LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Nếu không phải là cậu

50 lượt xem

     Tôi kể cho bạn thân của mình nghe về chàng trai mà tôi đã gặp trên thư viện trung tâm. Cậu ấy là người mà tuy mới chỉ gặp một lần duy nhất nhưng tôi đã tin, cậu chính là định mệnh của đời mình. Vì cậu ấy thật sự rất giống hình mẫu lí tưởng của tôi.

     - Ôi dào, cậu lại đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đấy, từ hồi lên đại học tới giờ cậu “rơi vào lưới tình” biết bao nhiêu lần rồi? - Nhỏ bạn nhìn tôi, lắc đầu ngao ngán.

     - Nhưng lần này là khác, ở cậu ấy... có một điều gì đó rất bí ẩn và đặc biệt.

     Tôi biết đây không phải lần đầu tiên tôi nói về sự rung động của mình. Nhưng tôi tin chắc, chàng trai này, cậu ấy là người mà thần Cupid gửi đến cho tôi.

                                                       
                 * * *

     Vốn là một cô nàng mơ mộng nên tôi luôn mong ước sẽ có một tình yêu tuổi học trò thật đúng nghĩa. Tôi muốn có một chuyện tình mà ở đó chúng tôi có thể cùng nhau đi học, cùng nhau làm bài tập, cùng nhau trò chuyện,... cùng nhau tạo nên vô vàn những kỉ niệm “cùng nhau”. Vì tuổi học trò là độ tuổi hồn nhiên, tươi đẹp và trong sáng nhất mà. Nhưng không may rằng khoảng thời gian phổ thông của tôi lại gắn liền với lớp chuyên toàn con gái và là những ngày tháng ôn tuyển - chỉ biết cắm đầu vào sách vở mà chẳng còn quan tâm đến những chuyện xung quanh. Bởi vậy khi lên đến đại học, đám con gái chúng tôi nuối tiếc vô cùng khoảng thời gian ấy vì đã không có nổi một mối tình học trò, cũng tiếc vô cùng mấy chàng trai lớp chuyên bên cạnh:

     “Này, hồi ấy mấy cậu lớp Lý vừa đẹp trai, vừa học giỏi, vừa nhà giàu”.

     “Con trai lớp Hóa cũng vậy, người đâu mà ga lăng quá trời!”.

     “Những anh chàng năm ấy thật tuyệt vời! Vậy mà tại sao chúng mình không “cua” lấy một cậu nhỉ?”.

     Lên đại học, học ở ngôi trường được mệnh danh là “nữ nhi quốc”, đâu đâu cũng là những “bóng hồng” khiến cho con đường tìm kiếm “bạch mã hoàng tử” của tôi trở nên chông chênh hơn bao giờ hết. Nhỏ bạn thân - kiêm quân sư tình yêu của tôi cũng luôn căn dặn tôi phải cẩn trọng trong việc tìm người yêu vì bây giờ xã hội rất phức tạp, ẩn chứa đầy rẫy những sự lừa lọc, dối trá và sẽ chẳng còn mấy ai ngờ nghệch, trong sáng như những chàng trai của tuổi 17 năm ấy mà chúng ta từng gặp đâu.

     Nhưng vấn đề lớn nhất là do tôi chưa chịu mở lòng, tôi luôn mặc cảm và tự ti quá chừng. Tôi cao chỉ tới mét năm. Kết quả của những tháng ngày chỉ biết học hành mà không chăm sóc gì tới bản thân nên bây giờ tôi có một làn da đen sạm, nhiều vết tàn nhang trên hai gò má, mái tóc khô cứng, rối bời và gu ăn mặc thì nhà quê hết sức. Người ta vẫn thường nói: “Không có người con gái xấu, chỉ có người con gái chưa biết làm đẹp”. Cũng biết là vậy nhưng khi bắt tay vào công cuộc làm đẹp, chăm sóc lại bản thân thì tôi nhanh chóng muốn bỏ cuộc. Đến giờ tôi mới biết mĩ phẩm rất mắc tiền và đa dạng loại đến vậy. Tôi không biết mình phải bôi cái nào trước, tô cái nào sau,... Nhiều lúc tôi phải thốt lên rằng: “Làm con gái thật rắc rối quá mà!”. Cũng vì mặc cảm, tự ti về ngoại hình nên tôi không dám mặc váy ngắn, cái ngắn nhất cũng phải qua đầu gối. Đi học ăn mặc đơn giản với quần jean, áo thun và giày thể thao năng động. Địa điểm lui tới mỗi ngày chỉ là đoạn đường di chuyển từ nơi ở đến trường học và ngược lại. Không tham gia câu lạc bộ, đội, nhóm, hay bất cứ cuộc vui nào đông người. Không dám kết giao với nhiều người và đặc biệt là những cậu bạn khác giới… Đó là tôi.

