớn bật chợt ập đến, nhưng cũng nhanh chóng tan đi.
Luồng sáng trắng và chú ngữ đồng thời biến mất, trả về không gian trắng toát như ban đầu.
\[Khế ước linh hồn đã ký, người làm nhiệm vụ xoay chuyển có trách nhiệm ngăn cản thế giới sụp đổ. Không hợp tác đồng nghĩa hiến dâng linh hồn. Hết!\] Hệ Thống lạnh lùng thông báo quy định.
Hiến dâng linh hồn? Cô vừa bị cưỡng ép kí khế ước sao?
Không trung xuất hiện màn hình trong suốt màu lam, những chữ mờ ảo dần hiện lên rõ nét.
Người chơi: Khuynh Diễm
Số thứ tự: 33
Điểm tích lũy: 0
Vật phẩm : Không
Khuynh Diễm nhìn màn hình, khẽ nhếch môi cười: "Tổ chức nhà bọn mi là một đám lừa đảo có đúng không? Ta nói..."
\[Truyền tống!\]
Chết tiệt! Cái thứ này lại còn cưỡng chế truyền tống!
Khuynh Diễm chỉ kịp hiện lên một suy nghĩ, ý thức đã hoàn toàn biến mất.
—
Khuynh Diễm đau đến hai đầu mày nhíu chặt lại, truyền tống đều đau đầu thế này sao? Đi thêm vài thế giới nữa có khi nào đầu cô hỏng luôn không?
"Hệ Thống, tổ chức bọn mi có bảo hiểm lao động không? Dù sao tương lai ta cũng là nhân viên chăm chỉ, ít nhất ta cũng phải được nhận..." Khuynh Diễm dừng lại, giơ ngón tay lên đếm: "Tiền ăn, tiền ở, tiền thức, tiền ngủ, tiền sáng, tiền trưa, tiền chiều, tiền tối."
"Còn có, tiền thuốc men, tiền bồi dưỡng tinh thần, tiền chữa trị tâm hồn, tiền bức ép khế ước, và các loại tiền nghĩ ra sẽ bổ sung thêm."
Hệ Thống: \[...\]
Khuynh Diễm: Mi muốn im lặng giả chết à?
Mẹ nó! Bọn mi cưỡng ép lao động vất vả còn không có bảo hiểm!
Bóc lột! Đây chính là bóc lột!
Ta muốn kiện công ty bọn mi!!
\[Mời kí chủ ngừng than vãn, đã đến thời điểm tiếp nhận kịch bản.\] Hệ Thống lạnh băng nói.
Kịch bản?
Nguyên chủ tên Sở Khuynh Diễm.
Tiểu thư duy nhất của tập đoàn Sở thị, gia sản kếch xù, tính cách lạnh lùng kiêu ngạo.
Năm nguyên chủ học lớp mười một, cổng trường xảy ra một vụ nổ súng tập kích, giữa đám đông hỗn loạn ồn ào, nguyên chủ bị bắn trúng, mất mạng.
Hết rồi?
Đúng, chính là hết rồi.
Khuynh Diễm tỏ vẻ không còn gì để nói, đây không phải là thể loại quần chúng một giây quỳ sao?
Chút đất diễn va chạm sóng gió đều không có.
Thân phận này cũng thật mẹ nó quá hời hợt rồi!
Hệ Thống, tâm sự một chút!" Khuynh Diễm chọt chọt tay lên tấm nệm trắng mình đang nằm.
\[Sao thế kí chủ?\]
"Mi nói là tiếp thu kịch bản? Nhưng thứ ta tiếp thu rõ ràng là kí ức. Kịch bản đâu?"
\[Cô nghèo, không có điểm tích lũy, có ký ức là tốt rồi!\] Hệ Thống lạnh băng trả lời, nhưng có thể nghe ra được bên trong sự lạnh băng đó là niềm hớn hở cười trên nỗi đau của người nghèo.
Khuynh\-người\-nghèo\-Diễm: "..."
Mẹ nó! Tân thủ còn không cho kịch bản!
Nhắm mắt lại dứt khoát sang thế giới tiếp theo!
\[Kí chủ đừng quên, không làm nhiệm vụ sẽ hiến dâng linh hồn. Quần chúng có sang có hèn, thân phận này của cô đã là một loại đãi ngộ.\] Hệ Thống vừa đấm vừa xoa.
Khuynh Diễm ngẫm lại khối gia sản kếch xù của nguyên chủ liền miễn cưỡng chấp nhận, dù sao có tiền cũng dễ trò chuyện, xem tình hình rồi tính tiếp, cô tuyệt đối không bỏ qua cho Hệ Thống thối nát chết tiệt này!
Hệ Thống: \[...\] Kí chủ lại mắng nó... Bỏ đi, chủ nhân nói cứ mặc kệ cô.
Khuynh Diễm chậm rãi quan sát gian phòng, cô đang nằm trên một chiếc giường trắng, mặc đồng phục bệnh nhân màu xanh nhạt, bên tay phải gắn ống truyền dịch.
Nhìn cách trang trí có thể nhận biết đây là bệnh viện, nhưng phòng ở bệnh viện lại có thể xa hoa đến mức này?
Từ chiếc ti vi to trước mặt, đến chiếc tủ gỗ ngăn nắp, cả bộ sô pha mềm mại sang trọng bên kia... Thật là thơm!
Thơm mùi tiền!
Khắp nơi đều là mùi tiền nha!
Ta thật bội phục sự thông minh cơ trí của mình!
\[...\] Thân phận là nó cho cô? Liên quan gì đến sự thông minh cơ trí của cô?
—
"Tiểu Diễm, con tỉnh rồi!" Một thân ảnh tinh tế xuất hiện trước cửa phòng, nhanh chóng chạy đến nắm lấy bàn tay Khuynh Diễm. "Con đừng động, để mẹ gọi bác sĩ, con chờ mẹ một chút. Bác sĩ, bác sĩ..."
Người phụ nữ hướng ra ngoài cửa gọi lớn.
Khuynh Diễm đưa mắt nhìn người trước mặt, dung nhan hơi tiều tụy nhợt nhạt, nhưng ngũ quan tinh xảo, dáng người yểu điệu thướt tha, mỗi một cử động đều toát lên thần thái quý phu nhân, nhã nhặn thanh tao, tinh tế yêu kiều.
Mỹ nhân tỷ tỷ!
Mỹ nhân tỷ tỷ đang nắm tay ta!!
\[Kí chủ, đây là mẹ cô. Mau tỉnh táo lại, buông tay bà ấy ra.\]
Mẹ ta?
Đúng rồi, đây là mẹ của nguyên chủ. Năm nay nguyên chủ mười bảy tuổi, nhưng mẹ cô ấy nhìn như chỉ mới ba mươi, gọi một tiếng tỷ tỷ cũng không xem là quá phận.
Thật xinh đẹp!
Vậy chắc thân thể này cũng xinh đẹp không kém!
Ta cũng là một mỹ nhân đó nha!!!
\[Kí chủ, đây là thứ cô quan tâm sao? Cô vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, thân thể này vừa bị trúng đạn mà qua đời đấy!\]
"Thứ nông cạn như mi làm sao hiểu được niềm vui của mỹ nhân như ta!"
\[...\] Không phải người quan tâm tới vẻ ngoài mới là nông cạn sao? Hình như kí chủ có hiểu lầm gì đó.
Bác sĩ tiến vào làm đủ loại kiểm tra, xác định không còn nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần điều dưỡng thêm vài ngày là có thể xuất viện.
"Tiểu Diễm phúc lớn mạng lớn, nay đã không sao rồi." Bà Sở nắm lấy tay Khuynh Diễm, nước mắt đọng lại nơi khóe mắt, trông hết sức yêu kiều, chọc người thương tiếc.
Mỹ nhân, đừng khóc nha!
Ta sẽ đau lòng đó!
\[Kí chủ, linh hồn cô là nam nhân hay nữ nhân thế?\] Hệ Thống không nhịn được hỏi.
Chẳng phải ngươi rõ nhất sao?
\[Ta biết, cô là...\]
Ta là nam nhân!
\[...\] Không thể nào! Nó không thể xảy ra sai sót được!
Nhưng mà nhìn khuôn mặt si mê của kí chủ...
\[Kí chủ, cô ở yên đây. Ta đi có việc gấp!\] Hệ Thống vội vàng offline, lén lút đi xác nhận lại thông tin giới tính.
Khuynh Diễm cười cười.
"Tiểu Diễm cười lên rất xinh đẹp nha!"
"Có sánh được với mỹ nhân trước mắt ta không?"
Bà Sở tròn mắt nhìn cô.
Khuynh Diễm nghẹn ngang.
Chết tiệt!
Ta lỡ lời!
"Tiểu Diễm đã có thể nói đùa sao? Xem ra mẹ không cần lo lắng nữa rồi."
Bà Sở véo mũi cô, sau đó đưa tay cầm quả táo lên, nhẹ nhàng uyển chuyển gọt vỏ: "Mẹ đã báo tin cho cha, Tiểu Diễm đợi chút, cha con sẽ đến ngay."
Sống trong nhung lụa, lại được cưng chiều, khó trách nguyên chủ có tính tình đại tiểu thư, thích được cung phụng, mở miệng là đòi hỏi, kén cá chọn canh, đến một cái móng heo "bạn trai" cũng không có.
Nguyên chủ cho rằng không ai xứng ở bên người hoàn hảo như cô ấy.
Rất tốt! Tư tưởng này rất đúng ý ta.
Khuynh Diễm sắp xếp lại kí ức, ăn no nằm ngẩn người đến tối, chợt thấy một người đàn ông bặm trợn hùng hổ tiến vào phòng ngoác mồm cười với cô...
Ai?
Ăn cướp?!
Phòng bệnh VIP lại tùy tiện có ăn cướp!!
Đại thúc 'ăn cướp' tiến vào, gương mặt bặm trợn nhe ra một nụ cười dịu dàng: "Tiểu Diễm, cha đến thăm con đây!"
Cha...
Cha sao?
Cha của ta!!
Khóe miệng Khuynh Diễm giật giật, nhìn phụ mẫu nhà họ Sở đứng cạnh nhau, người thì mỹ nhân xinh đẹp như hoa, người thì bặm trợn như đầu gấu giang hồ. Đúng là bông hòa nhài cắm...
\[Kí chủ, cô lừa ta!\] Hệ Thống uất ức lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của Khuynh Diễm.
Quay lại rồi?
\[Cô lừa ta. Ta đã kiểm tra, cô là nữ nhân.\]
Mi ngu ngốc!
\[Kí chủ, cô quá đáng!\]
Vậy thì sao? Mi có thể làm gì được ta?
\[...\] Đột nhiên có một loại xúc động muốn đổi kí chủ.
Tiểu Diễm sao thế? Có phải giận vì cha đến muộn không? Cha có việc gấp nên..."
Nhìn sắc mặt tái mét của Khuynh Diễm, ông Sở lo lắng, vội vàng phân trần.
"Cho con mượn cái gương." Cô yếu ớt lên tiếng.
Ông bà Sở nhìn nhau, sao đứa nhỏ này lại kì quái như vậy? Rõ ràng đạn không bắn vào đầu mà...
Khuynh Diễm bày tỏ, đạn mà bắn vào đầu thì ta có muốn kí sinh cũng chẳng bám nổi trên thân thể con gái hai người đâu.
Ta không muốn làm kẻ bị bắn thành đần!
Ta chỉ muốn kiểm tra dung mạo của thân thể này.
Nếu nó như bông hoa nhài thì không sao.
Nhưng nếu nó như bãi...\[Kí chủ, đề nghị cô đừng dùng từ ngữ quá khích. Ta là trẻ con!\]
Mi là trẻ con thì liên quan gì đến ta?
Ta còn là người lớn đây này!
Hệ Thống: \[...\]
Nếu thân thể này mà giống người đàn ông bặm trợn trước mắt, ta thà tự kết liễu, đổi một thế giới mới.
Sống không xinh đẹp thì đời chỉ là phù du.
\[...\] Không hiểu tại sao kí chủ lại chấp niệm với vẻ ngoài đến thế?!
Ông bà Sở nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng vẫn tìm cái gương đưa đến.
Khuynh Diễm run run nhận lấy, hít sâu một hơi chuẩn bị tâm lý.
Không sợ!
Cùng lắm thì đổi thế giới thôi!!
\[Tự kết liễu sẽ bị trừng phạt! Đề nghị kí chủ tỉnh táo!\] Hệ Thống lạnh băng nhắc nhở.
Khuynh Diễm xoa xoa chiếc cằm trắng nõn, hài lòng nhìn khuôn mặt trong gương.
Quả là một tiểu mỹ nhân nha!
Miệng cười tươi như hoa, khuôn mặt mang đầy dáng vẻ lười nhác. Môi nhỏ mềm mềm, có hơi nhợt nhạt. Đôi mắt to tròn đen láy chớp chớp, là một đôi mắt đáng yêu, nhưng con ngươi quá tĩnh lặng có chút không phù hợp độ tuổi.
Làn da mịn màng như thế này! Khuynh Diễm sờ sờ, yêu thích đến mức không muốn buông tay.
\[Kí chủ, cô tự ăn đậu hũ của mình sao?\]
Đậu hũ của ai không quan trọng. Ngon là ăn!
\[...\] Kí chủ nhà nó thật sự là nữ nhân??
"May mà rất xinh đẹp." Khuynh Diễm tươi cười trả lại gương cho ông bà Sở.
"Tiễu Diễm giống cha, lúc nào cũng xinh đẹp nhất!" Bà Sở âu yếm xoa đầu Khuynh Diễm.
"Ha ha! Mẹ con nói đúng lắm. Tiểu Diễm xinh đẹp là nhờ giống cha đấy!" Ông Sở bặm trợn ngoác miệng cười lớn, hôn chụt một cái lên mặt bà Sở.
Khuynh Diễm co rút khóe miệng, thẩm mỹ của người hiện đại đều đáng sợ như vậy sao?
Lại còn hôn hít trước mặt ta, ta là trẻ con đấy, biết không hả?
Ta còn là một con cẩu độc thân ghét ăn cẩu lương nữa đấy!
Vợ chồng các người thật quá đáng!
- -
Khuynh Diễm nằm viện thêm một tuần thì trở về biệt thự, ông bà Sở giao cô cho người giúp việc, rồi sang chi nhánh ở nước S giải quyết công việc bỏ bê thời gian qua.
Nguyên chủ từ nhỏ đã kén cá chọn canh, đổi không biết bao nhiêu người giúp việc, thậm chí là tài xế đón đưa cô cũng đổi liên tục. Người giúp việc mới đến, chẳng có giao tình gì.
Ông bà Sở vừa tươi cười quay đầu đi, Khuynh Diễm đã cho người giúp việc ra về, tiền lương vẫn đầy đủ, mỗi tuần đến dọn dẹp một lần là được.
Hiện giờ vẫn là thời gian nghỉ hè, cô bắt đầu lên kế hoạch cho chuỗi ngày ăn no nằm nướng của mình.
Khuynh Diễm mặc trên người chiếc váy ngủ lụa màu hồng, mái tóc dài xõa tung tán loạn trên nệm, ngẩn người nhìn trần nhà không biết đang nghĩ gì.
Cái chết của nguyên chủ chỉ là sự cố?
Khuynh Diễm ngẫm nghĩ lại hoàn cảnh ngày hôm đó nguyên chủ bị bắn.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết không phải sự cố, vô tình bị xả súng bắn chết là chuyện phi lý đến mức nào chứ, súng là thứ tùy tiện ra đường huơ tay một cái là có chắc?
Dựa vào các mối quan hệ của nguyên chủ...
Đã từng gặp qua ai? Không nhớ.
Đã từng tiếp xúc với ai? Không nhớ.
Đã từng gây thù kết oán với ai?
Hoàn! Toàn! Không! Nhớ!
Kí ức sạch sẽ như một tờ giấy trắng, trắng đến muốn mù luôn hai mắt Khuynh Diễm.
Đại tiểu thư lạnh lùng cao ngạo, một mình một cõi, mắt để trên đầu, dẫn tới không nhớ nổi bất kì ai. Rốt cuộc nguyên chủ nhớ được gì?
Để xem, cô ấy nhớ... chủ đề bộ sưu tập thời trang tháng trước, chiếc túi xách được yêu thích nhất sắp ra mắt vào tuần này, đôi giày cao gót nạm kim cương tháng sau bán đấu giá...
"Hệ Thống chết tiệt, mi lăn ra đây! Mi cho ta cái thể loại trí nhớ gì thế hả?"
Khuynh Diễm càng nghĩ càng nổi điên, rõ ràng cái tổ chức lừa đảo này đang chơi cô!
\[Nhân vật quần chúng mà, kí chủ quen dần là được!\]
Quen...
Quen dần...
Quen sao??
Mẹ nó, ta không làm nữa!
Ting ting!
Tiếng tin nhắn vang lên, Khuynh Diễm khẽ nhướng mày, điện thoại ở đâu ấy nhỉ?
Cô nhìn qua nhìn lại, xác định vị trí điện thoại, vươn hai ngón chân đến cuối giường gắp lên.
\[... Kí chủ, thì ra cô chính là loại người như vậy!\] Hệ Thống há mồm thất vọng, nó còn tưởng tuy kí chủ xấu tính nhưng cũng là một đóa hoa kiêu sa, ai ngờ chính là loại lười không nhấc nổi mông.
"Loại thế nào? Không thể dùng chân? Mi kì thị chân con người?"
\[...\] Không, nó kì thị cô!
Khuynh Diễm kiểm tra tin nhắn, là ông bà Sở chuyển khoản cho cô, nhìn một loạt dãy số không, cô thấy hơi hoa mắt...
Khuynh Diễm từ trên giường bật dậy, giàu rồi!
Đời ta chưa bao giờ nhiều tiền đến thế, phú nhị đại thật tốt!
\[Kí chủ, nhân lúc rảnh rỗi mau thực hiện nguyện vọng nguyên chủ.\]
"Nguyện vọng? Thứ đồ chơi gì nữa?"
\[Cô dùng thân thể nguyên chủ, phải hoàn thành nguyện vọng của cô ấy, đây chính là hồi báo.\] Hệ Thống ngoan ngoãn giải thích.
"Lúc đầu mi cũng không nói có cái thể loại nguyện vọng này." Khuynh Diễm híp mắt.
\[Ta có nói mà kí chủ, trí nhớ cô không tốt rồi.\] Hệ Thống trừng lớn mắt, giọng nói cũng cao vút theo.
"Mi tua lại mà xem!" Nó nghĩ lừa cô? Nằm mơ!!
\[...\] Đúng là nó quên nói, nhưng nó không muốn thừa nhận.
\[Nguyện vọng: Mua cả thế giới! Sau khi khỏe mạnh, mỗi ngày mua ít nhất một món thời thượng đắt tiền, Hệ Thống sẽ căn cứ vào sở thích của nguyên chủ mà phát nhiệm vụ.\]
Khuynh Diễm co rút khóe miệng.
Mua cả thế giới?
Không phải nên là chinh phục thế giới sao?
Loại nguyện vọng có tiền đồ thế này, rốt cuộc là đứa ngu ngốc nào thiết kế ra?
\[Kí chủ, hãy nhanh chân đến trung tâm mua sắm Hoàn Mỹ, hai giờ nữa sẽ ra mắt chiếc túi xách phiên bản giới hạn, đây chính là món đồ cho ngày hôm nay nha!\]
"Ta muốn ăn no nằm nướng! Không làm!"
Khuynh Diễm nằm vật xuống giường, tay chụp chăn trùm qua đầu, quyết định mặc kệ Hệ Thống.
\[Kí chủ không thích thì thôi vậy.\] Hệ Thống ồ một tiếng, dễ dãi cho qua.
Khuynh Diễm cảm thấy không đúng lắm, dễ dàng như vậy?
Bình thường chẳng phải thích gây sự lắm sao?
\[...\] Ai gây sự? Kí chủ mới gây sự đó! Nó là đứa trẻ ngoan có tiếng trong giới Hệ Thống đấy, có biết không hả?
Hai tiếng sau.
Khuynh Diễm bật dậy từ trên giường.
Mẹ nó! Đau!
Thân thể đột nhiên sinh ra một lực bài xích cực lớn, bức ép muốn đẩy linh hồn cô ra ngoài.
Mỗi một tế bào thần kinh đều siết chặt căng lên, mồ hôi túa ra ướt đẫm, trái tim đau nhức như đang bị ai đó bóp nghẹt, đến cả hơi thở cũng tắt nghẽn trong lồng ngực.
Chết tiệt!
Khuynh Diễm mãnh liệt yêu cầu Hệ Thống giết quách cô đi, nhưng nó chỉ cười ha hả chẳng thèm đáp lời.
Cái cảm giác giày xéo sống không ra sống, chết không ra chết này, chỉ có tổ chức toàn đám lừa đảo mới có thể nghĩ ra!
Khuynh Diễm vừa mắng chửi Hệ Thống, vừa cắn răng lết tâm thân úa tàn cùng khuôn mặt trắng bệch đến trung tâm mua sắm.
Nhưng lúc Khuynh Diễm đến nơi, cửa hàng đã sớm vắng tanh. Những người tranh giành mua túi xách, ai mua được đều đã mua, ai không mua được đều đã tan rã ra về, chiếc túi phiên bản giới hạn đến cọng lông cũng không sót lại.
Khuynh Diễm che ngực, đau đến nhe răng.
Hệ Thống chết tiệt muốn diệt cô!!
\[A! Ta quên nói với kí chủ rồi, không thực hiện nguyện vọng thì thân thể sẽ bài xích linh hồn, cảm giác này rất tê tâm liệt phế đó nha.\] Hệ Thống vui vẻ nhắc nhở.
Khuynh Diễm: "..."
Hèn gì lúc nãy nó dễ dàng cho qua như vậy, thì ra là ở chỗ này đặt bẫy hố cô.
Thứ hỗn đản!
Khuynh Diễm đang định tra hỏi thông tin người mua để đi cướp... không phải, đi mua lại túi xách, thì một nhân viên tươi cười tiến về phía cô.
"Sở tiểu thư, thật ngại quá, có một khách hàng đặt sản phẩm nhưng không đến lấy, tiểu thư có còn ý định mua không?"
"Mua!" Khuynh Diễm vớ được cọng rơm cứu mạng, có điên mới không mua!
Nhân viên tươi cười gật đầu, gọi một nhân viên khác đi vào bên trong lấy túi.
Khuynh Diễm đợi thêm mười lăm phút, trán ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, nhìn như tùy thời đều có thể ngất đi.
"Sở tiểu thư, cô không sao chứ?" Nhân viên bán hàng lo lắng.
"Tôi ổn." Khuynh Diễm nhẹ giọng đáp, quay đầu nhìn đồng hồ, mỉm cười nhàn nhạt hỏi: "Kho hàng của các cô là đặt ở thành phố khác sao?"
Nhân viên bán hàng lập tức nghe ra Khuynh Diễm đang ám chỉ việc bọn họ để cô đợi lâu.
Nhân viên sợ làm cô không vui nên từ tốn giải thích: "Vì thủ tục hủy đơn cũ vừa xảy ra chút sự cố khiến thời gian bị trì hoãn. Chúng tôi sẽ giải quyết nhanh nhất có thể, mong Sở tiểu thư lượng thứ."
Khuynh Diễm không làm khó dễ: "Không sao, chờ bao lâu cũng không thành vấn đề..."
Nhân viên nhẹ nhõm thở phào, nhưng còn chưa thở hết một hơi thì đã nghe Khuynh Diễm chậm chạp bổ sung nửa câu phía trên.
"... Cùng lắm lát nữa cô nhớ tặng kèm cho tôi một cái quan tài, tôi hứa khi thành ma sẽ không ám cô."
Nhân viên bán hàng: "..."
Sở tiểu thư, cô nói đùa như vậy không vui chút nào đâu!
Nhân viên bán hàng bị hai chữ quan tài và sắc mặt càng lúc càng trắng bệch của Khuynh Diễm dọa cho sợ hãi.
Vội vàng dùng bộ đàm hối thúc người bên trong, sợ Khuynh Diễm xảy ra chuyện ở chỗ này thì sẽ liên lụy đến bọn họ.
Sở thị nắm thế lực rất lớn trong vòng hào môn, Sở Khuynh Diễm lại là thiên kim duy nhất của Sở thị, nếu cô gặp sự cố tại đây, vậy thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng!
Hơn nữa cô còn dọa thành ma sẽ ám mình... Nhân viên bán hàng không nhịn được run chân.
Vào lúc Khuynh Diễm đau đến đã bước hẳn một chân vào quan tài, thì cuối cùng túi xách cũng được mang ra.
Nhân viên lần nữa muốn giải thích: "Sở tiểu thư, mong cô thông cảm, vì..."
Khuynh Diễm mỉm cười cắt ngang: "Chị gái xinh đẹp, cô còn nói tiếp là thật sự phải tặng kèm quan tài cho tôi đấy."
Linh hồn ta sắp phi thăng luôn rồi!
Không có thời gian nghe lời hoa mỹ đâu!
Nhân viên bán hàng: "..." Tròng mắt của Sở tiểu thư... hình như lúc nãy vừa biến thành màu đỏ!
Cô lại còn luôn miệng đòi chui vào quan tài!
Đừng sợ đừng sợ, thế kỷ 21 không có ma quỷ, chắc chỉ là ánh đèn thôi...
Nhân viên bán hàng trấn an chính mình, nhưng động tác quẹt thẻ thanh toán trên tay lại cực kỳ nhanh chóng, như đang muốn tiễn Khuynh Diễm đi càng sớm càng tốt!
Âm thanh tích tích vừa vang lên, niềm đam mê quan tài trên người Khuynh Diễm lập tức biến mất.
Quanh thân cô phủ lên ánh sáng rực rỡ, ngón tay thanh mảnh thon dài gõ nhẹ xuống tủ kính.
Dáng vẻ lười nhác lơ đãng, lại mang theo mấy phần tùy ý lưu manh, cười nói: "Tạm biệt mỹ nhân tỷ tỷ, chia tay rồi đừng quá nhớ mong tôi nhé!"
Nhân viên bán hàng ngẩn người, gương mặt không hiểu sao có chút nóng lên.
Mỹ nhân tỷ tỷ là đang gọi mình sao?
Sở tiểu thư này... sao tự nhiên lại trở nên đẹp trai như vậy chứ?
"Đứng lại!" Một cô gái tóc xoăn bồng bềnh thình lình xông đến chặn ngang lối đi của Khuynh Diễm.
"Có việc?"
"Thì ra là cô, Sở Khuynh Diễm!" Tóc Xoăn trừng to mắt, nhìn Khuynh Diễm đầy căm ghét.
Khuynh Diễm nghĩ nghĩ, hình như nguyên chủ không quen cô gái này.
"Cô là ai?"
"Cô... cô dám giả vờ không quen biết tôi?" Biểu cảm Tóc Xoăn biến từ căm ghét thành phẫn nộ.
Khuynh Diễm hoang mang.
Này...Không phải nguyên chủ lừa gạt tình cảm con gái nhà người ta, ăn xong xách quần bỏ chạy đấy chứ?
Cô gái trước mặt tuy có chút thanh tú, nhưng hung hăng không mềm mại gì cả, đây không phải gu của ta nha!
Ta tuyệt đối không chịu trách nhiệm đâu! Vẫn là chạy đi thôi!
\[Kí chủ, nguyên chủ là một cô gái.\] Hệ Thống gian nan nhắc nhở.
"Vậy thì sao?"
\[Không thể lừa gạt tình cảm một cô gái khác.\] Hệ Thống nghiến răng. Rốt cuộc đầu óc kí chủ nhà nó bệnh nặng tới mức nào!
"Ai nói không thể? Mi cũng quá xem thường các cô gái rồi, nhớ năm xưa... à thôi, không có gì." Không kể cho mi nghe.
\[...\] Năm xưa cái gì? Không phải kí chủ lừa gạt tình cảm cô gái nhà lành nào đó chứ???
"Sở Khuynh Diễm, cô đừng khinh người quá đáng!"
Tóc Xoăn thấy Khuynh Diễm chỉ im lặng mỉm cười mà không phản ứng với cô ta, cô ta lập tức nổi giận.
"Vị tiểu thư này, tôi thật sự không quen biết cô. Tên cô là gì?" Khuynh Diễm mở ra hình thức ham học hỏi.
"Cô..." Tóc Xoăn gằn giọng muốn hét lên, nhưng thấy xung quanh đang có rất nhiều người, liền hạ thấp giọng xuống: "Hôm nay tôi không muốn tranh cãi với cô, cô đưa chiếc túi trên tay cho tôi là được!"
Khuynh Diễm nháy mắt liền hiểu. Thì ra là muốn cướp đồ!
Thời buổi bây giờ ăn cướp đều lộng hành thế này sao? Trẻ trung xinh đẹp không làm, lại muốn đi làm cướp!
Ta thật sợ hãi nha!
\[Kí chủ, cô làm ra cái biểu cảm sợ hãi, ta liền tin cô!\] Kí chủ không thể tập trung cãi nhau sao? Diễn kịch nhiều như thế làm gì?
"Cô đến hôn tôi một cái, tôi lập tức đưa cô." Khuynh Diễm nhếch khóe môi, giọng nói mười phần trêu chọc.
"..." Tóc Xoăn không kịp phản ứng, tròn mắt không hiểu, rồi như nghĩ đến chuyện gì đó, tức giận đến hai mắt đỏ ngầu: "Chuyện năm đó tôi nói đùa với A Lâm đã qua rất lâu rồi! Sở Khuynh Diễm, cả đời cô chỉ biết nhai lại sao?"
Khuynh Diễm ngơ ngác.
Chuyện năm đó là chuyện gì? Ta không biết! Ta chỉ đang nói bừa thôi mà.
"Không muốn thì thôi, tôi đi đây." Khuynh Diễm khoát khoát tay, nhướng mày cười: "À mà cô gái trẻ, không nên nghĩ không thông làm ăn cướp, tư chất cô quá kém, không theo nổi nghề nghiệp này đâu."
Khuynh Diễm dứt lời xoay người rời đi. Cô gái tóc xoăn vẫn đứng ngẩn ra, dường như não chưa kịp tải hết thông tin.
Cướp? Tư chất kém không xứng làm cướp?
Cô ta đang mắng cô sao?
Cô ta dám mắng cô!!
Tóc Xoăn phẫn nộ đuổi theo, chạy đến trước mặt Khuynh Diễm hét lớn: "Cô nói ai là cướp? Chiếc túi này vốn là của tôi!"
Khuynh Diễm không hiểu: "Trên này viết tên của cô hay tôi giật nó từ tay cô?"
Chơi đùa một chút thì vui, bám dai như thế thì không vui nữa rồi! Ta còn phải về ngủ. Đừng nghĩ mi là con gái thì ta không dám đánh mi!
"Tôi đã đặt mua nó từ trước, vì sự cố nên mới hủy đơn hàng, nếu không cũng không đến lượt cô." Tóc Xoăn hơi ngừng lại, vênh mặt hung hăng nói: "Cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu đưa cho tôi?"
"Ồ, vậy thì thật đáng tiếc, bởi vì nó đã nằm trong tay tôi rồi." Khuynh Diễm chợt nhớ ra một chuyện: "Suýt nữa thì quên, nhà tôi hiện tại có rất nhiều tiền nha."
Tóc Xoăn tức giận há mồm không nói nên lời, chợt một tia giảo hoạt hiện lên trong mắt: "Sở Khuynh Diễm, tôi nói cho cô biết, đây là chiếc túi xách tôi mua tặng Bùi phu nhân. Cô là muốn tranh giành bất kính với Bùi phu nhân?"
Khuynh Diễm nhíu mày. Bùi phu nhân?
Hình như là bạn rất thân thiết với cha mẹ nguyên chủ.
Bùi phu nhân...
"Tôi không tranh giành với Bùi phu nhân..." Khuynh Diễm nhẹ giọng nói.
Tóc Xoăn lập tức uy hiếp: "Vậy thì cô đưa túi đây, tôi có thể miễn cưỡng giúp cô che giấu chuyện này trước mặt Bùi phu nhân và A Lâm."
"Tôi đây là tranh giành với cô!" Khuynh Diễm ngẩng cao khuôn mặt nhỏ, bổ sung câu nói lúc trước.
"Cô... cô cố ý gây sự với tôi? Trước mặt A Lâm thì tỏ ra cao ngạo lạnh lùng, cũng chỉ là hồ ly tinh giỏi đóng kịch. Sở Khuynh Diễm, cô chẳng có gì hơn tôi!"
Đóng kịch?
Cao ngạo lạnh lùng là nguyên chủ, xinh đẹp thiện lương là ta!
Nhưng ta không rảnh giải thích với mi!
Khuynh Diễm giơ ngón tay lên đếm đếm: "Tôi xinh đẹp hơn cô, nhà tôi nhiều tiền hơn nhà cô, thành tích tốt hơn cô, tốt bụng thiện lương hơn cô, thân phận đại tiểu thư cao quý hơn cô..."
Dù không rõ cô gái trước mặt là ai, nhưng khoe khoang là nghề của ta!
"Mẹ tôi đẹp hơn mẹ cô, cha tôi đẹp... khụ, oai phong hơn cha cô. Còn cô, chậc..." Khuynh Diễm liếc nhìn Tóc Xoăn một vòng, mỉm cười không rõ ý vị.
"Cô..." Tóc Xoăn tức đến hai mắt đỏ ngầu.
Thái độ của Sở Khuynh Diễm rõ ràng là xem thường mình!
Tại sao lúc nào Sở Khuynh Diễm cũng kiêu ngạo không để ai vào mắt như thế?
Thật làm người ta muốn xé nát khuôn mặt tươi cười đáng hận kia!
"Ồ, tức giận rồi?" Khuynh Diễm nhướng mày, tay giơ túi xách về phía trước: "Không bắt nạt cô nữa, cho cô một cơ hội, cô lấy được nó thì tôi liền đưa cô."
Tóc Xoăn cắn chặt răng, hành động của Khuynh Diễm chẳng khác nào khiêu khích xem thường cô ta không đoạt nổi túi!
Tóc Xoăn hét lớn một tiếng, hùng hổ xông lên: "Sở Khuynh Diễm, đây là do chính cô lựa chọn!"
Khuynh Diễm giương mắt mong chờ, sắp được bàn luận võ nghệ rồi!!!
Tóc Xoăn hùng hổ chạy được nửa đường thì...
Oạch!
Ngã sõng xoài nằm sấp trên mặt đất.
Tóc Xoăn ngơ ngác, không rõ chuyện gì đang xảy ra, ngẩng đầu nhìn người đàn ông bặm trợn vừa ngáng chân mình trốn đi mất hút, lại đưa mắt nhìn Khuynh Diễm.
Khuôn mặt Tóc Xoăn sưng đỏ nhếch nhác, ngã khá nghiêm trọng, đập mạnh đến chảy cả máu mũi.
Khuynh Diễm co giật khóe miệng.
Thật đáng sợ nha! Nhìn ta làm gì?
Ta không làm gì có được không?
Xấu quá đi ta không muốn đánh nữa!
Về về về!
Khuynh Diễm che mắt, quay lưng bỏ đi.
Người xung quanh vây nhìn Tóc Xoăn nằm trên mặt đất, nhưng không ai có ý định tiến đến đỡ. Ban nãy cô gái này la hét ầm ĩ, biểu cảm dữ tợn, còn xông tới đánh người ta, làm gì có ai muốn giúp đỡ một người như thế. Bọn họ cũng chỉ tụ tập xem chút náo nhiệt mà thôi.
"Nhìn cái gì? Cút đi!" Tóc Xoăn giận dữ la hét người vây xem.
Tách! Tách! Tách!
Tiếng chụp ảnh vang lên, có người chụp ảnh, cũng có người quay phim. Bọn họ vốn định đứng nhìn không làm gì, nhưng cô gái này hung dữ như thế, nếu cứ thế bỏ đi thì thật phụ lòng, họ vẫn nên lưu lại vài hình ảnh để lúc rảnh rỗi còn có chuyện bát quái.
"Cút! Các người cút đi!"
Tóc Xoăn càng la hét mắng chửi, mọi người càng chụp nhiều ảnh hơn. Cô ta cắn răng đứng dậy, xông vào giữa đám đông chạy trốn.
Cả đời cô ta chưa bao giờ mất mặt như thế! Sở Khuynh Diễm, cô chờ đó, cô ta nhất định trả thù!
-
\[Kí chủ, cô không định giải thích với ta sao?\]
"Thân là Hệ Thống, lại chỉ biết theo hỏi kí chủ, mi học cách trở nên hữu dụng đi!"
\[...\] Nó có cảm giác kí chủ đang mắng nó, là nó nghĩ quá nhiều sao?
Một lúc sau, cuối cùng Hệ Thống cũng nhận ra Khuynh Diễm mắng nó vô dụng. Trong cơn tức giận, nó dùng khả năng giám sát đỉnh cao điều tra chuyện vừa phát sinh, lại ngỡ ngàng phát hiện chuyện này quả thật không liên quan đến kí chủ.
Người đàn ông vô sỉ ngáng chân Tóc Xoăn chính là vệ sĩ.
Trước đây bên cạnh nguyên chủ cũng có vệ sĩ, nhưng chỉ thuê hai người. Thời điểm tan học cổng trường xảy ra sự cố tập kích bằng súng, đám đông chạy hỗn loạn làm vệ sĩ lạc mất nguyên chủ, cuối cùng nguyên chủ bị bắn chết.
Thế là số lượng vệ sĩ đi theo Khuynh Diễm hiện tại tăng đến hai mươi người.
Tấm lòng cha mẹ thương con, Khuynh Diễm có thể hiểu.
Nhưng làm quá như ông bà Sở, cô có chút nuốt không trôi...
Tưởng tượng mà xem, một cô gái như cô ra đường, phía sau lại lẽo đẽo theo hai mươi người đàn ông mặc tây trang đen, mang giày da đen, đeo kính râm đen, tai gắn bộ đàm đen.
Làm gì?
Nam sủng?
Khụ... Cô nhầm.
Xã hội đen? Cướp ngân hàng?
Càng nghĩ càng hoảng, một tiểu nha đầu thiện lương như cô làm sao hưởng nổi diễm phúc to lớn này?
Trước sự cự tuyệt quyết liệt của Khuynh Diễm, ông bà Sở giả vờ đồng ý cô không cần mang theo vệ sĩ.
Đúng! Chính là giả vờ!
Ngoài mặt thì đồng ý con gái lớn có thể tự lập, nhưng sau lưng lại bắt vệ sĩ lén lút cải trang đi theo cô.
Nhìn đi, ông chú đang đọc báo bên lề đường, anh trai đang cầm trà sữa uống, hai người đàn ông đang trò chuyện, đến cả tên vô sỉ ngáng chân Tóc Xoăn rồi chạy mất... đều là vệ sĩ của cô cả đấy.
Khuynh Diễm phiền chán, nhiều vệ sĩ như thế, là muốn giám sát chặt chẽ hành tung của cô? Âm mưu cướp đi cơ hội thể hiện sự đẹp trai soái khí của cô?
Khuynh Diễm càng nghĩ càng thấy không ổn, quyết định giành lại quyền chủ động.
Không ngủ nữa, đi quanh khu mua sắm, quét thẻ!
Quét từ quần áo đến giày dép, quét từ mỹ phẩm đến trang sức, quét cho cạn thẻ của cô, quét luôn cả thẻ tín dụng không hạn mức của ông Sở.
\[Kí chủ, cô sử dụng tiền của người khác mà không có chướng ngại tâm lý sao?\]
Ai nói ta sử dụng tiền người khác, đây là tiền cha mẹ ta!
\[Sao lúc trước không thấy cô gọi cha mẹ thân thiết thế nhỉ?\]
Cha mẹ đã không ngại cho ta tiền, ta không quét là có lỗi với họ. Có khi giờ họ đang sung sướng đấy!
\[...\] Sung sướng? Nó thấy cô là đang hành hạ người khác. Kí chủ mua sắm điên cuồng, lại không sử dụng dịch vụ vận chuyển, vứt hết tất cả lên người vệ sĩ.
Nhìn hai mươi người đàn ông kia xem, tay xách nách mang nhếch nhác như thế, còn đâu bộ dáng oai phong lẫm liệt nữa.
Nó có nên nhắc nhở kí chủ không?
Ha ha... Đương nhiên là không! Họ đáng thương cũng không liên quan gì đến bổn Hệ Thống.
Ai, thật đáng thương mà!
Mà lúc này ông bà Sở ở nước S lại đang vui mừng, con gái họ đi mua sắm tức là con bé đã khỏe mạnh, lại còn quét liên tục, chứng tỏ tâm trạng cực kỳ vui vẻ.
Con gái vui vẻ, người làm cha mẹ đương nhiên hạnh phúc. Họ quyết định chăm chỉ kiếm nhiều tiền hơn để con bé có thể mua mua mua vô tận.
Khuynh Diễm càng nhìn vệ sĩ khiêng vác, thì tâm trạng lại càng đi lên. Mà tâm trạng đi lên, thì sẽ rất dễ nói chuyện. Mà dễ nói chuyện, thì cũng trở nên tốt tính.
Chẳng hạn như lúc này, cô đang đánh nhau trong một con hẻm nhỏ.
\[Đây là cái thể loại tốt tính gì?\] Kí chủ có bệnh sao?
"Thành phố về đêm đẹp biết bao, ánh sáng rực rỡ, âm thanh nhộn nhịp, mà bọn chúng lại đi đánh nhau, phá hư cảnh đẹp ý vui của ta. Đánh cho tâm trạng tốt trở lại rồi nói tiếp." Khuynh Diễm vừa đánh vừa phun tào với Hệ Thống.
\[...\] Kí chủ lại nói bừa.
Rõ ràng có một tên cướp giật túi xách trên tay kí chủ, khiến linh hồn kí chủ suýt thì bị văng ra ngoài, kí chủ nổi điên đuổi theo hắn vào con hẻm này. Ai ngờ trong hẻm lại có người đánh nhau, thế là kí chủ đánh luôn cả bọn họ.
Mà trọng điểm là tên giật túi xách và những người này không cùng một bọn.
Chính là hoàn toàn không quen biết nhau.
Thế mà cũng bị đánh, có oan ức không cơ chứ?
Khuynh Diễm tỉnh dậy, phát hiện linh hồn mình rơi vào một không gian kì quái, bị Hệ Thống lừa đảo cưỡng ép kí khế ước, bắt cô đi qua các thế giới thực hiện nhiệm vụ.
Nhiệm vụ gì? Ngăn cản một tên thần kinh có đam mê hủy diệt thế giới!
Khuynh Diễm không xuyên vào nữ chính, đừng hiểu nhầm, cũng không xuyên vào nữ phụ, đây không phải nữ phụ văn.
Cô xuyên vào nhân vật quần chúng râu ria, không một tia liên hệ với kịch bản chính, là thể loại mờ nhạt hy sinh sớm, nhưng tư cách làm vật hy sinh cũng không có.
Dùng thân phận quần chúng râu ria, phải hoàn thành nguyện vọng râu ria. Tóm lại là một chữ, phiền!
Có một Hệ Thống lừa đảo, luôn tìm cách chơi kí chủ.
Có một tên ăn vạ, luôn muốn hủy diệt thế giới.
Có một kẻ thần kinh, luôn châm ngòi chia rẽ.
Còn có một tổ chức chết tiệt, luôn ngấm ngầm cướp đoạt linh hồn.
Quần chúng này, cũng thật quá vinh hạnh rồi!
**Văn án 2:**
"Nữ chính Khuynh Diễm là một cô gái hay cười, thích ngủ, vô tâm vô tư, đáng yêu trong sáng..."
\[Dừng!!! A Vũ, ta biết đây là ái nữ nhà cô, nhưng cô khoa trương như thế, có đau răng đau mồm không?\]
"Không! Ta đau tay!"
Hệ Thống: \[...\] Con nào mẹ nấy!
\[Các tiểu khả ái đừng để bị lừa gạt, kí chủ nhà ta là một nữ nhân gian dối xảo trá, hung hăng tàn bạo! Trả đại nhân vật lại cho bọn ta!!\]
Khuynh Diễm: "Ta không có! Yêu đương là phiền phức! Không làm!"
Đại nhân vật: "Diễm Diễm nói gì cũng đúng! Ta thích nàng!"
Hệ Thống: \[...\] Thứ nam nhân không có tiền đồ!
A Vũ: "E hèm... ta giới thiệu nghiêm túc đây! Có chút dài, các tiểu khả ái nhấn vào Lời Nói Đầu đi vậy."
Khuynh Diễm: "Lại khiến người ta động tay! Không làm!"
A Vũ: "Con gái, ta đang giúp con tìm tiểu khả ái đấy!"
Khuynh Diễm: "Chỉ một cái nhấc tay chi lao mà thôi, các tiểu khả ái mau đến đây!"
Hệ Thống: \[...\] Kí chủ bán bánh tráng à?
**L****Ờ****I NÓI Đ****Ầ****U**
Chào các tiểu khả ái! Để tránh tai nạn đâm nhầm hố dẫn đến kiện cáo về sau, ta mạn phép nói trước vài lời.
Thứ nhất, ta viết bộ này trong lúc đói truyện, chỉ để làm vui chính mình. Con người ta chẳng có lý tưởng gì cao cả, nên con gái đầu lòng của ta cũng không phải thánh nữ thiện tâm, đi cứu rỗi thế giới gì đó. Nếu các nàng tìm kiếm một thiếu nữ có tâm hồn đẹp, hãy mau rời đi trước khi chiến tranh bùng nổ.
Thứ hai, đừng hỏi tại sao nữ chính tài giỏi đến mức không công bằng. Nhà ta không bán công bằng, các nàng muốn mua mời đến nơi khác. Đây là một bộ Mary Sue sáng chói, nữ chính có năng lực dị thường, cũng có quá khứ đau thương, ta chỉ lược bỏ phần quá khứ này. Nếu đi đến cuối cùng, ta sẽ kể.
Thứ ba, thể loại nữ sủng nam, đừng hỏi vì sao nam chính yếu! Người ta là cô vợ nhỏ, mềm mại là chuyện đương nhiên.
Thân thế nam chính có chút đáng thương, nhưng so với ái nữ của ta thì... chưa biết kẻ nào đáng thương hơn đâu! Đứa con rể này luôn miệng nói muốn hủy diệt thế giới, nhưng thật ra cũng chỉ vì cả thế giới này không ai thương hắn. Chính là kiểu người ngoài cứng trong mềm, cố ra vẻ gai góc. Trước mặt nữ chính lập tức biến thành cún con, trong mắt chỉ có nàng.
Qua các thế giới, nữ chính và nam chính sẽ dần trưởng thành, hay nói đúng hơn là nữ chính tìm lại một vài thứ nàng đã đánh mất, còn nam chính từ một tên nhút nhát luôn sợ bị vứt bỏ, trở thành kẻ ỷ sủng mà kiêu.
Tình cảm của nữ chính và nam chính có sâu đậm không? Nam chính thì ta chắc, còn nữ chính... hồi sau sẽ rõ.
Bắt đầu thôi, mời các nàng đến xem mắt con gái ta!
**PH****Ỏ****NG V****Ấ****N 1:**
Chủ đề: Nữ chính
Khách mời: A Vũ
Tiểu khả ái: "Nữ chính nhà cô có vấp ngã không?"
A Vũ: "Con bé đứng rất vững, chỉ vấp mỗi một lần, va vào Hệ Thống lừa đảo và tên nam nhân chuyên ăn vạ. Rất đáng thương!"
Tiểu khả ái: "Nữ chính nhà cô có ưu điểm gì?"
A Vũ: "Con bé nhà ta á? Xinh đẹp, thông minh, tài hoa! Tóm lại là hoàn hảo!"
Tiểu khả ái: "Vậy khuyết điểm thì sao?"
A Vũ: "Đã nói là hoàn hảo mà... thật ra cũng có một ít khuyết điểm. Chẳng hạn như, tính tình không tốt lắm, đầu óc có chút vấn đề, sống lười biếng không có lý tưởng... Này này, con gái, con làm gì vậy?"
Khuynh Diễm: "Phóng hỏa đốt lò sản xuất!"
A Vũ: "..."
**PH****Ỏ****NG V****Ấ****N 2:**
Chủ đề: Tác phẩm
Khách mời: A Vũ
Tiểu khả ái: "Truyện có bao nhiêu chương?"
A Vũ: "Ta không biết đâu! Ái nữ nhà ta sẽ xuyên qua các thế giới, xuyên đến khi nào mệt thì ai về nhà nấy giải tán thôi!"
Tiểu khả ái: "Truyện nhà cô có sủng, có ngược không?"
A Vũ: "Có! Nữ chính sủng nam chính, cả thế giới ngược nam chính, nam chính tự ngược mình. Tóm lại là một đứa con rể kì quái!"
Tiểu khả ái: "Vậy... có thịt không?"
A Vũ: "Ha ha! Nước chan thịt có tính không?"
Tiểu khả ái: "..."
**PH****Ỏ****NG V****Ấ****N 3:**
Chủ đề: Nam chính
Khách mời: A Vũ
A Vũ: "Ta không có gì muốn nói về đứa con rể này. Một lòng muốn hủy thế giới thì thôi đi, lại còn giở trò dụ dỗ con bé đáng yêu nhà ta, lúc nào cũng suy nghĩ lung tung tự ngược chính mình. Tóm lại, tại sao con gái ta chọn hắn?"
Khuynh Diễm: "Hắn đẹp!"
Nam chính: "Diễm Diễm đẹp nhất!"
\[Kí chủ, mau tỉnh nha!\]
\[Kí chủ, cô còn sống không?\]
\[Ta vận chuyển sai ép chết kí chủ?\]
\[Tiến hành nghi lễ truy điệu vong hồn!\]
\[Kí chủ, hãy an nghỉ...\]
"Ồn ào quá!"
Giọng nói mềm mại lười nhác vang lên, dội vào tường khuếch tán một vòng lại một vòng trong không gian nhỏ hẹp. Thiếu nữ xoa xoa mi tâm, đầu đau như muốn nổ tung, cô nhíu mày, chờ đợi cơn đau tan đi.
Hàng mi run run như cánh bướm lay động buổi sớm mai, mí mắt chậm chạp nhấc lên, để lộ ra con ngươi thủy nhuận thiện lương vô hại.
Cô chống tay ngồi dậy, nghiêng ngả dựa vào tường, động tác muôn phần lười nhác mệt mỏi, nhưng không phải loại vô lực yếu ớt, mà là tùy ý đến bất cần.
Gác khuỷu tay lên đầu gối, đưa mắt đánh giá xung quanh.Không gian nơi đây không lớn lắm, chỉ khoảng mười mét vuông, chẳng có gì ngoài bốn bức tường trắng, nền nhà và trần nhà cũng một màu trắng toát, trắng đến đau cả mắt!
Đây là nơi quái quỷ nào?
\[Kí chủ, cô còn sống nha!\] Âm thanh trẻ con cười khúc khích, réo rắt vang vọng, tràn ngập cổ quái.
Cái thứ này phát ra ở đâu thế, định hù chết tiểu nha đầu thiện lương cô sao?
"Mi là ai?"
Khóe môi thiếu nữ cong cong, gương mặt đơn thuần vô hại, nhưng con ngươi lại an tĩnh không một gợn sóng.
Cô vừa cử động ngón tay, tia lửa đỏ quỷ dị lập tức lóe lên dưới đáy mắt.
Nhưng khi chậm rãi nhìn kỹ lại chẳng thấy gì, cứ như sự quỷ dị vừa rồi chỉ là ảo giác.
\[Kí chủ thật hung dữ, là cô chủ động lao vào lòng người ta mà! Chủ nhân ơi, ta không muốn kí chủ này, ta không...\] Tiếng trẻ con khóc lóc tu tu xoáy từng vòng, đập vào đầu người nghe như ma âm không ngừng tra tấn.
"Mi diễn đủ chưa?" Cô cười nhạt ngắt lời nó.
\[Kí chủ, linh hồn cô hiện đang ở một thế giới thuộc về ba ngàn thế giới, trừ khi cô có lực lượng khống chế thời không, nếu không thì cô sẽ không thể quay trở lại thế giới của mình.\] Giọng trẻ con chuyển thành ngữ điệu nghiêm túc lạnh lùng, cứ như đứa trẻ vừa khóc ban nãy không phải là nó.
Lực lượng khống chế thời không?
\[Ta là Hệ Thống giúp cô di chuyển qua các thế giới, từ nay cô sẽ là kí chủ của ta.\]
Hệ Thống quái quỷ gì chứ?
\[Kí chủ, ta là Hệ Thống đứng đắn, không phải quái quỷ. Ta sẽ phát nhiệm vụ, cô hoàn thành nhiệm vụ, thu thập điểm tích lũy. Sau khi đủ 1.000.000 điểm, cô liền có thể trở về.\] Hệ Thống tiếp tục bài diễn văn.
"1.000.000 điểm?" Cô gái nhướng mày, ngón tay gõ gõ xuống mặt sàn.
\[Kí chủ có hai lựa chọn. Một, thực hiện nhiệm vụ công lược. Hai, thực hiện nhiệm vụ xoay chuyển.\]
Lựa chọn?
"Nói rõ chút. Thế nào là công lược? Thế nào là xoay chuyển?"
\[Giải thích không nằm trong chức trách của Hệ Thống.\]
Không giải thích? Chắc chắn có bẫy!
Khuynh Diễm nghĩ nghĩ, chậm rãi nhớ lại những thứ mình từng đọc, công lược hình như phải nói chuyện yêu đương. Không chọn không chọn, lão già sẽ quậy tung lên, rất phiền!
Nhưng xoay chuyển là gì? Chắc cũng là bẫy...
\[Kí chủ còn năm giây để suy nghĩ, không chọn được ta sẽ chọn giúp cô.\]
Năm giây? Đùa cô chắc?
\[Ba giây.\]
Khuynh Diễm: "..."
"Xoay chuyển!"
Khuynh Diễm cắn răng nghiến ra từng chữ.
"Mi cẩn thận, không khéo ta luộc chín mi!"
\[...\] Kí chủ dám dọa nó? Nữ nhân hung dữ ức hiếp trẻ con!
Luồng sáng trắng hiện ra giữa không trung, lao đến quấn chặt đầu ngón tay Khuynh Diễm, rồi dần lan rộng ra bao bọc cả người cô.
Tiếng nổ đùng đoàng vang lên từ to đến nhỏ, cuối cùng được thay bằng giai điệu ngâm nga chú ngữ cổ xưa.
Khuynh Diễm cảm thấy có một lực lượng mạnh mẽ đang tiến vào bên trong thân thể, siết chặt linh hồn cô. Đau đớn bật chợt ập đến, nhưng cũng nhanh chóng tan đi.
Luồng sáng trắng và chú ngữ đồng thời biến mất, trả về không gian trắng toát như ban đầu.
\[Khế ước linh hồn đã ký, người làm nhiệm vụ xoay chuyển có trách nhiệm ngăn cản thế giới sụp đổ. Không hợp tác đồng nghĩa hiến dâng linh hồn. Hết!\] Hệ Thống lạnh lùng thông báo quy định.
Hiến dâng linh hồn? Cô vừa bị cưỡng ép kí khế ước sao?
Không trung xuất hiện màn hình trong suốt màu lam, những chữ mờ ảo dần hiện lên rõ nét.
Người chơi: Khuynh Diễm
Số thứ tự: 33
Điểm tích lũy: 0
Vật phẩm : Không
Khuynh Diễm nhìn màn hình, khẽ nhếch môi cười: "Tổ chức nhà bọn mi là một đám lừa đảo có đúng không? Ta nói..."
\[Truyền tống!\]
Chết tiệt! Cái thứ này lại còn cưỡng chế truyền tống!
Khuynh Diễm chỉ kịp hiện lên một suy nghĩ, ý thức đã hoàn toàn biến mất.
—
Khuynh Diễm đau đến hai đầu mày nhíu chặt lại, truyền tống đều đau đầu thế này sao? Đi thêm vài thế giới nữa có khi nào đầu cô hỏng luôn không?
"Hệ Thống, tổ chức bọn mi có bảo hiểm lao động không? Dù sao tương lai ta cũng là nhân viên chăm chỉ, ít nhất ta cũng phải được nhận..." Khuynh Diễm dừng lại, giơ ngón tay lên đếm: "Tiền ăn, tiền ở, tiền thức, tiền ngủ, tiền sáng, tiền trưa, tiền chiều, tiền tối."
"Còn có, tiền thuốc men, tiền bồi dưỡng tinh thần, tiền chữa trị tâm hồn, tiền bức ép khế ước, và các loại tiền nghĩ ra sẽ bổ sung thêm."
Hệ Thống: \[...\]
Khuynh Diễm: Mi muốn im lặng giả chết à?
Mẹ nó! Bọn mi cưỡng ép lao động vất vả còn không có bảo hiểm!
Bóc lột! Đây chính là bóc lột!
Ta muốn kiện công ty bọn mi!!
\[Mời kí chủ ngừng than vãn, đã đến thời điểm tiếp nhận kịch bản.\] Hệ Thống lạnh băng nói.
Kịch bản?
Nguyên chủ tên Sở Khuynh Diễm.
Tiểu thư duy nhất của tập đoàn Sở thị, gia sản kếch xù, tính cách lạnh lùng kiêu ngạo.
Năm nguyên chủ học lớp mười một, cổng trường xảy ra một vụ nổ súng tập kích, giữa đám đông hỗn loạn ồn ào, nguyên chủ bị bắn trúng, mất mạng.
Hết rồi?
Đúng, chính là hết rồi.
Khuynh Diễm tỏ vẻ không còn gì để nói, đây không phải là thể loại quần chúng một giây quỳ sao?
Chút đất diễn va chạm sóng gió đều không có.
Thân phận này cũng thật mẹ nó quá hời hợt rồi!
Hệ Thống, tâm sự một chút!" Khuynh Diễm chọt chọt tay lên tấm nệm trắng mình đang nằm.
\[Sao thế kí chủ?\]
"Mi nói là tiếp thu kịch bản? Nhưng thứ ta tiếp thu rõ ràng là kí ức. Kịch bản đâu?"
\[Cô nghèo, không có điểm tích lũy, có ký ức là tốt rồi!\] Hệ Thống lạnh băng trả lời, nhưng có thể nghe ra được bên trong sự lạnh băng đó là niềm hớn hở cười trên nỗi đau của người nghèo.
Khuynh\-người\-nghèo\-Diễm: "..."
Mẹ nó! Tân thủ còn không cho kịch bản!
Nhắm mắt lại dứt khoát sang thế giới tiếp theo!
\[Kí chủ đừng quên, không làm nhiệm vụ sẽ hiến dâng linh hồn. Quần chúng có sang có hèn, thân phận này của cô đã là một loại đãi ngộ.\] Hệ Thống vừa đấm vừa xoa.
Khuynh Diễm ngẫm lại khối gia sản kếch xù của nguyên chủ liền miễn cưỡng chấp nhận, dù sao có tiền cũng dễ trò chuyện, xem tình hình rồi tính tiếp, cô tuyệt đối không bỏ qua cho Hệ Thống thối nát chết tiệt này!
Hệ Thống: \[...\] Kí chủ lại mắng nó... Bỏ đi, chủ nhân nói cứ mặc kệ cô.
Khuynh Diễm chậm rãi quan sát gian phòng, cô đang nằm trên một chiếc giường trắng, mặc đồng phục bệnh nhân màu xanh nhạt, bên tay phải gắn ống truyền dịch.
Nhìn cách trang trí có thể nhận biết đây là bệnh viện, nhưng phòng ở bệnh viện lại có thể xa hoa đến mức này?
Từ chiếc ti vi to trước mặt, đến chiếc tủ gỗ ngăn nắp, cả bộ sô pha mềm mại sang trọng bên kia... Thật là thơm!
Thơm mùi tiền!
Khắp nơi đều là mùi tiền nha!
Ta thật bội phục sự thông minh cơ trí của mình!
\[...\] Thân phận là nó cho cô? Liên quan gì đến sự thông minh cơ trí của cô?
—
"Tiểu Diễm, con tỉnh rồi!" Một thân ảnh tinh tế xuất hiện trước cửa phòng, nhanh chóng chạy đến nắm lấy bàn tay Khuynh Diễm. "Con đừng động, để mẹ gọi bác sĩ, con chờ mẹ một chút. Bác sĩ, bác sĩ..."
Người phụ nữ hướng ra ngoài cửa gọi lớn.
Khuynh Diễm đưa mắt nhìn người trước mặt, dung nhan hơi tiều tụy nhợt nhạt, nhưng ngũ quan tinh xảo, dáng người yểu điệu thướt tha, mỗi một cử động đều toát lên thần thái quý phu nhân, nhã nhặn thanh tao, tinh tế yêu kiều.
Mỹ nhân tỷ tỷ!
Mỹ nhân tỷ tỷ đang nắm tay ta!!
\[Kí chủ, đây là mẹ cô. Mau tỉnh táo lại, buông tay bà ấy ra.\]
Mẹ ta?
Đúng rồi, đây là mẹ của nguyên chủ. Năm nay nguyên chủ mười bảy tuổi, nhưng mẹ cô ấy nhìn như chỉ mới ba mươi, gọi một tiếng tỷ tỷ cũng không xem là quá phận.
Thật xinh đẹp!
Vậy chắc thân thể này cũng xinh đẹp không kém!
Ta cũng là một mỹ nhân đó nha!!!
\[Kí chủ, đây là thứ cô quan tâm sao? Cô vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, thân thể này vừa bị trúng đạn mà qua đời đấy!\]
"Thứ nông cạn như mi làm sao hiểu được niềm vui của mỹ nhân như ta!"
\[...\] Không phải người quan tâm tới vẻ ngoài mới là nông cạn sao? Hình như kí chủ có hiểu lầm gì đó.
Bác sĩ tiến vào làm đủ loại kiểm tra, xác định không còn nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần điều dưỡng thêm vài ngày là có thể xuất viện.
"Tiểu Diễm phúc lớn mạng lớn, nay đã không sao rồi." Bà Sở nắm lấy tay Khuynh Diễm, nước mắt đọng lại nơi khóe mắt, trông hết sức yêu kiều, chọc người thương tiếc.
Mỹ nhân, đừng khóc nha!
Ta sẽ đau lòng đó!
\[Kí chủ, linh hồn cô là nam nhân hay nữ nhân thế?\] Hệ Thống không nhịn được hỏi.
Chẳng phải ngươi rõ nhất sao?
\[Ta biết, cô là...\]
Ta là nam nhân!
\[...\] Không thể nào! Nó không thể xảy ra sai sót được!
Nhưng mà nhìn khuôn mặt si mê của kí chủ...
\[Kí chủ, cô ở yên đây. Ta đi có việc gấp!\] Hệ Thống vội vàng offline, lén lút đi xác nhận lại thông tin giới tính.
Khuynh Diễm cười cười.
"Tiểu Diễm cười lên rất xinh đẹp nha!"
"Có sánh được với mỹ nhân trước mắt ta không?"
Bà Sở tròn mắt nhìn cô.
Khuynh Diễm nghẹn ngang.
Chết tiệt!
Ta lỡ lời!
"Tiểu Diễm đã có thể nói đùa sao? Xem ra mẹ không cần lo lắng nữa rồi."
Bà Sở véo mũi cô, sau đó đưa tay cầm quả táo lên, nhẹ nhàng uyển chuyển gọt vỏ: "Mẹ đã báo tin cho cha, Tiểu Diễm đợi chút, cha con sẽ đến ngay."
Sống trong nhung lụa, lại được cưng chiều, khó trách nguyên chủ có tính tình đại tiểu thư, thích được cung phụng, mở miệng là đòi hỏi, kén cá chọn canh, đến một cái móng heo "bạn trai" cũng không có.
Nguyên chủ cho rằng không ai xứng ở bên người hoàn hảo như cô ấy.
Rất tốt! Tư tưởng này rất đúng ý ta.
Khuynh Diễm sắp xếp lại kí ức, ăn no nằm ngẩn người đến tối, chợt thấy một người đàn ông bặm trợn hùng hổ tiến vào phòng ngoác mồm cười với cô...
Ai?
Ăn cướp?!
Phòng bệnh VIP lại tùy tiện có ăn cướp!!
Đại thúc 'ăn cướp' tiến vào, gương mặt bặm trợn nhe ra một nụ cười dịu dàng: "Tiểu Diễm, cha đến thăm con đây!"
Cha...
Cha sao?
Cha của ta!!
Khóe miệng Khuynh Diễm giật giật, nhìn phụ mẫu nhà họ Sở đứng cạnh nhau, người thì mỹ nhân xinh đẹp như hoa, người thì bặm trợn như đầu gấu giang hồ. Đúng là bông hòa nhài cắm...
\[Kí chủ, cô lừa ta!\] Hệ Thống uất ức lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của Khuynh Diễm.
Quay lại rồi?
\[Cô lừa ta. Ta đã kiểm tra, cô là nữ nhân.\]
Mi ngu ngốc!
\[Kí chủ, cô quá đáng!\]
Vậy thì sao? Mi có thể làm gì được ta?
\[...\] Đột nhiên có một loại xúc động muốn đổi kí chủ.
Tiểu Diễm sao thế? Có phải giận vì cha đến muộn không? Cha có việc gấp nên..."
Nhìn sắc mặt tái mét của Khuynh Diễm, ông Sở lo lắng, vội vàng phân trần.
"Cho con mượn cái gương." Cô yếu ớt lên tiếng.
Ông bà Sở nhìn nhau, sao đứa nhỏ này lại kì quái như vậy? Rõ ràng đạn không bắn vào đầu mà...
Khuynh Diễm bày tỏ, đạn mà bắn vào đầu thì ta có muốn kí sinh cũng chẳng bám nổi trên thân thể con gái hai người đâu.
Ta không muốn làm kẻ bị bắn thành đần!
Ta chỉ muốn kiểm tra dung mạo của thân thể này.
Nếu nó như bông hoa nhài thì không sao.
Nhưng nếu nó như bãi...\[Kí chủ, đề nghị cô đừng dùng từ ngữ quá khích. Ta là trẻ con!\]
Mi là trẻ con thì liên quan gì đến ta?
Ta còn là người lớn đây này!
Hệ Thống: \[...\]
Nếu thân thể này mà giống người đàn ông bặm trợn trước mắt, ta thà tự kết liễu, đổi một thế giới mới.
Sống không xinh đẹp thì đời chỉ là phù du.
\[...\] Không hiểu tại sao kí chủ lại chấp niệm với vẻ ngoài đến thế?!
Ông bà Sở nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng vẫn tìm cái gương đưa đến.
Khuynh Diễm run run nhận lấy, hít sâu một hơi chuẩn bị tâm lý.
Không sợ!
Cùng lắm thì đổi thế giới thôi!!
\[Tự kết liễu sẽ bị trừng phạt! Đề nghị kí chủ tỉnh táo!\] Hệ Thống lạnh băng nhắc nhở.
Khuynh Diễm xoa xoa chiếc cằm trắng nõn, hài lòng nhìn khuôn mặt trong gương.
Quả là một tiểu mỹ nhân nha!
Miệng cười tươi như hoa, khuôn mặt mang đầy dáng vẻ lười nhác. Môi nhỏ mềm mềm, có hơi nhợt nhạt. Đôi mắt to tròn đen láy chớp chớp, là một đôi mắt đáng yêu, nhưng con ngươi quá tĩnh lặng có chút không phù hợp độ tuổi.
Làn da mịn màng như thế này! Khuynh Diễm sờ sờ, yêu thích đến mức không muốn buông tay.
\[Kí chủ, cô tự ăn đậu hũ của mình sao?\]
Đậu hũ của ai không quan trọng. Ngon là ăn!
\[...\] Kí chủ nhà nó thật sự là nữ nhân??
"May mà rất xinh đẹp." Khuynh Diễm tươi cười trả lại gương cho ông bà Sở.
"Tiễu Diễm giống cha, lúc nào cũng xinh đẹp nhất!" Bà Sở âu yếm xoa đầu Khuynh Diễm.
"Ha ha! Mẹ con nói đúng lắm. Tiểu Diễm xinh đẹp là nhờ giống cha đấy!" Ông Sở bặm trợn ngoác miệng cười lớn, hôn chụt một cái lên mặt bà Sở.
Khuynh Diễm co rút khóe miệng, thẩm mỹ của người hiện đại đều đáng sợ như vậy sao?
Lại còn hôn hít trước mặt ta, ta là trẻ con đấy, biết không hả?
Ta còn là một con cẩu độc thân ghét ăn cẩu lương nữa đấy!
Vợ chồng các người thật quá đáng!
- -
Khuynh Diễm nằm viện thêm một tuần thì trở về biệt thự, ông bà Sở giao cô cho người giúp việc, rồi sang chi nhánh ở nước S giải quyết công việc bỏ bê thời gian qua.
Nguyên chủ từ nhỏ đã kén cá chọn canh, đổi không biết bao nhiêu người giúp việc, thậm chí là tài xế đón đưa cô cũng đổi liên tục. Người giúp việc mới đến, chẳng có giao tình gì.
Ông bà Sở vừa tươi cười quay đầu đi, Khuynh Diễm đã cho người giúp việc ra về, tiền lương vẫn đầy đủ, mỗi tuần đến dọn dẹp một lần là được.
Hiện giờ vẫn là thời gian nghỉ hè, cô bắt đầu lên kế hoạch cho chuỗi ngày ăn no nằm nướng của mình.
Khuynh Diễm mặc trên người chiếc váy ngủ lụa màu hồng, mái tóc dài xõa tung tán loạn trên nệm, ngẩn người nhìn trần nhà không biết đang nghĩ gì.
Cái chết của nguyên chủ chỉ là sự cố?
Khuynh Diễm ngẫm nghĩ lại hoàn cảnh ngày hôm đó nguyên chủ bị bắn.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết không phải sự cố, vô tình bị xả súng bắn chết là chuyện phi lý đến mức nào chứ, súng là thứ tùy tiện ra đường huơ tay một cái là có chắc?
Dựa vào các mối quan hệ của nguyên chủ...
Đã từng gặp qua ai? Không nhớ.
Đã từng tiếp xúc với ai? Không nhớ.
Đã từng gây thù kết oán với ai?
Hoàn! Toàn! Không! Nhớ!
Kí ức sạch sẽ như một tờ giấy trắng, trắng đến muốn mù luôn hai mắt Khuynh Diễm.
Đại tiểu thư lạnh lùng cao ngạo, một mình một cõi, mắt để trên đầu, dẫn tới không nhớ nổi bất kì ai. Rốt cuộc nguyên chủ nhớ được gì?
Để xem, cô ấy nhớ... chủ đề bộ sưu tập thời trang tháng trước, chiếc túi xách được yêu thích nhất sắp ra mắt vào tuần này, đôi giày cao gót nạm kim cương tháng sau bán đấu giá...
"Hệ Thống chết tiệt, mi lăn ra đây! Mi cho ta cái thể loại trí nhớ gì thế hả?"
Khuynh Diễm càng nghĩ càng nổi điên, rõ ràng cái tổ chức lừa đảo này đang chơi cô!
\[Nhân vật quần chúng mà, kí chủ quen dần là được!\]
Quen...
Quen dần...
Quen sao??
Mẹ nó, ta không làm nữa!
Ting ting!
Tiếng tin nhắn vang lên, Khuynh Diễm khẽ nhướng mày, điện thoại ở đâu ấy nhỉ?
Cô nhìn qua nhìn lại, xác định vị trí điện thoại, vươn hai ngón chân đến cuối giường gắp lên.
\[... Kí chủ, thì ra cô chính là loại người như vậy!\] Hệ Thống há mồm thất vọng, nó còn tưởng tuy kí chủ xấu tính nhưng cũng là một đóa hoa kiêu sa, ai ngờ chính là loại lười không nhấc nổi mông.
"Loại thế nào? Không thể dùng chân? Mi kì thị chân con người?"
\[...\] Không, nó kì thị cô!
Khuynh Diễm kiểm tra tin nhắn, là ông bà Sở chuyển khoản cho cô, nhìn một loạt dãy số không, cô thấy hơi hoa mắt...
Khuynh Diễm từ trên giường bật dậy, giàu rồi!
Đời ta chưa bao giờ nhiều tiền đến thế, phú nhị đại thật tốt!
\[Kí chủ, nhân lúc rảnh rỗi mau thực hiện nguyện vọng nguyên chủ.\]
"Nguyện vọng? Thứ đồ chơi gì nữa?"
\[Cô dùng thân thể nguyên chủ, phải hoàn thành nguyện vọng của cô ấy, đây chính là hồi báo.\] Hệ Thống ngoan ngoãn giải thích.
"Lúc đầu mi cũng không nói có cái thể loại nguyện vọng này." Khuynh Diễm híp mắt.
\[Ta có nói mà kí chủ, trí nhớ cô không tốt rồi.\] Hệ Thống trừng lớn mắt, giọng nói cũng cao vút theo.
"Mi tua lại mà xem!" Nó nghĩ lừa cô? Nằm mơ!!
\[...\] Đúng là nó quên nói, nhưng nó không muốn thừa nhận.
\[Nguyện vọng: Mua cả thế giới! Sau khi khỏe mạnh, mỗi ngày mua ít nhất một món thời thượng đắt tiền, Hệ Thống sẽ căn cứ vào sở thích của nguyên chủ mà phát nhiệm vụ.\]
Khuynh Diễm co rút khóe miệng.
Mua cả thế giới?
Không phải nên là chinh phục thế giới sao?
Loại nguyện vọng có tiền đồ thế này, rốt cuộc là đứa ngu ngốc nào thiết kế ra?
\[Kí chủ, hãy nhanh chân đến trung tâm mua sắm Hoàn Mỹ, hai giờ nữa sẽ ra mắt chiếc túi xách phiên bản giới hạn, đây chính là món đồ cho ngày hôm nay nha!\]
"Ta muốn ăn no nằm nướng! Không làm!"
Khuynh Diễm nằm vật xuống giường, tay chụp chăn trùm qua đầu, quyết định mặc kệ Hệ Thống.
\[Kí chủ không thích thì thôi vậy.\] Hệ Thống ồ một tiếng, dễ dãi cho qua.
Khuynh Diễm cảm thấy không đúng lắm, dễ dàng như vậy?
Bình thường chẳng phải thích gây sự lắm sao?
\[...\] Ai gây sự? Kí chủ mới gây sự đó! Nó là đứa trẻ ngoan có tiếng trong giới Hệ Thống đấy, có biết không hả?
Hai tiếng sau.
Khuynh Diễm bật dậy từ trên giường.
Mẹ nó! Đau!
Thân thể đột nhiên sinh ra một lực bài xích cực lớn, bức ép muốn đẩy linh hồn cô ra ngoài.
Mỗi một tế bào thần kinh đều siết chặt căng lên, mồ hôi túa ra ướt đẫm, trái tim đau nhức như đang bị ai đó bóp nghẹt, đến cả hơi thở cũng tắt nghẽn trong lồng ngực.
Chết tiệt!
Khuynh Diễm mãnh liệt yêu cầu Hệ Thống giết quách cô đi, nhưng nó chỉ cười ha hả chẳng thèm đáp lời.
Cái cảm giác giày xéo sống không ra sống, chết không ra chết này, chỉ có tổ chức toàn đám lừa đảo mới có thể nghĩ ra!
Khuynh Diễm vừa mắng chửi Hệ Thống, vừa cắn răng lết tâm thân úa tàn cùng khuôn mặt trắng bệch đến trung tâm mua sắm.
Nhưng lúc Khuynh Diễm đến nơi, cửa hàng đã sớm vắng tanh. Những người tranh giành mua túi xách, ai mua được đều đã mua, ai không mua được đều đã tan rã ra về, chiếc túi phiên bản giới hạn đến cọng lông cũng không sót lại.
Khuynh Diễm che ngực, đau đến nhe răng.
Hệ Thống chết tiệt muốn diệt cô!!
\[A! Ta quên nói với kí chủ rồi, không thực hiện nguyện vọng thì thân thể sẽ bài xích linh hồn, cảm giác này rất tê tâm liệt phế đó nha.\] Hệ Thống vui vẻ nhắc nhở.
Khuynh Diễm: "..."
Hèn gì lúc nãy nó dễ dàng cho qua như vậy, thì ra là ở chỗ này đặt bẫy hố cô.
Thứ hỗn đản!
Khuynh Diễm đang định tra hỏi thông tin người mua để đi cướp... không phải, đi mua lại túi xách, thì một nhân viên tươi cười tiến về phía cô.
"Sở tiểu thư, thật ngại quá, có một khách hàng đặt sản phẩm nhưng không đến lấy, tiểu thư có còn ý định mua không?"
"Mua!" Khuynh Diễm vớ được cọng rơm cứu mạng, có điên mới không mua!
Nhân viên tươi cười gật đầu, gọi một nhân viên khác đi vào bên trong lấy túi.
Khuynh Diễm đợi thêm mười lăm phút, trán ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, nhìn như tùy thời đều có thể ngất đi.
"Sở tiểu thư, cô không sao chứ?" Nhân viên bán hàng lo lắng.
"Tôi ổn." Khuynh Diễm nhẹ giọng đáp, quay đầu nhìn đồng hồ, mỉm cười nhàn nhạt hỏi: "Kho hàng của các cô là đặt ở thành phố khác sao?"
Nhân viên bán hàng lập tức nghe ra Khuynh Diễm đang ám chỉ việc bọn họ để cô đợi lâu.
Nhân viên sợ làm cô không vui nên từ tốn giải thích: "Vì thủ tục hủy đơn cũ vừa xảy ra chút sự cố khiến thời gian bị trì hoãn. Chúng tôi sẽ giải quyết nhanh nhất có thể, mong Sở tiểu thư lượng thứ."
Khuynh Diễm không làm khó dễ: "Không sao, chờ bao lâu cũng không thành vấn đề..."
Nhân viên nhẹ nhõm thở phào, nhưng còn chưa thở hết một hơi thì đã nghe Khuynh Diễm chậm chạp bổ sung nửa câu phía trên.
"... Cùng lắm lát nữa cô nhớ tặng kèm cho tôi một cái quan tài, tôi hứa khi thành ma sẽ không ám cô."
Nhân viên bán hàng: "..."
Sở tiểu thư, cô nói đùa như vậy không vui chút nào đâu!
Nhân viên bán hàng bị hai chữ quan tài và sắc mặt càng lúc càng trắng bệch của Khuynh Diễm dọa cho sợ hãi.
Vội vàng dùng bộ đàm hối thúc người bên trong, sợ Khuynh Diễm xảy ra chuyện ở chỗ này thì sẽ liên lụy đến bọn họ.
Sở thị nắm thế lực rất lớn trong vòng hào môn, Sở Khuynh Diễm lại là thiên kim duy nhất của Sở thị, nếu cô gặp sự cố tại đây, vậy thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng!
Hơn nữa cô còn dọa thành ma sẽ ám mình... Nhân viên bán hàng không nhịn được run chân.
Vào lúc Khuynh Diễm đau đến đã bước hẳn một chân vào quan tài, thì cuối cùng túi xách cũng được mang ra.
Nhân viên lần nữa muốn giải thích: "Sở tiểu thư, mong cô thông cảm, vì..."
Khuynh Diễm mỉm cười cắt ngang: "Chị gái xinh đẹp, cô còn nói tiếp là thật sự phải tặng kèm quan tài cho tôi đấy."
Linh hồn ta sắp phi thăng luôn rồi!
Không có thời gian nghe lời hoa mỹ đâu!
Nhân viên bán hàng: "..." Tròng mắt của Sở tiểu thư... hình như lúc nãy vừa biến thành màu đỏ!
Cô lại còn luôn miệng đòi chui vào quan tài!
Đừng sợ đừng sợ, thế kỷ 21 không có ma quỷ, chắc chỉ là ánh đèn thôi...
Nhân viên bán hàng trấn an chính mình, nhưng động tác quẹt thẻ thanh toán trên tay lại cực kỳ nhanh chóng, như đang muốn tiễn Khuynh Diễm đi càng sớm càng tốt!
Âm thanh tích tích vừa vang lên, niềm đam mê quan tài trên người Khuynh Diễm lập tức biến mất.
Quanh thân cô phủ lên ánh sáng rực rỡ, ngón tay thanh mảnh thon dài gõ nhẹ xuống tủ kính.
Dáng vẻ lười nhác lơ đãng, lại mang theo mấy phần tùy ý lưu manh, cười nói: "Tạm biệt mỹ nhân tỷ tỷ, chia tay rồi đừng quá nhớ mong tôi nhé!"
Nhân viên bán hàng ngẩn người, gương mặt không hiểu sao có chút nóng lên.
Mỹ nhân tỷ tỷ là đang gọi mình sao?
Sở tiểu thư này... sao tự nhiên lại trở nên đẹp trai như vậy chứ?
"Đứng lại!" Một cô gái tóc xoăn bồng bềnh thình lình xông đến chặn ngang lối đi của Khuynh Diễm.
"Có việc?"
"Thì ra là cô, Sở Khuynh Diễm!" Tóc Xoăn trừng to mắt, nhìn Khuynh Diễm đầy căm ghét.
Khuynh Diễm nghĩ nghĩ, hình như nguyên chủ không quen cô gái này.
"Cô là ai?"
"Cô... cô dám giả vờ không quen biết tôi?" Biểu cảm Tóc Xoăn biến từ căm ghét thành phẫn nộ.
Khuynh Diễm hoang mang.
Này...Không phải nguyên chủ lừa gạt tình cảm con gái nhà người ta, ăn xong xách quần bỏ chạy đấy chứ?
Cô gái trước mặt tuy có chút thanh tú, nhưng hung hăng không mềm mại gì cả, đây không phải gu của ta nha!
Ta tuyệt đối không chịu trách nhiệm đâu! Vẫn là chạy đi thôi!
\[Kí chủ, nguyên chủ là một cô gái.\] Hệ Thống gian nan nhắc nhở.
"Vậy thì sao?"
\[Không thể lừa gạt tình cảm một cô gái khác.\] Hệ Thống nghiến răng. Rốt cuộc đầu óc kí chủ nhà nó bệnh nặng tới mức nào!
"Ai nói không thể? Mi cũng quá xem thường các cô gái rồi, nhớ năm xưa... à thôi, không có gì." Không kể cho mi nghe.
\[...\] Năm xưa cái gì? Không phải kí chủ lừa gạt tình cảm cô gái nhà lành nào đó chứ???
"Sở Khuynh Diễm, cô đừng khinh người quá đáng!"
Tóc Xoăn thấy Khuynh Diễm chỉ im lặng mỉm cười mà không phản ứng với cô ta, cô ta lập tức nổi giận.
"Vị tiểu thư này, tôi thật sự không quen biết cô. Tên cô là gì?" Khuynh Diễm mở ra hình thức ham học hỏi.
"Cô..." Tóc Xoăn gằn giọng muốn hét lên, nhưng thấy xung quanh đang có rất nhiều người, liền hạ thấp giọng xuống: "Hôm nay tôi không muốn tranh cãi với cô, cô đưa chiếc túi trên tay cho tôi là được!"
Khuynh Diễm nháy mắt liền hiểu. Thì ra là muốn cướp đồ!
Thời buổi bây giờ ăn cướp đều lộng hành thế này sao? Trẻ trung xinh đẹp không làm, lại muốn đi làm cướp!
Ta thật sợ hãi nha!
\[Kí chủ, cô làm ra cái biểu cảm sợ hãi, ta liền tin cô!\] Kí chủ không thể tập trung cãi nhau sao? Diễn kịch nhiều như thế làm gì?
"Cô đến hôn tôi một cái, tôi lập tức đưa cô." Khuynh Diễm nhếch khóe môi, giọng nói mười phần trêu chọc.
"..." Tóc Xoăn không kịp phản ứng, tròn mắt không hiểu, rồi như nghĩ đến chuyện gì đó, tức giận đến hai mắt đỏ ngầu: "Chuyện năm đó tôi nói đùa với A Lâm đã qua rất lâu rồi! Sở Khuynh Diễm, cả đời cô chỉ biết nhai lại sao?"
Khuynh Diễm ngơ ngác.
Chuyện năm đó là chuyện gì? Ta không biết! Ta chỉ đang nói bừa thôi mà.
"Không muốn thì thôi, tôi đi đây." Khuynh Diễm khoát khoát tay, nhướng mày cười: "À mà cô gái trẻ, không nên nghĩ không thông làm ăn cướp, tư chất cô quá kém, không theo nổi nghề nghiệp này đâu."
Khuynh Diễm dứt lời xoay người rời đi. Cô gái tóc xoăn vẫn đứng ngẩn ra, dường như não chưa kịp tải hết thông tin.
Cướp? Tư chất kém không xứng làm cướp?
Cô ta đang mắng cô sao?
Cô ta dám mắng cô!!
Tóc Xoăn phẫn nộ đuổi theo, chạy đến trước mặt Khuynh Diễm hét lớn: "Cô nói ai là cướp? Chiếc túi này vốn là của tôi!"
Khuynh Diễm không hiểu: "Trên này viết tên của cô hay tôi giật nó từ tay cô?"
Chơi đùa một chút thì vui, bám dai như thế thì không vui nữa rồi! Ta còn phải về ngủ. Đừng nghĩ mi là con gái thì ta không dám đánh mi!
"Tôi đã đặt mua nó từ trước, vì sự cố nên mới hủy đơn hàng, nếu không cũng không đến lượt cô." Tóc Xoăn hơi ngừng lại, vênh mặt hung hăng nói: "Cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu đưa cho tôi?"
"Ồ, vậy thì thật đáng tiếc, bởi vì nó đã nằm trong tay tôi rồi." Khuynh Diễm chợt nhớ ra một chuyện: "Suýt nữa thì quên, nhà tôi hiện tại có rất nhiều tiền nha."
Tóc Xoăn tức giận há mồm không nói nên lời, chợt một tia giảo hoạt hiện lên trong mắt: "Sở Khuynh Diễm, tôi nói cho cô biết, đây là chiếc túi xách tôi mua tặng Bùi phu nhân. Cô là muốn tranh giành bất kính với Bùi phu nhân?"
Khuynh Diễm nhíu mày. Bùi phu nhân?
Hình như là bạn rất thân thiết với cha mẹ nguyên chủ.
Bùi phu nhân...
"Tôi không tranh giành với Bùi phu nhân..." Khuynh Diễm nhẹ giọng nói.
Tóc Xoăn lập tức uy hiếp: "Vậy thì cô đưa túi đây, tôi có thể miễn cưỡng giúp cô che giấu chuyện này trước mặt Bùi phu nhân và A Lâm."
"Tôi đây là tranh giành với cô!" Khuynh Diễm ngẩng cao khuôn mặt nhỏ, bổ sung câu nói lúc trước.
"Cô... cô cố ý gây sự với tôi? Trước mặt A Lâm thì tỏ ra cao ngạo lạnh lùng, cũng chỉ là hồ ly tinh giỏi đóng kịch. Sở Khuynh Diễm, cô chẳng có gì hơn tôi!"
Đóng kịch?
Cao ngạo lạnh lùng là nguyên chủ, xinh đẹp thiện lương là ta!
Nhưng ta không rảnh giải thích với mi!
Khuynh Diễm giơ ngón tay lên đếm đếm: "Tôi xinh đẹp hơn cô, nhà tôi nhiều tiền hơn nhà cô, thành tích tốt hơn cô, tốt bụng thiện lương hơn cô, thân phận đại tiểu thư cao quý hơn cô..."
Dù không rõ cô gái trước mặt là ai, nhưng khoe khoang là nghề của ta!
"Mẹ tôi đẹp hơn mẹ cô, cha tôi đẹp... khụ, oai phong hơn cha cô. Còn cô, chậc..." Khuynh Diễm liếc nhìn Tóc Xoăn một vòng, mỉm cười không rõ ý vị.
"Cô..." Tóc Xoăn tức đến hai mắt đỏ ngầu.
Thái độ của Sở Khuynh Diễm rõ ràng là xem thường mình!
Tại sao lúc nào Sở Khuynh Diễm cũng kiêu ngạo không để ai vào mắt như thế?
Thật làm người ta muốn xé nát khuôn mặt tươi cười đáng hận kia!
"Ồ, tức giận rồi?" Khuynh Diễm nhướng mày, tay giơ túi xách về phía trước: "Không bắt nạt cô nữa, cho cô một cơ hội, cô lấy được nó thì tôi liền đưa cô."
Tóc Xoăn cắn chặt răng, hành động của Khuynh Diễm chẳng khác nào khiêu khích xem thường cô ta không đoạt nổi túi!
Tóc Xoăn hét lớn một tiếng, hùng hổ xông lên: "Sở Khuynh Diễm, đây là do chính cô lựa chọn!"
Khuynh Diễm giương mắt mong chờ, sắp được bàn luận võ nghệ rồi!!!
Tóc Xoăn hùng hổ chạy được nửa đường thì...
Oạch!
Ngã sõng xoài nằm sấp trên mặt đất.
Tóc Xoăn ngơ ngác, không rõ chuyện gì đang xảy ra, ngẩng đầu nhìn người đàn ông bặm trợn vừa ngáng chân mình trốn đi mất hút, lại đưa mắt nhìn Khuynh Diễm.
Khuôn mặt Tóc Xoăn sưng đỏ nhếch nhác, ngã khá nghiêm trọng, đập mạnh đến chảy cả máu mũi.
Khuynh Diễm co giật khóe miệng.
Thật đáng sợ nha! Nhìn ta làm gì?
Ta không làm gì có được không?
Xấu quá đi ta không muốn đánh nữa!
Về về về!
Khuynh Diễm che mắt, quay lưng bỏ đi.
Người xung quanh vây nhìn Tóc Xoăn nằm trên mặt đất, nhưng không ai có ý định tiến đến đỡ. Ban nãy cô gái này la hét ầm ĩ, biểu cảm dữ tợn, còn xông tới đánh người ta, làm gì có ai muốn giúp đỡ một người như thế. Bọn họ cũng chỉ tụ tập xem chút náo nhiệt mà thôi.
"Nhìn cái gì? Cút đi!" Tóc Xoăn giận dữ la hét người vây xem.
Tách! Tách! Tách!
Tiếng chụp ảnh vang lên, có người chụp ảnh, cũng có người quay phim. Bọn họ vốn định đứng nhìn không làm gì, nhưng cô gái này hung dữ như thế, nếu cứ thế bỏ đi thì thật phụ lòng, họ vẫn nên lưu lại vài hình ảnh để lúc rảnh rỗi còn có chuyện bát quái.
"Cút! Các người cút đi!"
Tóc Xoăn càng la hét mắng chửi, mọi người càng chụp nhiều ảnh hơn. Cô ta cắn răng đứng dậy, xông vào giữa đám đông chạy trốn.
Cả đời cô ta chưa bao giờ mất mặt như thế! Sở Khuynh Diễm, cô chờ đó, cô ta nhất định trả thù!
-
\[Kí chủ, cô không định giải thích với ta sao?\]
"Thân là Hệ Thống, lại chỉ biết theo hỏi kí chủ, mi học cách trở nên hữu dụng đi!"
\[...\] Nó có cảm giác kí chủ đang mắng nó, là nó nghĩ quá nhiều sao?
Một lúc sau, cuối cùng Hệ Thống cũng nhận ra Khuynh Diễm mắng nó vô dụng. Trong cơn tức giận, nó dùng khả năng giám sát đỉnh cao điều tra chuyện vừa phát sinh, lại ngỡ ngàng phát hiện chuyện này quả thật không liên quan đến kí chủ.
Người đàn ông vô sỉ ngáng chân Tóc Xoăn chính là vệ sĩ.
Trước đây bên cạnh nguyên chủ cũng có vệ sĩ, nhưng chỉ thuê hai người. Thời điểm tan học cổng trường xảy ra sự cố tập kích bằng súng, đám đông chạy hỗn loạn làm vệ sĩ lạc mất nguyên chủ, cuối cùng nguyên chủ bị bắn chết.
Thế là số lượng vệ sĩ đi theo Khuynh Diễm hiện tại tăng đến hai mươi người.
Tấm lòng cha mẹ thương con, Khuynh Diễm có thể hiểu.
Nhưng làm quá như ông bà Sở, cô có chút nuốt không trôi...
Tưởng tượng mà xem, một cô gái như cô ra đường, phía sau lại lẽo đẽo theo hai mươi người đàn ông mặc tây trang đen, mang giày da đen, đeo kính râm đen, tai gắn bộ đàm đen.
Làm gì?
Nam sủng?
Khụ... Cô nhầm.
Xã hội đen? Cướp ngân hàng?
Càng nghĩ càng hoảng, một tiểu nha đầu thiện lương như cô làm sao hưởng nổi diễm phúc to lớn này?
Trước sự cự tuyệt quyết liệt của Khuynh Diễm, ông bà Sở giả vờ đồng ý cô không cần mang theo vệ sĩ.
Đúng! Chính là giả vờ!
Ngoài mặt thì đồng ý con gái lớn có thể tự lập, nhưng sau lưng lại bắt vệ sĩ lén lút cải trang đi theo cô.
Nhìn đi, ông chú đang đọc báo bên lề đường, anh trai đang cầm trà sữa uống, hai người đàn ông đang trò chuyện, đến cả tên vô sỉ ngáng chân Tóc Xoăn rồi chạy mất... đều là vệ sĩ của cô cả đấy.
Khuynh Diễm phiền chán, nhiều vệ sĩ như thế, là muốn giám sát chặt chẽ hành tung của cô? Âm mưu cướp đi cơ hội thể hiện sự đẹp trai soái khí của cô?
Khuynh Diễm càng nghĩ càng thấy không ổn, quyết định giành lại quyền chủ động.
Không ngủ nữa, đi quanh khu mua sắm, quét thẻ!
Quét từ quần áo đến giày dép, quét từ mỹ phẩm đến trang sức, quét cho cạn thẻ của cô, quét luôn cả thẻ tín dụng không hạn mức của ông Sở.
\[Kí chủ, cô sử dụng tiền của người khác mà không có chướng ngại tâm lý sao?\]
Ai nói ta sử dụng tiền người khác, đây là tiền cha mẹ ta!
\[Sao lúc trước không thấy cô gọi cha mẹ thân thiết thế nhỉ?\]
Cha mẹ đã không ngại cho ta tiền, ta không quét là có lỗi với họ. Có khi giờ họ đang sung sướng đấy!
\[...\] Sung sướng? Nó thấy cô là đang hành hạ người khác. Kí chủ mua sắm điên cuồng, lại không sử dụng dịch vụ vận chuyển, vứt hết tất cả lên người vệ sĩ.
Nhìn hai mươi người đàn ông kia xem, tay xách nách mang nhếch nhác như thế, còn đâu bộ dáng oai phong lẫm liệt nữa.
Nó có nên nhắc nhở kí chủ không?
Ha ha... Đương nhiên là không! Họ đáng thương cũng không liên quan gì đến bổn Hệ Thống.
Ai, thật đáng thương mà!
Mà lúc này ông bà Sở ở nước S lại đang vui mừng, con gái họ đi mua sắm tức là con bé đã khỏe mạnh, lại còn quét liên tục, chứng tỏ tâm trạng cực kỳ vui vẻ.
Con gái vui vẻ, người làm cha mẹ đương nhiên hạnh phúc. Họ quyết định chăm chỉ kiếm nhiều tiền hơn để con bé có thể mua mua mua vô tận.
Khuynh Diễm càng nhìn vệ sĩ khiêng vác, thì tâm trạng lại càng đi lên. Mà tâm trạng đi lên, thì sẽ rất dễ nói chuyện. Mà dễ nói chuyện, thì cũng trở nên tốt tính.
Chẳng hạn như lúc này, cô đang đánh nhau trong một con hẻm nhỏ.
\[Đây là cái thể loại tốt tính gì?\] Kí chủ có bệnh sao?
"Thành phố về đêm đẹp biết bao, ánh sáng rực rỡ, âm thanh nhộn nhịp, mà bọn chúng lại đi đánh nhau, phá hư cảnh đẹp ý vui của ta. Đánh cho tâm trạng tốt trở lại rồi nói tiếp." Khuynh Diễm vừa đánh vừa phun tào với Hệ Thống.
\[...\] Kí chủ lại nói bừa.
Rõ ràng có một tên cướp giật túi xách trên tay kí chủ, khiến linh hồn kí chủ suýt thì bị văng ra ngoài, kí chủ nổi điên đuổi theo hắn vào con hẻm này. Ai ngờ trong hẻm lại có người đánh nhau, thế là kí chủ đánh luôn cả bọn họ.
Mà trọng điểm là tên giật túi xách và những người này không cùng một bọn.
Chính là hoàn toàn không quen biết nhau.
Thế mà cũng bị đánh, có oan ức không cơ chứ?
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!