Truyện ma ở quê em (4 phần)

412 lượt xem

Cái Giếng II

Chap 1
Anh Tú – từ nhỏ anh đã sinh ra và lớn lên ở Mỹ, anh là một doanh nhân thành đạt nhưng anh luôn mong mỏi được về quê hương để làm giàu trên chính mảnh đất dân tộc mình. Cho dù bố mẹ, anh chị em đã khuyên can nhưng anh vẫn quyết định rời xa nước Mỹ và trở về quê hương nơi đang bị chính Mỹ tàn phá.
Quê nội anh ở một miền nông thôn hẻo lánh tại tỉnh Thanh Hóa, khi anh bước về mảnh đất này anh đã cảm nhận được sự thanh bình của một làng quê nghèo đang bị tàn phá bởi chiến tranh. Anh dò hỏi nhà ông Ba, người anh gọi là bác để vào khấn vái tổ tiên. Khi thấy anh, ai cũng ngạc nhiên vì ở đâu xuất hiện một con người lịch thiệp và ăn nói lịch sự đến nhận tổ tông, sau một hồi trò chuyện thì gia đình bác anh rất bất ngờ và vui mừng khi biết vợ chồng em trai mình trước kia đã vượt biên lánh nạn và giờ đã sinh ra 1 cậu con trai lịch sự và thành đạt thế này. Sau một hồi hỏi thăm và trò chuyện, anh Tú đề cập đến việc ông bà có để lại cho bố mẹ anh một căn nhà và giờ anh muốn sống ở đấy. Khi nghe anh nói như vậy thì mọi người nhà ông Ba liếc nhìn nhau với những đôi mắt ái ngại, ông Ba rít một hơi thuốc lào và nói :
– Ngôi nhà đó từ khi bố mẹ cháu bỏ đi đã để ko cho đến bây giờ chẳng ai bén mảng tới hay cháu cứ ở lại đây rồi lên phố tìm một chỗ thích hợp với cháu hơn, chứ ở vùng quê nghèo khổ này cũng ko hợp với cháu đâu.
Anh Tú mỉm cười cầm tay bác mình và nói :
– Ước muốn của cháu là được trở về và sống trên mảnh đất quê hương mà bác. Cháu cũng mang về theo một chút tiền chắc cũng đủ để sửa sang lại ngôi nhà mà bác, dù gì đó cũng là nhà của cháu. Bác yên tâm cháu dễ lắm, ở đâu một thời gian là cháu quen và sống được hết.
Ông Ba thở dài lắc đầu và tiếp tục khuyên anh nhưng anh vẫn giữ nguyên ý định của mình nên ông đành miễn cưỡng dẫn anh đi, còn anh Tú thì rất háo hức khi sắp được biết về căn nhà của gia đình mình.
Ngôi nhà ở giữa làng, xung quanh ngôi nhà là bức tường rào bằng đá nhưng đã sạt lở gần hết, một cánh cửa bằng tre nhưng cũng đã mục nát, bên trong là một căn nhà cấp 4, lối ra vào đã bị cỏ và cây dại mọc lên phủ xanh rì, toàn bộ căn nhà đã bong gần hết lớp vôi ở ngoài và mái ngói cũng đã vỡ vụn hơn một nửa, cửa ra vào, của sổ thì cũng đã mục nát, bên trong có bộ bàn ghế, 1 cái giường và vài thứ khác thì cũng đã đều hư hỏng, sàn nhà bằng đất và hầu như cả nhà anh và đất xung quanh là một thảm cỏ.
Ngoài vườn có vài cây ăn trái, anh nhìn kỹ thì mới thấy một cái giếng nằm giữ đám cây hoang, xung quanh miệng giếng được phủ một lớp rêu, nước giếng rất trong, anh nhìn xuống thì có thể thấy được mình trong đấy.
Anh mỉm cười nhìn ông bác và nói :
– Tiếp đến sẽ là một
chuỗi ngày dài sửa sang và dọn dẹp đây bác nhỉ ?
Ông Ba nhìn thằng cháu thở dài và lắc đầu quay đi. Ngày mai, anh nhờ bác thuê vài người thợ và tiến hành dọn dẹp sửa sang lại ngôi nhà, với nguồn kinh tế của anh khi ấy đã có thể làm hẳn một ngôi nhà tầng nhưng anh muốn giữ nét truyền thống của ngôi nhà nên anh chỉ sửa sang lại, lát gạch vào nhà, sân, xung quanh cái giếng.
Khi bắt đầu công việc thì anh nhận ra rằng những người dân xung quanh đi qua nhà anh thường nhìn vào với những ánh mắt rất lạ, có những người thì xì xào bàn tán. Trong đầu amh thắc mắc 2 điều đó là vì họ thấy anh khác với mọi người và chưa biết rõ danh tính anh nên bàn tán hay là ngôi nhà này có điều gì lạ và cả thái độ anh nhận thấy ở ông Ba mỗi khi anh nói về ngôi nhà, họ đang dấu anh điều gì ở ngôi nhà này ? Anh suy nghĩ nhưng vì bận bịu vào ngôi nhà nên anh cũng ko nghĩ đến nữa.
