Ngôi làng cổ mộ - NGOẠI TRUYỆN 1: NHẤT KIẾN KHUYNH TÂM

179 lượt xem
Điều anh chưa nói
(Chương này viết theo cách nhìn của nhân vật Hiếu.)
" Khụ... Khụ..." Mẹ tôi nằm bên phòng kia ho lên những tiếng rất rõ. Tôi lại vội chạy sang xoa lưng cho bà rồi cho bà uống nước. Mẹ tôi ngã bệnh từ lúc bố tôi đi làm về muộn và mất tích trong Cõi u mê.Căn bệnh lao đã bao lâu nay và tôi phải kiếm tiền mua thuốc, sinh hoạt cho mẹ và tôi cộng thêm mấy đồng trợ cấp ít ỏi.
Khi mẹ đã ngủ yên, tôi sang bên phòng làm cho xong bài tập rồi ngồi cặm cụi khắc bút chì. Những chiếc bút chì nhỏ xinh được khắc thêm chữ này cũng bán được kha khá, đủ để mẹ con tôi sống qua ngày.Việc học cũng không thể lơ là, chỉ có cố gắng học tập thật tốt thì tôi mới có cơ hội kiếm tiền phụng dưỡng mẹ tôi.
Buổi sáng hôm ấy, tôi đi học như bình thường.Ngôi làng của tôi là một địa điểm kỳ dị trong mắt mọi người nên tôi gần như không có bạn.
Chúng nó nhìn tôi như một kẻ lập dị.Thêm vào nữa, những trò chơi bời của bọn con trai trong lớp, tôi không ham, nói đúng hơn là tôi không có thời gian.
Tôi ngồi một mình ở bàn thứ 5 dãy hai. Lớp sĩ số lẻ đúng một người. Và tôi chọn ngồi một mình.
Trống tiết đầu đã điểm mà cô giáo chủ nhiệm vẫn chưa thấy vào. Mãi tới một lúc sau mới thấy bóng cô ngoài cửa sổ, đi sau lưng cô là một bóng dáng cao dáo, buông mái tóc dài ngang lưng.
"Cô giới thiệu với cả lớp, đây là bạn Hoài, thành viên mới của lớp mình từ ngày hôm nay. Cô mong các em sẽ quan tâm và gíup đỡ bạn. Bạn Hoài chuyển từ Hà Nội về, Hoài, em giới thiệu với các bạn chút đi..."
Cô bé đi sau cô nãy giờ vẫn cúi gằm mặt mới dần dần ngẩng lên, đưa đôi tay vuốt mái tóc ra sau tai, để lộ gương mặt trắng ngần và đôi má đỏ bừng vì ngượng.
Giây phút Hoài ngẩng lên nhìn thẳng về phía trước, tim tôi đã hẫng một nhịp.
Hoài cất tiếng giới thiệu trong lúng túng...Bộ dạng khổ sở của Hoài làm tôi cảm giác muốn chở che cho cô bé ấy. Tôi cứ ngẩn ngơ ra như thế cho đến lúc nhận ra chỗ ngồi cạnh tôi là chỗ trống duy nhất trong lớp và Hoài đang tiến lại gần tôi. Tôi cúi mặt xuống, chẳng nói gì, lôi chiếc bút chì đang là dở trong túi ra ngồi khắc tiếp cho có cái để làm.
Hoài khẽ ngồi xuống cạnh tôi, hương thơm phả ra thoang thoảng.
Tới giờ ra chơi, lũ bạn lớp tôi vây quanh cô bạn gái xinh xắn mới này.
Thằng Thành còn trêu tôi, bảo là Hoài cùng làng với tôi. Bất chợt lòng tôi cảm thấy mừng vì mình có điểm chung với bạn này.
Ngày hôm ấy tôi vẫn đạp xe về nhà như thường lệ để nấu cơm trưa cho mẹ tôi. Đến đầu làng, tôi nhìn thấy bóng dáng hơi quen quen đằng trước, đeo chiếc balo màu tím. Đó là Hoài thật thì phải, tôi ngại quá bèn đạp xe thật nhanh qua cô bạn.
Chúng tôi cứ ngồi chung bàn như thế mà chẳng ai dám nói với ai câu nào. Tôi thật sự rất lúng túng không dám bắt chuyện. Ngồi bên cạnh Hoài tôi cứ loay hoay chẳng làm được việc gì, đành cứ lôi bút chì ra khắc cho đỡ thừa chân tay. Không biết cô bé đã được biết sự thật về ngôi làng của tôi hay chưa...
Một buổi trưa, khi trống tan trường vừa điểm, Hoài đã vội thu dọn sách vở vào cặp rồi chạy theo đám bạn phía trước. Cô ấy không biết là đã vơ sót chiếc bút bi hình con gấu xinh xinh ở trên bàn. Tôi cũng thu dọn sách vở rồi ngập ngừng...Tôi nhặt chiếc bút lên đút vào túi, có lẽ mai tôi sẽ trả cho Hoài.
Về nhà, tôi nấu cơm cho mẹ và khắc một tá bút chì xong lại bắt xe búyt lên bệnh viện tỉnh để lấy đợt thuốc mới cho mẹ. Đường xa lại tắc nên chắc hôm nay tôi lại về muộn rồi.Không sao, trong túi của tôi luôn để sẵn ít tỏi, có thể phòng được những thứ không tốt đẹp gì trên con đường về.Tôi rút chiếc bút bi của Hoài ra khỏi túi rồi cầm cầm ngắm ngắm. Đúng là con người dễ thương, đến cái bút còn điệu như vậy.
Hôm đó phải 6 giờ hơn tôi mới về tới làng. Sương mù đã phủ kín khắp mọi nơi. Tôi hít một hơi thở sâu rồi bắt đầu dấn thân vào mê cung phía trước. Đi lòng vòng một lúc lâu, tôi chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở ở đoạn rẽ phía trước. Người hay ma đây? Những con ma trong đường làng không khóc như vậy. Tôi đi tiếp thì chợt nhận ra một cô gái mặc bộ đồng phục trường tôi đang ngồi ôm mặt khóc ở một góc tường. Hình như là...
Tôi lấy tay vỗ nhẹ vào người Hoài làm cô bạn giật bắn người lên hét toáng. Chắc hẳn là về muộn rồi lạc đường đây...
5
10 sao / 2 đánh giá
5 sao - 2 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 5 SAO trên tổng số 2 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k