LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Mong ngày có em (T1)

22 lượt xem

                 Lâm Lan là một nhà văn nổi tiếng. Cô luôn ra những câu chuyện khiến ai cũng phải nghe một lần. Một hôm, vào đêm khuya khoắt, cô gục xuống bàn và ngủ không biết trời đất là gì do quá mệt mỏi. Buổi sáng hôm sau, khi cô tỉnh giấc. Đột nhiên, căn phòng ngủ ấm áp của cô bỗng biến thành một căn phòng mang tính chất Trung cổ với những tấm bình phong hoa đào,... Cô tỉnh giấc và thấy 2 cô gái mặc bộ đồ của nữ tì trong thời phong kiến. Cô hoảng hồn bật dậy, nhảy cẫng ra khỏi chiếc giường, chạy vù ra một chiếc tủ gỗ có gương được chạm khắc tinh xảo. Nhìn mình trong gương, cô không khỏi thốt lên rằng mình quá xinh đẹp với bộ váy kiểu Trung cổ màu anh đào làm từ vải lụa đắt đỏ, những món đồ trang sức bằng ngọc trai và vàng, ngọc lục bảo. Hai cô gái nữ tì kia chạy đến và quỳ xuống van lạy : "Nô tì thứ lỗi vì đã làm công chúa giật mình, xin công chúa trách tội!". Cô vội đỡ 2 nữ tì dậy và hỏi tên của 2 cô gái. Khi hỏi ra mới biết 2 cô gái lần lượt là Ngân Nguyệt và Ngân Sương. Ngân Sương bỗng giơ tay ra sờ trán cô xem cô có sốt không vì cô hỏi khó hiểu quá! Nhưng Lâm Lan mới xuyên không mà, sao biết được chứ! Dù vậy nhưng cô vẫn giữ bí mật chuyện mình bị xuyên không. Cô nhớ lại tiểu thuyết mình viết có cốt truyện kiểu này không và cuối cùng cô cũng nghĩ ra, đó là truyện mà cô đã viết vào năm trước. Theo đó, cốt truyện như sau : Cô gái tên Tô Nam, là con gái đầu lòng của phu nhân Nam Trúc (là chính thê phu nhân của cha là Thừa tướng Tô Lục, xuất thân là thương hộ làm ăn phát đạt và có vẻ ngoài xinh đẹp), ngoài ra, cô còn có một người em tên Tô Ninh (là con gái của kế thê phu nhân Ngọc Lý - xuất thân là con của một đại điền chủ, nổi tiếng xinh đẹp và sắc sảo, lắm kế nhiều mưu) đã cấu kết với người mình từng thích thầm, là người giỏi văn chương - Cố Thanh Thư hại cô phải tự tử, thân bại danh liệt, mẹ cô phải chết trong tủi nhục. Sau khi nhớ lại, cô đã thề rằng sẽ giúp nữ chính trong chuyện cũng như giúp mình trả thù được đôi tra nam tiện nữ và cả bố của cô, người đã khiến mẹ phải chết trong tủi nhục. Cô nhớ lại nam chính trong câu chuyện tên Dung Dục – là nhiếp chính vương uy quyền khiến ai cũng phải nể sợ, trong truyện, cô gái tên Tô Nam đã giúp Cố Thanh Thư giết hại nhiếp chính vương và hoàng đế Dung Sở Viên để đoạt vị. Nhiếp chính vương yêu cô đến chết đi sống lại, luôn bên cạnh và bảo vệ cô (nữ chính). Nhưng cô thì luôn cho rằng tình duyên với nhiếp chính vương chỉ là bàn đạp để cô tiến đến Cố Thanh Thư. Đó lài một sự u buồn. Những tưởng nhiếp chính vương sẽ tức giận. Nhưng khi sắp chết, anh vẫn đứng ra chắn mũi tên phản bội của Cố Thanh Thư dành cho Tô Nam. Anh gục xuống bên vũng máu, cô đau khổ bò đến Dung Dục và khóc, thề rằng sẽ phải giết hết những người hại mình phải đến bước đường cùng. Khi mũi tên bắn đến nữ chính cũng là khi Lâm Lan gục xuống bàn để ngủ vì quá mệt. Đó là lí do tại sao Lâm Lan (Tô Nam) xuyên không về đây.

                Sau khi tổng hợp lại những gì mình nhớ, Lâm Lan (tạm gọi là Tô Nam) đã chạy ra một khu vườn Thượng Uyển lãng mạn, ánh nắng hắt lên mái tóc mềm dịu mùi hoa hồng của cô. Tô Nam chạy đến hồ nước trong vắt có một đài phun nước bằng đá được trang trí giống hệt một hang động thu nhỏ. Bỗng nhiên, đằng sau cô có một bóng hình cao lớn, mang đầy khí thế khiến người ta sợ hãi của một bậc quân vương lạnh lùng. Tô Nam sợ hãi nên ngã nhào xuống hồ. Nhiếp chính vương Dung Dục vội nhảy xuống cứu nàng lên. Khi hộc hết nước trong người, nàng nhận ra đây là nam chính trong câu chuyện. Dung Dục vội cất tiếng hỏi, vẻ lo lắng : “Nàng có sao không? Trong người thế nào rồi?” Cô vội trả lời không sao rồi chạy vào phòng thay đồ. Anh đã cảm nhận được hôm nay Tô Nam có gì đó khác thường. Khi vào đến phòng của Tô Nam, cô nhảy vọt ra lao vào người anh. Hai người ngã xuống sàn, vào tư thế ngượng nghịu. Đến nỗi Ngân Nguyệt phải đỏ mặt, xin phép cùng Ngân Sương ra chuẩn bị bữa sáng cho cô. Sau khi hoàn hồn sau cú ngã “triệu đô” ấy, cô được Dung Dục đỡ dậy và dìu vào giường. Bỗng cô làm nũng : “Vương gia à! Thiếp đau chân quá, vương gia bóp chân cho thiếp được không?”. Nhận ra hôm nay cô khác thường, vì ngày thường cô rất xa cách anh, không thể gần anh lấy một lần. Sauk hi bóp chân cho cô xong, anh lỡ miệng hỏi : “Hôm nay có vẻ nàng hơi khác, nàng đã nhận ra cái gì ư?”.Tô Nam tít mắt cười và trả lời : “Vì giờ ta nhận ra, người mà ta yêu nhất là vương gia. Từ giờ chúng ta thề ước, ta không có nhân tình… vương gia cũng không được có năm thê bảy thiếp, phải chung thủy với một mình ta!”.Sau đó, cô trao cho anh một nụ hôn, khiến Dung Dục đỏ hết cả mặt. Dung Dục đã cố gắng kìm hãm sự vui sướng và tình yêu mãnh liệt đang dâng trào. Khi Ngân Nguyệt mang trà cho vương gia, cô đã không khỏi bật cười khi thấy vương gia nhà mình như vậy. Cuối cùng, Ngân Nguyệt bị phạt phải đứng tấn 2 tiếng. Đâu ai ngờ khi hết 2 tiếng, Dung Dục mới nhận ra : Ngân Nguyệt và Ngân Sương đều là người giỏi võ, sống trên núi, tu dưỡng võ thuật lâu năm. Khi Dung Dục nhận 2 cô gái về thì võ công đã cao cường đến mức một mình có thể đánh được 5 người, vẫn hay được giao phó bảo vệ người quan trọng là Tô Nam. Điều này khiến vương gia ngồi tức tối mà không làm gì được hai cô hậu vệ tinh nghịch này.

                Vào mấy hôm sau, cô đã xin phép đi về phủ Thừa Tướng Tô Lục (là bố ruột của cô) để thăm gia đình. Khi về đến cổng, trước mắt cô là một cô công chúa kiêu ngạo đang đánh đập nữ tì thân cận của cô lúc cô còn sống ở đây. Đó chính là Tô Ninh, con gái của bà Ngọc Lý. Tô Ninh chạy ra, thấy cô, cô ta tỏ vẻ khinh thường, định giơ tay dạy cho Tô Nam một bài học, Ngân Nguyệt xông ra, tát thẳng vào khuôn mặt cao ngạo của cô ta. Có lẽ lâu cô không về, nên chắc chắn mẹ cô bị nhà đó bắt nạt, con thứ quên mất thân phận thứ nữ của mình mà cứ nghĩ rằng mình là trưởng nữ, “Không còn khái niệm về thứ nữ và trưởng nữ hay sao? Vô lễ, vô phép!”- Tô Nam nói lớn. Tô Ninh tức ói máu, hét lớn : “Cô chỉ là một tì nữ kém cỏi, mà dám đánh lại công chúa quyền quý như ta hay sao?”, nhưng khi cha ra, cô ta diễn kịch mình bị đánh và khóc lóc kể lể. Cha cô trách mắng : “Tô Ninh còn nhỏ, chưa trải sự đời, con phải nương tay, nhẹ nhàng với em chứ!”. Mẹ cô ra và đưa cô vào nhà, mặc kệ hai cha con đứng ở ngoài. Ông ta chạy vào trách mắng vợ : “Bà nên dạy lại đứa con gái mất nết này đi, chính nó đã phá hoại nề nếp gia phong của phủ Thừa Tướng! Nhìn Tô Ninh ngoan bao nhiêu! Nó phá hoại bấy nhiêu. Rốt cục bà để tôi và thể diện của Phủ Thừa Tướng vào đâu?. Chỉ là một cô gái xuất thân thương hộ với những đồng tiền bẩn thỉu, việc gì phải tỏ ra mình thanh cao?”. Khi câu cuối được thốt ra, Tô Nam như muốn nổi điên. Khoan đã, Lâm Lan nghĩ kĩ lại “Ngày xưa, người ta rất ghét người xuất thân thương hộ vì người đó làm ăn phát đạt, sợ chiếm hết đồng lương của họ nên họ không thích người xuất thân thương hộ  và thường gọi tiền mà họ kiếm ra là tiền bẩn”. Cô ném cho cha mình ánh mắt khinh thường rồi nói : “Mẹ tôi đã giúp ông có tiền trang trải cuộc sống để ông yên tâm thi cử tiến quan. Mà giờ ông thành công rồi, ông được làm thừa tướng rồi, vậy mà ông không biết trân trọng mẹ thôi. Tôi không hiểu ông là cái thá gì để mẹ tôi để ông vào mắt”.Cha cô hét : “Mày là đồ vô ơn. Mày không tôn trọng người cha này à?”. Tô Nam cười khẩy, nói : “Tôi sẽ không có một người bố như ông!”. Chợt bà Lý ra, hét vào mặt mẹ Tô Nam : “Đồ vô liêm sỉ, cút đi”. Mẹ Tô Nam khinh ghét lườm bọn họ. Tô Nam ngồi sụp xuống. Bỗng một bóng dáng quen thuộc từ kiệu đi ra. Đến đỡ cô dậy xong, Dung Dục hỏi thăm cô. Bố cô và bà Lý hành lễ. Khi mẹ cô định hành lễ, bỗng Dung Dục đỡ bà lên rồi nói : “Phu nhân không cần hành lễ!”.Bà cũng không khách sáo, mời Dung Dục ngồi bên bàn trà. Thấy mình bị bơ đẹp, Tô Lục lên tiếng : “Chào ngài vương gia!”, nhưng vương gia không thèm ngó ngàng gì khiến ông tức mà không làm được gì. Khi vương gia đón Tô Nam về, trước lúc đó, bà có ngồi nói chuyện với Tô Nam. Bà hỏi : “Con có thật sự thích vương gia Dung Dục không? Mẹ nghĩ rằng con đang thích thầm Cố Thanh Thư mà! Sao mấy ngày nay con thay đổi nhiều vậy?”. Thấy mẹ hỏi vậy, cô giải thích ngọn ngành từ đầu đến đuôi. Mẹ Tô Nam sau khi nghe được Cố Thanh Thư muốn cấu kết cùng Tô Ninh ám hại Tô Nam và đánh phe cánh của Dung Dục mà tức lắm!

                Sau một lúc bàn chuyện với mẹ, cô ra vườn ngắm cá. Dung Dục theo sau cô, bước đến cầm nhẹ một ngọn tóc đưa lên mũi ngửi. Không khí khá ngượng ngùng nhưng ấm áp và dễ thương. Tô Nam biết rằng người đàn ông trước mặt mình không biết nói lời yêu hoa mỹ như tên cẩu nam Cố Thanh Thư, nhưng trong thâm tâm, tình yêu của chàng luôn bừng sáng như ngọn lửa rực. Tình yêu như vậy nhưng nữ chính trong câu chuyện này lại phũ phàng như vậy. Không biết bao nhiêu tổn thương về thể xác và tinh thần đổ hết lên chàng. Mặc dù bên ngoài Dung Dục có vẻ lạnh lùng, nhưng trong thâm tâm, anh là một người ấm áp, nhẹ nhàng như bao chàng trai thời ấy.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư