LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Ma phi khuynh thế, độc sủng nàng - Chương 185

74 lượt xem
"Nếu như mình và hắn sinh linh hồ, Lạc Băng biết có tức giận không?" Rốt cuộc trên khuôn mặt đóng băng của Diệp Tuyết đã hiện ra vẻ thấp thỏm. Không sai, cho nên chỉ một thân một mình đến gặp nàng, cũng là bởi vì trong lòng quá mâu thuẫn, không biết nên làm thế nào mới phải.

Mà trên đời này, trừ A Bích, mình thật sự không biết có thể tìm ai để nói.

Bích Lạc vừa nghe, giọng nói lập tức nâng cao mười phần: "Tuyết Nhi, cậu vì chuyện này mà phiền não sao? Tới mức này sao! Yên tâm đi, cậu là vì cứu hắn mới làm như vậy, hắn biết rồi, chắc chắn sẽ không tức giận."

"Thật sao?"

"Đương nhiên rồi, mình lừa cậu làm gì."

"Được rồi." Cuối cùng giống như Diệp Tuyết đã quyết định, gật đầu lia lịa.

Dù sao chờ Lạc Băng sống lại, mình đã chết rồi, hắn tức giận hay không, mình cũng không cần quan tâm.

"Được được, mình ủng hộ cậu." Trong miệng Bích Lạc nói như vậy, nhưng trong lòng cũng rất mâu thuẫn.

Vì người yêu, Tuyết Nhi có thể hy sinh tánh mạng, đó là nàng cam tâm tình nguyện, nhưng mình...... Thật sự có thể trơ mắt nhìn nàng đi tìm chết sao?

Không đúng, chẳng những nhìn nàng chết, vẫn còn ở nơi này trợ giúp, giúp nàng làm chuẩn bị trước khi chết!

Mình làm vậy có đúng không...... Thật xấu xa a a a......

Nhưng...... Giờ phút này, mình lại không thể ngăn nàng lại.

Bởi vì Tuyết Nhi đã quyết tâm, nếu không cứu sống Lạc Băng, sẽ khiến cả thế giới này chôn theo, bao gồm chính nàng.

Cho nên...... So sánh như thế, sao mình chỉ có thể mặc nàng đi tìm chết, dùng cái chết của nàng, đổi lấy mạng sống của Lạc Băng.

Chẳng qua đến lúc đó mình làm lại lần nữa, tồn tại cùng hồn phách của nàng!

"Nhưng mình nên làm thế nào? Căn bản bây giờ mình không có cách nào đối mặt với hắn." Chỉ cần nghĩ tới Tích Phong, vừa yêu vừa hận Tích Phong, hận không thể chia mình thành hai nửa, xóa đi toàn bộ trí nhớ trong đầu!

"Không phải chỉ là mượn một hạt giống thôi sao, yên tâm, để mình lo." Bích Lạc vỗ ngực bảo đảm.

"Thật sao?"

"Mình đã lừa cậu bao giờ chưa!"

"Nhưng......" Thực sự có thể giao cho nàng được sao? Vì sao trong lòng vẫn không bình tĩnh được?

"Nếu không như vậy đi, cậu về trước, buổi tối mình đi tìm cậu."

"Buổi tối?" Diệp Tuyết muốn hỏi tại sao là buổi tối, lại bị nàng ngăn cản: "Không cần hỏi, đến lúc đó nhất định sẽ biết. Bây giờ...... Cũng không còn sớm, rất nhanh là có thể ăn cơm tối rồi, Tuyết nhi cậu về trước ăn cơm, sau đó tắm rửa sạch sẽ, ở trong phòng chờ mình."

"Ừ." Nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của nàng, lúc này Diệp Tuyết chỉ có thể lựa chọn tin tưởng nàng.

Xoay người ngự phong rời đi, rất nhanh đã trở lại tẩm cung của mình.

Khi xuất hiện tại cửa, Thánh Kỳ Lân kinh ngạc há to miệng.

Nhìn nàng, lại một tay đẩy cửa nhìn vào bên trong xem một chút: "Chủ nhân, người...... Người ra ngoài lúc nào vậy?"

"Mới vừa rồi." Diệp Tuyết không có giải thích thêm, chỉ sải bước đi vào, đi qua hắn thì ngừng một chút: "Chuẩn bị bữa tối, ta đói rồi."

"Vâng" Thánh Kỳ Lân vội vàng trả lời một tiếng, chạy đi truyền lệnh.

Mặc dù bây giờ cách thời gian ăn cơm vẫn còn hơi sớm, nhưng mà...... 

Chủ nhân có thể chủ động yêu cầu ăn cơm, cũng coi như là một loại vui mừng.

Gần đây, chủ nhân vẫn luôn không có muốn ăn, cơm nước gì, cũng cần người nhắc nhở, sau đó ăn coi như có, cũng chỉ ăn một chút nhỏ.

Bất quá vui mừng của hắn không kéo dài bao lâu, bởi vì sau khi chuẩn bị xong thức ăn, chủ nhân cũng không ăn nhiều, vẫn chỉ ăn mấy miếng nhỏ như cũ đã thấy ăn không vô.

"Dọn đi."

"Chủ nhân, ngườ nên ăn nhiều một chút? Những món này đều là món người thích ăn."

"Ăn no rồi, giúp ta chuẩn bị nước tắm."

"Vâng"

......

Nữ hài tử đều rất thích tắm, thích cái loại cảm giác ấm áp khi ngâm ở trong nước.

Diệp Tuyết cũng rất thích tắm, nhưng hôm nay, cũng không có cái hăng hái đó.

Chỉ ngồi xuống tắm qua loa một chút, mặc xong y phục rồi lên giường nằm.

Trong đầu kêu loạn......

A Bích nói mình chỉ cần đợi thôi, nhưng rốt cuộc nàng muốn làm gì chứ?

Còn có một chuyện tương đối nghiêm trọng, chính là...... Mình nguyện ý, hắn không muốn thì làm thế nào?

Quá mất thể diện, mình cũng không muốn mất mặt lần nữa!

Đang nghĩ lung tung, cửa đã bị đẩy ra, Bích Lạc đi vào, đi theo phía sau là Băng Phượng, trên vai hắn đang vác một cái bao thật to!

(⊙o⊙)...

Diệp Tuyết xấu hổ.

Căn cứ này hình thể, lại căn cứ mùi vị và hơi thở này, nàng không cần mở bao bố ra cũng biết bên trong là ai.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư