Chật vật ver 2 (GL)

4 lượt xem

‘’Lần đầu tiên tôi gặp em như gặp được mặt trời của mình vậy, em khiến nhịp tim tôi đập liên hồi, mong nhớ và xao xuyến về lần đầu ấy,từ đó tôi đã biết được bản thân say nắng em rồi, say cái vẻ đẹp hồn nhiên ấy, say cái nụ cười tựa như nắng ấm mùa xuân và sự nhiệt huyết của mùa hạ trong em…’’

‘’Sau này dù ra sao đi chăng nữa, dù em có biến thành con người như thế nào thì bây giờ và tương lai tôi vẫn sẽ mãi yêu em và bảo vệ em- mặt trời nhỏ của tôi’’

Ánh đèn đột nhiên bật lên ở chỗ Linea, cô ngạc nhiên nhìn mọi người xung quanh rồi ngước lên nhìn chị với vẻ khó hiểu. Leonar hướng ánh nhìn về phía Linea, bỏ mic xuống cầm lấy bó hoa hồng đã chuẩn bị sẵn bước từng bước đến chỗ cô.

‘’Linea à, chị xin lỗi vì đã lừa dối em bấy lâu nay, chị không có bị mất trí nhớ nhưng tai nạn xảy ra là sự thật, chị cảm thấy tội lỗi khi trước đây đã gây sự chú ý của em bằng cách tàn ác như vậy, chị rất hối hận nhưng chị thật sự yêu em, chị muốn bù đắp mọi lỗi lầm của mình vậy nên em có đồng ý với lời tỏ tình này không?’’

Linea đứng đơ người, mở to mắt nhìn người trước mặt mà không dám tin những gì Leonar nói, cô mấp máy môi như muốn nói gì đó nhưng lại bị nghẹn lại ở cổ họng mà nuốt xuống.

‘’Sao thế, em bất ngờ à’’

‘’Chị….con mẹ nó, ra đây nói chuyện với tôi’’

Cô đột nhiên trở nên bực tức, kéo Leonar một cách thô bạo bước ra khỏi hội trường dưới con mắt ngỡ ngàng của không biết bao nhiêu con người.

Dưới ánh trăng sáng của buổi đêm, khuôn mặt hai người vừa ẩn vừa hiện trong màn đêm đen kịt, lấp ló đâu đó là sự hoang mang và sự bực tức đến từ hai phía. Linea vẫn cứ kéo chị đi mãi ra một góc khuất được bóng cây che chắn cẩn thận, như sợ lộ ra gì đó mà cố gắng che giấu. Cô dừng lại buông bàn tay đang kéo chị ra, nghiêm túc quay người lại nhìn vào mắt chị, trong ánh mắt còn có lửa giận.

‘’Um…em sao vậy’’

‘’Tôi ghét chị, cực kỳ ghét chị nhưng lại cực kỳ thích chị, tại sao chứ, tôi nghĩ nếu như chị mất trí nhớ thật thì tôi sẽ không ngần ngại mà đồng ý lời tỏ tình…’’ Khuôn mặt nghiêm túc ban đầu của cô đã giàn giụa nước mắt từ bao giờ, cô tức giận chị, tức giận vì chị đã lừa dối suốt bao năm nay, nhưng cô nghĩ nếu là lừa dối thực sự, nếu chị không nói cái lừa dối ấy ra thì cô vẫn sẽ bỏ qua nó mà đến bên chị, vì trong tâm mình cô đã tha thứ hết tất thảy mọi thứ và cũng quên đi hết tất thảy mọi thứ, đó là yêu là cái yêu chị nỗ lực vun đắp những năm qua là cái yêu nảy sinh từ sai lầm ‘’Nhưng chị nói ra làm gì, chị nói cái dối trá đó ra làm gì, tôi đã cố quên đi mọi thứ để yêu chị, giờ chị lại lôi nó ra để hối lỗi với tôi, thà rằng chị cứ giấu nó đi là được, giấu đến khi hai chúng ta cùng nhau chết’’

‘’C-chị…xin lỗi’’ Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng ngực Leonar như thắt chặt lại, chị đau lòng, đau lòng khi thấy người thương đang gào khóc trước mắt vì lỗi lầm của bản thân.

‘’Thôi, quên nó đi, tôi chả hiểu mình đang nói gì nữa, toàn những lời điên khùng’’

Linea nói xong quay người bỏ đi, mặc kệ Leonar có đang bối rối đứng đờ ở phía sau. Cô bắt một chiếc taxi về nhà trong vội vã, cô thật sự chả hiểu bản thân đã nói cái gì và nghĩ cái gì trong đầu từ trước đến giờ, ý nghĩ nào cũng mâu thuẫn và đấu đá lẫn nhau khiến cô chả tìm ra được ý nghĩ thực sự.

Hôm sau, Linea nộp đơn nghỉ việc mặc cho chị có đồng ý hay không cô vẫn thu dọn đồ và rời đi. Cô muốn trốn chạy khỏi chị, khỏi người vừa đem thù hận vừa đem yêu thương, cô chả biết phải đối mặt làm sao và cư xử sao cho phải.

Hai con người yêu nhau vô cùng nhưng lại đang nỗ lực trốn chạy lẫn nhau chỉ vì quá khứ sai lầm, nhưng sai lầm ra sao thì cũng là cái duyên được sắp đặt, còn lại đến được hay không thì còn phải xem tình yêu có đủ bền để theo đuổi hay không.

Leonar - nó không phải là đứa dễ buông bỏ, đặc biệt là đối với người nó coi là định mệnh ban tặng, là mạng sống, là cả cuộc đời của nó. Trước đây vẫn thường hay nói nếu tình yêu là một trăm bước thì cả hai người phải đi năm mươi mới đến được với nhau, đối với Leonar người thương của nó chẳng phải đi bước nào cả, tự nó sẽ đi đủ một trăm bước để đến bên người thương. Nhưng lần nay một trăm bước của nó dài quá, cảm giác như mỗi một bước tiến của nó người thương lại lùi ra sau một bước, khoảng cách của nó và người thương chỉ một trăm bước thôi nhưng nó đi mãi không đến, mãi mãi vẫn chỉ là một trăm bước khoảng cách.

‘’Mấy ngày nay, chị ta vẫn cứ bám tao như thế, giờ tao phải làm sao’’

‘’Thì mày sang thành phố khác đi, hay mày bay ra nước ngoài cũng được’’

‘’Nhưng tao yêu chị ấy’’

                                                     _End ver 1.2_

                                                       _Kết OE_          
Theo dõi nhóm của tớ nếu yêu thích truyện của tớ ạ

https://lazi.vn/group/d/20291/noi-to-chia-se-nhung-doan-tinh-trai-cua-minh

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo