Đồ não sáu múi! 1
hian | Chat Online | |
26/07 14:04:55 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Tự viết | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
31 lượt xem
- * Mong ngày có em (T1) (Truyện xuyên không)
- * Mong ngày có em (T2) (Truyện xuyên không)
- * Nỗi sợ (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * TÌNH YÊU CỦA TA (Truyện ngôn tình)
Tôi là Thanh, năm nay tôi bước chân vào ngưỡng cửa mới, một hành trình mới- cấp 2.
Tôi không thể không ngừng tưởng tượng về cái viễn cảnh được cầm trong tay tấm giấy nhập học một trường mà tôi luôn mong ước. Bạn có thể hiểu được điều đó không? nó giống như một giấc mơ vậy, một giác mơ tuyệt đẹp đến nỗi tôi không muốn tỉnh dậy.
Gia đình tôi chỉ là một hiệu sách nhỏ mà ba mẹ tôi dùng để kiếm thêm ít thu nhập, công việc chính của họ là giáo viên cấp 3 nên tính cách rất hay cáu giận, mất bình tĩnh. Từ khi còn bé, tôi luôn phải chịu áp lực về thành tích học tập, xếp hạng của lớp sau mỗi kì thi. Điều đó khiến tôi mệt mỏi và nhiều lúc muốn kết thúc mọi thứ. Nhưng một ánh sáng đã len lỏi trong tôi khi tôi nhận ra một đam mê ẩn giấu của mình.
"Mày vẽ đẹp thế!"
" Vẽ cho tao bức đi."
" Mày vẽ đẹp thật mà sao lâu nay tao không thấy mày vẽ vậy?"
-" Ừ thì...... tự nhiên tao lại thích vẽ thế thôi..."
Vẽ tranh đến với tôi rất đặc biệt, mỗi khi tức giận, đau khổ tôi đều cầm bút gạch vài đường trên trang giấy. Lúc thì là một bông hoa, lúc lại là một chú chim đang sải cánh bay thỏa thích trên nền trời xanh thăm thẳm. Có những lúc lại là hình giọt nước mắt...
Tuy nhiên, sự giải thoát đó không đến được bao lâu thì tôi bị phát hiện làm việc riêng trong giờ(vẽ tranh trong giờ học đó mấy má :)). Mẹ tôi đã rất tức giận và mắng tôi:
"Tao cho mày tiền đi học chứ có phải đi chơi đâu. Học thì không học lại còn vẽ với chả vời, chỉ tổ tốn thời gian thôi. Từ nay tao còn thấy mày vẽ nữa thì...."
Tôi muốn khóc, muốn vẽ lên những trang giấy nhàu nát trên mặt đất kia, muốn tự hỏi vì sao ba mẹ luôn dặt một thứ trọng trách nặng nề lên tôi như vậy. Không như con một nhà ai kia, suốt ngày được cha mẹ cưng chiều, dồn tất cả tình yêu, chăm lo, quan tâm , cái gì cũng thương cũng mua cho. Còn tôi thì như một cỗ máy làm theo mọi mệnh lệnh đánh lên màn hình. Thật như một con ngốc vậy!
"Thôi, đừng buồn nữa . Mẹ làm thế là muốn tốt cho con mà. Hôm bữa ba mẹ đi xem bói, người ta nói con sau này sẽ hợp làm kinh doanh với kế toán lắm đấy. Con có muốn học thêm toán hay thống kê không để ba tìm lớp đăng kí cho."
Lại kế toán, suốt ngày kế toán, con ghét nhất là môn toán đấy!!!! Ba thì mê tín, mẹ thì ám ảnh. Mình phải học nhanh lên, học nhanh hơn nữa để đến một nơi thất xa, thật xa nơi này. Mình không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa...
Chuyện là vậy đó. Để chạy khỏi gia đình mục nát, tôi đã lao đầu vào học, bỏ quên cả thứ đam mê nhất thời kia, cũng chẳng rã là đã trải qua bao lâu. Cứ từ sáng đến trưa, từ trưa lại đến tối, tôi đăng kí thêm mấy lớp sau giờ học và lớp học thêm, còn cả trung tâm anh ngữ nữa. Đến năm lớp 5, tôi được chọn vào lớp học bồi dưỡng để đi thi học sinh giỏi, học online từ 6h đến 8h. Và tất nhiên là tôi đồng ý ngay. Bây giờ, trên tay tôi là tờ giấy nhập học của một tường cấp2 danh giá, cách khu cực tôi đang sống 150km. Đó có lẽ là tin vui nhất từ trước đến nay mà tôi được đọc. Tới đây rồi, tôi sẽ sống ở kí túc xá, thỏa mái làm những điều mình thích, sống với chính cuộc đời mình mà không phải gò bó. Còn gì tuyệt hơn thế nữa.
Khoảng sân rộng mênh mông với bồn cây xanh mướt. Nắm dãy nhà cao như chót vót treo thêm cột cờ trên đỉnh nhìn như một tòa trụ sở chứ không phải chỉ là trường liên cấp2 , cấp3 bình thường. Phía sau còn có bể bơi chịa sãn thành 6 dãy dọc dài, một sân bóng rổ, một sân bống đá, một sân cầu lông và đá cầu còn có cả một đường chạy bao quanh san bóng muốn lác mắt. Thu đến rồi, không khí lành lạnh thổi qua làn tóc phất phơ mà cỏ và hoa ở đây vẫn xanh , xanh một màu tươi tắn chứ không phải là cái thứ xanh đậm đà hay ngả úa đặc trưng. Hơn 1 000 học sinh đổ xô nhau về khu nhà sinh hoạt tập thể. Vài tiếng í ới gọi nhau sau kì nghỉ
" buổi khai giảng hôm nay xin bế mạc tại đây. Chúc các bạn học sinh của trường luôn cố gắng, nỗ lực học tập không ngừng vươn lên và các thầy, cô một năm học mới , một thành công mới!"
REEEEENGGGGGGG...
"Xin chào các em. Cô là Thủy Tiên sẽ đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm lớp 6A1 năm nay. Mong cô trò chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác, phấn đấu trong học tập và giữ vững vị trí top đầu của khu vực nhé!..."
" Cô nhìn trẻ thế" " Lấy chồng chưa nhỉ?"( Bọn học sinh nhốn nháo)
Cô Tiên:" Nào, các bạn trong lớp hãy lần lượt đứng lên giới thiệu bản thân cho cả lớp đi. Bắt đầu từ em nhé!"- Đứa bàn đầu là một cô bé còi hoi, thấp tẹt như "cò hương". Nó liếc nhìn xung quanh rồi run rấy nhấc mông khỏi băng ghế, cúi gằm mắt, lí nha lí nhí: " Em là Thu Thảo ạ...."
Rồi cứ lần lượt, lần lượt, từng đứa một thân trọng đứng lên. Đa phần đều vì ngại mà chỉ đọc nổi mỗi cái tên(Tôi cũng thế) rồi ngồi ôm mắt. Có vài bọn trẻ trâu ăn to nói lớn, lấy hết sức bình sinh kèm tư duy logic giới thiệu cho nó trình. Xong hết môt lượt cô giáo mới sực nhớ ra gì đó:" Lớp mình là 46 học sinh nhỉ. Sao giờ chỉ có 45. Kiên đếm lại hộ cô đi xem có nhầm nhọt gì không....". Một trong cái đám không biết liêm sỉ chỗ nào lại còn thêm tật õng à õng ẹo, thằng Kiên đứng lên, đưa cái tay kiểu thánh nữ thần tiên gì gì đó chỉ trỏ từng đứa rồi báo cáo:" Zạ thư cô, zắng 1.....". Dẹo khiếp quá, ngọt thì cũng vữ phải phải thôi tao sắp tiểu đường rồi!!
Đúng lúc này, một cái bóng dài hớt hải chạy trên hành lang dãy lớp học, phanh gấp rồi dừng trước cửa lớp tôi. Một cậu trai thân hình hơi mũm mĩm, đáng yêu, người đầm đìa mồ hôi, đầu tóc dựng lên không khác gì chào mào, quần áo thì xộc xệch, lôi thôi. Chắc đêm qua nằm chơi game cả tiếng đồng hồ đây mà.
" Em đến muộn vậy, mọi người đều đang tìm em đấy.." Cô hốt hoảng khi thấy bộ dạng cậu ta chạy tới như trả thù cả nhà người ta.
" Em x...xin lỗi ..ạ. Tại nhà em có việc gấp... nên....."
" Thôi em mau vào lớp chỉnh lại trang phục nhanh đi. Nếu mà muộn tí nữa là trường đóng của đấy. Từ sau có gì thì phải báo cô biết chưa!"
Cậu trai lê lết vào lớp, mọi ánh mắt đồ dồn về cậu ta, những lời ra tiếng vào, những thì thầm to nhỏ bắt đầu nổi dậy sóng. SAO CÁI LỚP NÀY HÓNG CHUYỆN THẾ!!
Một cái huých vài vai tôi là tôi sực tỉnh , cái Hoài Hương- con bạn cùng thanh mai trúc mã của tôi ghé sát vào tai tôi nói:" Ê mày biết thằng đó không? Tao xem ảnh học sinh thì hình như nó
Tôi không thể không ngừng tưởng tượng về cái viễn cảnh được cầm trong tay tấm giấy nhập học một trường mà tôi luôn mong ước. Bạn có thể hiểu được điều đó không? nó giống như một giấc mơ vậy, một giác mơ tuyệt đẹp đến nỗi tôi không muốn tỉnh dậy.
Gia đình tôi chỉ là một hiệu sách nhỏ mà ba mẹ tôi dùng để kiếm thêm ít thu nhập, công việc chính của họ là giáo viên cấp 3 nên tính cách rất hay cáu giận, mất bình tĩnh. Từ khi còn bé, tôi luôn phải chịu áp lực về thành tích học tập, xếp hạng của lớp sau mỗi kì thi. Điều đó khiến tôi mệt mỏi và nhiều lúc muốn kết thúc mọi thứ. Nhưng một ánh sáng đã len lỏi trong tôi khi tôi nhận ra một đam mê ẩn giấu của mình.
"Mày vẽ đẹp thế!"
" Vẽ cho tao bức đi."
" Mày vẽ đẹp thật mà sao lâu nay tao không thấy mày vẽ vậy?"
-" Ừ thì...... tự nhiên tao lại thích vẽ thế thôi..."
Vẽ tranh đến với tôi rất đặc biệt, mỗi khi tức giận, đau khổ tôi đều cầm bút gạch vài đường trên trang giấy. Lúc thì là một bông hoa, lúc lại là một chú chim đang sải cánh bay thỏa thích trên nền trời xanh thăm thẳm. Có những lúc lại là hình giọt nước mắt...
Tuy nhiên, sự giải thoát đó không đến được bao lâu thì tôi bị phát hiện làm việc riêng trong giờ(vẽ tranh trong giờ học đó mấy má :)). Mẹ tôi đã rất tức giận và mắng tôi:
"Tao cho mày tiền đi học chứ có phải đi chơi đâu. Học thì không học lại còn vẽ với chả vời, chỉ tổ tốn thời gian thôi. Từ nay tao còn thấy mày vẽ nữa thì...."
Tôi muốn khóc, muốn vẽ lên những trang giấy nhàu nát trên mặt đất kia, muốn tự hỏi vì sao ba mẹ luôn dặt một thứ trọng trách nặng nề lên tôi như vậy. Không như con một nhà ai kia, suốt ngày được cha mẹ cưng chiều, dồn tất cả tình yêu, chăm lo, quan tâm , cái gì cũng thương cũng mua cho. Còn tôi thì như một cỗ máy làm theo mọi mệnh lệnh đánh lên màn hình. Thật như một con ngốc vậy!
"Thôi, đừng buồn nữa . Mẹ làm thế là muốn tốt cho con mà. Hôm bữa ba mẹ đi xem bói, người ta nói con sau này sẽ hợp làm kinh doanh với kế toán lắm đấy. Con có muốn học thêm toán hay thống kê không để ba tìm lớp đăng kí cho."
Lại kế toán, suốt ngày kế toán, con ghét nhất là môn toán đấy!!!! Ba thì mê tín, mẹ thì ám ảnh. Mình phải học nhanh lên, học nhanh hơn nữa để đến một nơi thất xa, thật xa nơi này. Mình không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa...
Chuyện là vậy đó. Để chạy khỏi gia đình mục nát, tôi đã lao đầu vào học, bỏ quên cả thứ đam mê nhất thời kia, cũng chẳng rã là đã trải qua bao lâu. Cứ từ sáng đến trưa, từ trưa lại đến tối, tôi đăng kí thêm mấy lớp sau giờ học và lớp học thêm, còn cả trung tâm anh ngữ nữa. Đến năm lớp 5, tôi được chọn vào lớp học bồi dưỡng để đi thi học sinh giỏi, học online từ 6h đến 8h. Và tất nhiên là tôi đồng ý ngay. Bây giờ, trên tay tôi là tờ giấy nhập học của một tường cấp2 danh giá, cách khu cực tôi đang sống 150km. Đó có lẽ là tin vui nhất từ trước đến nay mà tôi được đọc. Tới đây rồi, tôi sẽ sống ở kí túc xá, thỏa mái làm những điều mình thích, sống với chính cuộc đời mình mà không phải gò bó. Còn gì tuyệt hơn thế nữa.
Khoảng sân rộng mênh mông với bồn cây xanh mướt. Nắm dãy nhà cao như chót vót treo thêm cột cờ trên đỉnh nhìn như một tòa trụ sở chứ không phải chỉ là trường liên cấp2 , cấp3 bình thường. Phía sau còn có bể bơi chịa sãn thành 6 dãy dọc dài, một sân bóng rổ, một sân bống đá, một sân cầu lông và đá cầu còn có cả một đường chạy bao quanh san bóng muốn lác mắt. Thu đến rồi, không khí lành lạnh thổi qua làn tóc phất phơ mà cỏ và hoa ở đây vẫn xanh , xanh một màu tươi tắn chứ không phải là cái thứ xanh đậm đà hay ngả úa đặc trưng. Hơn 1 000 học sinh đổ xô nhau về khu nhà sinh hoạt tập thể. Vài tiếng í ới gọi nhau sau kì nghỉ
" buổi khai giảng hôm nay xin bế mạc tại đây. Chúc các bạn học sinh của trường luôn cố gắng, nỗ lực học tập không ngừng vươn lên và các thầy, cô một năm học mới , một thành công mới!"
REEEEENGGGGGGG...
"Xin chào các em. Cô là Thủy Tiên sẽ đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm lớp 6A1 năm nay. Mong cô trò chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác, phấn đấu trong học tập và giữ vững vị trí top đầu của khu vực nhé!..."
" Cô nhìn trẻ thế" " Lấy chồng chưa nhỉ?"( Bọn học sinh nhốn nháo)
Cô Tiên:" Nào, các bạn trong lớp hãy lần lượt đứng lên giới thiệu bản thân cho cả lớp đi. Bắt đầu từ em nhé!"- Đứa bàn đầu là một cô bé còi hoi, thấp tẹt như "cò hương". Nó liếc nhìn xung quanh rồi run rấy nhấc mông khỏi băng ghế, cúi gằm mắt, lí nha lí nhí: " Em là Thu Thảo ạ...."
Rồi cứ lần lượt, lần lượt, từng đứa một thân trọng đứng lên. Đa phần đều vì ngại mà chỉ đọc nổi mỗi cái tên(Tôi cũng thế) rồi ngồi ôm mắt. Có vài bọn trẻ trâu ăn to nói lớn, lấy hết sức bình sinh kèm tư duy logic giới thiệu cho nó trình. Xong hết môt lượt cô giáo mới sực nhớ ra gì đó:" Lớp mình là 46 học sinh nhỉ. Sao giờ chỉ có 45. Kiên đếm lại hộ cô đi xem có nhầm nhọt gì không....". Một trong cái đám không biết liêm sỉ chỗ nào lại còn thêm tật õng à õng ẹo, thằng Kiên đứng lên, đưa cái tay kiểu thánh nữ thần tiên gì gì đó chỉ trỏ từng đứa rồi báo cáo:" Zạ thư cô, zắng 1.....". Dẹo khiếp quá, ngọt thì cũng vữ phải phải thôi tao sắp tiểu đường rồi!!
Đúng lúc này, một cái bóng dài hớt hải chạy trên hành lang dãy lớp học, phanh gấp rồi dừng trước cửa lớp tôi. Một cậu trai thân hình hơi mũm mĩm, đáng yêu, người đầm đìa mồ hôi, đầu tóc dựng lên không khác gì chào mào, quần áo thì xộc xệch, lôi thôi. Chắc đêm qua nằm chơi game cả tiếng đồng hồ đây mà.
" Em đến muộn vậy, mọi người đều đang tìm em đấy.." Cô hốt hoảng khi thấy bộ dạng cậu ta chạy tới như trả thù cả nhà người ta.
" Em x...xin lỗi ..ạ. Tại nhà em có việc gấp... nên....."
" Thôi em mau vào lớp chỉnh lại trang phục nhanh đi. Nếu mà muộn tí nữa là trường đóng của đấy. Từ sau có gì thì phải báo cô biết chưa!"
Cậu trai lê lết vào lớp, mọi ánh mắt đồ dồn về cậu ta, những lời ra tiếng vào, những thì thầm to nhỏ bắt đầu nổi dậy sóng. SAO CÁI LỚP NÀY HÓNG CHUYỆN THẾ!!
Một cái huých vài vai tôi là tôi sực tỉnh , cái Hoài Hương- con bạn cùng thanh mai trúc mã của tôi ghé sát vào tai tôi nói:" Ê mày biết thằng đó không? Tao xem ảnh học sinh thì hình như nó
Truyện mới nhất:
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Đồ não sáu múi!
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!