Nửa trái tim
Nguyệt Minh Hồng Vũ | Chat Online | |
01/10 09:13:13 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Tự viết | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
68 lượt xem
- * Nửa trái tim 2 (Truyện ngôn tình)
- * ÔNG NỘI VÀ CHÁU (Truyện cười)
- * Huyết Mạch Tiên Đồ (Truyện tiên hiệp)
- * Chật vật ver 2 (GL) (Truyện Đam mỹ)
Lên đại học, tôi quyết định vào Sài Gòn, nơi mà lâu nay chỉ có thể làm khách vào dịp nghỉ lễ, nơi có ngoại, nơi cất giữ mối tình đầu thơ ngây, cũng là vùng đất xa lạ mà thân thuộc nhất với tôi. Chẳng hiểu sao, cho dù Hà Nội có đẹp và lãng mạn với bốn mùa rõ rệt, những con phố cổ ngào ngạt mùi hoa sữa quyến rũ, ở đó tôi được làm quen với cuộc sống mới, những người bạn mới, thì trong lòng tôi vẫn luôn hướng về mảnh đất chất chứa bao kỉ niệm đặc biệt này.
Sài Gòn nói lớn thì không quá lớn, nhưng nói nhỏ thì không hề nhỏ. Tôi yêu lắm cái nắng rực rỡ và cũng yêu cả ngày mưa Sài Gòn.
Ở mảnh đất mà mọi người nghĩ là thành phố không bao giờ ngủ, nơi hoa lệ và vội vã này, tôi vẫn tìm thấy tình cảm yêu thương giữa những người làm ăn xa xứ, những con hẻm nhỏ bình yên thi thoảng lại vang lên tiếng rao bán hàng, bánh trái của các cô chú, những chiếc xe đẩy bán đủ các loại chè hay hủ tiếu gõ dưới bờ tường phủ đầy hoa giấy.
Nơi đây vẫn còn vô vàn thứ thú vị mà tôi chưa khám phá, cũng có biết bao con đường mà tôi chưa từng đặt chân tới. Bởi vậy mới nói, Sài Gòn đặc biệt với tôi lắm.
Những hôm rảnh rỗi, tôi thường tranh thủ sang thăm ngoại. Mỗi lần tôi đến, ngoại lại lụi cụi nấu một nồi chè mè đen, giục tôi ăn ngay cho nóng.
Dù ngoại của tôi tóc đã bạc trắng, đôi tay chăm chút con cháu của ngoại đã trở nên gầy guộc, nhưng có lẽ vì yêu âm nhạc nên ngoại vui vẻ yêu đời lắm.
Đôi lúc ngoại thường thủ thỉ đùa tôi: "Ngoại phải sống lâu, sống khỏe để coi mặt cháu rể của ngoại chứ!".
Bước vào năm nhất, thời gian rảnh rỗi còn nhiều, tôi thường đi làm thêm ở tiệm cà phê nhỏ, nằm khuất trong một con hẻm ở quận Một, chứa đầy sách. Tôi tình cờ tìm thấy nơi tuyệt vời này khi đang lang thang dạo quanh Sài Gòn.
Chị chủ quán là người vô cùng yêu thích sách, tiệm chỉ có một quầy pha chế nhỏ, nằm giữa hai kệ sách lớn. Những lúc quán không có khách, chị cho phép tôi đọc sách trên kệ. Từng cuốn được chị xếp ngay ngắn, nhìn là muốn mở ra đọc ngay.
Thi thoảng, tôi và chị hay tâm sự về cuộc sống của nhau. Chị bông đùa hỏi tôi có người yêu chưa, tôi kể rằng trong lòng tôi vẫn còn nhớ về một người. Sau khi biết đó là cậu bạn thời thơ bé, chị bỗng bật cười.
"Dễ thương quá! Nhưng có lẽ em nên thử tìm hiểu một người khác đi thôi. Các em đã không còn liên lạc lâu như thế rồi" – Chị nháy mắt với tôi – "Mỗi người đều có một khu rừng thuộc về mình, người lạc mất sẽ lạc mất, mà người nên gặp lại nhất định sẽ gặp lại nhau."*
Chiều hôm nay trời tiếp tục mưa, tiệm cà phê vắng khách, chị chủ cũng không lên quán. Tôi vén tóc mai và búi cao lên cho gọn gàng, sau đó dọn dẹp sơ sau một ngày dài. Chưa đến giờ nghỉ, tôi nhập trên thanh tìm kiếm một từ khóa quen thuộc, sau đó tranh thủ đọc tiếp quyển sách đang dang dở.
Bài Nửa trái tim yêu thích vang lên, ngoài trời mưa không ngớt, giọt nước nặng hạt gõ liên tiếp trên mái hiên, âm thanh tuyệt vời này làm tôi ước gì khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi.
Bỗng cửa mở, một chàng trai bước vào. Cậu ấy gập chiếc ô lại để gọn vào một góc, làm vẻ mặt hơi ngạc nhiên, rồi cười khẽ.
"Nhạc của Thảo Mãnh sao? Hiếm đấy".
Tôi vui vẻ hỏi cậu ấy muốn order nước gì. Giây phút mắt chúng tôi chạm nhau, cả hai đều khựng lại, đứng hình mất mấy giây. Chàng trai với dáng người dong dỏng cao, làn da hơi rám nắng, nhưng những đường nét trên khuôn mặt dù có thay đổi đến mấy tôi cũng có thể nhận ra.
"Tớ đã tìm cậu rất lâu." - Thư lên tiếng trước - "Cậu vẫn còn nghe nhạc của Thảo Mãnh".
"Ừ, nghe quen rồi, không bỏ được". Tôi gần như trả lời ngay, trống ngực đập thình thịch. Dưới ánh đèn vàng cam ấm áp, chúng tôi cứ đứng đó nhìn nhau như nhìn ngắm một điều gì quý giá cho đủ mới thôi.
Thư gọi một ly cà phê đá và một ly nước ép dưa hấu, sau đó đưa lại cho tôi ly nước ép.
"Để tớ mời cậu nhé. Thêm hai năm nữa là xa nhau được một thập kỉ rồi đấy".
Tôi không thể ngờ rằng dù đã đi nửa vòng trái đất, chúng tôi cứ thế gặp nhau ở nơi nhỏ bé này. Giờ cậu bạn đã cao hơn tôi cả cái đầu, dáng người cũng rắn rỏi hơn rất nhiều. Chúng tôi cùng nhau ôn lại kỉ niệm, rồi kể cho đối phương nghe về những chuyện sau khi chuyển đi.
Tôi không thể ngờ rằng dù đã đi nửa vòng trái đất, chúng tôi cứ thế gặp nhau ở nơi nhỏ bé này. Giờ cậu bạn đã cao hơn tôi cả cái đầu, dáng người cũng rắn rỏi hơn rất nhiều. Chúng tôi cùng nhau ôn lại kỉ niệm, rồi kể cho đối phương nghe về những chuyện sau khi chuyển đi.
Về sau tôi mới biết, Thư đã trở về con phố ấy sau tám năm xa cách để tìm tôi khi vừa vào đại học. Cậu ghé thăm ngoại tôi và cũng biết ngôi trường mà tôi theo học. Thư học trường Khoa học Tự nhiên, còn tôi học Sư phạm sát bên đó.
Thế là chúng tôi lại trở thành hàng xóm của nhau một lần nữa. Tôi thầm cảm thán có những mối nhân duyên thật diệu kì, dù đó là một khoảng thời gian dài, nhưng người tôi muốn gặp, cuối cùng cũng đã gặp.
"Hồi nhỏ tớ sợ mưa, cũng ghét mưa lắm. Nhưng nhờ có cậu nên tớ không ghét nữa, thậm chí còn có gì đó rất đặc biệt, khó tả lắm" - Cậu bạn cười, gãi gãi tóc.
Tôi phát hiện khi lớn lên, chẳng ai trong chúng tôi thực hiện được mơ ước ngây ngô thời nhỏ. Tôi say mê tiểu thuyết, sách vở, còn Thư vùi đầu vào máy tính, lập trình game, đến mức đạt học bổng toàn phần của trường đại học.
Dẫu vậy chúng tôi đều vẫn nghe những bản nhạc xưa, như một liều thuốc tinh thần không thể thiếu vào những ngày mưa mùa hạ, những bản nhạc đầy hoài niệm với giai điệu đặc trưng không lẫn đi đâu được. Phải chăng vì vậy mà chúng tôi lại tìm thấy nhau?
"Chắc vì ông trời thấy thương tớ, vì chỉ có nửa trái tim sao sống được, nên phải tìm thấy cậu để lấy Nửa trái tim còn lại", - Thư giả bộ nghiêm túc.
Ra là qua từng ấy năm, chỉ một giây tôi cũng chưa từng quên Thư, bởi giây phút nhìn thấy cậu, thời gian của tôi như quay về mùa hạ năm ấy. Tháng năm qua đi, vào một ngày đẹp trời, sau khi cái nắng hạ vương vấn hương hoa kèn hồng nhè nhẹ nhường chỗ cho cơn mưa rào, ông trời cho tôi gặp lại Thư.