     “Nếu cậu cứ tự ti mãi thì làm sao có tình yêu được? Phải tự tin lên, cậu không hề xấu xí đâu, cậu có lúm đồng tiền này và cả răng khểnh nữa”.

     “Nhưng mà mắt tớ bị cận 5 độ, nhìn cứ như đang đeo hai cặp đít chai lên mặt vậy”.

     “Thật hết nói nổi cậu! Muốn người khác yêu thương mình thì trước hết mình phải tự yêu lấy bản thân mình đã chứ!!!”.

     Biết là như vậy nhưng nỗi tự ti trong tôi lớn quá rồi.
 

                                                                                     * * *

     Bởi vì không có chàng “bạch mã hoàng tử” nào nên trong tiềm thức tôi đã tưởng tượng ra rất nhiều hình mẫu. Chung quy lại là một chàng trai có học lực tốt, trầm tính một chút, cao gầy, đeo kính và nếu học IT thì tốt biết mấy. Chàng trai mà tôi gặp trên thư viện trung tâm, cậu ấy chính là người có hình mẫu lí tưởng mà tôi hằng mơ ước. Chỉ gặp nhau vài lần trên thư viện, không hề biết tên tuổi, trường lớp, không hề biết tính cách người ấy như thế nào nhưng dáng vẻ tập trung của cậu ấy như tỏa ra một nguồn năng lượng tích cực.               Trong thâm tâm, tôi tự xác nhận rằng nếu không phải cậu ấy thì chắc chắn không còn một ai khác nữa đâu. Cậu ấy là một chàng trai bí ẩn và đặc biệt vô cùng.

     Sở dĩ gọi cậu ấy như vậy vì đều đặn mỗi tuần ba lần vào các ngày lẻ và trong khung giờ từ một đến năm giờ chiều, cậu sẽ luôn xuất hiện trên thư viện. Và chỉ ngồi đúng một vị trí duy nhất, là chỗ ngồi ở sau kệ sách liên quan đến công nghệ, gần ô cửa sổ rộng. Tôi học full buổi sáng, các buổi chiều thì luôn đến thư viện vì không gian ở đây giúp tôi tập trung hơn so với việc ôn bài ở kí túc xá có nhiều người cùng sinh hoạt. Nhưng suốt năm một và cả đầu năm hai đại học, tôi chưa từng gặp cậu ấy lần nào cả. Cậu ấy chỉ xuất hiện trên thư viện khoảng thời gian gần đây thôi và đã làm trái tim tôi đập nhốn nháo lạ thường. Cậu ấy luôn mặc áo polo trắng, quần jean tối màu, đi giày thể thao. Cậu ấy cũng cao gầy và đeo kính cận. Một dáng vẻ thư sinh và tri thức. Cũng vì bị dáng vẻ ấy thu hút mà tôi không thể ngừng lại việc lén nhìn cậu mỗi ngày, nhìn dáng vẻ đối phương chăm chú trước màn hình máy tính, tay thoăn thoắt gõ gõ bàn phím, lâu lâu lại chau mày một chút dường như gặp phải bài tập khó. Cậu ấy của khi ấy, bên cạnh khung cửa sổ ngập nắng, ánh hào quang sáng ngời cứ thế mà bừng tỏa. Hình ảnh này, thật giống như dáng vẻ của các nam thần học bá trong tiểu thuyết mà tôi vẫn thường đọc.

     Sẽ không có gì đáng nói đâu nếu hôm ấy chàng trai này không ngẩng mặt lên và trực tiếp nhìn về phía ánh mắt đang chăm chú đến mình. Tại khoảnh khắc hai cặp mắt nhìn thẳng vào nhau, tim tôi như muốn bay ra khỏi lồng ngực, vừa hồi hộp, vừa hoảng sợ. Phải làm sao bây giờ, phải làm sao đây? Hàng ngàn câu hỏi tự nhảy múa trong đầu tôi. Đứng dậy, xách cặp, ra về và chạy đến tìm quân sư tình yêu là chuỗi hành động duy nhất tôi có thể làm để thoát khỏi tình huống này. Vậy mà nhỏ bạn thân lại quát lên một câu rằng:

     “Sao cậu ngốc quá vậy!!! Không phải ngẫu nhiên mà người ta cũng nhìn thẳng vào mắt cậu như vậy đâu. Đáng ra lúc đấy cậu phải mạnh dạn hỏi người ta đang học trường nào, năm mấy, khoa gì và rồi trao đổi phương thức liên lạc với nhau chứ!!!”.

     “Nhưng mà...”.

     “Lại còn nhưng nhị gì nữa. Cậu 20 tuổi rồi đấy! Tuổi trẻ là để trải nghiệm và học hỏi mà, nếu mình yêu nhầm người thì mình yêu lại. Cậu có thể gặp được rất nhiều người nhưng cơ hội để gặp được một người đặc biệt chỉ đến một lần trong đời mà thôi”.
 

                                                                                     * * *

     Kể từ khi chuyện ấy xảy ra tôi không còn dám đến thư viện vào những ngày lẻ, vì tôi sợ phải đối diện với cậu ấy, sợ cậu ấy sẽ biết tôi đang “để ý” đến cậu, sợ cậu ấy sẽ ghét tôi.       Tôi cũng không còn dám chọn góc học tập ở tầng một của thư viện nữa mà đã di chuyển lên tầng cao nhất và trốn vào trong một góc khuất nằm phía sau kệ sách bám đầy bụi.         Nhưng cũng vì không gặp được cậu ấy mà tôi cảm thấy cuộc sống của mình như không còn năng lượng. Bầu trời như nhạt màu đi một nửa, ánh nắng chiếu vàng khung cửa sổ cũng không còn tỏa ra ánh hào quang nữa rồi... Cảm giác khi thật sự thích một người là như thế này ư?

     Vậy mà hôm nay cậu ấy lại đến thư viện vào một ngày chẵn, đây là ngoại lệ đầu tiên trong suốt hơn một tháng qua. Tự dưng tôi thấy tim mình bị bóp nghẹn thêm một lần nữa, cái cảm giác lo lắng pha vào đó một chút hoảng sợ lại dấy lên. Một giờ chiều là khoảng thời gian oi bức nhất trong ngày, vậy mà khi gặp lại cậu ấy, người tôi lại run lên bần bật như mới từ trong tủ băng bước ra. Không vội vàng, luôn từ tốn, khoan thai là những gì tôi nhìn thấy được ở cậu từ lần gặp mặt đầu tiên. Ở những bậc cầu thang dẫn lên tầng một của thư viện cũng vậy, cậu ấy cũng bước từng bước nhẹ nhàng. Nhưng tôi thì khác, làm gì có ai bình tĩnh được khi ở cạnh crush trong một khoảng cách gần đến vậy đâu. Tôi đã tự lẩm bẩm một mình, rằng cái hôm mà hai cặp mắt chúng tôi nhìn thẳng vào nhau chỉ là một sự ngẫu nhiên, và chắc cậu ấy cũng sẽ nghĩ như vậy mà thôi. Không có gì phải lo lắng cả, không có gì phải lo lắng cả, tôi đã tự trấn an mình như vậy. Nhưng những gì mà quân sư tình yêu chỉ dẫn cứ vang vọng bên tai tôi: “Tuổi trẻ là để trải nghiệm và học hỏi mà, nếu mình yêu nhầm người thì mình yêu lại. Cậu có thể gặp được rất nhiều người nhưng cơ hội để gặp được một người đặc biệt chỉ đến một lần trong đời mà thôi”. Không thể chần chừ thêm nữa, đây là sẽ lúc mà tôi phải phá bỏ bức tường tự ti ấy rồi.

     - Chào đằng ấy nhé! Mình là Ngọc, sinh viên năm 2, khoa Báo, trường Nhân Văn.

     - Ừ, chào... chào. Mình là Hoàng, cũng học năm 2, khoa Máy tính Bách Khoa. - Cậu ấy dừng bước và từ tốn ngoái lại nhìn tôi. Câu nói của tôi khiến cậu ấy ngẩn ngơ mất vài giây nhưng sau đó cũng nhanh chóng lấy lại được tinh thần và đáp lại lời chào của tôi một cách rất khách sáo.

     - Thật ra...

     - Thật ra...

     Chúng tôi cùng đồng thanh. Có chút gì đó ngại ngùng thổi bùng lên hai gò má của tôi, nóng bừng. Cảm giác thẹn thùng này sao giống với lần mà hai cặp mắt chúng tôi vô tình nhìn thẳng vào nhau quá!

     - Hoàng nói trước đi.

     - Chiều nay... có... có thể mời cậu đi uống nước được không?

     - ...

     - Thật ra đây là lần đầu mình làm quen một cô bạn khác giới nên... nên mình không biết phải nói những gì cả.

     Cậu ấy ngượng nghịu vò xù mái đầu của mình. Chàng trai luôn chăm chú trước màn hình máy tính lại có những khoảnh khắc ngốc nghếch” thế này ư?

     - Đây cũng là lần đầu mình có một cái hẹn với một bạn nam đấy.

     Chúng tôi nhìn nhau cười ngây ngốc. Lần đầu tiên trong đời, tôi và một cậu bạn khác giới chào hỏi nhau một cách đầy ngượng ngùng, khách sáo nhưng cũng dễ thương đến vậy.Cậu bạn đang đứng trước mặt tôi đây, chắc chắn chính là chàng trai mà năm 17 tuổi tôi luôn kiếm tìm. Mũi tên thần Cupid, có phải đang nhắm trúng chúng tôi rồi không?
                                                               - Hết -

 

5
5 sao / 1 đánh giá
5 sao - 1 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 5 SAO trên tổng số 1 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư