LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Anh không thích thế giới này, anh chỉ thích em - Chương 2: Người bạn cùng bàn

106 lượt xem
01
Thời đi học, bạn học F là truyền kì của trường chúng tôi, có gương mặt chính khí lẫm liệt của cảnh sát chống khủng bố trên TVB, thành tích tốt đến mức nghịch thiên, còn biết thổi saxophone, được rất nhiều thiếu nữ hoài xuân nhung nhớ cả khi thức lẫn khi ngủ.
Hắn rất khó tính, đối với ai cũng lạnh lẽo thờ ơ. Khi đó trong mắt tôi hắn chỉ là một chiếc tủ lạnh tĩnh âm thích làm bộ làm tịch. Tình nhân trong mộng của tôi là Trần Hạo Nam, khát vọng trở thành người phụ nữ của đại ca, theo đại ca chém giết từ vịnh Đồng La đến Tiêm Sa Thư, yêu tự do, phóng túng ngang ngược một đời. (Trần Hạo Nam: đại ca xã hội đen trong phim Hồng Kông)
Trường chúng tôi học là trường cấp ba tốt nhất trong thành phố, tất cả căn cứ vào thành tích. Trường có một quy định, chỗ ngồi phải xếp theo thành tích. Chủ nhiệm lớp tôi lại tương đối chú trọng nghi thức (chắc chắn là cung Cự Giải). Cho nên sau cuộc thi giữa kì và cuối kì, chúng tôi đều phải xếp hàng trên hành lang, chủ nhiệm lớp cầm bảng xếp hạng đọc từ trên xuống dưới, ai được gọi đến tên mới có thể vào lớp chọn chỗ ngồi.
Quy định này quá không tốt, tôi cho rằng đây là phát minh vô nhân đạo nhất của loài người từ xưa đến nay. Bạn học F vĩnh viễn là người đầu tiên đi vào, nhưng hắn không ngồi bàn đầu, bởi vì hắn không thích. Hắn thích chỗ ngồi gần cửa sổ ở bàn thứ tư, tầm nhìn rộng, tiện lơ đãng.
Khi đó lớp tôi có một bạn nam rất lười gội đầu, tính tình văn nghệ sĩ thích tôi, hết sức nhiệt tình viết thơ tình cho tôi, đại loại như là “Máu nóng của anh thấm đẫm mộ phần em” gì đó. Lần thi nọ tôi xếp hạng ngay sau gã, điều này có nghĩa chúng tôi phải ngồi cùng bàn. Vừa nghĩ đến cảnh phần mộ của mình sẽ thấm đầy máu nóng của gã, tôi đã nổi hết da gà.
Khi đó cả lớp chỉ có bên cạnh bạn học F có chỗ trống, hắn vẫn ngồi một mình. Tại ngoi trường điểm biến thành đó của chúng tôi, thành tích tốt sẽ được hưởng tất cả mọi đặc quyền.
Đó quả thực là giây phút hùng dũng quả cảm nhất trong đời tôi, tôi cầm cặp sách lên chạy tới bên cạnh bạn học F, không nói không rằng ngồi xuống.
Hắn quay lại thoáng nhìn tôi. Tôi còn nhớ khi đó hắn đeo tai nghe nghe nhạc. Tôi cười với hắn hết sức lúng túng. Hắn cứ thế nhìn tôi, mặt không biểu cảm, không nói gì, đến tận lúc nghe hết đĩa nhạc.
“Châu Kiệt Luân à?” Tôi bắt chuyện với hắn. Khi đó Chu Kiệt Luân đang nổi, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều mở bài hát của Châu Kiệt Luân. Bạn học F mở máy nghe nhạc, thay đĩa CD rồi một lần nữa đeo tai nghe lên, lạnh lùng nói: “The Beatles”.
Chúng tôi trở thành bạn cùng bàn như thế.
Một số năm sau, nhớ lại chuyện này, tôi hỏi: “Anh không thể thân mật với người bạn cùng bàn mới của mình hơn một chút sao?”
“Xin lỗi”. Hắn nói hết sức áy náy: “Dù sao khi đó không ai biết được người vừa ngồi xuống đó chính là bà xã của anh”.
02
Bạn học F nói chuyện quả thực tiếc chữ như vàng, có thể dùng từ đơn âm tiết tuyệt đối không dùng song âm tiết, có thể dùng từ ngữ tuyệt đối không dùng cả câu, có thể dùng một câu diễn đạt rõ ràng tuyệt đối không dùng hai câu, tóm lại nói chuyện với hắn quả thực rất dễ bị tức chết.
Khi còn bé hắn học saxophone một thời gian, chính là bởi vì hắn tính tình cô độc, mẹ chồng tôi có một dạo nghi ngờ hắn mắc bệnh tự kỷ. Nhân tiện có quen biết một giáo viên saxophone rất nổi tiếng nên mẹ chồng tôi cho F theo học, chủ yếu là hi vọng hắn có thể có nhiều bạn bè hơn.
Chưa học được bao lâu, giáo viên đã phản ánh lại, nói hắn không hòa đồng.
Mẹ chồng tôi quyết định nói chuyện với hắn.
“Con này, ở lớp có bao nhiêu bạn cùng học với con?”
“Bốn năm”.
“Các bạn ấy thế nào?”
“Tạm được”.
“Có chơi thân với bạn nào không?”
“Không”.
“Con phải chủ động nói chuyện với các bạn, giao lưu với các bạn nhiều hơn. Cũng có thể mời các bạn đến nhà mình chơi”.
“Không được”.
Gã lầm lì này nghiêm túc lắc đầu.
Mẹ chồng tôi sụp đổ: “Vì sao?”
Gã lầm lì đáp chính khí lẫm liệt: “Thổi saxophone, miệng không rảnh”.
Sau đó mẹ chồng kể với tôi chuyện này, tôi cười lăn lộn trên sofa, nói mẹ nên cho anh ấy đi học ba lê, học cái đó rảnh miệng.
Người nào đó đang cầm cốc nước đi qua lườm tôi một cái thật dài.
03
Thời cấp hai tôi trải qua một lần phẫu thuật rất lớn, vì thế thần kinh tổn thương, mấy năm liền cả lưng tôi không có cảm giác gì. Tôi rất ít nhắc tới chuyện này, gần như không ai biết.
Có hôm tự học, mọi người đều rất buồn chán, một bạn nữ ngồi bàn sau tôi nổi hứng chơi trò đoán chữ trên lưng với bạn cùng bàn.
Nó chơi được mấy lượt, đột nhiên kêu tôi ngồi thẳng lên, bừng bừng hào hứng dùng ngón tay viết lên trên lưng tôi. Tôi lập tức ngẩn ra, bởi vì tôi không có một chút cảm giác nào.
Tôi lắc đầu nói không biết, nó lại viết một chữ khác, tôi vẫn lắc đầu.
Nó không tin, nói bạn giả vờ à, đơn giản như vậy làm sao lại không đoán ra được?
Khi đó tôi hết sức khó xử, không giải thích cũng khó mà giải thích lại rất phiền phức, chân tay tôi trở nên luống cuống.
Lúc này bạn học F rất ít khi tham gia câu chuyện của chúng tôi đột nhiên nói một câu: “Để tớ”.
Khi đó tôi và hắn còn chưa thân lắm, mặc dù ngồi cùng bàn nhưng chúng tôi rất ít nói chuyện với nhau. Hắn là núi băng vạn năm mà. Khi đó hắn vừa nói xong, tất cả mọi người đều khiếp sợ, thiên tài hôm nay tự nhiên hạ mình chơi với người phàm hay sao?
Hắn cũng bất chấp tôi có đồng ý hay không, đưa tay viết một chữ trên lưng tôi. Tôi đương nhiên không biết, nhưng bởi vì có sự tham gia của F nên mọi người đều rất hưng phấn, đồng loạt nhìn tôi chằm chằm, tôi mà vẫn nói không biết sẽ tỏ ra rất mất mặt. Thế là tôi nói bừa một chữ, là họ của hắn.
Ai ngờ hắn lại nói đúng rồi.
Tôi rất khiếp sợ. Đoán mò mà cũng trúng à?
Sau đó hắn lại viết một chữ nữa. Tôi thuận miệng đoán họ của tôi.
Hình như hắn cười một lát, giọng nói hơi nhỏ: “Ừ, đúng rồi”.
Bạn nữ ngồi bàn sau thắc mắc: “Sao tớ thấy không giống”.
Nhưng không có ai tiếp tục truy cứu, mọi người nói chuyện tiếp, tôi cũng qua được cửa này.
Đến giờ tôi vẫn không biết khi đó F viết chữ gì. Sau đó mới hay thì ra hắn biết tôi đã làm phẫu thuật, trước đó nhà trường tổ chức khám sức khỏe, hôm trả kết quả tôi xin phép nghỉ học, kết quả để trên bàn. Hắn xem lướt qua, lặng lẽ nhớ.
04
Nếu như F là tiên sinh “nhìn một lần là nhớ” thì tôi chính là tiểu thư “nhìn bao nhiêu lần cũng không nhớ được”.
Tôi học toán rất kém, hắn học toán rất giỏi. Lúc thi hắn làm bài tốc độ siêu nhanh, cơ bản nửa tiếng là xong, sau đó chống cằm ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi nhân cơ hội lén lút chép bài của hắn.
Tôi vừa coi cóp vừa an ủi chính mình, kinh thánh nói người cho đi có phúc hơn người nhận được, không phải tôi gian lận mà là tôi đang giúp bạn học F tích cóp vốn liếng hạnh phúc.
Thông thường quá trình là thế này:
Tôi liếc trộm một cái, ACBCD, BCAAD, được, nhớ rồi.
Cắm đầu viết, ACBCD, BC... Phía sau là gì nhỉ? Quên rồi!
Lại liếc trộm cái nữa, à à, BCAAD...
Cắm đầu viết, đợi chút, cuối cùng là B hay là D? Không thấy rõ lắm.
Lại nhìn trộm lần nữa, phát hiện người nào đó đã gấp giấy thi lại.
Ngẩng đầu lên, hắn không nói câu nào, nhìn tôi đầy khinh thường.
Tôi gượng cười mấy tiếng, quay mặt lại, cố gắng nhớ xem rốt cuộc là B hay là D, nhưng sống chết không nghĩ ra được.
Sau đó nghe thấy hắn nói lạnh lùng: “D”.
***
Hắn cằn nhằn: “Chép cũng không nổi, ngốc chết đi được”.
Tôi chịu nhục làm bộ không nghe thấy.
***
Bạn học F là đại diện giờ toán. Lúc còn chưa ngồi cùng bàn, tôi và hắn cơ bản không có bất cứ qua lại gì, nhưng có một việc để lại ấn tượng sâu sắc cho tôi.
Có một lần trả bài thi toán, giáo viên chia bài thi thành hai phần, một phần là đạt yêu cầu, giao cho F phát, phần còn lại là không đạt yêu cầu, giáo viên tự mình phát. Tôi đương nhiên thuộc nhóm không đạt yêu cầu.
Lúc trả bài cho tôi, giáo viên nói đầy chán ghét: “Đề trắc nghiệm dễ như vậy mà chỉ đúng có bốn câu, tôi có dạy một con lợn nó cũng học được”.
F cầm tập bài thi vừa lúc đi tới bên cạnh tôi, liếc một cái, hết sức trượng nghĩa phản bác giúp tôi: “Bạn ấy đúng năm câu”.
Giáo viên hơi ngượng, cả lớp ồ một tiếng rất mập mờ.
Từ đó tôi có thêm một biệt danh, gọi là Ngũ Đạo (năm câu). Sau đó tôi đến Bắc Kinh làm việc, công ty lại trùng hợp ở Ngũ Đạo Khẩu, quả thực như một lời nguyền rủa.
Nói chuyện này, bạn học F không có một chút ấn tượng nào, hoàn toàn không biết biệt danh này của tôi là được hắn ban tặng.
Có điều bạn học F chỉ được làm đại diện giờ toán mấy tháng rồi mất chức, nguyên nhân là gã này không nhớ được tên bạn cùng lớp, trả bài thi toàn trả nhầm người.
05
Tôi rất thích Châu Kiệt Luân. Có một năm Châu Kiệt Luân đến thành phố tôi giao lưu với người hâm mộ. Ban tổ chức phát vé mời từ năm giờ chiều, mười hai giờ trưa các fan đã bắt đầu xếp hàng, từ rất xa đã có thể nhìn thấy một đám người đông nghịt ôm biểu ngữ đứng túm tụm như tụ tập bất hợp pháp.
Tôi định trốn học đi kiếm vé, nhờ F giúp đỡ, hắn không đồng ý.
Bất kể hắn có đồng ý hay không, tôi vẫn phải đi, nhắn tin cho giáo viên chủ nhiệm lớp, nói tôi đau bụng sinh lí xin phép về nhà.
Ai biết hôm đó anh trai tôi đột nhiên tốt bụng, chủ động đến xin phép giúp tôi, nói tôi ngã bị thương ở chân phải đến bệnh viện. Riêng món này tôi chuyên nghiệp hơn anh trai tôi phải hai mươi năm.
Bạn học F ngoài miệng nói không giúp, khi chuyện tới trước mắt lại không đành lòng đứng nhìn, lon ton chạy đến nói với chủ nhiệm lớp tôi bị sốt về nhà rồi. Chủ nhiệm lớp lập tức nổi giận đập bàn: “Chính nó gửi tin nhắn cho tôi nói đau bụng sinh lí phải về nhà. Anh trai nó nói với tôi nó ngã bị thương ở chân phải đi viện. Bây giờ cậu lại nói nó bị sốt. Rốt cuộc là nó đi đâu rồi?”
Nghe những người chứng kiến kể lại, khi đó F ngẩn ra một giây, thật sự chỉ có một giây, sau đó trả lời, mặt không đổi sắc: “Bạn ấy đến kỳ sinh lí sốt cao không đỡ, trong giờ thể dục ngã từ xà đơn xuống, mẹ bạn ấy đưa bạn ấy đi viện rồi”.
Toàn bộ quá trình lưu loát như mây trôi nước chảy, mặt cũng không đỏ chút nào, quả thực làm người ta nhìn mà ngưỡng mộ. Sau đó tôi nghe kể lại chuyện này, vỗ vai hắn nói đáng tiếc nhóc con nhà ngươi sinh ra ở Trung Quốc, nếu ngươi sinh ra ở Tam Giác Vàng tuyệt đối sẽ là trùm băng đảng tội phạm dí súng vào trán vẫn không đổi sắc mặt.
Còn có một lần chúng tôi thi hóa học, một lớp khác đã thi trước, tôi khôn lỏi kiếm được đáp án.
Bạn học F yêu cầu tôi ôn thi đàng hoàng, tôi đương nhiên không ngoan như vậy, lời hắn nói vào tai này ra tai kia, sách ném sang bên cạnh, chỉ chăm chú học thuộc đáp án. Vì thế hắn còn giận, cả ngày không nói chuyện với tôi.
Đến hôm thi tôi tràn ngập tự tin, kết quả vừa nhận đề thi đã há hốc mồm, đề bài hoàn toàn không giống đề tôi kiếm được.
Trên mặt F rõ ràng viết “đáng đời quân gian ác”, chậm rãi làm bài thi, hoàn toàn không đếm xỉa đến tôi.
Tôi hoàn toàn choáng váng, cuống đến mức nước mắt đảo quanh. Giáo viên nhắc nhở còn mười phút nữa hết giờ, bài thi của tôi cơ bản vẫn để trống. Bạn học F bên cạnh đột nhiên hỏi tôi: “Biết lỗi chưa?”
Tôi gật gật đầu, nước mắt lưng tròng.
Hắn đẩy bài làm cho tôi: “Không có lần sau”.
06
Giọng F đặc biệt dễ nghe, phát âm rõ ràng, hiếm thấy đối với người ở phía nam. Mỗi lần thi tháng, giáo viên đều nhờ hắn giúp làm đề thi nghe. Tôi bắt đầu nảy ra âm mưu.
“Đọc đến đáp án chính xác bạn hơi chậm lại một chút được không?”
“Không được”.
“Không ai phát hiện đâu, bạn không cần câu nào cũng làm hiệu, chỉ cần mấy câu khó thôi”.
“Không được”.
“Lần tới tớ nhất định sẽ ôn thi nghiêm túc, lần này bạn giúp tớ đi mà”.
“Không được”.
Bạn thật sự nhẫn tâm thấy chết mà không cứu sao?”
“Tớ sẽ không giúp bạn gian lận”.
Tôi rất tủi thân: “Nhưng mẹ tớ nói lần này còn thi không tốt là sẽ bị nhốt ở nhà không cho đi đâu”.
Tôi đã hẹn hắn đi barbecue ở vùng ngoại ô.
Hắn tiếp tục cúi đầu lật sách, dường như không nghe thấy.
Nào ngờ đến hôm thi, gã này trịnh trọng đọc trong băng ghi âm: “C. Show - her - the - way - to - the - hostpital”.
Có một lần hắn cảm cúm rất lâu không khỏi, tôi rất thương, muốn mang thuốc cho hắn nhưng lại xấu hổ. Tôi rất ngây thơ nghĩ ra một cách rất vòng vo: Về nhà dùng nước lạnh gội đầu, thành công làm chính mình cũng cảm cúm.
Hôm sau đeo khẩu trang đến lớp, tôi chia thuốc cảm cúm cho hắn, cố ý nhấn mạnh là “nhân tiện” mang cho hắn.
Hắn hỏi: “Sao bạn cũng bị cúm? Bị lây tớ à?”
Tôi lắc đầu, không dám nói thật, sợ bị cười nhạo đến chết.
Ai biết gã này cảm cúm hôm sau đã khỏi rồi, còn tôi ngược lại ngày ngày hắt xì, chóng mặt váng đầu một tháng.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là phát khóc vì sự dở hơi của mình.
07
Học kì mới xếp lại chỗ ngồi lần nữa, tôi và bạn học F không còn ngồi cùng bàn. Hôm bị tách ra tôi rất buồn, vì thế còn khóc thầm một trận, cảm thấy trời sắp sập xuống rồi. Khi đó tôi e thẹn ngượng ngùng, không tùy tiện như bây giờ, còn hắn càng không chủ động liên lạc với ai, cho nên sau khi không còn ngồi cùng bàn chúng tôi rất ít nói chuyện với nhau.
Cứ cách hai tuần là lớp tôi lại đến phòng thí nghiệm học hóa học. Chỗ ngồi trong phòng thí nghiệm vẫn sắp xếp như khi vừa khai giảng, cũng có nghĩa chỉ có ở phòng thí nghiệm tôi mới có thể ngồi cùng hắn.
Cho nên mỗi lần nhìn thấy thời khóa biểu có giờ “Thí nghiệm hóa học” là tâm tình tôi sẽ rất tốt, từ tối hôm trước đã lấy bộ quần áo đẹp nhất ra đặt ở đầu giường, rất chờ mong đến giờ đi học.
Có lần nhà trường phát phiếu điều tra, chúng tôi giấu tên, điền giáo viên thích nhất, môn học thích nhất vào đó. Người khác đều viết toán, văn, địa lí, riêng tôi lại viết “Thí nghiệm hóa học”.
Giờ ra chơi tôi đến văn phòng, lớp trưởng đang thống kê kết quả điều tra, nói môn tiếng Anh là nhiều nhất, đại khái bởi vì chủ nhiệm lớp là giáo viên tiếng Anh.
“Không ngờ lại có hai bạn viết là thí nghiệm hóa học”. Gã nói.
“Hai?” Tôi thất thanh hỏi.
Gã gật đầu: “Đúng vậy, hai”.
Tôi nhớ tâm tình khi đó như trong lòng có một quả pháo hoa, bùm một tiếng, nổ tung.
08
Lớp 11 phân ban toán văn, trước khi chia lớp mọi người đều bận rộn viết lưu bút. Viết lưu bút thực ra là một chuyện cực kì mập mờ, những gì không thể nói bằng lời đều có thể viết ra, lớp tôi có mấy người thành đôi thành cặp sau khi ngỏ lời với nhau trong lưu bút.
Tôi cũng mua sổ lưu bút cho cả lớp viết vào, cuối cùng mới đặt xuống trước mặt bạn học F.
Mới đầu hắn còn không vui, nói việc này chán ngắt. Tôi nằng nặc yêu cầu hắn mới chịu đồng ý, nói: “Cứ để ở đây, lúc nào rảnh rỗi tớ viết”.
Nhưng hắn vĩnh viễn không rảnh, đến tận gần cuối lớp 11 hắn mới trả lại sổ lưu bút cho tôi. Tôi mở ra đầy chờ mong, gã này lại chỉ có tám chữ to: Học hành chăm chỉ, không được lười biếng.
Tôi suýt nữa bị hắn làm tức chết.
Sau đó tôi mới biết gã này thật sự quá mưu mô. Sổ lưu bút của tôi để ở chỗ hắn, tôi sẽ không thể không thường xuyên chủ động đến tìm hắn. Còn hắn thì chậm rãi đọc hết lưu bút của các bạn nam trong sổ của tôi, sau khi xác định không có gian tình mới yên tâm, cuối cùng vung bút viết bừa mấy chữ cho có rồi trả lại.
09
Sau khi phân ban tôi học văn, bạn học F học toán, cùng lớp với anh trai tôi.
Để tiết kiệm thời gian, mẹ của F tìm thuê nhà cho hắn ở gần trường. Sau đó anh trai tôi cũng chuyển đến ở cùng, hai người bắt đầu sống chung, thỉnh thoảng tôi lại đến mang quần áo cho anh trai tôi.
Có một lần tôi mang quần áo đến cho anh trai tôi như thường lệ, lớp toán là lớp trọng điểm phải tự học đến chín giờ cho nên trong nhà không có người.
Lúc tan học mưa rất to, tôi không có thói quen mang ô, bị ướt như chim sẻ đi mưa. Nghĩ đằng nào trong nhà cũng không có người nên đi tắm một cái, tiện thể mặc luôn chiếc áo phông của anh trai tôi treo trong phòng tắm.
Sau đó tôi vào phòng anh trai tôi đọc sách, định chờ ngớt mưa rồi về. Một lát sau tôi cầm cốc ra ngoài, đang khom lưng lấy nước thì cửa nhà vệ sinh phía sau két một tiếng mở ra.
Tôi vừa quay đầu lại đã nhìn thấy F.
Hắn vừa tắm xong, tóc ướt sũng, vấn đề là hắn chỉ mặc quần, cởi trần đi ra ngoài.
Tôi trơ mắt nhìn nước từ tóc hắn rơi xuống tong tong, chảy xuống ngoằn ngoèo trên người hắn, lập tức cảm thấy hô hấp cũng khó khăn.
Còn bạn học F thì bình tĩnh đối mặt với tôi một hồi lâu. Lúc này người bình thường sẽ hỏi một câu “Tại sao bạn lại ở đây” hay “Bạn đến từ bao giờ” để hai người bớt khó xử đúng không? Hắn thì khác, dường như hắn quên mất sự thật là hắn không mặc áo, rất thản nhiên đi tới trước mặt tôi, bỏ khăn mặt đang vắt trên vai xuống trùm lên đầu tôi, hỏi: “Bạn tắm rồi à?”
Tôi ngơ ngác gật đầu: “Ờ”.
Hắn cầm lấy chiếc cốc trong tay tôi, xoay người lấy đầy cốc nước cho tôi, nói: “Anh trai bạn về muộn một chút, lát nữa tớ đưa bạn về nhà”.
Tôi tiếp tục ngơ ngác: “Ờ”.
Sau đó tôi như người mộng du, cầm cốc nước, trên đầu đội chiếc khăn mặt của hắn, hai chân nhũn ra đi về nhà.
Rất lâu sau, khi nhớ lại chuyện này, tôi mắng hắn: “Khi đó anh cố ý giở trò lưu manh đúng không?”
Hắn lườm tôi một cái: “Trách anh cái gì? Chiếc áo em mặc trên người đó là áo của anh”.
Tôi: ...
10
Trường mở đại hội thể thao, tôi bị bắt đi tham gia chạy tiếp sức. Lúc đang khởi động thì gặp F, tôi căng thẳng cực kì, hắn đồng ý cổ vũ cho tôi. Tôi chỉ lên khán đài bên cạnh nói với hắn: “Lát nữa bạn và anh trai tớ đứng ở kia nhé”.
Hắn gật đầu.
Trước lúc chạy tôi đến xếp hàng, đứng trên đường chạy quay đầu sang tìm bọn họ, lại không thấy hai người đâu. Hỏi người bên cạnh được biết giáo viên gọi họ đi tham gia nhảy cao rồi.
Tiếng súng vang lên, xung quanh ầm ĩ tiếng cổ vũ. Đầu óc tôi rối bời như mớ bòng bong, căng thẳng đến mức đau bụng. Tôi chạy thứ hai, thấy người chạy đầu đã sắp cầm gậy chạy đến nơi, tôi lại quay sang tìm kiếm theo thói quen và tưởng mình hoa mắt. Không biết hắn đã quay lại khán đài từ bao giờ, đang đứng ở đúng chỗ tôi vừa chỉ cho hắn.
Ánh mắt gặp nhau, tôi lập tức yên tâm.
Hắn nói trong giờ khắc quan trọng đó tôi lại phân tâm nhảy dựng lên vẫy tay với hắn, nhưng tôi không nhớ gì cả, chỉ nhớ nhìn thấy hắn đứng ở đó trong lòng cực kì, cực kì vui vẻ. Kể cũng lạ, khi còn bé tôi không dám mở lòng đón nhận hạnh phúc như bây giờ, bởi vì sợ thất vọng cho nên đối với bất cứ chuyện gì cũng không dám hi vọng. Nhưng tôi lại vẫn tín nhiệm hắn, đặc biệt tín nhiệm, chưa từng có người nào có thể mang đến cảm giác an toàn cho tôi như hắn.
Sau đó tôi được biết hắn nhảy cao nấc đầu tiên đã không qua, hỏi hắn có phải cố ý không, hắn nói tôi nghĩ nhiều quá rồi.
11
Lần đầu tiên xem múa ba lê trong đời là đi theo bạn học F. Người dẫn đầu đội múa là mẹ của F. Hôm đó sau khi kết thúc hắn ra sau cánh gà tìm mẹ hắn, tôi cũng đi theo. Bạn học F chỉ tôi giới thiệu: “Mẹ, đây là Kiều Nhất, bạn cùng bàn con”.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp mẹ hắn, hết sức căng thẳng (mặc dù khi đó chúng tôi còn chỉ là bạn cùng bàn đơn thuần). Khi đó tôi muốn nói chào cô, chúc mừng cô biểu diễn thành công, kết quả đầu óc thế nào mà mở miệng ra lại biến thành: “Mẹ, chúc mừng mẹ biểu diễn thành công”.
Sau khi nói xong mọi người đều ngẩn ra, sau đó cười òa. Tôi chỉ muốn tìm được khe nứt nào chui xuống đất cho đỡ xấu hổ.
Hôm sau tôi lén hỏi F mẹ hắn nói tôi thế nào, F nhịn cười, nói: “Mẹ bạn nói bạn rất đáng yêu”.
Tôi lại một lần nữa muốn tìm khi nứt chui xuống.
Khi đó ai cũng không ngờ rằng một số năm sau tôi thật sự phải gọi là mẹ.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư