Nghuyệt hàn

72 lượt xem

   Đêm đông năm ấy, một chàng trai mới đôi mươi nhưng mái tóc đang dần chuyển bạc cầm trong tay thanh kiếm đỏ thẫm đã gãy đi phân nửa thất thểu, nặng nề bước đi trong cơn bão tuyết trắng xóa, luôn miệng gọi tên một cô gái. Từ thanh kiếm gãy nửa đó không ngừng tỏa ra luồng khí tức quỷ dị, luồng khí đỏ rực như cả ngàn đóa hoa bỉ ngạn cùng lúc nở rộ. Cánh tay còn lại của chàng thiếu niên thì lại toát ra một luồng khí băng giá lạnh lẽo nhuốm một màu xanh lam tưởng như nhẹ nhàng nhưng lại có thể đóng băng những hạt tuyết khi chúng lỡ bay ngang. Hai luồng khí tức ấy nghi ngút bốc lên, quấn lấy chàng trai như hai con rắn tưởng như đối nghịch mà lại hòa hợp đến mức khó tin.

   Cứ vậy anh bước đi, đạp lên tấm thảm tuyết nhuốm đỏ bởi máu tươi đang chảy ra từ hàng trăm xác người đa phần đã không còn lành lặn nằm trên nó, kẻ mất đầu, người cụt mất chân tay, lại có cả những kẻ bị cắt đôi người. Những cái thây ấy đều mang một đặc điểm giống nhau, tất cả chúng nếu không mặc đồ màu đen thì cũng mang những bộ y phục trắng tinh nhưng giờ đây đã đỏ những máu. Nhìn cái khung cảnh lạnh lẽo, u tịch, chết chóc, bốc mùi lờm lợm, tanh tưởi của máu tươi khiến người trông thấy, ngửi thấy không sợ đến chết ngất thì cũng nôn thốc nôn tháo vì kinh tởm. Chỉ cần một đứa trẻ năm tuổi cũng có thể biết ai là tác giả của thảm cảnh này. Đúng! Chính là anh, nhưng vạn sự đều có nguyên do của nó, cái chết của những kẻ này tất nhiên cũng không phải là vô cớ.

   Hai mươi năm trước.

   Trong một sơn cốc âm u, lạnh lẽo bên cạnh ngọn núi thiêng tương truyền là nơi từng xảy ra một trận tử chiến giữa hai phe phái lớn nhất thời bấy giờ. Kết cục cuộc chiến khiến cho cả hai bên đều tổn thất vô cùng nghiêm trọng, thây chất thành đống, máu chảy thành sông, hồ nước vốn trong xanh nơi đó cũng bị vấy bẩn, nhuộm một màu đỏ quái dị của máu tươi. Tại nơi đó, oan hồn, oán khí nhiều vô kể, đến mức trưởng lão của phái Băng Liên đã dùng chính máu của mình để luyện nên một thanh băng kiếm với sức mạnh ngang ngửa một vũ khí thần thoại nhằm tạo kết giới phong ấn, trấn áp yêu khí, bảo vệ toàn cõi nhân gian. Thanh kiếm ấy được cắm tại một địa điểm mà không phải ai cũng được biết, chính xác hơn là chỉ có vị trưởng lão đó và những truyền nhân đã canh gác nơi thâm sơn cùng cốc này qua ngàn đời mới được biết về nó.

   Hắc Nguyệt, phái đối nghịch với Băng Liên ngàn năm nay vẫn luôn tìm đủ cách để cướp, chiếm lấy thần khí, chúng biết rằng nếu có được thần khí này, chúng sẽ có thể tung hoành bá đạo, không kẻ nào có thể ngăn cản. Chúng đã làm rất nhiều, thậm chí cài người vào đây để giúp chúng nắm nghe ngóng thông tin, để một ngày không xa sẽ tập hợp binh lực quay lại nơi đây cướp đoạt bảo kiếm. Và ngày đó cuối cùng đã tới.

-         Cốc chủ, cốc chủ, sinh rồi…sinh rồi…!

   Tiếng reo của một cô gái trẻ vang lên từ trong sơn động gần đó, tuy là sơn động nhưng để phục vụ tiện nghi cho những truyền nhân canh gác nơi đây cũng được bố trí rất khang trang, đẹp đẽ với những ánh nến cháy suốt ngày đêm, những phiến đá cẩm thạch lấp lánh tỏa sáng. Giường chiếu, chăn đệm, bàn ghế cũng đầy đủ cả, chẳng thiếu gì, thậm chí còn được điêu khắc rất công phu.

   Bên ngoài căn phòng ấy, một người đàn ông chạc ba lăm với mái tóc đã điểm bạc, mặc bộ y phục bình dân, trắng toát đang đứng ngồi không yên, thi thoảng lại ngó vào bên trong như đang trông chờ một thứ gì đó từ bên trong căn phòng. Tiếng rên rỉ của người sản phụ bên trong, tiếng thúc giục của bà đỡ tạo thành một bầu không khí ngột ngạt, căng thẳng đến khó tả. Chốc chốc ông đứng lên, đi đi lại lại. Chốc chốc lại ngồi xuống, đăm chiêu cau có. Đôi chân cứ rung lên, mồ hồi trên trán vã ra như như thể chính ông mới là người đang lâm bồn.

   Tiếng nói ấy đến tai ông, từng nếp nhăn cũng giãn ra, đôi đồng tử giãn căng, đôi môi lắp bắp, run run thốt lên:

-         Sinh rồi…sinh rồi…haha…sinh rồi…ta làm cha rồi!

   Nói đoạn, người đàn ông ấy lật đật vén tấm rèm làm từ vải lụa đọ mà lật đật chạy vào với người phụ nữ đang ở bên trong. Ấy là một người phụ nữ với gương mặt tuyệt sắc, mái tóc đen rối bù, với bộ xiêm y trắng tinh ướt đẫm mồ hôi vì mệt mỏi trong hành trình vượt cạn. Cô ấy đang bế trên tay một đứa trẻ bụ bẫm, hãy còn đỏ hỏn được ấp trong tấm chăn nhỏ từ thứ lụa tơ tằm đắt đỏ.

-         Tướng công…mình xem…thằng bé đáng yêu quá! – Người phụ nữ ấy thều thào yếu ớt, vừa đưa đứa nhỏ về phía chồng mình.

-         Chúc mứng cốc chủ, là một công tử. – Cô gái ban nãy, cũng là gia nhân của hai vợ chồng chen ngang thông báo.

   Vừa bế đưa tay đón lấy đứa bé mà trong lòng đã không giấu nổi xúc động. Cảm giác hạnh phúc khi được đón đứa con mà mình mong mỏi chờ đợi chín tháng mười ngày…đứa con mà mình ngày ngày áp tai vào bụng vợ nghe ngóng. Ông vừa cười, vừa ngắm nghía hình hài đứa con trai vừa lọt lòng của mình:

-         Ngươi nói gì vậy? Thế nếu phu nhân sinh một tiểu thư thì không mừng sao? Haha…

-         Chàng xem kìa, con chúng ta vừa sinh ra mà không hề la khóc. Thằng bé cứ cười như vậy từ nãy giờ, chắc chắn sau này sẽ là một tuấn kiệt. – Vừa nói, người mẹ ấy vừa đưa bàn tay ra mà đón đứa bé trở lại.

-          Đúng đúng! Nguyệt Thanh, nàng nói đúng, chắc chắn sẽ là một đấng nam nhi kiệt xuất! Haha.

   Nói rồi ông ngồi xuống cạnh giường, ôm lấy người vợ xinh đẹp, họ cùng nhau ngắm nghía, ôm ấp, nâng niu đứa con trai mới chào đời. Một gia đình thật ấm áp, hạnh phúc.

   Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, ông trời thật biết trêu đùa con người, đúng vào cái lúc con người ta đang chìm đắm trong hạnh phúc, vui vẻ thì lại để cho những tai họa đau đớn nhất, xót xa nhất giáng lên đầu họ. Hạnh phúc và đau khổ vốn dĩ như sợi dây thừng, chúng luôn quấn lấy nhau, song hành trong cuộc sống. Hạnh phúc càng lớn thì tai ương sắp ập tới sẽ càng nhiều, đây chính là cái thứ mà trong trời đất này gọi là sự cân bằng. Tin dữ sắp đến như tia sét rạch ngang bầu trời vốn đang trong xanh và kéo theo sau nó là những chuỗi ngày u ám, loạn lạc cho cái gia đình đang ấm êm hạnh phúc này. Nó cũng chính là bắt đầu cho câu chuyện của một huyền thoại.

-         Cốc chủ…cốc chủ…nguy rồi…nguy to rồi…Hắc Nguyệt…Hắc Nguyệt quân tới rồi!!! – Một chàng thanh niên tuổi đôi mươi mặc giáp trụ kiên cố với tấm áo choàng đỏ, mặt mũi đen nhẻm, lấm lem đầy máu me, cát bụi hớt hải, chạy vào thông báo. Vừa tới cửa đã ngã nhào ra đất.

   Người cha khi nãy còn hạnh phúc âu yếm vợ con mình mặt đã tái đi từ lúc nào, lật đật đến bên cạnh vơ vội lấy bình nước để trên chiếc bàn gần đó. Vừa đỡ anh ta dậy, đưa bình nước kề vào bờ môi khô khốc của anh gấp gáp:

-         Nào…mau uống đi. Ngươi nói Hắc Nguyệt tới đây sao?

   Vừa nuốt được miếng nước khỏi họng, người đàn ông ấy đã vội vàng tiếp lời:

-         Bọn chúng…bọn chúng…có lẽ có nội gián…bọn chúng biết cách phá kết giới!

   Đặt anh chàng tướng quân dưới trướng mình dựa vào tường. Vị cốc chủ nhẹ nhàng đứng lên trút hơi thở dài, chắp đôi tay sau lưng, thoáng chốc toan xông ra khỏi động nhưng rồi lại khựng lại nhìn vợ con mình. Có lẽ nếu như bình thường ông sẽ xông ra ngoài đó mà tả xung hữu đột giữa vòng địch, nhưng bây giờ thì không được, bây giờ ông đã làm cha, sao ông có thể bỏ lại vợ và đứa con trai mới sinh của mình được chứ.

-         Tướng công? Những lời Bạch Nguyên nói…

-         Nguyệt Thanh…nàng mới sinh…dừng quá lo nghĩ…việc này cứ để ta giải quyết – Ông tặc lưỡi nói rồi nhìn về phía vợ mình khuyên nhủ.

   Nói là giải quyết nhưng chính ông bây giờ cũng đang rối trí lắm. Bọn chúng ập tới đây, lại còn phá được cả kết giới cũng đủ biết chúng mạnh tới mức nào. Để chống lại chúng với tình cảnh hiện tại thật chỉ còn một cách, phải câu giờ để chờ người của phái Bạch Liên đến ứng cứu.

-         Nguyệt Thanh…nàng và con tạm thời ra khỏi đây tìm nơi ẩn nấp đi. Ta sẽ cầm chân chúng đợi đến khi sư tổ phái người đến rồi cũng sẽ đi cùng nàng. – Ông thở dài đưa ra quyết định.

-         Không…không được…muốn đi chúng ta cùng đi… - Nguyệt Thanh phu nhân mặt tái mét giãy nảy khước từ.

-         Ngoan nào Nguyệt Thanh…nàng cần phải bảo vệ cho con của chúng ta nữa chứ! Nếu ta đi cùng sẽ chẳng còn ai cầm chân chúng…như vậy chắc chắc không ai trong chúng ta có thể chạy thoát.

-         Nàng cứ yên tâm, chắc chắn lúc này sư tổ cũng đã biết tin rồi, có lẽ cứu viện cũng sắp tới nơi. Vậy nên nàng cứ yên tâm, ngay khi có tiếp viện ta cũng sẽ chạy tới chỗ nàng. – Ông ôn tồn thuyết phục.

-         Nhưng…

-         Không nhưng gì cả! Ta đã quyết rồi! – Ông cứng giọng đáp lại.

   Biết chồng mình đã quyết, Nguyệt Thanh phu nhân cũng chẳng có cách nào khuyên nhủ. Tính tình ông vốn là vậy, cứng đầu, cố chấp nhưng rất có trách nhiệm, bảo ông từ bỏ nhiệm vụ mà chạy trốn là điều chắc chắn không thể xảy ra.

   Về phía cốc chủ, ông cũng muốn đi cùng vợ con lắm, làm sao có thể nhẫn tâm để vợ con nheo nhóc một mình. Nhưng trách nhiệm của ông là phải canh giữ chốn này, canh giữ đại bảo kiếm. Nếu ông bỏ đi, để Hắc Nguyệt chiếm lấy thần khí thì thế giới này phải làm sao? Lúc đó, chắc chắn không một ai có thể sống sót. Vậy nên ông quyết tâm, ông phải ở lại đây, ít nhất còn có chút hi vọng bảo vệ vợ con mình, bảo vệ cậu bé kia truyền nhân duy nhất cho đời sau.

3
6 sao / 2 đánh giá
5 sao - 1 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 1 đánh giá
Điểm 3 SAO trên tổng số 2 đánh giá
Bình luận
Võ Tuấn Tài | Chat Online
24/12/2023 15:56:31
truyện cười?????????????????????????
0 0
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo