THIẾU NỮ VÁY TRẮNG

31 lượt xem

Vũ Quang Băng, sinh viên năm ba ngành Y khoa, lần đầu tiên được giao ca trực đêm. Phòng đối diện với hình ảnh quen thuộc: đèn neon nhấp nháy, màn đêm đè nặng phủ không gian, và một sự im lặng áp đắc đến nghạt thở. Cô ngồi bên bàn làm việc, cấp mắt nhìn chiềc đèn pin nhỏ xìu đặt trên bàn.

“Sợ bóng tối… thật ngu ngốc,” Quang Băng tự mình lẩm bắm. Thế nhưng nỗi ám ảnh từ thuở nào vẫn đè nặng trong tim. Bóng tối, đối với cô, như một cái lồng giam vô hình khiến cô lạc lối.

Tiếng kim đồng hồ kính đếm đến con số 00:00. Cô cố gắng bình tĩnh, nhưng ngay lúc đó, một tiếng động khe khẽ vang lên từ cửa chính. Quang Băng đóng bằng người, một lạnh léo chạy dọc xường sống lắng.

Tiếng động lặp lại hai lần, rồi tắt. Cô run rẩy bước đến cửa, nhẹ nhàng vặn tay nắm. Khoảng tối đên hun hút đáp trả.

“Chẳng có gì cả,” cô tự trấn an, dù tim đập thình thịch. Cầm đèn pin, cô nhằm mắt hít thật sâu trước khi bước ra ngoài.

Cánh cửa đóng lại sau lưng.

Hành lang bênh bóng, tiếng gót giày vang lại nhẹ. Quang Băng đển thận bước, soi đèn pin tìm kiếm. Các phòng đã đóng cửa kĩ lưỡng, không hề.

Quay lại phòng trực, nhưng dòng đi mãi vẫn không tìm được lối quen. Mỗ hôi lạnh bắt đầu chảy dài trên vẽ tế nhược chịu.

Rồi, một tiếng cười khàn khễ vang lên sau lưng. Cô nghiến chặt tay, muốn quay lại, nhưng đánh rủi là cứng đờ khi một giọng thì thầm, hốt hoảng vang bên tai:

“Chạy đi!”

Cô cắm đầu chạy. Mỗi bước điếm nhịp cùng tiếng cười ma quái mỗi lúc một gần. Khi mệt mỏi, Quang Băng quay phắt lại.

Phía sau, bóng dáng một bà lão trong bộ đồ bệnh nhân, tay cầm gậy sắt, chầm chậm tiến lại. Đằng sau bà ta là một thiếu nữ mặc váy trắng.

Thiếu nữ đang ngã gục bỗng gượng dậy, rồi như vút lên, chặn bước mụ đàn bà, bảo vệ cô.

Trước khi kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, ánh mắt của Quang Băng bất giác chạm vào gương mặt của thiếu nữ kia. Tim cô thắt lại. Đó không phải ai xa lạ mà lại là chị gái cô, Ái Nhi, đã mất cách đây 6 năm. Cái chết của chị là một vết thương sâu hoắm trong trái tim gia đình. Ái Nhi đã bị sát hại trong chính bệnh viện này, trong căn phòng trực của bệnh viện.

Quang Băng hoảng hốt lùi lại, nhưng cô gái váy trắng chỉ mỉm cười dịu dàng. Gương mặt chị Ái Nhi tuy nhợt nhạt, nhưng chị vẫn gọn gàng, toát lên vẻ đẹp chuẩn Bạch Nguyệt Quang của bao anh chàng, ánh mắt chị vẫn chứa đựng sự ấm áp quen thuộc.

Ái Nhi quay người lại, xoa nhẹ đầu cô. Trước khi mí mắt của Quang Băng hoàn toàn sụp xuống vì sự mệt mỏi xâm chiếm và cơ thể lã đi như đống áo quần ngoài sào phơi, Quang Băng nghe tiếng chị nhẹ nhàng bên tai: "Nghỉ ngơi đi, Quang Băng...phần còn lại để chị lo" 
------------------------------------------------------------------------------------------------

Khi Quang Băng tỉnh lại, cô thấy mình nằm trên giường bệnh, xung quanh là cha mẹ và vài người bạn thân. Tất cả đều lo lắng, nhưng trông họ cũng nhẹ nhõm hơn khi thấy cô tỉnh dậy. Nhưng trái tim cô lại quặn thắt khi ánh mắt lướt qua góc phòng. Bóng dáng Ái Nhi hiện lên lờ mờ, với những vết thương trên người. Chị không nói gì, chỉ mỉm cười hiền từ.

Chị ấy vẫn vậy nhưng chiếc váy trắng đã rách nát, tóc tai bù xù, cơ thể đầy thương tích. Nhưng nụ cười của chị dịu dàng và ấm áp. "Chị hai..." Băng gọi trong nước mắt, trong sự đau đớn, và trong sự ngạc nhiên đến ngỡ ngàng của mọi người trong phòng. Chị cô nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vòng tay lạnh lẽo nhưng lại khiến trái tim cô ấm áp đến lạ thường.

Một tuần sau, sự thật về cái chết của Ái Nhi được làm sáng tỏ. Người đàn bà mà Băng thấy chính là một bệnh nhân tâm thần, kẻ đã sát hại Ái Nhi 6 năm trước trong một cơn điên loạn. Vào đêm định mệnh ấy, Dù bị thương nặng, Ái Nhi đã cố gắng chống cự và dùng chiếc đèn pin đập mạnh vào đầu bà ta. Nhưng cuối cùng, chị đã đi trước khi có thể thoát thân. Bệnh nhân tâm thần đó cũng tử vong vài giờ sau vì mất máu.

Một tuần sau đêm kinh hoàng, Quang Băng đứng trước mộ của Ái Nhi, nghẹn ngào.

"Chị hai, em cảm ơn chị" cô thì thầm, nước mắt lăn dài trên má.

Một làn gió lạnh khẽ lướt qua, như một lời hồi đáp dịu dàng. Quang Băng cảm nhận được một sự hiện diện ấm áp bao trùm. Dù nỗi đau mất mát vẫn còn đó, nhưng cô biết rằng chị Ái Nhi chưa bao giờ thực sự rời xa. Ở đâu đó, trong bóng tối hoặc ánh sáng, chị vẫn dõi theo và bảo vệ cô.

Cuộc đời Quang Băng tiếp tục, nhưng từ sâu trong trái tim, cô luôn tự hứa với bản thân: sống mạnh mẽ, sống kiên cường, và không bao giờ ngừng yêu thương.

 

(Có sự giúp đỡ của AI)
*Khúc đánh nhau giữa Ái Nhi và bà kia, các bạn cứ tưởng tượng giống kiểu đánh ghen ấy.

5
5 sao / 1 đánh giá
5 sao - 1 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 5 SAO trên tổng số 1 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×