Đông Cung - Chương 18

179 lượt xem
Xem ra là sốt cao mê man thật rồi đây, hắn nằm trên giường thở khò khè từng cơn ngắn ngủi, thậm chí khóe miệng còn tróc lớp da khô màu trắng nhờ.
Tôi toan rụt tay lại, hắn chợt túm chặt lấy tay tôi, lòng bàn tay nóng hầm hập tựa một thanh thép nung đỏ, hơi thở càng dồn dập, lại nghe được tiếng hắn lơ mơ gọi: “Mẹ…mẹ ơi…” Hắn không gọi mẫu hậu, trước kia chưa từng nghe hắn gọi “mẹ”, suy cho cùng, Hoàng hậu vẫn là Hoàng hậu, hắn lại là Thái tử, hai người xưa nay nói năng đều khách sáo khiêm nhường. Bây giờ ngẫm lại Hoàng hậu đối với hắn so với tôi cũng chẳng hơn kém gì, ngoài mấy câu “bình thân”, “ban ngồi”, “lui xuống đi” ra, còn lại toàn trích dẫn điển tích điển cố tràng giang đại hải ra để giáo huấn hắn.
Nghĩ bụng thấy Lí Thừa Ngân cũng đáng thương thật.
Làm Thái tử phi đã rất phiền rồi, cái này không được phép, cái kia cũng không được phép, hàng năm có vô vàn đại lễ cung đình, mặc áo mão đội mũ phượng cả ngày lên lên xuống xuống mệt mỏi đến nỗi rã rời vai lưng. Mà thực ra Hoàng hậu đã châm chước cho tôi rất nhiều, bảo tôi tuổi còn nhỏ, lại từ Tây Lương gả đến Thượng Kinh, thế nên chẳng mấy khi trách móc nặng nề. Mà làm Thái tử so với làm Thái tử phi còn phiền não hơn gấp ngàn vạn lần, có mấy cuốn sách tôi vừa xem đã ong cả đầu, thế mà Lí Thừa Ngân thì quyển nào cũng phải thuộc làu làu. Văn song thì võ phải toàn, tôi nghĩ ắt hẳn lúc còn nhỏ hắn chẳng có được những ngày vui vẻ như tôi, học nhiều thứ như thế, phiền não chết mất.
Tôi không rụt tay lại được, Lí Thừa Ngân nắm rõ chặt, lúc ấy có cung nhân bưng thuốc đến, Vĩnh Nương tự mình nhận, rồi thì thào nói với tôi: “Bẩm Thái tử phi, thuốc có rồi ạ.” Tôi đành phải gọi: “Lí Thừa Ngân! Dậy uống thuốc nào!” Lí Thừa Ngân không đáp lời, thế nhưng vẫn nắm chắc tay tôi. Vĩnh Nương sai người chèn thêm vài chiếc gối lên đầu giường, rồi để nội quan đỡ Lí Thừa Ngân dậy, nằm nằm nửa tựa vào đầu giường. Vĩnh Nương dùng thìa ngọc bón thuốc cho hắn, nhưng mà hắn mím chặt môi, mỗi một thìa thuốc lại có đến nửa phần men theo khóe miệng chảy ra ngoài.
Tôi ngẫm bụng thấy khó lòng mà chịu được, nói: “Để ta.”Tayphải tôi vẫn bị Lí Thừa Ngân giữ, chỉ cầm được chén thuốc bằng tay trái, tôi quay sang gọi A Độ: “Bịt mũi hắn đi.” A Độ nghe lời tiến lên phía trước, ngắt mũi Lí Thừa Ngấn, hắn bị nghẹt hơi, qua một lúc ngắn ngủi đã hé miệng, tôi lập tức tiện dịp dốc cả bát thuốc vào miệng hắn. Mũi vẫn bịt ngắt, chỉ có thể ừng ực nuốt mấy ngụm, thuốc dốc vội quá, bị sặc cứ ho liên tục, mắt cuối cùng đã khẽ chớp mở: “Nóng…nóng quá…” Thà nóng chết còn hơn bị bệnh chết đấy nhé.
Tôi ra hiệu cho A Độ có thể nới lỏng được rồi, Lí Thừa Ngân vẫn siết chặt tay tôi, thế nhưng lại không hề nhìn tôi thêm một cái, vừa nhắm mắt đã lịm dần trong cơn mê man.
Vĩnh Nương giúp tôi lấy một chiếc đôn, để tôi ngồi bên cửa sổ. Tôi ngồi được một lúc, cảm giác chẳng thoải mái gì. Bởi lẽ cánh tay cứ phải dang ra suốt, tôi sai A Độ dịch đôn đi chỗ khác, mình thì dứt khoát khom người ngồi xổm xuống. Như thế này không cần phải cúi người nữa, thoái mái hơn nhiều, thế nhưng Lí Thừa Ngân vẫn giữ chặt tay tôi, cánh tay tê rần. Tôi định hất ra, nhưng vừa nhúc nhích Lí Thừa Ngân lại càng nắm chắc hơn, A Độ rút đao “soạt” một cái, khoa tay múa chân bên cánh tay Lí Thừa Ngân một lúc, tôi vội vàng lắc đầu, ý bảo không được. Nếu mà chặt cho hắn 1 nhát, Phụ hoàng hắn không lập tức nổi giận dẫn binh tiến đánh Tây Lương mới lạ đấy.
Tôi bắt đầu nhớ đến Triệu lương đệ, ít nhất lúc có nàng ta, tôi không phải chăm nom Lí Thừa Ngân nữa, cho dù hắn có đổ bệnh đến ngố người, cũng thèm vào mà nắm tay tôi chứ nhất quyết không buông như thế này.
Qua một canh giờ, cánh tay tôi đã cứng đờ đến nỗi hoàn toàn mất đi cảm giác, tôi đang cân nhắc xem làm thế nào để cứu Triệu lương đệ ra, để nàng ta đến mà làm việc khổ sai này.
Hai canh giờ sau, nửa bên người tôi đã đờ đẫn đến nỗi tê liệt, tôi thật sự sắp không nhịn được nữa rồi, khẽ giọng gọi Vĩnh Nương. Bà ấy tiến lên phía trước cúi đầu lắng nghe tôi phân phó, tôi cà lăm cà lắp nói với bà ấy: “Vĩnh Nương ơi… ta muốn đi nhà cầu…” Vĩnh Nương lập tức thưa: “Nô tì sai người mang bô đến.”
Rồi bà ấy đi thẳng ra ngoài, tôi không kịp gọi lại. Bà ấy đã căn dặn nội quan khép bình phong lại, thế rồi tất cả đều lui ra ngoài, cửa tẩm điện cũng đóng lại, mặt mày tôi đau khổ nhăn nhó vón thành cục.
“Vĩnh Nương….thế này không được đâu….”
“Nô tì hầu hạ nương nương….”
Tôi chực bật khóc: “Không được! Chỗ này không thể được! Lí Thừa Ngân còn đang ở đây mà…”
“Thái tử điện hạ đâu phải người ngoài…huống hồ điện hạ còn đương giấc.” Vĩnh Nương an ủi tôi, “Vả lại điện hạ và Thái tử phi là phu thê, đã là phu thê thì còn gì lạ lẫm nữa…” tôi không đủ kiên nhẫn để mà nghe bà ấy thao thao bất tuyệt thêm nữa, tôi quả thực mót lắm rồi, thế nhưng trước mặt Lí Thừa Ngân, bảo tôi ở trước mặt một người đàn ông mà lại đi….Tôi chỉ còn nước òa khóc “Vĩnh Nương ơi ngươi mau nghĩ cách đi….mau nghĩ cách đi!”
Vĩnh Nương đắn đo suy nghĩ, tôi lại không ngừng thúc giục, sau cùng chẳng thể nghĩ ra cách nào tốt hơn, mà tôi thật sự không thể nhịn thêm được nữa rồi, đành luyến thoắng nói: “Thôi đi thôi đi, chỗ này cũng được, ngươi che cho ta.” Vĩnh Nương liền nghiêng người chắn giữa tôi và Lí Thừa Ngân, nhưng mà bởi vì Lí Thưa Ngân nắm tay tôi, mà bà ấy lại tuân thủ cung quy không dám quay lưng lại với tôi lẫn Lí Thừa Ngân, thế là chỉ che chắn được có một phần nhỏ. Tôi tháo đai áo mà sợ rợn tóc gáy, không ngừng ló đầu ra canh Lí Thừa Ngân, A Độ giúp tôi gỡ đai áo, lại giúp tôi kéo vạt váy.
Tổng cộng tôi có thuộc cả thể là 3 câu thơ, 1 câu thì đã phô trương trước mặt Bùi Chiếu rồi, chính là cái câu: “Lấy gì giải sầu? Chỉ rượu mà thôi” Vẫn còn 1 câu nữa là: “Dây to nhường đổ mưa rào, Nỉ non dây nhỏ như trò chuyện riêng. Tiếng cao thấp lần chen liền gảy, Mâm ngọc đâu bỗng nảy hạt châu.”Tại sao tôi lại thuộc mấy câu thơ này ấy à? Là bởi vì năm đó học tiếng phổ thông Trung Nguyên, mấy câu thơ này đọc hay bị líu lưỡi, thế nên tôi cứ đọc đi đọc lại, năm này qua năm khác rồi cũng thuộc lòng luôn.
Dây to nhường đổ mưa rào, Nỉ non dây nhỏ như trò chuyện riêng. Tiếng cao thấp lần chen liền gảy, Mâm ngọc đâu bỗng nảy hạt châu.……quả nhiên…… nhẹ cả người nhẹ cả người….dễ chịu thật.
Đương lúc tôi thoải mái không kìm được đắc ý, cảm thấy mình có thể nhớ mấy câu thơ khó như thế, đương lúc tưởng chừng như vô cùng tài ba ấy, Lí Thừa Ngân bỗng nhiên khẽ động đậy, rồi choàng mở mắt.
“Á!” Tôi thất thanh kêu lên.
A Độ ngay tức khắc nhảy ra, tuốt đao “soạt” một nhát, Vĩnh Nương nghe thấy tôi gào lên cũng giật nảy mình, nhưng bà ấy đã bị A Độ đẩy sang 1 bên, thanh đao của A Độ kề ngay cổ Lí Thừa Ngân. Taychân tôi vung loạn xạ, vừa túm lấy váy áo vừa thét: “Đừng! A Độ, đừng!” tôi thắt lại đai áo cực nhanh, thế nhưng váy áo Trung Nguyên rườm rà lôi thôi, chính tôi còn không biết mặc thế nào, bình thường luôn có cung nữ Thượng y giúp tôi mặc, tôi cuống quá thành ra thắt nhầm nút chết, cũng chẳng lo được nhiều, lập tức ngăn A Độ lại: “A Độ! Đừng! Hắn chỉ làm ta giật mình thôi!” A Độ thu lại đao, Lí Thừa Ngân nhìn tôi trợn tròn mắt, tôi đợi hắn, hắn dường như vẫn đang có chút hoang mang, ánh nhìn đờ đẫn, trước tiên là liếc đến tấm bình phong đằng sau, sau đó nhìn sang Vĩnh Nương đang trơ như phỗng, rồi trông xuống chiếc bô bên cạnh cửa sổ, sau đó ánh mắt chốt hạ ở bàn tay tôi vẫn đang chết cứng trong tay hắn. Sau cùng chằm chằm vào nút thắt lộn xộn trên eo tôi, khóe miệng Lí Thừa Ngân bỗng nhiên giật giật.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k