Ta Mãi Yêu Người (Hoa-Liên)

9 lượt xem
Ta Mãi Yêu Người (Hoa-Liên),Đọc truyện Ta Mãi Yêu Người (Hoa-Liên),Truyện Đam mỹ Ta Mãi Yêu Người (Hoa-Liên),Truyện đam mỹ,đam mỹ,truyện đồng tính luyến ái nam,truyện đồng tính luyến ái

Tương truyền rằng ma cà rồng là sinh vật máu lạnh tàn nhẫn, chúng sẫn sàng tàn sát chính đồng loại để mở rộng lãnh thổ. Loài người đối với chúng như những con kiến nhỏ, là thức ăn ngon lành của chúng. Con người yếu đuối, họ chẳng thể làm gì loài sinh vật tự cho mình là thượng đẳng ấy. Ma cà rồng cùng loài người nhường như chẳng có điểm chung gì, nhưng cả hai bên không động tới nhau, thì họ sống vô cùng yên bình, nước sông không phạm nước giếng.

Giai cấp của ma cà rồng cùng loài người chia ra giống nhau, từ vua đến quý tộc, rồi thường dân bình thường.

Tạ Liên là một thiếu gia của nhà công tước đã bị sa cơ thất thế, cuộc sống tuy chẳng thay đổi gì nhưng người người đều nhìn vào bằng đôi mắt khinh miệt rồi buông ra những lời cay đắng. Đối với cậu, chuyện này đã quá quen thuộc rồi, cha mẹ Tạ Liên vì một lần thuyền nhà họ bị đấm giữa đại dương nên đã qua đời, tài sản họ để lại cho cậu chỉ là căn biệt thự này, tất cả những nỗ lực bây giờ của cậu chỉ có thể cố gắng chống chọi lại những người kia để nhà không bị thu hồi.

Lại một buổi sáng yên bình ở biệt thự gia tộc Tạ gia, Tạ Liên ngồi trước ban công đọc sách tự thưởng cho mình một tách cà phê vì tối qua cậu đã rất vất vả trong cuộc tranh luận vô nghĩa với những quý tộc khác.

  -"Thiếu gia, hôm nay là chủ nhật, ngài có đi đâu không?'

Mai Niệm Khanh đứng kế bên hỏi Tạ Liên. Biệt thự tuy to lớn nhưng giờ chỉ còn lại hai người, Tạ Liên vì tiết kiệm ngân khố nên đã giải tán hết đống người hầu trong nhà đi chỉ còn lại Mai Niệm Khanh. Thật ra, cậu có ngỏ ý muốn ông về quê dưỡng già nhưng ông lại kiên quyết không đi, từ lúc sinh ra, Mai Niệm Khanh đã ở bên cha mẹ Tạ Liên rất lâu rồi, cậu cũng không biết ông đã phục vụ cho gia đình này bao lâu rồi, chỉ biết người đàn ông này rất trung thành với cậu và gia tộc đang yếu dần đi.

- "Lát nữa có cuộc họp về biệt thự này..."

  - "Bọn họ vẫn muốn mua lại nó sao?"

  - "Đúng thế, họ nói người muốn mua căn biệt thự này là một nữ công tước ma cà rồng..."

- "Quý tộc ma cà rồng, ngang ngược tàn bạo, muốn gì được đó, không có được, chúng sẽ tự hủy thứ đó...xem ra, lần này lành ít dữ nhiều rồi."

  - "Có chết cũng phải giữ lại căn nhà này, vì đây là nơi ở của mấy đời tổ tiên nhà Tạ gia."

- "Tạ thiếu gia, tôi khuyên ngài nên đồng ý lời yêu cầu của nữ công tước đó đi."

- "Tôi nghe nói vị nữ công tước đó rất được quân thượng của họ coi trọng."

Phòng họp thượng đỉnh, rất nhiều quý tộc hợp sức lại tạo áp lực cho Tạ Liên. Cậu thì vẫn ngồi đó, hai tay chống lên bàn, mặt mày mệt mỏi suy nghĩ.

- "Nếu cậu không có nhà để ở, có thể qua ở với tôi."

Trong suốt cuộc họp Tạ Liên không nói gì, cậu biết giờ có nói thì mọi thứ cũng đều trở nên vô dụng, im lặng vẫn là vàng. Tình thế bây giờ vô cùng nguy hiểm, nếu cậu nhất quyết không bán, chắc chắn sẽ khơi dạy một màn đấu đá giữa hai giống loài, nếu cậu bán, thì chẳng khác gì công sức bao năm qua cậu bỏ đi đều thành công cốc hay sao? Giờ chỉ có cách kéo dài thời gian để vị nữ công tước kia chán rồi tự buông thôi.

Từ ngoài phòng bước vào, một chàng thanh niên từ trên xuống dưới đều một màu đen bước vào nghiêng người chào tất cả mọi người trong phòng.

  - "Thành thật xin lỗi các vị, nữ công tước hôm nay có việc bận cần phải về ma tộc gấp nên từ lúc nảy ra khỏi nhà. Cuộc họp xin được tạm quản lại, mong các vị thứ lỗi."

Nói xong, chàng thanh niên ấy cũng bước ra khỏi phòng chẳng thèm nhìn ai, đúng là ma cà rồng, dù thấp kém cũng chẳng bao giờ chịu cúi đầu trước con người. Tất cả mọi người bên trong không ai nói gì, từng người bước ra khỏi phòng ra về.

Tạ Liên ngồi lại bên trong phòng một lúc lâu, cậu vừa định ra về liền có một thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn mặc lolita màu tím huyền bí bước vào phòng nhìn cậu bằng ánh mắt vô cùng tôn kính.

  - "Tạ thiếu gia nếu phiền thì có thề ở lại cùng ta nói một chút chính sự không?"

  - "Tiểu thư đây là...?"

  - "Không giấu gì ngài, ta chính là nữ công tước muốn mua lại căn biệt thự Tạ gia, ngài cứ gọi ta là Bán Nguyệt đi."

  - "Nếu là vì chuyện bán biệt thự thì không cần nói đâu."

Tạ Liên quay phất người định rời đi liền bị Bán Nguyệt nắm chặt tay lại. Cô đôi mắt u buồn nhìn cậu.

- "Hoa...Tạ thiếu gia, ngài thật sự quên hết rồi sao?"

  - "Hả?"

Lời này của Bán Nguyệt vô cùng nhỏ nhưng Tạ Liên tai thính nghe hết từng câu từng chữ cô nói.

Bán Nguyệt buông tay Tạ Liên ra, cố gắng bình tĩnh hết mức có thể nhìn cậu mỉm cười. Nụ cười này của cô có phần chua sót như đã mất đi thứ gì đó vô cùng quan trọng nhất trong đời.

  - "Tạ thiếu gia, thật ra, ta không có ý định mua lại nơi thiêng liêng này của ngài đâu. Ta làm là vì quân thượng."

- "Quân thượng?"

- "Quân thượng từ lâu đã để ý đến ngài. Ngài ấy vì muốn bảo vệ ngài và căn nhà đó nên mới sai ta đến đây để mua lại nó."

Tạ Liên nhướng mày không tin lời Bán Nguyệt nói, tay cậu siết chặt thành nắm đấm, mặt mày đen lại hỏi cô.

- "Tại sao lại

bảo vệ ta chứ? Ta và quân thượng của các người có quen biết gì đâu."

- "Chẳng phải ta đã nói quân thượng đã để ý ngài từ lâu rồi sao? Nếu ta không đứng ra mua căn biệt thự của ngài thì lũ quý tộc loài người kia cũng sẽ dùng quyền lực của chúng ép ngài ra khỏi nơi thiêng liêng ấy."

Lời này của Bán Nguyệt đúng vô cùng, nếu quý tộc ma cà rồng không xen vào thì chắc có lẽ Tạ Liên đã bị bọn người đó đá ra khỏi nhà từ lâu. Vì có quý tộc ma cà rồng nên họ mới không dám đụng vào cậu. Tạ Liên nghiến răng.

- "Quân thượng của các người muốn gì ở ta?"

- "Muốn kết hôn với ngài á." Bán Nguyệt ngây thơ nói.

Không khí bên trong căn phòng trở nên lạ thường, quỷ quái vô cùng, quạ đen không biết từ đâu xuất hiện bay qua đầu cả hai. Tạ Liên trợn tròn đôi mắt đặt tay lên vai Bán Nguyệt khẽ nói.

  - "Quân thượn

g mấy người bị bệnh biến thái à?"

- "Ờm, hình như là vậy á."

- "Ôi thiếu nữ tội nghiệp..."

Tạ Liên thương xót ôm lấy Bán Nguyệt vỗ về, thật tội nghiệp cho thiếu nữ ngây thơ phải phục vụ cho một ma vương biến thái như hắn.

Hai người không biết ở trong phòng đã nói gì, đến khi chàng thanh niên lúc nảy bước vào, Tạ Liên bước ra với sắc mặc âm u.

- "Đã nói rồi sao?"

  - "Đúng vậy, ngài ấy nói cần một chút thời gian để suy nghĩ nhưng em nghĩ ngài ấy sẽ phải chấp nhận nhanh thôi vì thời gian không còn dài nữa."

Bán Nguyệt đi đến bên cửa sổ vén màn đen lên, ánh mắt từ khung cửa thủy tinh hất vào trong phòng lớn làm nó sáng rực một khoảng như ánh sáng của thiên sứ từ thiên đàng chiếu xuống trần gian. Khuôn mặt cô buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ, tay đặt lên cửa kính siết chặt thành nắm đấm run run nói.

  - "Ngài ấy, không còn nhớ gì hết anh à? Đến cả quân thượng cũng quên mất rồi. Dẫn Ngọc, chúng ta phải làm sao đây? Thầy Hoa, quên chúng ta rồi."

Nước mắt cố kiềm nén lại vào tròng mắt liền không chịu được lăn xuống gò má trắng bệch của Bán Nguyệt. Dẫn Ngọc đứng kế bên chẳng biết nên an ủi cô như thế, tay anh đặt lên vài cô chỉ biết nói mấy câu làm dịu đi nỗi đau trong lòng kia.

- "Rồi ngài ấy sẽ nhớ, anh tin chắc sẽ như thế. Chúng ta không làm ngài ấy nhớ, quân thượng sẽ làm được. Chỉ cần tin thôi."

- "Hy vọng là thế."

Ở một nơi âm u tối đen nào đó, bên trong toàn lâu đài tráng lệ màu đỏ như máu. Một tia sáng nhỏ bé bỗng tỏa ra, con bướm xinh đẹp có đôi cánh như thủy tinh bay đến đậu lên tay của một người nào đó khoác áo choàng đỏ.

Người kia khẽ hít lại đôi mắt dài, miệng cau lên một nụ cười vui mừng.

- "Cuối cùng ta cũng đợi được người rồi, ca ca."

2

Đã ba ngày trôi qua, Tạ Liên vẫn chưa hồi đáp lại lời đề nghị của Bán Nguyệt, đầu cậu lúc này rối tinh rối mù không biết phải tính như thế nào. Tất cả quý tộc bây giờ như đã bắt đầu không còn kiên nhẫn nữa, ngày nào cũng có vài người đến nhà hối thúc cậu mau đồng ý bán đi biệt thự, tất nhiên Tạ Liên vẫn vững như núi Thái Sơn, quyết không đồng ý. Bọn họ cũng đã bắt đầu hết cách đành phải nói chuyện này cho quốc vương bệ hạ.

Từ chuyện lớn bắt đầu xé ra to, quốc vương bệ hạ sau khi biết được Tạ Liên cứ cố chấp như thế liền hạ lệnh mời cậu vào cung.

Đi dọc trên dãy hành lang rộng lớn bốn bề yên tĩnh, thảm đỏ lót chân đất tiền, bình phong cùng cách bày trí xa hoa trong lâu đài cũng làmTạ Liên không mấy quan tâm những thứ đó mà cứ mãi suy nghĩ lời nói của Bán Nguyệt.

- "Hoa...hoa gì chứ? Mình họ Tạ mà? Có phải nữ công tước có nhầm lẫn gì không?"

Cứ như có một lực hút hấp dẫn vô tình  nào đó cứ làm cậu mãi suy nghĩ về chữ "Hoa" mà Bán Nguyệt lỡ miệng nói, cậu cứ cảm thấy con chữ này rất quen thuộc, dường như mình đã gọi nó rất nhiều lần trong quá khứ nhưng cố mãi cậu vẫn không tài nào nhớ ra được.

- "Tạ thiếu gia."

Đằng sau Tạ Liên không biết từ khi nào đã xuất hiện hình bóng của một cô gái xinh đẹp ăn mặc sang trọng, nàng mở miệng dùng chất giọng có chút mềm mại có chút kiên định gọi Tạ Liên làm cậu giật mình quay đầu lại nhìn.

- "Linh Văn."

- "Tạ thiếu gia, buổi sáng tốt lành." Linh Văn ôm vài quyển sách hỏi thăm cậu.

- "Nữ công tước cũng thế."

- "Cùng vào gặp bệ hạ chứ?"

Tạ Liên không nói gì, tay siết chặt thành nắm đấm, thở dài một hơi liền gật đầu. Linh Văn đi phía trước, dáng nàng thong thả bước đi, tiếng giày cao gót vang lên khắp sảnh.

Cảnh cửa trắng to lớn dần mở ra, Quân Ngô ngồi trên ngai vàng nhìn xuống hai người họ nở một nụ cười ôn hòa.

- "Bệ hạ..."

- "Ta nghe nói Tạ thiếu gia không đồng ý bán căn biệt thự cậu đang ở? Vì sao vậy?"

- "Đây là một chuyện dài..."

- "Ồ, ta cũng muốn nghe chuyện dài của ngươi."

Căn phòng rộng lớn lúc nào cũng kéo rèm giăng kín khắp nơi, màu sắc u ám luôn phủ lên căn biệt thự to lớn. Bán Nguyệt ngồi trước bàn lớn tay cầm một tờ giấy chăm chú nhìn vào nó. Kế bên nàng còn có hai người là Dẫn Ngọc và một chàng thanh niên đeo bông tai màu vàng sắc mặt không được tốt lắm tay cầm tách trà nhâm nhi từng ngụm trà nóng.

  - "Haizzz..."

- "Sao thế?" Dẫn Ngọc ở sau lưng Bán Nguyệt hỏi nàng.

  - "Quân thượng nói không đợi được người ấy nữa rồi, ngài bắt chúng ta phải nhanh lên."

Bán Nguyệt tay xoa xoa thái dương thở dài, đối với nàng mà nói việc này là vô cùng khó khăn vì Tạ Liên rất cố chấp, nàng thật muốn đánh Tạ Liên ngất đi rồi đem cậu quăng lên giường cho quân thượng nhưng lại không thể làm được vì người này rất quan trọng với họ.

- "Ta sẽ về ma tộc xin quân thượng cho chúng ta thêm ít thời gian."

Chàng thanh niên ngồi uống trà nảy giờ cuối cùng cũng đã lên tiếng. Bán Nguyệt nhìn Hạ Huyền một lúc rồi lại nhìn Dẫn Ngọc, cuối cùng nàng đành gật đầu.

 - "Nhờ vào anh vậy."

Cửa phòng được nhẹ nhàng mở ra, ba người bên trong liền hướng mắt nhìn đến thiếu niên mặc đồ xanh lam tay vịn cửa cũng đanh mỉm cười nhìn họ.

- "Ngại quá, ta đến để tìm Hạ công tước á..."

Bán Nguyệt cùng Dẫn Ngọc không hẹn mà đưa mắt nhìn về phía Hạ Huyền đang cắn dở một miếng bánh kia.

  - "À, ờm, ngại quá, ta có hẹn phải đi rồi. Tạm biệt."

Hắn nói rồi liền đứng dậy kéo tay thiếu niên mặc xanh lam đi mất để hai người Bán Nguyệt cùng Dẫn Ngọc bơ vơ một mình.

  - "Rồi về phía quân thượng? Ngài đến nhân tộc để làm chính sự hay đi hẹn hò vậy?"

Hạ Huyền nắm tay Sư Thanh Huyền hết đoạn đường tú phòng bước ra khỏi cổng, đến trước cổng hắn liền buông tay cậu ra, giả vờ đoan chính chỉnh lại cổ tay áo. Mắt hắn nhìn Sư Thanh Huyền có chút gì đó u tối.

- "Đã dặn đừng đến những nơi có nhiều ma cà rồng như đây mà. Nếu lỡ bị cắn thì làm sao?"

- "Có anh ở đó, ai dám cắn em đâu. Nhớ anh nên mới đến nơi nguy hiểm này để gặp anh mà." Sư Thanh Huyền phồng má làm nũng nói.

Hạ Huyền nhìn cậu như thế liền cầm lòng không được, mi mắt liền giãn ra, hắn ôm lấy eo rồi ép Sư Thanh Huyền vào bức tường gần đó.

- "Đúng là..."

Nói đoạn liền cắn lên cổ Sư Thanh Huyền một cái làm cậu giật bắn người.

- "Đang ở bên ngoài đó."

- "Đừng nháo, không ai thấy đâu."

Tạ Liên kể hết mọi chuyện cho Quân Ngô nghe, càng kể lòng cậu càng tức, rõ ràng cậu là nam mà tên quân thượng biến thái kia lại cậu gả cho hắn, vô lý, hết sức vô lý. Vốn tưởng sẽ được bệ hạ đồng cảm khuyên nhủ nhưng Quân Ngô lại dội cho cậu một ráo nước lạnh. Bệ hạ không những không đứng về phía cậu mà còn hối cậu mau lấy tên quân thượng kia đi, dù gì cũng đã gần ba mươi rồi.

Giờ chẳng ai hiểu cho nỗi lòng của cậu, Tạ Liên cũng chẳng muốn nói cho ai nghe.

Dọc theo con đường quen thuộc, Tạ Liên bước vào con hẻm nhỏ nhất trong lòng kinh đô, nơi đây có một tiệm sách cổ cậu thường hay đến. Lúc trước khi tai họa chưa ập đến, bi thương chưa xuất hiện, Tạ Liên ngày nào cũng đến đây bầu bạn cùng những quyển sách cũ kỹ, nhưng giờ đã khác, cậu trên lưng giờ đã mang trọng trách gia tộc, bao nhiêu gánh nặng đều đè lên đôi vai nhỏ bé này làm Tạ Liên mệt mỏi đến độ sách cũng không muốn đọc. Không biết hôm nay vì cớ gì mà lại thất thần đến đây.

  - "Tạ thiếu gia, lâu rồi không gặp."

- "Lâu rồi không gặp."

  - "Bây giờ phải gọi cậu là Tạ công tước mới đúng nhỉ?"

  - "Không cần đâu, cứ gọi như thường là được"

Những quyển sách ở đây không biết từ nào đã xuất hiện trên kệ nhưng Tạ Liên chỉ biết được rằng chúng đã cùng cậu đi hết gần nửa chặng đường của cuộc đời mình.

Tạ Liên vừa đi, tay vừa sờ từng quyển sách như thế đây là bảo vật trân quý nhất của thế gian. Đến kệ sách quen thuộc không thể quen thuộc hơn, Tạ Liên đứng đó đưa mắt nhìn một chàng thiếu niên tóc buộc lệch một bên đang cấm cúi cầm trong tay quyển sách có vỏ ngoài màu đỏ. Cậu thiếu niên này phải nói là vô cùng tuấn tú, đường nét trên khuôn mặt tuy vẫn còn non nớt nhưng quyển sách trong tay hắn lại làm Tạ Liên biết người này bên ngoài tuy trẻ con nhưng bên trong lại rất trưởng thành. Tia nắng từ cửa sổ chiếu xuyên qua lớp kính thủy tinh chiếu thằng vào mặt cậu thiếu niên làm cả người hắn như có hào quang làm Tạ Liên không khỏi rời mắt. Càng nhìn Tạ Liên càng thấy người này thân quen đến lạ, như đã từng gặp người này ở đâu đó lại như đã cùng người này hứa hẹn chuyện trăm năm.

Cậu thiếu niên nọ vì ánh mắt phát hiện của Tạ Liên cứ dán lên người mình mà quay đầu lại mỉm cười. Nụ cười tươi tắn làm lòng người mềm nhũn.

- " Vị thiếu gia này sao lại nhìn tôi đến không chớp mắt vậy?"

- "À, thất lễ quá, xin lỗi cậu." Tạ Liên luống cuống gãi gáy.

- "Anh cũng đọc loại sách tẻ nhạt này sao?"

- "À, đúng vậy, loại sách này ít người đọc thật ha."

Bầu trời bắt đầu chuyển sáng màu đỏ cam như mọi hôn, hôm nay vốn nghĩ là một ngày tồi tệ nhưng tự nhiên gặp được cậu thiếu niên tóc buộc lệch lại làm Tạ Liên cảm thấy hôm nay cũng tốt. Từ hai người xa lạ lại trở thành bạn tâm sự cùng nhau, Tạ Liên cùng cậu thiếu niên nọ ngồi trước kệ sách hết nói về thể loại họ đọc lại nói về chuyện nhà. Không biết vì cớ gì mà cậu lại chọn tin tưởng hắn, kể cho hắn nghe hết chuyện trong nhà mà không hề đề phòng. Cậu thiếu niên kia cũng rất quan tâm, ngồi lại chăm chú nghe cậu nói từng câu từng chữ.

- "Nếu anh không thích làm theo ý họ thì cứ làm theo ý anh đi, dù gì anh sống trên đời là vì anh, chứ đâu phải vì họ đâu mà sợ chứ?"

Tạ Liên nghe xong chỉ biết cười khổ thầm nghĩ đúng là còn trẻ, chưa trải hết đắng cay trên đời nên mới nói ra những câu ấy, nhưng rõ ràng cậu thiếu niên này rất giống cậu lúc trước, cùng có chung một suy nghĩ.

- " À đúng rồi, nói chuyện lâu như thế vẫn chưa biết tên của nhau. Em tên là gì? Anh họ Tạ, tên chỉ có một chữ là Liên."

  - "Em sao? Trong nhà đứng ba, mọi người thường gọi Tam Lang. "

3

Sau khi tạm biệt thiếu niên có tên Tam Lang kia, Tạ Liên tâm trạng vui vẻ theo lối cũ về lại dinh thự. Vừa đến cửa liền thấy ba quý tộc khác đang đứng đó đợi cậu.

- "Tạ thiếu gia tâm trạng có vẻ tốt nhỉ, chúng ta vào bàn một chút chính sự được không?" Linh Văn tay cầm nón giọng điềm đạm hỏi Tạ Liên.

  - "Được chứ, mời các vị vào."

Gió thổi ngang qua bàn trà lớn làm khăn chải bàn khẽ lay động, trên bàn được bày trí vô vàng loại bánh tráng miệng ngọt ngào thơ mộng, bộ ấm trà trắng được làm bằng sứ điêu khắc hoa văn tinh xảo đặt ở giữa tôn thêm vẻ bắt mắt cho cả bàn.

Bán Nguyệt ngồi giữa sao trời  thưởng thức từng tách trà trong tay với một tâm trạng bồn chồn lo sợ, nàng ngước nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện mình mỉm cười tà mị.

  - "Ta đã làm gì chưa mà ngươi lại run như thế?" Người kia nhướn mày hỏi Bán Nguyệt.

Bị hỏi đột ngột như vậy, Bán Nguyệt hết hồn, trà trong miệng bỗng sặc lên tới mũi làm nàng ho khan vài cái. Dẫn Ngọc ngồi kế bên vội đưa khăn tay của mình cho nàng.

  - "Có, có sao ạ?" Bán Nguyệt vừa lau miệng vừa hỏi. Vẻ mặt hết sức bình tĩnh nhưng cơ thể lại run nhẹ bán đứng đi chủ nhân của thân thể.

Người kia không nói gì vẫn tiếp tục nhướn mày, con mắt của hắn đen như vực thẳm sâu không đáy làm Dẫn Ngọc và Bán Nguyệt không ngừng đổ mồ hôi lạnh, cả hai trong thâm tâm chỉ có thể kêu khổ chứ chẳng dám nói gì với người này.

- "Chắc tại lạnh quá đó bệ hạ." Bán Nguyệt gượng cười nói.

  - "Mặc dày như thế còn sợ lạnh?"

Bán Nguyệt lần này cứng miệng thật rồi, nàng thầm kêu khổ trong lòng. Đang yên đang lành tự nhiên Hoa Thành lại xuất hiện ở đây làm Dẫn Ngọc cùng nàng đang vui vẻ trò chuyện bỗng im lặng như tờ. Không khí xung quanh cũng trầm xuống theo bầu trời về đêm, âm u đến khó thở.

- "Bệ hạ hôm nay đích thân đến đây là có việc gì quan trọng sao?" Dẫn Ngọc thành kính hỏi.

- "Ta đến để xem người đó." Hoa Thành nói còn cười cười.

Bán Nguyệt cùng Dẫn Ngọc vì thấy nụ cười này mà ngây người ra, đã từ rất lâu rồi cả hai không thấy được nụ cười thật lòng này của vị quân thượng muôn dân kính sợ. Bán Nguyệt siết chặt váy trong tay, nàng cố nghén đi bi thương trời không thấu nhìn Hoa Thành thành kính nói.

- "Bệ hạ, thần xin hứa sẽ mang quân hậu về cho ngài."

  - "Vậy, ý của Tạ thiếu gia như nào?" Sư Vô Độ đẩy tròng kính nghiêm túc hỏi Tạ Liên.

- "Tôi đã nói là tôi sẽ không bán, cũng không gả cho quân thượng bên đó đâu." Tạ Liên vững như kiềng ba chân nói.

Từ chiều tới giờ, Sư Vô Độ, Linh Văn, Bùi Minh, Phong Tín và Mộ Tình được Quân Ngổ cử đi khuyên Tạ Liên mau đưa ra quyết định đều trở thành công cốc.

Tạ Liên người này quả thật bướng bỉnh mà.

- "Tạ thiếu gia, mong cậu có thể nghĩ lại. Lúc trước là chuyện nhỏ, giờ nó rất lớn, nó liên quan đến đại cục quốc gia." Bùi Minh bất lực nói.

  - "Vị quân thượng bên đó, không ai muốn dây vào, ba mươi ba gia tộc từ nhân tộc đến ma tộc vì muốn đảo chính mà đã bị hắn đánh không còn một manh giáp nào. Giờ ngài lại muốn giống với ba mươi ba gia tộc kia sao?" Sư Vô Độ hỏi.

Không khí trong căn phòng từ lúc mới vào đã căng thẳng, giờ vì câu hỏi này của Sư Vô Độ mà lại căng thẳng thêm nữa. Mọi người chẳng ai nói gì, cũng chẳng biết nên nói gì, bao nhiêu lời muốn nói cùng những lời khuyên đã nói hết rồi. Tạ Liên vẫn giữ y nguyên ý định ban đầu, không bán dinh thự cũng không gả cho Hoa Thành.

- "Vậy là ngài không đồng ý sao?"

Linh Văn đứng lên đi về phía tủ trưng bày mấy món đồ cổ. Nàng cần chiếc bình bằng gỗ kia lên ngắm nghía nó.  Tiếng giày cao gót vang vọng bên tai, Tạ Liên chưa kịp phản ứng gì liền cảm thấy sau gáy phát ra một trận đau dữ dội, cậu nhanh chóng mắt đi ý thức rồi gục đầu xuống bàn ngất đi. Linh Văn vậy mà lại dùng bình gỗ kia đánh Tạ Liên ngất.

Mọi người trong phòng bị hành động của nàng dọa cho cả kinh một phen, Phong Tín vội vàng đứng lên đi về phía Linh Văn trách cứ nàng.

 - "Nữ công tước, cô..."

 - "Mang ngài ấy lên xe ngựa rồi mém cho quân thượng kia đi."

  - "Cô ác vừa thôi." Mộ Tình quát lớn.

Linh Văn trước sự phẫn nộ cùng ngạc nhiên của mọi người chỉ là khuôn mặt bình tĩnh, nàng bước đến gần Phong Tín nhìn hắn nói.

-"Chứ giờ không dùng cách này thì khi nào cậu ta mới đồng ý? Ngài cũng biết quân đội của ma tộc đang đóng quân ở phía nam kinh đô rồi đó."

Nghe đến đây, căn phòng bỗng im bật, Sư Vô Độ đứng dậy tay đập mạnh lên bàn, mặt mày anh tái mét nhìn mọi người xung quanh.

  - "Sao có thể nhanh như thế?"

  - "Nếu không tin thì anh hỏi Bùi Minh đi." Linh Văn khoan tay nói.

Lúc này, mọi ánh mắt không phòng đều đổ về phía người đàn ông đang ngồi kia. Bùi Minh không nói gì chỉ nhẹ gật đầu. Tất cả như chết lặng, lần đầu tiên trong đời họ được chứng kiến cảnh quân đội của Hoa Thành nhanh như chớp đóng quân như thế, quả thật là danh bất hư truyền. Hoa Thành này đúng thật là quá đáng sợ, bao năm qua hắn lặng lẽ sống nên giờ sự kiện năm đó đã chìm sâu vào quên lãng, muôn dân đều quên ngày hắn sát phạt ba mươi ba gia tộc. Giờ lại vì muốn người đang ngất này mà có thể khai chiến đổ máu cả hai bên, Tạ Liên rốt cuộc là người như thế nào mới làm hắn lao lực đến thế?

(đương nhiên là người thương rùi hi.. hi.. hi..)

4

Tạ Liên mơ màng tỉnh dậy sau cái đánh bất ngờ mà Linh Văn tặng cho mình. Cơn đau sau gáy vẫn còn, cậu đưa tay sờ sờ ra đằng sau, tuy không nhìn được nhưng có lẽ gáy cậu đã bầm rồi. Mà nữ công tước ra tay cũng thật là ác, bình thường thấy cô hay dùng não để "đánh nhau" với đám quý tộc, cứ ngỡ cô sẽ chẳng dám giết một con kiến, nào ngờ…Cậu cười cười với cách nhìn người của bản thân, giờ thì đã sáng mắt ra rồi, sau này phải bỏ cái thói "trông mặt mà bắt hình dong" này mới được.

Vứt suy nghĩ tính sổ với Linh Văn qua sau đầu, Tạ Liên đưa mắt nhìn kỹ xung quanh, thấy cách bày trí vô cùng xa hoa tráng lệ của căn phòng này, cậu liền biết mình đã được đưa đến tay vị quân thượng tối cao của Ma tộc. Căn phòng này cái gì cũng đẹp, cái gì cũng tinh tế, khác xa với nhà cậu, bên ngoài xa hoa, bên trong trống rỗng. Nghĩ tới dinh thự của nhà mình, Tạ Liên lại nhớ tới ông Mai Niệm Khanh, không biết giờ ông ấy đang ở đâu, còn ở dinh thự không hay là đã về quê dưỡng già rồi. Giờ cậu bị bắt đến Ma tộc, sống chết chưa rõ nên cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể cầu mong ông ấy bình an vô sự vì bây giờ ngoài ông ấy ra thì cậu đã chẳng còn ai trên đời này để mà yêu thương nữa rồi…

"Cạch", cửa phòng bỗng được một chàng trai mở ra, Tạ Liên ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn liền thấy chàng trai này rất đẹp. Hắn mặc bộ vest đỏ, thắt cà vạt đen, cổ áo có ghim cài hoạ tiết bướm màu bạc. Người này phải nói là rất đẹp, một vẻ đẹp vừa hoang dã vừa ma mị khiến lòng người khó yên, Tạ Liên nhìn loá cả mắt.

"Anh có đói không?" Thanh niên đồ đỏ hỏi cậu.

Tạ Liên do dự, môi mấp máy mấy lần mới dám hỏi:"Ngươi là ai?"

Thanh niên đồ đỏ nhìn Tạ Liên mỉm cười dịu dàng, đợi một lúc lâu sau, hắn trả lời:"Hoa Thành, đây là tên em. Chúng ta từng gặp nhau ở tiệm sách."

Mai Niệm Khanh vẻ mặt khó chịu ngồi tiếp vị khách không muốn gặp nhất là quý tộc ma cà rồng mà lòng lại bồn chồn không yên. Ông biết cậu chủ nhà mình giờ đã đến Ma tộc rồi, ông cũng biết được qua lời của Bán Nguyệt rằng Tạ Liên rất an toàn, quân thượng kia xem trọng cậu, sẽ chẳng có kẻ ngu ngốc nào muốn đụng vào cậu cả.

Bán Nguyệt nhấp ngụm trà, nàng cảm thấy trà của phủ công tước này thật không tệ, mùi hoa cúc rất thơm và đậm, vị cũng thật là thanh, không giống với mấy loại trà mà nàng đã uống trong mấy tháng qua khi ở nhân tộc.

Mà Mai Niệm Khanh thấy nàng ung dung như vậy lòng lại càng khó chịu, ông không có chút thiện cảm nào, nói:"Nếu đã nói xong rồi thì mời quý cô quý tộc ma cà rồng cao quý này về cho. Phủ công tước còn nhiều việc cần làm lắm."

Lời này nói ra là thật, người hầu trong cả dinh thự giờ chỉ còn lại mỗi mình ông, dù cho Tạ Liên có ở hay đi khỏi phủ thì công việc dọn dẹp này ông cũng không thể bỏ. May là còn biết sử dụng pháp thuật để dọn dẹp, nếu không với cái thân già này thì có khi ông đã nằm dài trên giường rồi.

Bán Nguyệt thấy Mai Niệm Khanh không hề thân thiện với mình thì vô cùng hiểu chuyện, nàng trước khi đi để lại cho ông một cọc tiền lớn, chân thành nói:"Đây là chút lòng thành của quân thượng, mong ngài nhận lấy để về sau nghỉ hưu có thể thoải mái hơn. Còn về dinh thự này, ngày mai cháu sẽ sắp xếp người hầu đến để chăm nom, nếu ngài muốn ở lại thì cứ tự nhiên ạ. Ngài là người đã nuôi Tạ thiếu gia từ nhỏ, cháu không dám bất kính với ngài đâu ạ."

Nói rồi Bán Nguyệt liền mỉm cười bước ra khỏi phòng khách bỏ lại Mai Niệm Khanh đang trợn to hai mắt.

Cọc tiền trước mắt không biết là bao nhiêu nhưng theo ước lượng của bản thân, Mai Niệm Khanh có thể đoán được nó rằng bằng mấy năm ông đi chơi bài.

Nhưng tay còn chưa kịp chạm vào cọc tiền, lý trí đã kéo Mai Niệm Khanh lại. Ông sao có thể vì vài đồng bạc lẻ này mà bán đi đứa nhỏ mà mình đã nuôi nấng hai mươi mấy năm qua được, tuyệt đối không được.

"Mấy người tưởng dùng tiền thì có thể mua được lòng người à, không có đâu nha. Tôi không thèm."

Ra khỏi phủ công tước, Bán Nguyệt vẫn chưa đi, nàng đứng quan sát xung quanh một hồi, cảm thấy chỗ này thật yên tĩnh, yên tĩnh đến lạ thường. Bình thường những dinh thự quý tộc sẽ được gia chủ chọn xây dựng ở trung tâm thành phố để thuận tiện cho việc xã giao và đi lại, nếu yêu an tĩnh thì sẽ xây ở vùng ngoại ô nhưng vùng ngoại ô cũng sẽ là đường lớn nhất, có đủ các cửa tiệm. Mà phủ công tước của Tạ Liên lại khác xa hoàn toàn, nó được xây ở cái vùng hẻo lánh không có lấy một con phố nào, vô cùng bất tiện cho việc đi lại.

Bán Nguyệt hết nhìn dinh thự rộng lớn không một bóng người mà không khỏi chạnh lòng. Dinh thự của nàng thì người hầu đếm không xuể, người này có nhà mà cứ như không có.

"Đi bảo vệ dinh thự này đi, đừng vào nhà kẻo bị đánh đuổi." Nàng thả ra Hạt Vĩ Xà, con rắn màu tím đỏ đuôi bọ cạp nghe mệnh lệnh của nàng liền ngoan ngoãn bò đi cùng mấy con khác.

Bố trí xong phần bảo vệ dinh thự xong, Bán Nguyệt lại lên xe ngựa dịch chuyển về thẳng Ma tộc.

"Thật ra, chúng ta đã gặp nhau rất lâu rồi, gặp nhau từ mấy kiếp trước kia kìa."

"Thật sao?"

"Đúng vậy, anh đã cứu em từ kiếp trước."

Tạ Liên ngồi trong vườn hoa ở cung điện, đầu cứ nghĩ mãi tới những lời nói của Hoa Thành trong lúc ăn. Sự việc xảy ra hình như đã đi quá xa so với tưởng tượng của cậu. Cứ ngỡ Hoa Thành muốn đem Tạ Liên về Ma tộc là vì có hứng thú nhất thời với cậu thôi, nào ngờ…

"Meo-"

Đang chìm vào mớ hỗn độn, bỗng tiếng mèo kêu lại kéo cậu ra khỏi vùng suy nghĩ ngổn ngang, Tạ Liên nhìn dáo dác xung quanh, từ trong bụi hoa gần hồ cá, một chú mèo tam thể từ từ bước ra, mặt mày lấm lem đi về phía cậu.

Trong hoàng cung mà cũng có mèo sao?

Tạ Liên đi tới bế mèo lên, nhìn bộ lông sẫm màu của nó, cậu liền biết đây không phải mèo nhà vì không có con mèo nhà nào lại dơ như nó cả.

"Mi đi lạc sao?"

"Ừm, nó đi lạc thật rồi, trong hoàng cung em không có nuôi mèo."

Nghe thấy tiếng của Hoa Thành, cậu bất giác quay đầu ra sau nhìn hắn thì hắn đã đến gần cậu, với tay lấy đi con mèo tam thể mà cậu đang bế.

"Anh có muốn nuôi nó không?"

Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu lên gương mặt thiếu niên đang nở nụ cười dịu dàng, sự xinh đẹp này không khỏi làm cho trái tim Tạ Liên có chút xao xuyến, người này đúng là quá đẹp, một vẻ đẹp không góc chết.

"Ta chưa từng nuôi thú cưng nên không biết có thể nuôi nó được không?"

Hoa Thành "ò" một tiếng sau đó liền ném mèo nhỏ cho Dẫn Ngọc.

"Nếu vậy thì để nó trở về với tự nhiên đi."

Mà khi Dẫn Ngọc đem mèo rời khỏi vườn hoa, cả nơi đây đều chỉ còn lại hai người, không khí lúc này mới dẫn trở nên ngại ngùng khó nói.

Ngồi đối diện với quân thượng tối cao của Ma tộc, Tạ Liên không sợ nhưng lại không biết nên nói gì với hắn. Dù sao cả hai mới gặp nhau có ba lần, làm gì có chủ đề mà để nói cùng chứ.

Hoa Thành thì lại rất thảnh thơi, hắn chậm rãi uống trà, nhìn vẻ lúng túng của Tạ Liên mà lòng hắn cảm thấy cậu thật là dễ thương.

"Ngài tìm ta có chuyện gì sao?" Cuối cùng vẫn là không thể chịu nổi sự im lặng này, Tạ Liên bèn mở lời trước.

"Mấy ngày qua anh sống ở đây có quen không?" Hoa Thành quan tâm hỏi thăm cậu.

"Rất tốt."

Lâu lắm rồi Tạ Liên mới có thể trải nghiệm lại cảm giác của một quý tộc đích thực như vậy. Trước kia cái gì cũng phải tự tay làm, giờ mở mắt ra đã có người hầu kẻ hạ, cái gì cũng không cần phải động tay vào, sướng như tiên. Nhưng có lẽ vì sống trong vất vả quá lâu, cốt cách của quý tộc trong người hình như đã bị mài mòn, Tạ Liên lại có chút khó xử với những chuyện tưởng như là bình thường này.

Cậu ho khụ một tiếng, hỏi Hoa Thành:"Vậy hôm nay…"

Hoa Thành:"À, em có chịu muốn hỏi anh thôi."

Tạ Liên:"Là chuyện gì vậy?"

Hoa Thành:"Chuyện kết hôn."

Tạ Liên:"!!!"

Hoa Thành:"Nếu anh còn vướng bận vậy thì chúng ta có thể dời lễ cưới xa hơn dự tính."

Tạ Liên cố lấy lại bình tĩnh, nói:"Ngài dự tính sẽ tổ chức hôn lễ vào ngày nào?"

Hoa Thành vừa nói vừa đưa cho Tạ Liên một tờ danh sách:"Là ngày mười tám tháng sau."

Tạ Liên nhìn vào danh sách, thấy tất cả dường như đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn mỗi lễ phục cưới nữa thôi là xong, đến cả tuần trăng mật cũng đã có địa điểm hết rồi, cậu không khỏi cảm thán, không biết Hoa Thành đã chuẩn bị những thứ này từ bao lâu rồi.

Cậu xoa xoa thái dương, nói:"Nếu đã chuẩn bị xong hết rồi thì cứ nên để nó diễn ra như đã dự tính đi."

Dù sao cuộc hôn nhân này chỉ hướng đến chính trị.

Sẽ chẳng có tình yêu nào ở đây cả…

Linh Văn hai mắt thâm quầng nhẹ bước đi trên hành lang rộng lớn phủ thẳm xanh sang trọng, bước tới đâu, kỵ sĩ đều cúi đầu với cô tới đó.

"Bệ hạ, Tạ thiếu gia cậu ấy đã đến Ma tộc được 1 tuần, rất an toàn. Thiệp mời hôn lễ của họ vừa được gửi đến, tháng sau, ngày mười tám sẽ cử hành hôn lễ."

Nói rồi cô lại ra hiệu cho hầu nữ dâng lên một tấm thiếp mời màu đỏ tươi thắm.

Quân Ngô cầm chiếc thiệp trên tay, nói:"Mời bao nhiêu quý tộc bên chúng ta?"

Linh Văn cung kính trả lời:"Chỉ mời các vị có tước hiệu hầu tước và công tước."

Quân Ngô gật đầu, ông từ từ rời khỏi bàn làm việc đi tới bên cửa kính. Nhìn ra ngoài từng hạt mưa nhỏ bé tí tách rơi, mặt kính dính đầy nước mưa.

Lúc này Quân Ngô lại nói:"Xem ra, mùa mưa năm nay tới hơi sớm rồi."

Thân phận của các nhân vật

Hoa Thành: Quân Thượng của Ma tộc (tức là vua á mà mình thích từ Quân Thượng hơn thôi chứ không có gì đâu.)

Tạ Liên: Là công tước nhưng chưa nhậm chức nên vẫn gọi là Tạ thiếu gia (tại chưa có tiền làm lễ nhậm chức.kèm thao là vợ của quân thượng hi..hi..hi..)

Quân Ngô: Hoàng đế của nhân tộc.

Mai Niệm Khánh: quản gia của phủ công tước, là thầy và là người nuôi dạy Liên.

Hạ Huyền: Công tước ma tộc (ảnh thì sống ẩn và đang bận yêu đương với bé kia.)

Sư Thanh Huyền: Thiếu gia của phủ Hầu tước.(người yêu bé hạ)

Sư Vô Độ: Hầu tước.(anh trai sư thanh huyền)

Linh Văn: Công tước.

Phong Tín: Hầu tước.

Mộ Tình: Hầu tước.

Bùi Minh: Công tước (nhưng là tạm thời, đợi thằng cháu đủ tuổi thì về nghỉ hưu rồi đi trêu hoa ghẹo nguyệt.)

Bùi Túc: Thiếu gia phủ công tước (đang đợi tới tuổi để nhậm chức.)

Vũ Sư Hoàng: Hầu tước (sống ẩn vùng biên giới gần Ma tộc.)

Bán Nguyệt: Công tước.

Dẫn Ngọc: Hầu tước

Quyền Nhất Chân: Hầu tước.

Lang Thiên Thu: Hầu tước.

Thích Dung: Thằng em họ trong gia tộc Tạ Liên nên có thể gọi là thiếu gia.

Bạch Cẩm:  Bá tước (ảnh chỉ muốn sống trong âm thầm và theo đuổi chị Linh Văn thôi, đừng để ý, đừng để ý.)

Hạ Huyền tung tăng với người tình bé bỏng ở Nhân tộc được hai tháng thì cũng chịu vác mặt về Ma tộc. Lúc gã định đi "ngủ đông" thì Hoa Thành đã nhanh hơn triệu tập vào cung diện kiến.

Hạ Huyền tung tăng với người tình bé bỏng ở Nhân tộc được hai tháng thì cũng chịu vác mặt về Ma tộc. Lúc gã định đi "ngủ đông" thì Hoa Thành đã nhanh hơn triệu tập vào cung diện kiến.

Mà đất phong của Hạ Huyền cũng rất khác các vị có công lập quốc khác, gã được ban cho mấy hòn đảo ở ngoài biển, nơi biên giới phía Tây của hai tộc. Vùng biển này được gọi là biển chết bởi chẳng có tàu thuyền nào nổi được trên mặt nước, tương truyền chỉ có quan tài chứa người chết nằm bên trong mới có thể yên bình di chuyển được.

Trên đảo của Hạ Huyền chẳng có ai sinh sống, chỉ có mấy con thú cưng xương rồng được gọi là Cốt Long ở nơi đây thay chủ nhân trông coi lãnh địa.

Với những bí ẩn đó, Hạ Huyền được muôn dân đặt cho cái tên là "Hắc Thủy Trầm Chu".

Hắc Thủy Trầm Chu cùng Huyết Vũ Thám Hoa. Hai kẻ mạnh ai nghe cũng phải kính sợ này lại đang ngồi cùng nhau uống trà, nói chuyện nhân sinh.

Ở trong phòng làm việc của Hoa Thành, rèm cửa buông xuống che đi ánh sáng của bên ngoài. Ma cà rồng thật ra có thể ra nắng như con người bình thường, những lời đồn thổi bọn họ không thể ra nắng chỉ là trò lừa bịp của con người, mà những ma cà rồng cũng chẳng quan tâm cái lời truyền tai vớ vẩn này, dù sao chuyện xấu họ làm cũng nhiều, lời đồn sai sự thật về con người ở Ma tộc cũng đầy, có thể xem đây là hoà.

Hạ Huyền ngồi ở bộ ghế tiếp khách, mặc kệ Hoa Thành đang bận rộn với mớ tấu sớ của đám quý tộc lắm lời, bình tĩnh thưởng thức chiếc bánh kem nho.

Gã thật ra không hề quan tâm việc Hoa Thành triệu mình vào cung cho lắm, bởi những việc mà gã được nhờ làm đối với gã vô cùng đơn giản.

Mà lần này, đã qua cả tiếng nhưng Hoa Thành cũng không ngừng lại công việc của mình, hắn vẫn cứ y vậy, xem Hạ Huyền như không khí, tập trung cao độ cố gắng làm hết việc để còn đi thử lễ phục cưới với Tạ Liên.

Ăn xong bánh uống hết trà, Hạ Huyền lúc này mới cất giọng:"Chắc ngươi không phải mời ta ăn uống một bữa đơn giản vậy đâu nhỉ?"

Lúc này, Hoa Thành rời mắt khỏi đống giấy tờ, nhìn hắn không nói gì. Nhưng chưa im lặng được bao lâu, Dẫn Ngọc đã đẩy cửa đi vào, tay còn mang thêm một chiếc hộp đen tinh xảo.

Đặt chiếc hộp đen trên bàn tiếp khách, Hoa Thành nói:"Cho đó, mang về nghiên cứu đi, nghỉ một tháng đi." Dừng lại một chút, hắn ném vào người Hạ Huyền một tấm thiệp đỏ, nói tiếp:"Nhớ đi dự."

 

Hạ Huyền cầm tấm thiệp lên xem, mắt hơi giật giật.

Buổi trưa sau khi dùng bữa cùng nhau xong, Tạ Liên và Hoa Thành lại đi xem bản thiết kế lễ phục và nhẫn.

Nhà thiết kế cho hôn phục có xuất thân từ gia tộc danh giá ở Ma tộc, tiếng tâm của người này không chỉ dừng ở Ma tộc mà còn vang xa tận Nhân tộc bởi những ý tưởng độc đáo và sự tỉ mỉ trong công việc, quý tộc được người này đồng ý thiết kế cho thật sự chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Tạ Liên khi nghe tên nhà thiết kế cho mình và Hoa Thành thì rất ngạc nhiên, không ngờ Hoa Thành lại dụng tâm đến như vậy với lễ cưới của hai người.

Ngồi lật từng trang từng trang bản vẽ lễ phục, Tạ Liên không khỏi choáng ngợp với độ chăm chút của tác giả, đúng là nhà thiết kế được vạn người săn đón, đến cả những chi tiết ít người để ý hay bị chồng lớp vẫn được cẩn thận vẽ lên.

Cậu không khỏi cảm thán mà thốt lên một câu "Đẹp thật."

Nhà thiết kế nghe vậy thì thực sự rất vui hai mắt lấp lánh nói"Thưa bệ hạ và hoàng tế, thần thật sự rất vinh dự khi được may lễ phục cho hai người ạ."

Hoa Thành cùng Tạ Liên xem chung một cuốn sách, hắn chỉ chỉ vào bộ đồ màu trắng được đeo Sash, nói:"Bộ này anh thấy thế nào?"

Tạ Liên nhìn theo tay hắn, thấy bộ lễ phục này đơn giản nhưng toát ra được vẻ sang trọng, cậu nói:"Bộ này rất đẹp."

"Vậy người sẽ mặc bộ này khi làm lễ ạ?" Nhà thiết kế hỏi.

Tạ Liên mỉm cười gật đầu.

Đồ làm lễ của cậu đã xong, bây giờ chỉ còn phần của Hoa Thành thôi.

Lật qua trang tiếp theo, đập vào mắt Tạ Liên là một bộ lễ phục màu đỏ bắt mắt.

Phải nói, hôn phục của phái nam bây giờ chỉ có có hai màu đen và trắng, bộ màu đỏ này có lẽ phong cách mới chăng?

Nhà thiết kế thấy cậu cứ nhìn chằm chằm vào bộ hôn phục đỏ liền có chút hồn chồn, cô lo lắng nói:"Thưa hoàng tế, bộ này hiện vẫn chưa có ai đặt may hết ạ. Có lẽ mọi người vẫn thích đồ cưới đen và trắng hơn nên là…"

Hoa Thành lúc này bỗng lên tiếng:"Ta lấy bộ này."

Tạ Liên quay đầu nhìn hắn, trong đầu cậu hiện ra hình ảnh người này khoác lên mình bộ quần áo đỏ kia, trong lòng liền có chút mong chờ muốn thấy được dáng vẻ ấy ở ngoài đời.

"Nhưng mà nó vẫn chưa…" Nhà thiết kế có chút lo sợ muốn Hoa Thành đổi ý định. Để quân thượng mặc thiết kế mới mẻ đúng là sẽ giúp cô thành công rực rỡ khi truyền bá ý tưởng này, nhưng khi đặt trường hợp cô không thể may nó đẹp, các quý tộc khác sẽ có chuyện để bàn tán. Mà Hoa Thành lại là người không dễ dây vào, nếu hắn không hài lòng với bộ hôn phục được may ra, sự nghiệp của cô chắc chắn sẽ tan biến hoàn toàn.

Hoa Thành khoan tay, thờ ơ:"Quyết định vậy đi."

Bức tường vô hình của nhà thiết kế như vỡ tan, cô tuyệt vọng:"Vâng, thần nhất định sẽ cố gắng hết sức có thể."

Tạ Liên nhận ra được lo lắng của cô thì dịu dàng động viên:"Đừng lo, ta biết tiểu thư rất giỏi, chắc chắn sẽ làm được thôi."

Nhìn người trước mặt chỉ là một con người nhỏ nhoi mà còn tin tưởng vào cô hơn bản thân cô, nhà thiết kế bỗng xúc động, tự hứa với bản thân sẽ hoàn thành nó thật tốt.

"Thần xin thề bằng cả danh dự của bản thân sẽ hoàn thành nó thật xuất sắc."

Sau khi chọn xong hôn phục, nhà thiết kế vừa ra khỏi cửa, Dẫn Ngọc đã liền bước vào, hướng Hoa Thành và Tạ Liên, cung kính nói:"Bệ hạ, hoàng tế, thợ hoàng kim đã đến, vẫn đang đợi được diện kiến."

Hoa Thành hỏi Tạ Liên:"Anh có vẻ mệt rồi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục nhé?"

Tạ Liên thật ra không có mệt mỏi gì, tuy lựa chọn hôn phục có hơi mất thời gian nhưng chỉ toàn là ngồi yên một chỗ nên cậu liền nói:"Ta không sao, chúng ta cứ tiếp tục đi, dù sao thợ hoàng kim cũng đã đợi rất lâu rồi."

Hoa Thành gật đầu rồi ra hiệu Dẫn Ngọc.

Rất nhanh sau đó, thợ hoàng kim đã bước vào.

"Xin kính chào hai Mặt Trời của đế quốc, xin nguyện gửi đến hai vị những điều tốt đẹp nhất thế gian này."

Sau khi nhận được hộp đen và thiệp Hoa Thành đưa cho, Hạ Huyền không về ngay lãnh địa mà lại đến một khách sạn cũng do Hoa Thành quản lý ngầm nhầm để kiếm thông tin.

Ngồi trên giường, gã mở hộp đen kia ra, thấy trong đó chỉ có một viên ngọc màu xanh tựa bầu trời, Hạ Huyền rơi vào trầm tư.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo