Đông Cung - Chương 22
Nguyễn Nhật Thúy Hiền | Chat Online | |
27/02/2019 14:40:11 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
171 lượt xem
- * Đông Cung - Chương 23 (Truyện ngôn tình)
- * Đông Cung - Chương 24 (Truyện ngôn tình)
- * Đông Cung - Chương 21 (Truyện ngôn tình)
- * Đông Cung - Chương 11 (Truyện ngôn tình)
Tối nay xuất quân xui rủi, trước đó đã đụng độ Vĩnh Nương, sau đó lại gặp Bùi Chiếu.
Bùi Chiếu phất tay, cung thủ cùng thị vệ Vũ Lâm quân nháy mắt đã tản đi mắt tăm mất dạng. Tôi thấy mình cũng nên nói gì đó, nghĩ một đằng lại khen 1 lẻo: “Bùi tướng quân quả thật dụng binh như thần….”
“Xin Thái tử phi thứ lỗi cho mạc tướng tội kinh động thánh giá.” Bùi Chiếu chắp tay vái lễ, “Mạc tướng không lường trước được Thái tử phi sẽ vượt tường vào, xin Thái tử phi thứ tội.”
“Cái này không trách ngươi được, ai bảo ta và A Độ trèo tường để bị các ngươi tưởng lầm thành thích khách đâu chứ.”
“Không rõ Thái tử phi đêm khuya đến đây có việc gì ạ?”
Tôi nào có ngu thế, ngu mới kể cho hắn tôi đến tìm Lí Thừa Ngân tính sổ. Thế là tôi cười ha ha: “Ta đến làm gì không thể tiết lộ với ngươi được.”
Biểu cảm trên mặt Bùi Chiếu vẫn cái kiểu đó, hắn cúi đầu buông câu “Vâng ạ.”
Tôi dẫn theo A Độ ngông nghênh tiến về phía trước, bỗng nhiên Bùi Chiếu gọi tôi: “Bẩm Thái tử phi.”
“Gì thế?”
“Tẩm điện của Thái tử điện hạ không phải ở bên đó, là ở đằng này mới đúng.”
Tôi thẹn quá hóa giận, hung hăng nguýt hắn 1 cái, thế nhưng hắn vẫn đứng nghiêm chỉnh cung kính, như thể không hề thấy cái lườm của tôi. Tôi buộc lòng phải quay lại, đi theo con đường hắn vừa chỉ.
Cuối cùng cũng đến được tẩm điện của Lí Thừa Ngân, tôi ra lệnh cho A Độ: “Ngươi giữ cửa, cấm không cho bất kì kẻ nào vào.”
A Độ gật gật đầu, dùng tay ra hiệu, tôi biết ý của nàng ấy bảo tôi cứ yên tâm đi.
Tôi tiến vào tẩm điện, cung nữ trực đêm vẫn chưa ngủ, bọn họ ngồi dưới ngọn đèn chơi đố chữ, tôi lẳng lặng rón rén từng bước sau lưng bọn họ, không ai phát hiện ra tôi. Tôi mon men vào trong nội điện.
Góc phòng có châm một ngọn đèn, ánh nến hư ảo mịt mùng đổ bóng lên tấm màn, tựa sóng nước dập dềnh khẽ vỗ. Tôi nín lặng lừ lừ bước đến bên giường, chầm chậm vén mành lên, cẩn thận không gây ra bất kì tiếng động nào, 1 tiếng “vút” ập đến bất thình lình, tôi nghiêng mặt theo bản năng, gió lạnh bám dính trên mặt tôi mà lướt qua, cà vào gò má đau ran rát. Tôi không kịp thốt ra tiếng nào, đất trời đã nghiêng ngả, tôi bị ấn chặt trên giường, một lưỡi dao sắc lẹm kề ngay sát cổ họng, chỉ e một chốc lát thôi, cái thứ ấy sẽ rạch toác cổ tôi, tôi hoảng hồn, toàn thân đều nổi gai ốc.
Tôi thấy Lí Thừa Ngân, giữa tối tăm, khuôn mặt hắn toát ra vẻ cương quyết dị thường, hoàn toàn như một người xa lạ. Hắn sít sao nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi nằm mơ cũng chẳng ngờ Lí Thừa Ngân lại thủ đao bên mình, thậm chí ngủ trên giường mà cũng đề cao cảnh giác.
“Là nàng à?” Lí Thừa Ngân thu lại thanh đao, tất thảy dường như trở lại dáng vẻ quen thuộc như xưa, hẳn vẽ ra bộ mặt lờ đờ hỏi tôi: “Nửa đêm nửa hôm nàng chạy tới đây làm gì?”
“Hả….không làm gì cả.” Dù sao tôi cũng không thể nói mục đích tôi đến là muốn trói hắn thành cái bánh trưng khổng lồ rồi giã một trận cho bõ tức nhằm trả mối thù bị hãm hại được.
Hắn nửa cười nửa không, liếc tôi: “À, ta biết rồi, nàng nhớ ta chứ gì, thế nên mới đến thăm ta, đúng chưa?”
Tôi thoáng cái đã nhớ ngay chuyện hắn dùng lụa uyên ương để hãm hại tôi ra sao, hại tôi bị Hoàng hậu mắng, còn bị phạt chép sách. Chép sách này! Tôi căm thù chép sách! Tôi rút đao giấu trong lớp áo ra “soạt” 1 tiếng, nghiến răng nghiến lợi: “Chàng đoán đúng rồi đấy, thần thiếp nhớ điện hạ vô cùng!”
Vậy mà hẳn chẳng hề tỏ vẻ sợ sệt, mà còn khẽ bật cười: “Thì ra con gaí Tây Nương các nàng đều cầm đao đi nhớ người ta à!”
“Đừng nhiều lời!” Tôi kề đao vào cổ hắn, “Đưa đao của chàng đây.”
Hắn nhích dần lên phía trước: “Nàng bảo ta đưa là ta phải đưa cho nàng chắc?”
“Đừng có qua….á….” Nửa câu sau của tôi đã bị ép nuốt chửng xuống bụng, rồi thì vai đã bị ôm chặt , không cho phép tôi kịp định thần, hắn lại gặm môi tôi!
……Thật quá đáng!
Lần này hắn gặm rất chậm rãi, như thể đang gặm 1 con cua, tôi từng thấy Lí Thừa Ngân dùng món cua rồi, đúng ra có thể gọi là… tuyệt vời. Hắn nốc sạch thịt ở phần vỏ xong vẫn còn có thể ghép lại nguyên hình một con cua, đoán chừng bản lĩnh còn lợi hại hơn cả mấy cô nương Trung Nguyên dùng chỉ mảnh thêu thùa. Tôi không ngừng khoa tay múa đao sau lưng hắn, chỉ hận không thể chọc cho hắn 1 nhát. Thì cũng chẳng sợ gì, chỉ sợ chiến tranh, cha đã già rồi, nếu như đánh nhau với Trung Nguyên trận nữa, chỉ e cha không gánh nổi, chỉ e Tây Lương khó thắng nổi. Tôi nhịn…..tôi phải nhịn…..hắn gặm môi 1 lúc rồi mới chịu thôi, tôi còn chưa kịp thở hắt ra, thế mà hắn đã bắt đầu gặm xuống cổ, xong rồi, chết rồi, nhất định hắn tính từ từ gặm sạch tôi như gặm 1 con cua đây mà, cổ tôi bị hắn gặm vừa ngứa lại vừa đau, khó chịu không sao nói hết. Hắn cứ thong dong gặm, đang lân la gặm đến thùy tai tôi rồi, phen này chết mất thôi, tôi sợ nhất có người chọc tôi nhột. Hắn cứ thở bên tên thế này, tôi chỉ thiếu điều co giật vì cười, đến nỗi toàn thân nhũn ra chẳng còn tí sức lực nào, thậm chí đao trên tay cũng bị hắn tuốt mất. Hắn quẳng thanh đao sang 1 bên, rồi mon men gặm tiếp phần môi.
Tôi cứ thấy có gì đó bất thường, rồi không biết từ lúc nào, tay hắn đã luồn đến lớp áo trong, cánh tay siết chặt trên eo tôi, tôi bị hắn siết đến nỗi không cựa quậy được, gào lên trong cuống quýt: “Chàng! Chàng! Bỏ tay ra! Không bỏ tay ta gọi A Độ đấy!”
Lí Thừa Ngân cười nói: “Nàng cứ gọi đi! Nàng có gọi cả Đông Cung này đến, ta cũng không để ý đâu, dù gì thì cũng là tự nàng nửa đêm nửa hôm mò vào giường ta cơ mà.”
Tôi tức đến suýt lịm đi, quá quá quá đáng tởm! Miệng hắn phát ra câu nào câu ấy rặt 1 lũ chướng tai. Cái gì mà bò vào giường hắn, tôi…..tôi….tôi phen này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa được nhục.
Ngay lúc tôi hùng hổ muốn cho hắn 1 đao thì đột nhiên có luồng gió từ ngoài mành xộc thẳng vào, nhanh như cắt, Lí Thừa Ngân vội vã đẩy tôi một cái rõ mạnh, tôi bị hất vào góc giường, lúc ấy mới nhìn rõ thì ra là một chuôi trường kiếm. Bởi lẽ hắn chỉ vội đẩy tôi mà bản thân hắn lại khó thoát, nhát kiếm ấy xuyên thẳng qua ngực phải. Tôi hét lên, A Độ đã lao vào, thích khách rút kiếm nhằm hướng Lí Thừa Ngân đâm tới, đao của A Độ lúc đầu đã đưa tôi rồi, tình thế gấp rút chỉ kịp lấy chân nến trên bàn phi về phía tên thích khách. Lực cánh tay của A Độ rất mạnh, giá nến như một cây trâm dài ngoẵng xé gió lao vút trong không khí, tên thích khách vừa né được, tôi đã hô hào: “Người đâu! Có thích khách!”
Vũ Lâm quân trực đêm phá cửa lao vào, A Độ đang vật lộn với hắn, từ trong ra ngoài tẩm điện xôn xao tiếng động, trong khuôn viên nhốn nháo ầm ĩ, càng có nhiều người xuất hiện, thích khách thấy tình thế bất lợi liền vọt ra ngoài cửa sổ, A Độ cũng lao theo truy đuổi hắn.
Vẻ xuân
Tôi dìu Lí Thừa Ngân, nửa bên người hắn đã sẫm màu máu tươi, máu không ngừng túa ra từ miệng vết thương. Tôi vừa cuống vừa sợ, thế mà hắn hỏi tôi: “Nàng có bị thương….” Câu nói còn bỏ ngỏ, miệng đã ứa máu, máu của hắn bám đầy trên vạt áo tôi, mắt tôi nhòa ướt, thốt lên tên hắn: “Lí Thừa Ngân!”
Tôi dù ghét Lí Thừa Ngân thật đấy, thế nhưng xưa nay tôi nào có nguyền rủa hắn phải chết.
Hắn hoang mang nắm lấy tay tôi, khóe miệng sũng máu, vậy mà lại cười: “Xưa nay ta chưa từng thấy nàng khóc….chẳng lẽ nàng sợ….sợ làm góa phụ trẻ….”
Lúc này rồi mà hắn còn nói đùa, nước mắt tôi cứ mặc sức trào ra, chân tay lóng ngóng muốn cầm máu cho hắn, thế nhưng phải cầm ở chỗ nào đây, máu tươi len qua kẽ tay, những dóng máu ấm nóng ấy, ngai ngái ấy, biết bao nhiêu là máu đã chảy, sự sợ hãi của tôi lên đến cực điểm. Nhiều cung nữ thấy có động liền chạy vào, có người vừa nhìn thấy máu đã hét lên hãi hùng rồi ngất xỉu, trong điện tức khắc biến thành 1 bãi hỗn loạn. Tôi nghe thấy tiếng Bùi Chiếu từ ngoài lớn tiếng ra lệnh, rồi hắn xông thẳng vào, tôi nhìn hắn như nhìn 1 vị cứu tinh: “Bùi tướng quân!”
Bùi Chiếu thấy tình hình, lập tức gọi người: “Mau đi truyền Ngự y!”
Hắn lao lên phía trước, với ngón tay niêm phong toàn bộ huyệt đạo xung quanh vết thương trên người Lí Thừa Ngân. Hắn thấy tôi vẫn ôm chặt Lí Thừa Ngân, nói: “Thái tử phi, xin người cứ đặt điện hạ xuống, như vậy mạc tướng mới có thể kiểm tra được thương tích của điện hạ.”
Tôi đang hoang mang lo sợ, Bùi Chiếu lại trấn tĩnh như thế, sự bình tĩnh của hắn khiến xoa dịu tôi, tôi nghe lời đặt Lí Thừa Ngân nằm xuống, Bùi Chiếu vạch áo Lí Thừa Ngân ra, hắn hơi chau mày. Tôi không hiểu cái chau mày ấy có ý nghĩa gì, thế nhưng chẳng bao lâu sau tôi đã hiểu, ngự y lập tức xuất hiện, thế rồi quá nửa thái y viện đều bị điều tới Đông Cung. Tin tức được báo về trong cung, nửa đêm cửa phía đông rộng mở, Hoàng đế cùng Hoàng hậu mặc vi phục vội vàng thân chinh xa giá đến Đông Cung.
Bùi Chiếu phất tay, cung thủ cùng thị vệ Vũ Lâm quân nháy mắt đã tản đi mắt tăm mất dạng. Tôi thấy mình cũng nên nói gì đó, nghĩ một đằng lại khen 1 lẻo: “Bùi tướng quân quả thật dụng binh như thần….”
“Xin Thái tử phi thứ lỗi cho mạc tướng tội kinh động thánh giá.” Bùi Chiếu chắp tay vái lễ, “Mạc tướng không lường trước được Thái tử phi sẽ vượt tường vào, xin Thái tử phi thứ tội.”
“Cái này không trách ngươi được, ai bảo ta và A Độ trèo tường để bị các ngươi tưởng lầm thành thích khách đâu chứ.”
“Không rõ Thái tử phi đêm khuya đến đây có việc gì ạ?”
Tôi nào có ngu thế, ngu mới kể cho hắn tôi đến tìm Lí Thừa Ngân tính sổ. Thế là tôi cười ha ha: “Ta đến làm gì không thể tiết lộ với ngươi được.”
Biểu cảm trên mặt Bùi Chiếu vẫn cái kiểu đó, hắn cúi đầu buông câu “Vâng ạ.”
Tôi dẫn theo A Độ ngông nghênh tiến về phía trước, bỗng nhiên Bùi Chiếu gọi tôi: “Bẩm Thái tử phi.”
“Gì thế?”
“Tẩm điện của Thái tử điện hạ không phải ở bên đó, là ở đằng này mới đúng.”
Tôi thẹn quá hóa giận, hung hăng nguýt hắn 1 cái, thế nhưng hắn vẫn đứng nghiêm chỉnh cung kính, như thể không hề thấy cái lườm của tôi. Tôi buộc lòng phải quay lại, đi theo con đường hắn vừa chỉ.
Cuối cùng cũng đến được tẩm điện của Lí Thừa Ngân, tôi ra lệnh cho A Độ: “Ngươi giữ cửa, cấm không cho bất kì kẻ nào vào.”
A Độ gật gật đầu, dùng tay ra hiệu, tôi biết ý của nàng ấy bảo tôi cứ yên tâm đi.
Tôi tiến vào tẩm điện, cung nữ trực đêm vẫn chưa ngủ, bọn họ ngồi dưới ngọn đèn chơi đố chữ, tôi lẳng lặng rón rén từng bước sau lưng bọn họ, không ai phát hiện ra tôi. Tôi mon men vào trong nội điện.
Góc phòng có châm một ngọn đèn, ánh nến hư ảo mịt mùng đổ bóng lên tấm màn, tựa sóng nước dập dềnh khẽ vỗ. Tôi nín lặng lừ lừ bước đến bên giường, chầm chậm vén mành lên, cẩn thận không gây ra bất kì tiếng động nào, 1 tiếng “vút” ập đến bất thình lình, tôi nghiêng mặt theo bản năng, gió lạnh bám dính trên mặt tôi mà lướt qua, cà vào gò má đau ran rát. Tôi không kịp thốt ra tiếng nào, đất trời đã nghiêng ngả, tôi bị ấn chặt trên giường, một lưỡi dao sắc lẹm kề ngay sát cổ họng, chỉ e một chốc lát thôi, cái thứ ấy sẽ rạch toác cổ tôi, tôi hoảng hồn, toàn thân đều nổi gai ốc.
Tôi thấy Lí Thừa Ngân, giữa tối tăm, khuôn mặt hắn toát ra vẻ cương quyết dị thường, hoàn toàn như một người xa lạ. Hắn sít sao nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi nằm mơ cũng chẳng ngờ Lí Thừa Ngân lại thủ đao bên mình, thậm chí ngủ trên giường mà cũng đề cao cảnh giác.
“Là nàng à?” Lí Thừa Ngân thu lại thanh đao, tất thảy dường như trở lại dáng vẻ quen thuộc như xưa, hẳn vẽ ra bộ mặt lờ đờ hỏi tôi: “Nửa đêm nửa hôm nàng chạy tới đây làm gì?”
“Hả….không làm gì cả.” Dù sao tôi cũng không thể nói mục đích tôi đến là muốn trói hắn thành cái bánh trưng khổng lồ rồi giã một trận cho bõ tức nhằm trả mối thù bị hãm hại được.
Hắn nửa cười nửa không, liếc tôi: “À, ta biết rồi, nàng nhớ ta chứ gì, thế nên mới đến thăm ta, đúng chưa?”
Tôi thoáng cái đã nhớ ngay chuyện hắn dùng lụa uyên ương để hãm hại tôi ra sao, hại tôi bị Hoàng hậu mắng, còn bị phạt chép sách. Chép sách này! Tôi căm thù chép sách! Tôi rút đao giấu trong lớp áo ra “soạt” 1 tiếng, nghiến răng nghiến lợi: “Chàng đoán đúng rồi đấy, thần thiếp nhớ điện hạ vô cùng!”
Vậy mà hẳn chẳng hề tỏ vẻ sợ sệt, mà còn khẽ bật cười: “Thì ra con gaí Tây Nương các nàng đều cầm đao đi nhớ người ta à!”
“Đừng nhiều lời!” Tôi kề đao vào cổ hắn, “Đưa đao của chàng đây.”
Hắn nhích dần lên phía trước: “Nàng bảo ta đưa là ta phải đưa cho nàng chắc?”
“Đừng có qua….á….” Nửa câu sau của tôi đã bị ép nuốt chửng xuống bụng, rồi thì vai đã bị ôm chặt , không cho phép tôi kịp định thần, hắn lại gặm môi tôi!
……Thật quá đáng!
Lần này hắn gặm rất chậm rãi, như thể đang gặm 1 con cua, tôi từng thấy Lí Thừa Ngân dùng món cua rồi, đúng ra có thể gọi là… tuyệt vời. Hắn nốc sạch thịt ở phần vỏ xong vẫn còn có thể ghép lại nguyên hình một con cua, đoán chừng bản lĩnh còn lợi hại hơn cả mấy cô nương Trung Nguyên dùng chỉ mảnh thêu thùa. Tôi không ngừng khoa tay múa đao sau lưng hắn, chỉ hận không thể chọc cho hắn 1 nhát. Thì cũng chẳng sợ gì, chỉ sợ chiến tranh, cha đã già rồi, nếu như đánh nhau với Trung Nguyên trận nữa, chỉ e cha không gánh nổi, chỉ e Tây Lương khó thắng nổi. Tôi nhịn…..tôi phải nhịn…..hắn gặm môi 1 lúc rồi mới chịu thôi, tôi còn chưa kịp thở hắt ra, thế mà hắn đã bắt đầu gặm xuống cổ, xong rồi, chết rồi, nhất định hắn tính từ từ gặm sạch tôi như gặm 1 con cua đây mà, cổ tôi bị hắn gặm vừa ngứa lại vừa đau, khó chịu không sao nói hết. Hắn cứ thong dong gặm, đang lân la gặm đến thùy tai tôi rồi, phen này chết mất thôi, tôi sợ nhất có người chọc tôi nhột. Hắn cứ thở bên tên thế này, tôi chỉ thiếu điều co giật vì cười, đến nỗi toàn thân nhũn ra chẳng còn tí sức lực nào, thậm chí đao trên tay cũng bị hắn tuốt mất. Hắn quẳng thanh đao sang 1 bên, rồi mon men gặm tiếp phần môi.
Tôi cứ thấy có gì đó bất thường, rồi không biết từ lúc nào, tay hắn đã luồn đến lớp áo trong, cánh tay siết chặt trên eo tôi, tôi bị hắn siết đến nỗi không cựa quậy được, gào lên trong cuống quýt: “Chàng! Chàng! Bỏ tay ra! Không bỏ tay ta gọi A Độ đấy!”
Lí Thừa Ngân cười nói: “Nàng cứ gọi đi! Nàng có gọi cả Đông Cung này đến, ta cũng không để ý đâu, dù gì thì cũng là tự nàng nửa đêm nửa hôm mò vào giường ta cơ mà.”
Tôi tức đến suýt lịm đi, quá quá quá đáng tởm! Miệng hắn phát ra câu nào câu ấy rặt 1 lũ chướng tai. Cái gì mà bò vào giường hắn, tôi…..tôi….tôi phen này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa được nhục.
Ngay lúc tôi hùng hổ muốn cho hắn 1 đao thì đột nhiên có luồng gió từ ngoài mành xộc thẳng vào, nhanh như cắt, Lí Thừa Ngân vội vã đẩy tôi một cái rõ mạnh, tôi bị hất vào góc giường, lúc ấy mới nhìn rõ thì ra là một chuôi trường kiếm. Bởi lẽ hắn chỉ vội đẩy tôi mà bản thân hắn lại khó thoát, nhát kiếm ấy xuyên thẳng qua ngực phải. Tôi hét lên, A Độ đã lao vào, thích khách rút kiếm nhằm hướng Lí Thừa Ngân đâm tới, đao của A Độ lúc đầu đã đưa tôi rồi, tình thế gấp rút chỉ kịp lấy chân nến trên bàn phi về phía tên thích khách. Lực cánh tay của A Độ rất mạnh, giá nến như một cây trâm dài ngoẵng xé gió lao vút trong không khí, tên thích khách vừa né được, tôi đã hô hào: “Người đâu! Có thích khách!”
Vũ Lâm quân trực đêm phá cửa lao vào, A Độ đang vật lộn với hắn, từ trong ra ngoài tẩm điện xôn xao tiếng động, trong khuôn viên nhốn nháo ầm ĩ, càng có nhiều người xuất hiện, thích khách thấy tình thế bất lợi liền vọt ra ngoài cửa sổ, A Độ cũng lao theo truy đuổi hắn.
Vẻ xuân
Tôi dìu Lí Thừa Ngân, nửa bên người hắn đã sẫm màu máu tươi, máu không ngừng túa ra từ miệng vết thương. Tôi vừa cuống vừa sợ, thế mà hắn hỏi tôi: “Nàng có bị thương….” Câu nói còn bỏ ngỏ, miệng đã ứa máu, máu của hắn bám đầy trên vạt áo tôi, mắt tôi nhòa ướt, thốt lên tên hắn: “Lí Thừa Ngân!”
Tôi dù ghét Lí Thừa Ngân thật đấy, thế nhưng xưa nay tôi nào có nguyền rủa hắn phải chết.
Hắn hoang mang nắm lấy tay tôi, khóe miệng sũng máu, vậy mà lại cười: “Xưa nay ta chưa từng thấy nàng khóc….chẳng lẽ nàng sợ….sợ làm góa phụ trẻ….”
Lúc này rồi mà hắn còn nói đùa, nước mắt tôi cứ mặc sức trào ra, chân tay lóng ngóng muốn cầm máu cho hắn, thế nhưng phải cầm ở chỗ nào đây, máu tươi len qua kẽ tay, những dóng máu ấm nóng ấy, ngai ngái ấy, biết bao nhiêu là máu đã chảy, sự sợ hãi của tôi lên đến cực điểm. Nhiều cung nữ thấy có động liền chạy vào, có người vừa nhìn thấy máu đã hét lên hãi hùng rồi ngất xỉu, trong điện tức khắc biến thành 1 bãi hỗn loạn. Tôi nghe thấy tiếng Bùi Chiếu từ ngoài lớn tiếng ra lệnh, rồi hắn xông thẳng vào, tôi nhìn hắn như nhìn 1 vị cứu tinh: “Bùi tướng quân!”
Bùi Chiếu thấy tình hình, lập tức gọi người: “Mau đi truyền Ngự y!”
Hắn lao lên phía trước, với ngón tay niêm phong toàn bộ huyệt đạo xung quanh vết thương trên người Lí Thừa Ngân. Hắn thấy tôi vẫn ôm chặt Lí Thừa Ngân, nói: “Thái tử phi, xin người cứ đặt điện hạ xuống, như vậy mạc tướng mới có thể kiểm tra được thương tích của điện hạ.”
Tôi đang hoang mang lo sợ, Bùi Chiếu lại trấn tĩnh như thế, sự bình tĩnh của hắn khiến xoa dịu tôi, tôi nghe lời đặt Lí Thừa Ngân nằm xuống, Bùi Chiếu vạch áo Lí Thừa Ngân ra, hắn hơi chau mày. Tôi không hiểu cái chau mày ấy có ý nghĩa gì, thế nhưng chẳng bao lâu sau tôi đã hiểu, ngự y lập tức xuất hiện, thế rồi quá nửa thái y viện đều bị điều tới Đông Cung. Tin tức được báo về trong cung, nửa đêm cửa phía đông rộng mở, Hoàng đế cùng Hoàng hậu mặc vi phục vội vàng thân chinh xa giá đến Đông Cung.
Truyện mới nhất:
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!