"Mỗi người đều có một khu rừng thuộc về mình, người lạc mất sẽ lạc mất, mà người nên gặp lại nhất định sẽ gặp lại nhau."*
*Trích tiểu thuyết Rừng Na Uy - Haruki Murakami
- Hết -
Sài Gòn nói lớn thì không quá lớn, nhưng nói nhỏ thì không hề nhỏ. Tôi yêu lắm cái nắng rực rỡ và cũng yêu cả ngày mưa Sài Gòn.
Ở mảnh đất mà mọi người nghĩ là thành phố không bao giờ ngủ, nơi hoa lệ và vội vã này, tôi vẫn tìm thấy tình cảm yêu thương giữa những người làm ăn xa xứ, những con hẻm nhỏ bình yên thi thoảng lại vang lên tiếng rao bán hàng, bánh trái của các cô chú, những chiếc xe đẩy bán đủ các loại chè hay hủ tiếu gõ dưới bờ tường phủ đầy hoa giấy.
Nơi đây vẫn còn vô vàn thứ thú vị mà tôi chưa khám phá, cũng có biết bao con đường mà tôi chưa từng đặt chân tới. Bởi vậy mới nói, Sài Gòn đặc biệt với tôi lắm.
Những hôm rảnh rỗi, tôi thường tranh thủ sang thăm ngoại. Mỗi lần tôi đến, ngoại lại lụi cụi nấu một nồi chè mè đen, giục tôi ăn ngay cho nóng.
Dù ngoại của tôi tóc đã bạc trắng, đôi tay chăm chút con cháu của ngoại đã trở nên gầy guộc, nhưng có lẽ vì yêu âm nhạc nên ngoại vui vẻ yêu đời lắm.
Đôi lúc ngoại thường thủ thỉ đùa tôi: "Ngoại phải sống lâu, sống khỏe để coi mặt cháu rể của ngoại chứ!".
Bước vào năm nhất, thời gian rảnh rỗi còn nhiều, tôi thường đi làm thêm ở tiệm cà phê nhỏ, nằm khuất trong một con hẻm ở quận Một, chứa đầy sách. Tôi tình cờ tìm thấy nơi tuyệt vời này khi đang lang thang dạo quanh Sài Gòn.
Chị chủ quán là người vô cùng yêu thích sách, tiệm chỉ có một quầy pha chế nhỏ, nằm giữa hai kệ sách lớn. Những lúc quán không có khách, chị cho phép tôi đọc sách trên kệ. Từng cuốn được chị xếp ngay ngắn, nhìn là muốn mở ra đọc ngay.
Thi thoảng, tôi và chị hay tâm sự về cuộc sống của nhau. Chị bông đùa hỏi tôi có người yêu chưa, tôi kể rằng trong lòng tôi vẫn còn nhớ về một người. Sau khi biết đó là cậu bạn thời thơ bé, chị bỗng bật cười.
"Dễ thương quá! Nhưng có lẽ em nên thử tìm hiểu một người khác đi thôi. Các em đã không còn liên lạc lâu như thế rồi" – Chị nháy mắt với tôi – "Mỗi người đều có một khu rừng thuộc về mình, người lạc mất sẽ lạc mất, mà người nên gặp lại nhất định sẽ gặp lại nhau."*
Chiều hôm nay trời tiếp tục mưa, tiệm cà phê vắng khách, chị chủ cũng không lên quán. Tôi vén tóc mai và búi cao lên cho gọn gàng, sau đó dọn dẹp sơ sau một ngày dài. Chưa đến giờ nghỉ, tôi nhập trên thanh tìm kiếm một từ khóa quen thuộc, sau đó tranh thủ đọc tiếp quyển sách đang dang dở.
Bài Nửa trái tim yêu thích vang lên, ngoài trời mưa không ngớt, giọt nước nặng hạt gõ liên tiếp trên mái hiên, âm thanh tuyệt vời này làm tôi ước gì khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi.
Bỗng cửa mở, một chàng trai bước vào. Cậu ấy gập chiếc ô lại để gọn vào một góc, làm vẻ mặt hơi ngạc nhiên, rồi cười khẽ.
"Nhạc của Thảo Mãnh sao? Hiếm đấy".
Tôi vui vẻ hỏi cậu ấy muốn order nước gì. Giây phút mắt chúng tôi chạm nhau, cả hai đều khựng lại, đứng hình mất mấy giây. Chàng trai với dáng người dong dỏng cao, làn da hơi rám nắng, nhưng những đường nét trên khuôn mặt dù có thay đổi đến mấy tôi cũng có thể nhận ra.
"Tớ đã tìm cậu rất lâu." - Thư lên tiếng trước - "Cậu vẫn còn nghe nhạc của Thảo Mãnh".
"Ừ, nghe quen rồi, không bỏ được". Tôi gần như trả lời ngay, trống ngực đập thình thịch. Dưới ánh đèn vàng cam ấm áp, chúng tôi cứ đứng đó nhìn nhau như nhìn ngắm một điều gì quý giá cho đủ mới thôi.
Thư gọi một ly cà phê đá và một ly nước ép dưa hấu, sau đó đưa lại cho tôi ly nước ép.
"Để tớ mời cậu nhé. Thêm hai năm nữa là xa nhau được một thập kỉ rồi đấy".
Tôi không thể ngờ rằng dù đã đi nửa vòng trái đất, chúng tôi cứ thế gặp nhau ở nơi nhỏ bé này. Giờ cậu bạn đã cao hơn tôi cả cái đầu, dáng người cũng rắn rỏi hơn rất nhiều. Chúng tôi cùng nhau ôn lại kỉ niệm, rồi kể cho đối phương nghe về những chuyện sau khi chuyển đi.
Tôi không thể ngờ rằng dù đã đi nửa vòng trái đất, chúng tôi cứ thế gặp nhau ở nơi nhỏ bé này. Giờ cậu bạn đã cao hơn tôi cả cái đầu, dáng người cũng rắn rỏi hơn rất nhiều. Chúng tôi cùng nhau ôn lại kỉ niệm, rồi kể cho đối phương nghe về những chuyện sau khi chuyển đi.
Về sau tôi mới biết, Thư đã trở về con phố ấy sau tám năm xa cách để tìm tôi khi vừa vào đại học. Cậu ghé thăm ngoại tôi và cũng biết ngôi trường mà tôi theo học. Thư học trường Khoa học Tự nhiên, còn tôi học Sư phạm sát bên đó.
Thế là chúng tôi lại trở thành hàng xóm của nhau một lần nữa. Tôi thầm cảm thán có những mối nhân duyên thật diệu kì, dù đó là một khoảng thời gian dài, nhưng người tôi muốn gặp, cuối cùng cũng đã gặp.
"Hồi nhỏ tớ sợ mưa, cũng ghét mưa lắm. Nhưng nhờ có cậu nên tớ không ghét nữa, thậm chí còn có gì đó rất đặc biệt, khó tả lắm" - Cậu bạn cười, gãi gãi tóc.
Tôi phát hiện khi lớn lên, chẳng ai trong chúng tôi thực hiện được mơ ước ngây ngô thời nhỏ. Tôi say mê tiểu thuyết, sách vở, còn Thư vùi đầu vào máy tính, lập trình game, đến mức đạt học bổng toàn phần của trường đại học.
Dẫu vậy chúng tôi đều vẫn nghe những bản nhạc xưa, như một liều thuốc tinh thần không thể thiếu vào những ngày mưa mùa hạ, những bản nhạc đầy hoài niệm với giai điệu đặc trưng không lẫn đi đâu được. Phải chăng vì vậy mà chúng tôi lại tìm thấy nhau?
"Chắc vì ông trời thấy thương tớ, vì chỉ có nửa trái tim sao sống được, nên phải tìm thấy cậu để lấy Nửa trái tim còn lại", - Thư giả bộ nghiêm túc.
Ra là qua từng ấy năm, chỉ một giây tôi cũng chưa từng quên Thư, bởi giây phút nhìn thấy cậu, thời gian của tôi như quay về mùa hạ năm ấy. Tháng năm qua đi, vào một ngày đẹp trời, sau khi cái nắng hạ vương vấn hương hoa kèn hồng nhè nhẹ nhường chỗ cho cơn mưa rào, ông trời cho tôi gặp lại Thư.
"Mỗi người đều có một khu rừng thuộc về mình, người lạc mất sẽ lạc mất, mà người nên gặp lại nhất định sẽ gặp lại nhau."*
*Trích tiểu thuyết Rừng Na Uy - Haruki Murakami
- Hết -
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Nguyệt Minh Hồng Vũ | Chat Online | |
06/10 09:53:12 |
Mọi người góp ý truyện đi mn ơi
cho tui có thêm động lực để up truyện mới tiếp :)))
cho tui có thêm động lực để up truyện mới tiếp :)))
Tura | Chat Online | |
09/10 22:15:22 |
hay đó
Tags: Nửa trái tim
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!