Sau 1 tháng thì việc sửa sang lại ngôi nhà cũng đã hoàn thành, dù nó ko nguy nga như những nhà giàu trong làng nhưmg nó đã được khoác lên mình một lớp áo mới nên trông nó rất đẹp.
Bây giờ căn nhà trông thực sự sáng sủa và bắt mắt người nhìn chứ ko phải là nét hoang tàn, âm u như trước kia.
Anh tổ chức vài mâm cỗ để mời anh em họ hàng và bà con láng giềng cho gọi là cái lễ tân gia và mục đích của anh là được làm quen với những người xung quanh. Ban đầu chỉ có vài người trong nhà ông Ba và mấy người anh em đến, anh cũng thấy buồn, ông Ba vỗ vai cháu mình và nói :
– Ở cái quê nghèo này, để được ăn một bữa cỗ thế này quả thực là ko đơn giản đâu cháu ạ. Người ta lại ngại đến vì cháu là người đang còn lạ lẫm, với lại đến ăn cỗ tân gia mà ko mừng chủ nhà một hai đồng nó cũng khó coi.
Anh chép miệng :
– Thì ra là vậy, thế mà cháu ko nghĩ đến.
Thế rồi anh chạy sang từng nhà xung quanh mời lại thêm lần nữa và nói rằng đây là mâm cỗ ra mắt anh em, làng xóm láng giềng nên mọi người ko phải ngại gì hết. Ban đầu còn có vài người vẫn ko dám nhưng người này nói với người kia thì khi nghe đến đc ăn cỗ mà ko mất gì thế là mọi người rủ nhau kéo đến nhà anh.
Bữa tân gia diễn ra rất suôn sẻ và vui vẻ, ai cũng tấm tắc khen anh có con mắt tinh đời, sửa sang một chỗ hoang sơ, điêu tàn thành một chỗ đẹp đẽ thế này. Mọi người ăn uống vui vẻ là thế nhưng gần 6h tối là kéo nhau tạm biệt về hết, chỉ còn lại vài người thân dọn dẹp đống bát đĩa, và dọn xong xuôi ai cũng vội vàng đi về. Chỉ còn lại ông Ba đang ngồi uống nước chè. Anh thắc mắc hỏi ông ba sao m.n đang ăn uống vui vẻ lại bỏ về hết thì ông ba nói họ về nghỉ sớm để mai còn ra đồng. Ông ngồi trò truyện với anh Tú đến tầm 7h khi trời đã tối cũng đứng dậy đi về để mai đi đồng sớm.
Anh thấy mọi người rất lạ nhưng cũng tặc lưỡi và tắt đèn đi ngủ.
Hôm nay có vẻ Tú đã mệt vì tiếp đón bà con nên anh đụng lưng xuống giường là nằm ngủ luôn. Anh đang ngon giấc thì anh nghe thấy những tiếng cào ken két ở ngoài sân, dù rất nhỏ nhưng cũng đủ làm anh tỉnh giấc, tiếng động đó cứ lặp đi lặp lại, anh mở mắt ra xem đồng hồ thì thấy mới chỉ hơn 12 giờ, anh nghĩ chắc là mèo hoang tới tìm chuột thôi, anh lại nhắm mắt ngủ tiếp, vừa thiu thiu ngủ anh lại giật mình vì tiếng xoạt xoạt ở góc nhà, anh dậy bật điện lên và ra xem vì sợ lớp vôi mới mà bị bọn mèo hoang này cào thì hỏng mất vẻ đẹp của ngôi nhà. Anh chạy ra thì chẳng thấy gì ngoài một màn đêm đầy trăng sao. Anh nhìn ngó xung quanh ko thấy gì bất thường nên lại đi vào giường nằm, vừa nằm xuống anh lại nghe tiếng cào vào cửa, anh bực mình đập mạnh xuống giường thì ko nghe gì nữa. Anh chửi nhẹ : – Mẹ nó ! Chó với mèo, làm ồn ào ko thể ngủ được.
Nhưng bất ngờ anh nghĩ ” loài mèo chỉ thường tụ tập khi đến mùa sinh sản và tập trung tại nhà của một con mèo cái, mà nãy giờ anh chẳng nghe thấy tiếng con mèo nào kêu cả, mà dù có là mèo nó vào nhà anh thì nó cũng tìm chỗ có thức ăn chứ nó cũng đâu có rảnh mà ngồi cào cào vào cái cánh cửa nhà anh vậy, còn chó thì ko thể rồi. Thế tiếng động đó là gì ? Phát ra từ đâu ?” anh vẫn nằm thắc mắc rồi ngủ thiếp đi.
Sáng dậy, anh đi ra quán nước đầu làng của bà Lan ngồi thưởng thức ấm trà nóng vùng quê mà anh chưa một lần thử. Bà Lan cứ ngồi nhìn anh chằm chằm. Anh nhìn bà thì bà lại quay mặt đi chỗ khác, mấy lần như vậy anh cảm thấy rất lạ và nói đùa :
– Sao bà cứ nhìn con thế ạ ? Chắc bà chưa thấy ai đẹp trai như con phải ko ?
Bà Lan bật cười phe phẩy cái quạt và nói :
– Cái cậu này ! Tôi nhìn cậu vì thấy cậu lạ thôi ! Chứ cháu tôi đẹp trai gấp 10 lần cậu.
Anh Tú cũng cười rồi đặt cốc trà xuống nói tiếp :
– Con đùa thôi bà ơi ! Chứ con biết con đẹp trai sẵn rồi.
Bà Lan chép miệng cười rồi đột nhiên bà nghiêm mặt hỏi anh :
– Mà này ! Thế cậu ngủ ở ngôi nhà đó có thấy gì lạ ko ?
Anh Tú ngơ ngác hỏi lại :
– Ơ ! Lạ gì ạ ?
Bà Lan lại cười trừ rồi nói :
– À thì tôi thấy cậu ở xa về, bên đó chắc khác hẳn bên đây nên hỏi cậu xem ngủ có ngon giấc ko ấy mà.
– À ! Lúc chiều con tiếp khách mệt quá nên nằm ngủ ngon lắm bà ạ.
– Ờ ! Ờ ! Chắc dần dần rồi cậu sẽ quen thôi nhỉ ? Bà Lan cười cười rồi nói.
– Vâng ạ ! Thôi con chào bà ! Con xin phép đi thăm làng mình một chút bà ạ ! Chứ từ ngày về đến giờ bận bịu quá con chưa có dịp.
Bà Lan nhìn anh mỉm cười gật đầu, anh trả tiền nước rồi quay đi. Khi nghe bà bán nước hỏi thì anh cũng đã nhớ lại sự việc tối qua nhưng anh nghĩ từ khi a về anh toàn ngủ nhà bác Ba, hôm qua là ngày đầu anh ngủ tại căn nhà mình và vì mệt nên mới như vậy nên cũng ko muốn nói ra làm gì. Còn bà Lan thì nhìn anh bước đi với cái lắc đầu ngao ngán.
Anh đi vòng một hồi thì thấy một lũ trẻ đang ngồi túm tụm lại, anh tò mò lại gần xem thì ra là chúng nó đang ngồi quanh cái hộp có 2 con côn trùng đang đánh nhau. Anh hỏi thì mới biết là chúng nó đang đá dế, anh chợt nảy ra ý tưởng, anh ra quán tạp hóa mua đủ thứ nào là kẹo mấu, kẹo que, bánh đa, bánh trưng về chỗ lũ trẻ đang chơi và bảo chúng nó nếu dế đứa nào thắng thì sẽ được nhận một trong những thứ này. Thế là lũ trẻ háo hứng cổ vũ, gào thét ầm một góc làng, đây quả thực là một cách làm quen có hiệu quả. Chúng nó bám lấy anh, hướng dẫn anh những trò chơi dân gian như là ô ăn quan, đá ngựa, đánh cùi, đánh khẳng, đánh đáo, Tú rất vui vẻ và cảm thấy yêu lũ trẻ đồng quê ngây thơ và đáng yêu này. Đang nói chuyện vui vẻ thì bỗng thằng Cò hỏi anh :
– Anh Tú ơi ! Anh ở nhà đó 1 mình mà a ko sợ à ?
Anh Tú xoa đầu thằng bé vì câu hỏi ngây thơ và nói :
– Sao lại sợ hả em ? Đó là nhà của anh mà, việc gì anh phải sợ ?
Thằng Cò nghiêm mặt nói :
– Anh ơi ! Nhà đó có ma đấy !
Anh hơi giật mình nhưng vẫn cười nói :
– Em nói gì thế ? Ma làm gì có mà ma với mảnh hả em ?
– Thật đấy anh ạ ! Thằng cò nó nói đúng đấy anh. Đám trẻ xung quanh nói theo.
Tú giật mình nhìn lũ trẻ, thằng Cò nhìn anh rồi nói tiếp :
– Thật mà anh ! Mẹ em từng thấy nó rồi đó.
Anh mỉm cười vì sự ngây ngô của lũ trẻ, anh là một người được ăn học tử tế ở một môi trường hiện đại thì làm sao a có thể tin vào những lời nói này.
– Để em kể cho anh nghe nhé – Thằng Cò nói tiếp. Còn mấy đứa nhỏ thì co ro ngồi túm tụm lại. Nó kể :
– Hôm đó mẹ em đi đồng sớm, khi đi qua nhà anh thì mẹ em thấy một cái đèn dầu cứ sáng rồi lại tắt, mẹ em tưởng là ai đó mang đèn đi đồng sớm đánh rơi cơ, mẹ em mới cầm lên dụi cái dây đi rồi cầm dấu vào trong vạt áo ấy. Đi ra gần đồng thì mẹ em cảm thấy cái tay mình đang cầm cái gì đó mềm mềm, mẹ em nghĩ sao cái đèn dầu mà lại mềm thế này, rồi lấy tay ra để lên gần mắt xem thì mới thấy rõ ràng đó là một con chuột chết. Sợ quá nên mẹ em chạy đường vòng về và ko ra đồng nữa và dám đi qua cái nhà nó vào lúc trời đang còn tối luôn.
Tú thì chỉ mỉm cười. Bọn trẻ thì lại xì xào rồi thằng Đất nói chen vào :
– Thế vẫn chưa sợ bằng bà nội và mẹ tao đâu nhé !
– Bà mày và mẹ mày cũng gặp ma ở đó à ? Mày kể đi !
Lũ trẻ nhốn nháo nói.
– Thế này này – Thằng Đất kể – Hôm đó dì tao ở làng bên đầy năm cho thằng cu và bà tao sang bên đó ăn cỗ và dọn dẹp. Lúc về đã gần 10h đêm rồi, trời tối lắm, 2 người mới đi qua cái nhà đó thì bỗng mẹ tao thấy một cô gái mặc bộ quần áo trắng đứng ở góc tường ấy, mẹ tao bảo trời tối đen ấy như mà vẫn thấy rõ là một cô gái để tóc xõa và mặc bộ quần áo trắng lắm. Mẹ tao đi qua còn ngó lại nhìn xem là con cái nhà ai nhưng ko nhận ra, mẹ tao ms nói với bà nội là mẹ ơi, con bé kia là con cái nhà ai mà giờ này còn đứng ngoài đường thế ko biết, bà tao mới hỏi là con bé nào thì mẹ tao quay lại định chỉ vào cô gái đang đứng cạnh cái tường thì chẳng thấy gì, mẹ tao nắm cổ tay bà tao rồi nói con gặp ma rồi, thế là cả 2 người ko nói ko rằng chạy thẳng về nhà luôn.
– Thôi thôi đừng kể nữa tao sợ lắm.
Một thằng nhóc lên tiếng, rồi cả đám tản ra đi tìm gà chọi cỏ để chơi, còn Tú thì tạm biệt lũ trẻ và bước về. Anh vẫn ko để tâm đến những lời bọn trẻ nói vì a nghĩ rằng trước kia nhà a bị bỏ hoang và các bà, các mẹ bịa đặt ra những câu chuyện đó để dạy con cái mà thôi.
Chia tay bọn trẻ, anh dạo quanh đường làng ngõ xóm thêm một chút rồi đi chợ mua đồ chuẩn bị nấu ăn. Trời cũng sắp tối lại nổi dông cho nên anh chưa kịp mua gì thì phiên chợ chiều đã tan gần hết. Trong chợ chỉ còn vài ba con buôn đang thu gom hàng hóa để đi về. Tú nhìn xung quanh thì thấy có 1 ông lão đang ngồi lom khom ở góc chợ, nom thấy ông ta đang ngồi trước một cái rổ gì đấy, anh nghĩ đó là người bán rau quả gì nên tiến lại định hỏi mua. Lại gần thì không phải, chỉ thấy trong rổ của ông ta có 2 đồng xu lẻ, anh chép miệng nghĩ chắc là 1 người đàn ông nghèo khổ ăn xin nên lấy trong túi ra đồng 100 bỏ xuống cái rổ của ông ta. Anh quay lưng đi thì nghe tiếng gọi :
– Này cậu ! Chắc cậu không phải người ở đây !
Anh quay lại thì thấy 1 ông già cực kì đẹp lão, ông ta có 1 bộ râu trắng toát, cho dù những vết bẩn nhem nhuốc che bớt đi làn da nhưng Tú vẫn nhìn ra đó là một ông già có nụ cười cực kì phúc hậu y như những ông bụt, ông tiên trong truyện của mẹ kể cho anh ngày xưa. Anh không dấu nổi ngạc nhiên liền quay lại nói :
– Dạ ! Cháu mới từ Mỹ về thăm quê ông ạ ! Phải chăng ông cũng là người nơi này ?
Ông lão cười nhẹ và nói :
– Không, không phải ! Ta không phải người ở đây ! Ta ở nơi khác và cũng mới tới đây được gần 2 tháng mà thôi.
– Cháu cũng mới về quê được 2 tháng nay ông ạ ! Nhà ông ở đâu ? Con cháu ông đâu mà lại để ông phải đi lang thang thế này ? – Tú hỏi.
Ông lão lại cười và nói : – Ta không phải ăn xin hay là kẻ hành khất. Ta đến đây là để tìm 1 người có duyên với ta và có lẽ cậu là người ta cần tìm.
Tú ngạc nhiên :
– Sao lại thế ạ ? Ông nói cháu với ông có duyên sao ?
Đúng ! – Ông lão nói tiếp nhưng lần này ông không cười nữa. – Cậu chính là người ta cần tìm và ta có thứ này muốn cho cậu xem. Ông lão nói xong rồi lấy trong người ra 1 của lư hương rất đẹp, cho dù người ông lão rất bẩn nhưng cái lư hương tuyệt nhiên vẫn sạch sẽ và toát ra màu vàng óng. Ông đặt nó trước mặt Tú rồi hỏi :
– Cậu có biết đây là cái gì không ?
Tú nhìn kĩ cái lư hương rồi nhớ nhà bác Ba cũng có một cái hơi giống thế này nhưng anh không hỏi nên cũng không biết là cái gì. Anh gãi gãi cái đầu và lắc. Ông lão cười lớn.
– Đúng là thanh niên hiện đại, đây là cái lư hương, thứ người ta bỏ trầm hương vào đốt để tạo ra mùi thơm trong đền chùa hoặc gia đình đấy.
Thực ra thì Tú cũng không hiểu ông lão nói gì nhưng anh cũng cười rồi nói :
– À thì ra thế ! Cháu không biết thật.
Ông lão nói tiếp : – Đây là pháp bảo của Chùa Kim Thiền Tự bên Trung Quốc đã được ếm bởi nhiều loại bùa của các thầy tu cao tay do chính Vua Càn Long ban ngự. Sau này khi đất nước loạn lạc, chùa bị quân Nhật phóng hỏa, trụ trì của Kim Thiền Tự là Thích Giác Chân đã đưa cái lư hương này cho đệ tử của mình là Thích Viễn đem khỏi Chùa. Sau nhiều ngày lang thang Thích Viễn lạc ra biển, vì mệt mỏi nên đã ngất lịm đi. Khi tỉnh dậy thì Thích Viễn thấy mình đang được ngồi trên một chiếc thuyền của những người tị nạn trôi dạt sang đây. Họ nghĩ ông bị quân Nhật truy đuổi nên đưa ông đi luôn. Thích Viễn sang đến bên đây thì được các nhà sư chùa Xá Linh Tự thu nạp và bởi vì kiến thức và đạo hạnh của mình ông đã mang lại nhiều tiếng thơm cho chùa và sau này đã trở thành trụ trì. Nhưng khi bị quân Pháp tấn công thì 1 lần nữa Thích Viễn lại chứng kiến cảnh phá hoại Chùa Xá Linh Tự như cái cách mà ngày xưa ông chứng kiến. Ngày đó ta cũng là người trong Chùa nhưng ta không tu, ta chỉ là người trông coi và dọn dẹp chùa mà thôi. Thích Viễn không rời khỏi chùa mà ở lại sống chết cùng nó, trước khi viên tịch ông đã đưa cho ta cái lư hương này và kể đầu đuôi câu chuyện và nguồn gốc của nó cho ta. Ông bảo ta hãy đem cái lư hương này đi và hãy tìm 1 có đủ tâm và phẩm chất tốt để giữ, đừng để nó lọt vào tay kẻ xấu. Và giờ ta tìm được rồi đó chính là cậu.
Tú đang chăm chú nghe ông lão kể thì giật mình và cười :
– Tại sao lại là cháu ạ ! Sao ông biết cháu là người có đủ những thứ như ông nói !
Ông lão vỗ vai Tú rồi nói :
– Cậu là người đầu tiên chú ý tới sự có mặt của tôi ở đây, cậu cũng là người đầu tiên chịu nghe tôi nói hết câu chuyện của mình và cậu cũng là người đầu tiên không nặng lời chửi bới tôi là làm trò để bán đồ giả. Như vậy đã đủ chưa ? Ha..haa.haa.
Tú chẳng biết nói gì, nhưng anh nghĩ những điều anh làm chỉ là phép lịch sự của một con người có học như anh mà thôi chứ chẳng có gì cả.
– Ta lang thang hơn 20 năm nay chỉ để tìm một người như cậu, có lẽ bây giờ ta cũng mới hiểu những điều Thích Viễn đã nói với ta ” Người có đủ phẩm hạnh không nhất thiết phải là người có duyên với cửa phật mà có thể là người giúp đỡ mình trong lúc khó khăn. “. Ông lão lại vỗ vỗ vai Tú rồi nói. Còn Tú thì chẳng biết phải nói gì, làm gì tiếp theo. Anh chỉ biết ngồi nhìn ông và cười. Ông lão nói tiếp :
– ta trao lại chiếc lư hương này cho cậu, mặc dù ta không biết nó có giúp được cậu điều gì không nhưng ta mong cậu là người mà trụ trì Thích Viễn của ta nói. Hãy giữ nó cẩn thận và đừng đem nó cho những kẻ tò mò hiếu kì biết, bởi vì nó là thứ quý giá, bọn xấu sẽ không bỏ qua đâu.
– Ơ nhưng mà cháu không…
– Không nhưng nhị gì hết. – Ông lão cắt lời Tú : Cậu hãy giữ lấy nó, đó là cơ duyên của cậu. Ta đã hoàn thành tâm nguyện của mình rồi. Ta đi đây, về lại nơi ta đã đi để báo cho trụ trì rằng ta đã tìm được người ông ấy nói.
Ông lão để lại cái lư hương và Tú đang ngơ ngác chưa kịp hiểu gì ở lại và lầm lũi bước đi. Tú cứ nhìn theo ông lão khuất dần rồi bỗng có tiếng sét đánh và Tú giật mình nhìn xung quanh thì mới thấy khu chợ chẳng còn 1 bóng người và anh lại nhìn theo lối ông lão kia đi thì chẳng còn thấy gì nữa. Rờ vào cái lư hương tú cảm nhận được một luồng hơi mát mẻ chạy dọc vào người đến rùng mình. Dù đã có từ lâu nhưng nó vẫn giữ được vẻ đẹp vốn có của mình. Tú cầm cái lư lên và bước vội về nhà.
Gần tới nhà, Tú thấy có 1 người tóc bận đồ trắng, tóc xõa che khuất mặt đang đứng gần cổng nhà anh. Tú đang thắc mắc đó là ai mà mưa gió còn đứng đó thì bỗng anh giật mình nhớ lại câu chuyện của thằng Đất về một cô gái y như vậy đứng trước nhà anh. Anh không sợ, nhưng trong lòng có chút hồi hộp bởi vì anh không tin vào chuyện ma quỷ. Anh bình tĩnh bước lại gần thì người đó cũng dần dần đưa khuôn mặt của mình lên. Thật ngạc nhiên vì trước mặt anh là một cô gái rất xinh đẹp, mắt cô ta trong vắt nhưng sâu trong đó là một nỗi buồn nào đó. Lần đầu tiên anh được chiêm ngưỡng 1 cô gái đẹp đến như vậy. Anh thẫn thờ nhìn cô ta một cách đắm đuối, tim anh như loạn nhịp trước vẻ đẹp của cô ta. Cô ta bỗng nở một nụ cười nhẹ trên môi, nụ cười đó càng làm cho anh như đứng tim vì nó quá đẹp. Cô ta cứ nhìn anh như vậy và lùi lại, cô la vẫy vẫy tay rồi nói rất nhẹ nhàng : – Lại đây, lại đây với tôi ! Tú như người mất hồn vì vẻ đẹp của cô ta mà bước theo tiếng gọi ấy. Bỗng dưng có một tiếng hét làm anh giật mình : – TÚ.Ú.Ú.
Anh giật mình đánh rơi cái lư hương , anh quay lại thì thấy ông Ba và bà Ly vợ ông đang chạy vào. Xung quanh anh là cái sân giếng và trước mặt anh là cái miệng giếng chứ chẳng có cô gái nào đẹp như tranh mà anh vừa gặp. Bác gái rờ khắp mặt anh với bàn tay rum rẩy và hỏi :
– Có sao không con ? Mày bị làm sao mà như người mất hồn thế hả con ? Bác mà không vào kịp thì có lẽ mày đã bị nó kéo xuống giếng rồi con ạ !
Bà Ly nói xong thì bắt đầu mếu máo khóc. Còn ông Ba thì thở dài rồi kéo Tú vào trong sân và nói :
– Mày dại lắm cháu ạ ! Bác bảo mày không nghe cứ cố chấp ở lại cái nhà này làm gì !
Tú vẫn đang còn ngơ ngác về những gì đang sảy ra, thì ông Ba nói tiếp :
– Giờ qua nhà bác, bác có chuyện muốn nói với mày.
Tú vâng vâng dạ dạ rồi đi theo 2 người. Anh quay lại nhìn cái giếng và hình ảnh cô gái đẹp ấy lại hiện lên trong trí óc anh. Khi mọi người vừa bước ra khỏi ngõ thì đâu đó vang lên 1 tiếng cười giòn giã của một cô gái, nó nghe rất gần nhưng cũng như ở một nơi xa xăm khác đủ để khiến người ta rùng mình.
Bước đi trên đường, Tú không khỏi bàng hoàng vì những gì mình vừa gặp. Suýt nữa anh đã bị cô gái đó kéo xuống giếng rồi. Anh bắt đầu nghĩ lại những câu chuyện mình đã nghe và hoang mang tột độ vì vẫn chưa giám tin mình gặp ma. Vào trong nhà ông Ba, bà Ly vội lấy 3 nén hướng rồi khấn vái miệng lẩm bẩm gì đó, ông Ba kéo Tú ngồi xuống ghế rồi nói :
– Cháu có sợ không ?
Tú bình tĩnh trả lời :
– Dạ ! Cháu không sợ nhưng cháu hoang mang không biết cháu đã vừa bị gì !
– Haizzz ! Cháu vừa bị ” cô ta ” dẫn hồn đấy ! Nếu 2 bác không tới kịp thì có lẽ ” cô ta ” đã kéo cháu xuống giếng rồi.
Tú lay lay bàn tay ông Ba rồi vội vàng hỏi :
– ” cô ta ” ? ” cô ta ” là ai ? Tại sao lại như vậy hả bác ?
Hút điếu thuốc lào, ông Ba kể :
– Cách đây 30 năm, cái ngày bố mẹ cháu bỏ xứ đi vượt biên. Có 1 đôi nam nữ còn rất trẻ không biết từ đâu tới làng ta và đi tìm nhà cho thuê. Mọi người thăm hỏi thì họ bảo là do cha mẹ ngăn cấm chuyện tình cảm nên 2 người mới rủ nhau bỏ trốn. Bác thấy thương cho nên mới bảo ở lại nhà của gia đình cháu phần vì giúp đỡ người ta trong lúc hoạn nạn, phần vì cũng muốn có người ở lại trông nom ngôi nhà cho đỡ hoang vu . Họ ở lại được hơn 1 tháng thì bỗng nhiên 1 ngày nọ chàng trai kia biến mất và để lại 1 tờ giấy. Trong đó anh ta viết rằng cho dù rất yêu cô nhưng anh ta không chịu được cuộc sống khổ sở nên sẽ trở về nhà. Còn cô gái, bởi vì yêu anh ta, nghe lời đường mật mà bỏ lại bố mẹ để đi theo 1 thằng hèn nhát. Cô gái ấy khóc rất nhiều, bác và bác gái cũng sang an ủi và bảo thôi thì cô cứ về quê đi rồi bố mẹ cũng sẽ tha thứ cho cô nhưng cô ấy nói rằng không còn mặt mũi nào quay về, 2 bác cũng chẳng biết khuyên can gì nữa và thế là cô gái đó một thân một mình sống ở đây. Vì là người có nhan sắc, thậm chí là rất đẹp cho nên cô được rất nhiều người đàn ông tán tỉnh nhưng cô không có tình cảm với ai. Rồi một đêm nọ khi đang ngủ thì cô gái đó bị một đám người xấu đột nhập vào nhà rồi cưỡng hiếp. Đau khổ quá nên cô mới nhảy xuống giếng tự tử, bởi vì số kiếp bạc bẽo và lòng thù hận quá lớn mà cô không siêu thoát được. Cô gái đó cứ lởn vởn ở cái giếng rồi đêm tối lại hiện ra ngoài đường trêu ghẹo, hù dọa người khác. Khiến bao nhiêu người gặp tai nạn và sợ hãi. Và từ đấy con đường đi qua nhà cháu ít có dám ai đi qua vào buổi tối cả.
Tú trầm tư nói :
– Chẳng nhẽ lại có chuyện kì lạ đến thế hay sao ?
– Đúng ! – Ông Ba đáp : – Ta cũng đã từng không tin, nhưng ta cũng đã bị như cháu vậy nên ta đã tin.
– Bác cũng bị cô gái ấy dẫn đi như cháu sao ? Tú ngạc nhiên hỏi.
– Ừm. Bác cũng bị y như cháu vậy ! Hôm đó là ngày giỗ ông nội cháu. Vì bên nhà cháu có 1 khóm rau thơm nên bác mới chạy sang để hái. Lúc đó chỉ khoảng 3 4 giờ chiều mà thôi. Bỗng nhiên ta nghe thấy tiếng gọi ” Bác ơi ! Bác Ba ơi ” bác đảo mắt nhìn xung quanh thì chẳng có ai,bác nghĩ đã nghe nhầm nhưng càng ngày tiếng gọi ấy càng lớn. Có lúc bác nghe nó như đang thì thầm bên tai vậy. Nghĩ có người trêu bác mới bực mình quát ” Ai đấy ! ” thì bỗng dưng bác thấy 1 cô gái mặc bộ đồ trắng đang ngồi trên cái thành giếng nhìn chằm chằm vào mình. Bác nheo mắt nhìn kĩ thì đúng là khuôn mặt của cô gái đã thuê căn nhà này và chết thảm đó. Bác giật mình và nghĩ ” thôi chết cái Tâm ( tên cô gái đó ) hiện về trêu nạt mình rồi “. Lúc đấy bác không sợ nhưng không hiểu sao người bác cứ run lên từng đợt. Bác cố gắng bình tĩnh hỏi : – Tâm hả cháu ?. Nó không trả lời mà bắt đầu ngồi cười. Lúc đấy thì bác không còn thể nào bình tĩnh được nữa. Bác sợ, bác muốn chạy thật nhanh ra khỏi cái nhà đó nhưng bác không thể nào bước nổi. Bỗng nó vẫy tay rồi bảo : – Lại đây, lại đây với tôi. Thế là bác như có người điều khiển mà cứ từ tiến lại gần nó. Khi đến thành giếng thì nó bỗng biến mất, và sau đó bác lại nghe tiếng gọi ” lại đây, lại đây với tôi ” nhưng xung quanh không có ai cả. Rồi bác nhìn xuống giếng thì thấy khuôn mặt trắng bệt của nó đang nhe răng ra cười, bác cố thoát khỏi nó nhưng không thể nào vùng vẫy được. Tay chân bác cứ nghe theo lời nó mà từ từ trèo lên thành giếng. Sau đó may mà có bác gái cháu vỗ vai rồi gọi bác mới hoàn hồn được. Bác mày hỏi tại sao đi lấy có vài cái cây rau mà đi cả 2 3 tiếng đồng hồ chưa về, sang gọi về thì lại thấy đang lăm le ở miệng giếng làm cái gì. Bác mới giật mình bảo rằng tôi vừa mới đi có 1 chút chứ lấy đâu ra mà lâu thế. Bác gái mới bảo ông đi từ giữa chiều mà giờ gần 6 giờ tối rồi. Khách khứa đến cả rồi mà không thấy ông tôi mới đi tìm đây. Bác giật mình kéo bác gái ra khỏi cái nhà ấy và kể lại những gì mình vừa gặp. Và từ hôm ấy không ai giám vào căn nhà của cháu nữa. Lúc nẫy khi ăn xong, tự nhiên bác gái bảo sang thăm cháu xem có gặp điều gì lạ không thì vào đến cổng đã thấy cháu đứng bên thành giếng rồi.
Nghe xong câu chuyện của ông Ba, Tú thẫn thờ suy nghĩ. Nửa anh không tin vì anh đã được tiếp xúc với nền khoa học kĩ thuật cao, nửa anh lại sợ hãi vì đã gặp những chuyện kì lạ. Nó cứ đảo lộn trong đầu anh khiến anh tỏ ra mệt mỏi. Ông Ba nhìn thấy cháu mình như vậy thì bảo :
– Thôi hôm nay ở lại nhà bác, thấy cháu mệt rồi cháu vào nghỉ sớm đi.
– Tú mệt mỏi nhìn ông Ba rồi đáp :
– Vâng ! Thế cháu xin phép vào trong ngủ trước đây ạ !
Tú bước vào trong giường nhưng đầu anh không ngừng suy nghĩ. Phần vì đói,phần vì mệt mỏi với những chuyện vừa sảy dx ra, anh ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
” Anh ơiiiii ! Lại đây với emmmm ! ” Tú vẫn nhắm mắt nhưng anh nghe rất rõ tiếng cô gái đó gọi anh, giật mình anh mở to mắt ra thì thấy mình đang nằm ở sân giếng. Trước mắt anh vẫn là cô gái xinh đẹp đó vẫn bộ áo trắng toát đang lơ lửng bay trên không trung. Anh sợ hãi, anh muốn la hét lên thật to nhưng miệng anh cứ há hốc ra cứng đờ. Nó cứ lởn vởn trước mặt anh rồi nhe cái hàm răng gớm giếc và cà cái lưỡi dài ngoằm vào mặt anh. Đến lúc này thực sự Tú không còn suy nghĩ được 1 điều gì, anh cố gắng vùng vẫy, cố gắng giãy giụa và cố gắng la thật lớn lên nhưng tuyệt nhiên cơ thể anh không tài nào làm theo anh được. Nó bắt đầu hát, nó hát 1 khúc ca nghe buồn da diết, trách móc cuộc đời bạc bẽo, trách móc số phận hẩm hiu. Từng câu từng chữ nó cứ như nguyền rủa anh, nó len lỏi vào trong từng ngóc ngách của trí óc, tâm can anh. Nó khiến anh bị ám ảnh, nó khiến cho anh như bị thôi miên. Tú lúc này đã mềm nhũn, anh không còn 1 chút sức lực nào để cố gắng vùng vẫy nữa, anh nằm im, mắt vẫn trừng lên nhìn nó. Không hát nữa, nó ngồi xuống thành giếng, trên tay nó cầm 1 cái gáo và bắt đầu múc nước dưới giếng đổ vào mặt anh rồi nói ” uống đi, uống nhiều vào ” và nó cười thật lớn. 1 nụ cười đầy ma mãnh và lạnh lẽo. Tú chẳng biết làm gì ngoài nằm im chịu trận, nước chảy vào miệng, vào tai và vào mũi anh khiến anh có cảm giác bị ngộp thở. Lúc này anh biết nếu mình không thoát ra được thì anh sẽ chết, Tú đảo mắt xung quanh, bỗng anh thấy cái lư hương đang nằm bên cạnh, nhớ lại lời ông lão nọ nói rằng cái lư hương này được ếm bởi nhiều pháp sư cao tay và anh tin rằng nó có thể giúp anh thoát khỏi nguy hiểm này. Lấy hết chút sức lực còn sót lại trong người, anh cố gắng với cái lư hương. Và giường như con ma nữ kia càng ngày càng tát nước mạnh hơn vào anh, nước làm mắt anh nhòe đi, anh cố gắng ko thở để nước không chảy vào trong mũi. Anh với tay, anh cố gắng, cuối cùng thì ngón tay giữa của anh cũng chạm vào trong cái lư hương. Bỗng con ma nữ kia hét lên : Á ! á á aaa á ! Một tiếng hét đầy đau đớn rồi biến mất. Tú bật mình tỉnh dậy, xung quanh anh vẫn là gian phòng trong nhà ông Ba, trời đã sáng, anh vẫn nằm trên giường, tim anh đập loạn xạ, người anh thì ướt đẫm mồ hôi. Tú thở phào nhẹ nhõm vì biết đó chỉ là mơ, nhưng anh bỗng giật mình nhớ lại cái lư hương hôm qua anh đánh rơi ngoài sân giếng. Anh bật dậy khỏi giường và đi về nhà.

5
5 sao / 1 đánh giá
5 sao - 1 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 5 SAO trên tổng số 1 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo