Điểm dừng của thanh xuân 2

40 lượt xem

Chương 2 : Quá khứ <tỏ tình>

Tôi là Phú. Diễn viên là ước mơ từ bé của tôi và tôi hiện đang là diễn viên trong thời kỳ đỉnh lưu, quản lý của tôi là chị Trần, chị đã giúp tôi rất nhiều trong công việc và cũng là người duy nhất biết về quá khứ cấp ba của tôi.

Còn về quá khứ cấp ba mà tôi nhớ mãi không quên thì đó là khoảng thời gian tôi yêu một chàng trai sâu đậm, dành cả tuổi thanh xuân của mình để đem lòng yêu thương chàng trai ấy.

Tôi cũng chẳng nhớ mình làm sao mà yêu được em, chỉ biết rằng hồi ấy tôi thấy mình ghét em vô cùng. Về việc học, bản thân tôi trước giờ luôn đứng đầu lớp hai năm liền không có gì thay đổi nhưng khi em chuyển đến thì tôi mãi mãi đứng ở hạng hai, cố gắng sao vẫn không hơn được em, con cưng của các thầy cô trong lớp cũng từ tôi mà biến thành em. Về chuyện tình cảm, tôi luôn tự tin khẳng định bản thân trong lòng các bạn nữ là số một vì họ luôn tặng quà cho tôi mà không vì dịp nào cả và chỉ tặng mỗi tôi thôi, vậy mà khi em đến, số quà tặng vốn dĩ là của tôi lại thành của em, người số một trong lòng các bạn nữ vốn dĩ là của tôi lại biến thành của em. Mọi thứ, kể từ khi em chuyển đến thì tôi mãi chỉ đứng sau em, có thể nói là không ngóc đầu lên được. Nhưng chẳng biết từ khi nào sự căm ghét trong tôi biến thành yêu, tôi cảm thấy mình yêu em hơn bất kì bạn nữ nào và tôi muốn em là của tôi.

Tôi cảm thấy sợ hãi, sợ hãi vô cùng, tại sao tôi lại có thứ tình cảm đó với em, tại sao lại muốn yêu thương nâng niu em trong lòng bàn tay mình, tôi cảm thấy kinh tởm bản thân, tôi khinh rẻ cái thứ tình yêu này, đối với tôi khi ấy có tình cảm với em là thứ ô uế, nhục nhã của cuộc đời tôi. Nhưng có lẽ tình cảm trong tôi nhiều hơn là căm ghét, tôi vẫn thầm thích em, luôn để ý đến từng cử chỉ hành động của em, ngày một yêu em nhiều hơn. Trước giờ khi tôi thích một bạn nữ nào đấy, tôi có thể theo đuổi một cách dễ dàng và tự tin. Nhưng đối với em, tôi không có nổi tự tin nào cả, có lẽ vì em quá xuất sắc hoặc vì tôi vẫn chưa chấp nhận được tình cảm của mình.

Có một lần, tôi không biết mình lấy tự tin ở đâu ra mà lại đến bắt chuyện với em, chắc là tình yêu cho tôi thêm dũng khí hoặc vì tôi không muốn phải hối hận trong tương lại khi nghĩ về thứ tình cảm này. Chắc vì cùng là con trai, tôi với em cũng dễ nói chuyện, dần dần tôi cảm thấy mình và em xích lại gần nhau hơn, là đôi bạn thân không tách rời trong lời đồn của cả lớp, tôi cũng cảm thấy mình và em rất dính nhau, nhưng tôi không muốn cụm ‘không tách rời’ đi với ‘đôi bạn thân’, tôi muốn bọn tôi là hai con người yêu nhau sâu đậm không tách rời, tôi không muốn bọn tôi chỉ dừng ở mức xa nhất là tình bạn, tôi muốn nó là tình yêu và tôi sẽ là người em yêu còn em là người yêu tôi.

Khoảng cuối hè lớp 11, vào một buổi chiều oi ả, tôi hẹn em ở nơi chúng tôi hay đi chơi cùng nhau, tôi quyết định tỏ tình, tôi tự khắc nào đã không còn bài xích thứ tình cảm này nữa, nên tôi muốn thổ lộ, dù câu trả lời của em có ra sao đi nữa thì trong tương lai mỗi khi nghĩ về tình cảm này tôi cũng sẽ không hối hận mà sẽ cảm ơn bản thân vì đã mạnh dạn nói ra.

‘’Đạt này, bây giờ tao sẽ nói chuyện cực kỳ nghiêm túc, nên mày cũng phải đáp lại một cách cực kì nghiêm túc nhá’’

‘’Chuyện gì vậy, mày cứ nói đi’’

‘’Thật ra, hồi trước tao ghét mày lắm, cực kỳ ghét’’

‘’Ê, biết rồi nha, chơi với tao để biết thêm nhiều tật xấu đúng không’’

‘’Để tao nói xong đã’’

‘’Ừ, nói gì để tui hết giận đi’’

‘’Nhưng chẳng biết từ khi nào, cái ghét trong tao biến thành thích, tao chơi với mày cũng là vì thích mày đấy’’

‘’Thế mày nghĩ sao về thứ tình cảm này’’

‘’…’’

Sau đó là khoảng thời gian em cố gắng tránh mặt tôi, không những tôi cảm nhận được mà ai trong lớp cũng vậy ‘’Mày với Đạt có chuyện gì à?’’

Tôi biết khi một người con trai đột nhiên tỏ tình mình như thế em sẽ rất khó xử, đặc biệt là đối với một người ‘bạn thân’ như tôi, mặc dù đoán trước được chuyện đó sẽ xảy ra nhưng tôi vẫn đau lòng lắm, dù nói em có đồng ý hay không cũng được nhưng trong tâm tôi vẫn muốn em đồng ý hơn, vì tôi thích em, cực kì thích em, tôi muốn em sẽ là của tôi và một mình tôi, mãi mãi.

‘’Phú này, hay mình thử hẹn hò đi’’

‘’…’’

Khi tôi đang đi bộ trên con đường về quen thuộc, một con đường vắng vẻ và yên ắng, nên tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân đang chạy về phía mình, dồn dập và gấp gáp,  nhưng tôi cũng không để ý lắm cứ bước tiếp vậy thôi, đột nhiên sau lưng tôi vang lên tiếng gọi của em, em thở hồng hộc lấy lại bình tĩnh cố gắng nói từng chữ với tôi, còn tôi khi nghe em nói xong thì chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ không biết phải phản ứng ra sao.

 

Hiện tại thì tôi với em đang hẹn hò, nhưng tôi có cảm giác em hành xử như lúc chúng tôi còn là ‘bạn thân’, tôi ra sức yêu thương nâng niu em còn em thì ra sức tránh né những cái chạm yêu thương ấy.

Em cũng chẳng nói thích tôi, một câu yêu thương cũng không, dù tôi có ‘van xin’ em như thế nào thì em cũng sẽ cười thật tươi rồi chẳng có câu yêu thương nào cả.

‘’Phim hôm nay hay thật mày nhỉ’’

‘’Ừm, em nói thích tao đi’’

‘’….hì’’

Lúc đầu tôi chẳng để ý đến mấy chuyện này lắm, vì tôi đang được hẹn hò với em mà, nhưng khi mọi chuyện cứ vậy mà tiếp diễn mãi thì tôi không chịu được. Tôi nghĩ mình có lẽ hơi tham lam, đã được em ở bên rồi còn tham lam lời mật ngọt từ em nhưng có lẽ nó cũng là điều bình thường của các cặp đôi mà nhỉ.

‘’Em nói thích tao được không’’

‘’Umm, mình đi chơi đằng kia đi’’

Tôi bực mình, cái cảm giác bực mình vì một việc không rõ ràng, tôi đã nghĩ rằng có vẻ em ngỏ ý hẹn hò là vì tò mò, tò mò cảm giác khi yêu con trai sẽ như thế nào, tò mò khi được con trai yêu thương cưng nựng sẽ ra sao, tò mò biểu hiện của tôi khi biết lời hẹn hò của em chỉ là trò đùa sẽ trông buồn cười đến mức nào.

Nếu em thật sự không thích tôi thì tôi sẽ cố gắng đợi cho đến khi em suy nghĩ thật kĩ, tôi có thể đợi em, đợi đến khi 30-40 tuổi tôi vẫn có thể đợi, chỉ cần em cho tôi một câu trả lời xuất phát từ trong tâm em chứ không phải là sự tò mò như tôi nghĩ.

‘’Nếu em không thích tao thì em cứ nói, không cần phải gượng ép bản thân làm gì’’

‘’Còn nếu em muốn giữ mối quan hệ bạn bè như trước thì tao cũng chẳng thấy làm sao cả, chỉ cần em nói ra thôi’’

‘’Tao thích mày’’

‘’Tao nói thế không phải để bắt ép em nói thích tao đâu’’

‘’Không phải, tao nghĩ kĩ rồi, tao thích mày’’

Tôi không biết nói gì nữa, hạnh phúc nhỉ?

Đúng rồi, hạnh phúc chết đi được, cảm giác vui phát điên lên mất

Vậy là tôi và em đã chính thức là người yêu, tôi đã là người em yêu và là người yêu em.

Theo dõi nhóm của tớ để đọc được chương tiếp theo một cách sớm nhất ạ ='))

https://lazi.vn/group/d/20291/noi-to-chia-se-nhung-doan-tinh-trai-cua-minh

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k