LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Ngôi làng cổ mộ - NGOẠI TRUYỆN 1: NHẤT KIẾN KHUYNH TÂM (tiếp theo nữa!:>)

193 lượt xem
Ngôi làng cổ mộ,Ngôi làng cổ mộ NGOẠI TRUYỆN 1 tiếp theo nữa,NGOẠI TRUYỆN 1: NHẤT KIẾN KHUYNH TÂM,Đọc truyện Ngôi làng cổ mộ - NGOẠI TRUYỆN 1: NHẤT KIẾN KHUYNH TÂM (tiếp theo nữa!:>),Truyện ma,truyện ma kinh dị
Cho mình xin lỗi các bạn vì chap vừa rồi quá ngắn! Bởi vì dạo gần đây cô hay kt và đi học thêm nên mình ít có thời gian rảnh hơn!:< Các bạn thông cảm cho mình nha!=<
~~~~~~~~~~~~~~ Ok vô truyện ~~~~~~~~~~~~~~
Tại sao bố mẹ cô ấy lại không nói gì với Hoài, để con gái mình về muộn như vậy mà không dặn dò cô ấy kĩ lưỡng? Nghĩ họ có lí do riêng, tôi cũng không muốn Hoài sợ hãi mà chuyển đi, nên tôi quyết định trả lời theo kiểu vô thưởng vô phạt: "Nếu muốn tin sẽ thấy, không tin sẽ không thấy..." Mặt Hoài lộ rõ vẻ chưng hửng và khó hiểu. Tôi cũng chẳng biết tôi vừa nói xong cái gì nữa...

Ngày hôm sau, Hoài không đến lớp. Tôi cứ thấp thỏm mong chờ bóng dáng cao ráo của Hoài bước vào lớp nhưng chờ mãi vẫn không thấy đâu, tôi vô cùng nóng ruột. Hôm nay cô giáo chủ nhiệm không có tiết, nhỡ Hoài bị làm sao thì sao? Ở ngôi làng của chúng tôi, không có gì là không thể xảy ra...Trống hết tiết 1 vừa điểm, tôi chạy vội lên phòng Hội đồng xin phép gọi cho cô giáo. Tôi không muốn nhờ đứa bạn nào trong lớp, chúng nó sẽ chẳng thể hiểu nổi nỗi lo kì lạ của tôi. Cô giáo chủ nhiệm cũng hứa sẽ liên lạc sớm với gia đình Hoài. Tôi trở về lớp. Những tiết sau, chẳng hiểu vì lí do gì mà tôi cứ cố nắn nót chép bài vào những tờ giấy vở. Nghỉ học một buổi như thế này, tôi muốn giúp Hoài. Tôi hôm đó, tôi mới ngoáy bút chép lại đống chữ vào vở của tôi.

Ngày hôm sau, tôi mừng thầm khi thấy Hoài bước vào lớp. Hoài vẫn chẳng nói gì cả, tôi cũng không dám hỏi thăm cô bạn. Có thân thiết gì đâu mà...

Tiết cuối, tôi rút ra từ trong cặp sách đống bài mà tôi đã chép hộ Hoài. Hoài nói cảm ơn tôi. Nhìn đôi mắt thâm quầng của Hoài, tôi thấy dâng lên một nỗi xót xa. Chắc cô bạn gặp điều gì đó không hay rồi, tôi bối rối không dám nhìn vào mắt Hoài, quay đi chỗ khác rồi mới nói: "Giữ sức khỏe nhé. Không tỉnh táo là không được đâu. Có chuyện gì thì cứ dùng tỏi ấy...không thì tìm tớ..."

Hoài ngập ngừng một lát rồi lại nói cảm ơn tôi. Tôi phát cáu lên. Sao cứ phải lạnh lùng xa cách thế làm gì? Tôi càu nhàu: "Suốt ngày cảm ơn."

Thời gian cứ thế trôi qua, mối quan hệ của tôi và Hoài vẫn cứ như thế, chẳng thân thiết được hơn tí nào ngoài những lúc hỏi bài, hỏi mượn sách vở. Một buổi sáng, tôi chuẩn bị đi học sớm thì bắt gặp chú Chiên, một người trong đội cảnh vệ của làng mà tôi từng làm đợt trước. Giờ bận quá, mẹ lại ốm nên tôi không thể làm được nữa.

Chú Chiên nói: "Hiếu,đi học hả cháu!"

"Vâng ạ, cháu đi học. Dạo này các chú có vất vả lắm không?" Tôi cười hỏi.

"Úi giời, hôm qua vừa phải cứu một đứa về muộn đi lạc, còn gặp Kẻ hỏi đường nữa rồi đấy..." Chú Chiên thở hắt ra.

'Ai cơ ạ?"

"Cái cô bé con gia đình mới chuyển về ấy. Bố nó tên là Hải, còn nó tên là H..Hà hiếc gì đó.."

Tôi chào chú Chiên rồi vội đáp xe đến trường. Cô bé đó là Hoài phải không?

Tôi bước vào cổng trường thì thấy chiếc balo tim tím ở phía trước. Tôi nhảy ra chặn đường rồi dứt khoát đề nghị sẽ đưa Hoài về từ ngày hôm nay. Tôi rất không đồng tình với cách hành xử của Hoài khi cứ để mình rơi vào nguy hiểm. Sau đó, Hoài cứ chối đây đẩy không chịu về cùng tôi. Tôi đành bịa chuyện ra, nói rằng bố mẹ Hoài nhờ mình để nói khó. Cuối ngày hôm ấy, Hoài cũng đồng ý về cùng tôi. Từ sau ngày ấy, tôi cảm thấy gần gũi và thân thiết với Hoài hơn rất nhiều. Cô bạn mở lòng trò chuyện với tôi nhiều hơn. Thứ tình cảm trong lòng tôi cứ dần lớn lên như thế...

[...]

Tôi nghe Hoài kháo với hội bạn trong lớp là sắp đến sinh nhật Hoài, dự định sẽ cùng đi liên hoan vào ngày sinh nhật. Tôi chẳng mong mình được là một phần trong bữa tiệc đó.

Tôi nghĩ tới việc mạnh dạn nói với Hoài một lần về cảm nhận của tôi và định tặng Hoài món quà sinh nhật nào đó. Tôi chẳng có tiền để mua cho Hoài thứ gì, chỉ có thể khắc bút chì mà thôi. Mấy ngày giời, tôi bào cây gỗ to thành chiếc bút chì to gấp 3 lần bút chì thường, đồng thời đục rỗng. Công việc này khá mất thời gian và cần sự khéo léo. Tôi cũng khắc một chiếc bút chì nhỏ, nhét vào trong lõi chiếc bút chì to. Chiếc bút chì bên ngoài tôi đề dòng chữ chúc mừng sinh nhật Hoài, sau đó tôi nhét chiếc tẩy sao cho vừa vặn đuôi bút. Tôi mong Hoài sẽ nhận ra...

Ngày sinh nhật Hoài, dường như hội bạn lớp tôi mải thi mà quên khuấy mất lời hẹn. Tôi biết là Hoài buồn, cuối giờ cứ ngồi lặng lẽ bên cạnh. Tôi bèn rủ Hoài đi chơi, tới tận nơi chốn bí mật của tôi ở ngọn núi sau làng. Chúng tôi đã có một buổi chiều thật êm ả cạnh nhau. Tôi đưa Hoài về sớm rồi tặng Hoài món quà của tôi đã chuẩn bị sẵn: "Tớ không có gì nhiều...."

Những ngày sau đó, tôi hồi hộp mong chờ biểu hiện của Hoài nhưng không thấy có gì khác lạ. Không biết cô ấy đã biết được cái lõi bút chì hay chưa? Hay là cô ấy cố tình lờ đi? Tôi buồn lắm nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường.

Một buổi trưa, tôi được các chú gọi đến xử lí vụ một đứa trẻ trong làng mới mất do lời nguyền. Tôi sẽ giúp các chú lo ma chay, trấn an người dân. Gần đi đến nơi tôi lại nhìn thấy Hoài đang đứng ngó vào trong đám đông. Tôi đuổi cô ấy về, tôi không muốn cô ấy lại gần những thứ nguy hiểm, đầy xú uế này...

Một ngày, Hoài vùng vằng đi ra bến xe buýt mà không chờ tôi ở chỗ hẹn như mọi khi. Tôi thắc mắc đuổi theo thì cô ấy nói rằng gia đình mới có biến cố, xin tôi đừng quan tâm nữa...Tôi nghẹn cả họng lại nhưng không biết nói gì, cô ấy sẽ chẳng chia sẻ với tôi đâu...

Chẳng được bao lâu thì lớp tôi được tin bố Hoài mất. Tôi rất bàng hoàng, cả làng đồn ầm lên là ông tự tử. Tôi đến viếng và gặp Hoài trong đám tang. Nhìn bộ dạng đầy thống khổ nhưng vẫn phải cố gồng lên để lo liệu mọi thứ của Hoài, tôi thương đến đứt ruột. Tôi chỉ muốn ôm Hoài vào lòng mà an ủi thôi. Tôi nhét vào lòng bàn tay lạnh ngắt của Hoài một chiếc khăn rồi nói lời an ủi...

Thời gian sau đó, Hoài nghỉ học triền miên, không biết thực sự đã xảy ra điều gì, tôi lo cho Hoài lắm. Tôi không phải bạn thân của cô ấy nên có tìm đến nhà cũng kì, nhất là khi cô ấy có thể đã từ chối khéo tình cảm của tôi.

Tuần sau, ông trường làng báo với cả làng cần có một cuộc họp gấp, do có một cô đồng giỏi về giúp làng yêu cầu. Nghe ông trưởng làng nói bóng gió rằng, lần này Hoài sẽ được cô đồng đưa xuống tận hầm mộ cổ sau làng để lấy viên xá lị lên, cần người giúp. Tôi biết rằng nơi đó là một nơi vô cùng nguy hiểm, bao nhiêu người đã chết ở đó, dân làng này...sẽ chẳng ai dám giúp đỡ đâu, họ đã quá e sợ cái chết rồi...Vậy tôi phải làm sao đây? Tôi muốn giúp Hoài, thực sự rất muốn giúp...Chẳng nhẽ tôi là một thằng nhát chết vậy sao? Nhưng còn mẹ tôi...Ai sẽ chăm sóc bà nếu như tôi có mệnh hệ gì?? Tôi vò đầu bứt tai một cách bất lực.

Mẹ tôi cất tiếng gọi tôi hồi lâu mà mãi tôi mới nghe thấy. Nãy giờ tôi miên man trong dòng suy nghĩ không để ý tới thứ gì cả. Tôi chạy sang bên phòng bà.

Nhìn thấy bộ dạng của tôi, bà gọi tôi lại giường ngồi: "Sao nãy giờ mẹ gọi không nghe, làm gì mà tóc tai bù xù, mặt mũi đỏ gay thế con??"

Tôi im lặng không đáp. Mãi lúc sau mẹ tôi giục, tôi mới dợm ý với bà về lời kêu gọi của ông trưởng làng.

"À, cái Hoài mà con khắc bút chì tặng đó á?" Mẹ tôi cười

"Sao...sao mẹ biết...?" Tôi ngạc nhiên.

"Mẹ là mẹ của con, sao mà không biết? Con thích cô bé đó à?"

Tôi im lặng không đáp, tai đỏ gay lên.

"Con cứ làm những gì mà con mong muốn, không phải lo cho mẹ. Giúp đỡ người khác làm một việc rất tốt. Đương nhiên mẹ không muốn con trai của mình rơi vào nguy hiểm, nhưng nếu thực sự việc này cứu được ngôi làng và..và..khụ..khụ..tìm hiểu được tung tích của bố con thì mẹ rất an lòng. Mẹ tin là bố con sẽ không để con có mệnh hệ gì đâu..."

Mẹ tôi vuốt tóc tôi rồi nói tiếp: "Hãy làm những gì trái tim con mách bảo, đừng để hối hận như mẹ. Bố và mẹ rất yêu nhau nhưng còn rất nhiều điều mẹ chưa làm được cho bố con...Giờ bố con đi rồi, mẹ..có muốn..cũng chẳng làm gì được nữa..."

Tôi gật đầu rồi ôm lấy bà và khóc. Bà đã giúp tôi có được quyết định của mình...

Tối hôm đó, tôi ngồi lặng lẽ bên bàn học hồi lâu, cố gắng ghi lại tất cả những mong muốn, lời dặn dò của mình lên trên trang giấy rồi đặt ngay ngắn lên bàn. Sáng mai mẹ tôi sẽ cùng những người hàng xóm di dời lên một số nhà nghỉ trên thành phố, tôi sẽ ở lại đây, giúp đỡ Hoài...

Tôi mỉm cười khe khẽ, thở hắt ra, nhìn ra phía bầu trời vẩn đục sương mù bên ngoài.

Đúng là nhất kiến khuynh tâm, chỉ cần một cái nhìn đầu tiên cũng khiến con người ta trở nên điên dại...

Ngày mai, tôi sẽ đối mặt với một trận chiến...
5
20 sao / 4 đánh giá
5 sao - 4 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 5 SAO trên tổng số 4 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư