Định mệnh không thể đến

93 lượt xem
Vào một ngày trời nắng, gió thổi hiu  hiu đưa cô vào giấc ngủ. Anh đi đến cạnh, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Từ từ cô mở đôi mắt to tròn của mình nhìn anh trong khi anh đang bị sắc đẹp của cô cuốn hút đến mê mẩn. Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu lên hai người họ, bầu trời xanh trong và cao thâm thẩm, mây trắng bồng bềnh trôi, khung cảnh thật đẹp. Sau 12 năm không gặp lại, cô giờ đây đã 22, anh đã 24. Trai tài gái sắc. Còn nhớ lần cuối họ gặp nhau trước khi anh ra nước ngoài là vào 12 năm trước, lúc ấy, anh đã hứa khi anh về nhất định sẽ cưới cô. Hai người từ đó không gặp lại cho đến tận hôm nay- ngày anh về nước. Dụi nhẹ mắt, cô nhìn rõ hơn. Rất nhanh cô đã nhận ra anh. Không ngờ sau 12 năm xa cách mà cô vẫn có thể nhận ra anh sau một vài phút nhìn ngắn ngủi. Ngồi bật dậy, cô lao vào vòng tay anh, ôm anh thật chặt. Dưới gốc cây cổ thụ, anh và cô ngồi cùng nhau nói chuyện về đời sống hiện tại của mình. Bỗng, anh hỏi cô:" em có chồng chưa?". Câu hỏi có phần hơi bất ngờ khiến cô lặng im trong giây lát nhưng vẫn trả lời:" dạ, chưa ạ. em mới 22 mà với lại em vẫn còn chờ một người cầu hôn em nữa chứ". Trong tâm anh có vẻ khá buồn nhưng anh vẫn hỏi thêm:" hmm, ai vậy, có thể cho anh biết không?". Mặt cô lúc này trầm xuống." anh có nhớ lời hứa năm xưa giữa hai chúng ta không ạ?". " tất nhiên là có chứ, điều này anh còn nhớ rất rõ". Một tia sáng một xoẹt ngang qua đầu anh." chẳng lẽ,... chẳng lẽ người em chờ là anh sao?". Ngẩng mặt lên nhìn anh, trái với vẻ u sầu vừa nãy, cô vui vẻ đánh yêu anh vài cái." dạ đúng ạ". Lấy ra từ trong túi chiếc nhẫn cầu hôn, anh quỳ xuống và mở lời. Cô nhanh chóng đồng ý và sau đó hai người tổ chức đám cưới rất linh đình. Hai người sống hạn phúc bên nhau tựa duyên này là trời sắp đặt. Nhưng thật không may, cô lỡ mắc phải bệnh ung thư giai đoạn cuối. Tuy nhiên, cô lại không nói một lời nào với anh mà chỉ âm thầm chịu đựng, vẫn cố nở nụ cười thật tươi. Vào một ngày nắng, hai vợ chồng họ lại ra nơi gốc cây cũ nơi mà anh đã cầu hôn cô. Ngày hôm ấy trời cũng nắng như hôm nay,  hiu hiu gió vẫn thổi nhẹ như hôm nay, cô lại chìm vào giấc ngủ nhờ những cơn gió ấy. Nhưng sao, anh gọi cô không tình nữa rồi? Cô đã đi do căn bệnh ấy rồi. Cũng là ngủ nhưng là giấc ngủ vĩnh hàng, ngàn thu không tình lại nữa. Anh mới đầu còn không nhận ra, vẫn cố chấp đưa cô vào viện nhưng cô đã đi rồi. Sau, anh nhận ra cũng đã quá muộn. Anh đau khổ quỳ bên quan tài của cô mà khóc. Khóc thương cho số phận chết trẻ cũng như khóc cho người anh yêu. Sau khi lo xong mọi việc, anh ra bên mộ cô gửi lời yêu. Cô chết, anh cũng chẳng thiết tha gì được sống nữa. Ra bên sông, anh nhảy cầu, tự vẫn. Lời yêu anh gửi cô trước kia, bây giờ sẽ sống mãi như tình yêu của anh và cô, không bao giờ phai tàn. 
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo