"Mình tôi trong lòng phố đêm"

89 lượt xem
Tháng 10 vừa trút đi chút chênh chao cuối cùng của cái rét mơn man độ đầu đông, đón mười một về gieo chút ướt át, chút phôi phai, chút ẩm thấp trong lòng bên cơn mưa phùn cuối chiều nhạt nhẽo cạnh mái hiên ban công lẩn khuất nơi lòng phố đâu đó đã lên đèn.
Tháng ngày trôi đều, dòng người chiều nay vẫn hối hả dưới những vạt mưa gắt gỏng, bên những tán phượng vĩ thu mình, ngọn đèn đường lặng im gieo tịch mịch vào phố. Ly trà sữa việt quất thoảng mùi nhung nhớ, mùi hoài niệm xa xôi đã hóa theo mênh mông vào một chiều mưa nào đó đã lâu. Thành phố hôm nay đêm buông xuống thật vội, trong cái hình hài hối hả ấy thực chất lại trái ngược với tâm tư của một kẻ cô đơn vùi mình vào đêm bên ly trà, điếu thuốc để bồi hồi, tưởng nhớ lại một thứ gì đó đã thất lạc đi. Và cũng kì lạ thật, phố càng tấp nập chỉ càng thấy sự vô tình, chắc có lẽ lúc này đây bản thân nhận ra sự cô đơn đối lập với những tình cảm phía xa kia mà tự thương cảm cho nỗi lòng chất chứa không thể giãi bày cùng ai khác.
Rồi gặm nhấm lại một chút ấm áp ngày xưa, bàng hoàng nhận ra đông đã về cạnh bên, thời gian trôi vội quá, thoáng chốc ba năm trôi đi, cái giá lạnh tưởng như lửa hồng ấm áp ngày nào giờ này chỉ còn là cái tê buốt nghiệt ngã khi bên ta một người không còn ở cạnh. Riêng tôi trên ban công trong cái thành phố to lớn này, sự nhỏ bé khiến nỗi cô đơn không thể thoát ra được, cũng giống như ánh đèn đường leo lét kia không thể soi tỏ cõi tối để kéo về những yêu thương đã nguội lạnh trong đêm trường quay quắt. Tôi ngồi đây nhìn phố mà lòng không yên bởi còn lắm những xáo trộn trong tâm can khi cách xa một người đã từng xem là tất cả. Ở nơi nào đó thật xa nơi này, ai đang nắm tay người đi giữa phố đông thoảng lạnh, ai sẽ che chở cho người khi tiếng gió bấc gào thét vô tình xô nghiêng buốt giá trên đôi tay mỏng manh ấy, ai sẽ nói yêu thương và chăm lo cho người trọn kiếp,...Vẫn biết đến với nhau là bởi cái duyên, ở bên nhau được hay không còn tùy vào cái tâm của đôi uyên ương, khi mà tình cảm không thể thắng nổi những sự sắp đặt nghiệt ngã và thử thách của yêu xa, chia tay nhau là điều tốt nhất để cả hai tìm cho mình con đường đúng đã lạc, dù biết là thế nhưng yêu ai đó thật lòng mà chấp nhận buông tay nhau ra là vết thương nặng nề nhất. Dù thời gian có chữa lành đi chăng nữa, cũng thật khó để cầm dòng máu tươi thấm ướt khi thu mình trong đơn độc để nghĩ về những thứ đã qua trong đêm đông dài lê thê đã an bài.
Một tiếng thở dài, một làn khói thuốc mỏng manh chập chờn trong khoảng không chật hẹp, bao nhiêu vết tích của đời người ẩn chứa bấy lâu lồng lộn lên như cơn bão nhiệt đới đang kiếm tìm nơi để hủy diệt, cũng giống như nỗi buồn còn mang đang thiêu đốt trái tim đầy vết nứt. Người ta có thể gục ngã, nhưng phải mạnh mẽ đứng lên thâu lấy những muộn phiền, gói gém lại mà chôn vào khoảng trời xa xăm kia để cái tấp nập, hối hả, vô tình của phố lấy đi thời gian mà ta phải bận lòng về những điều xưa cũ.
Trên ban công ướt nhòe nỗi nhớ khôn vơi, lặng im nhìn cuộc sống và những rêu phong đọng lại trên mạch thời gian ngày ấy, con người ta phải cố gắng lắm mới đủ mạnh mẽ để quên, để tự xoa dịu mình và thôi nghĩ đến những thứ bận tâm thường nhật vốn chẳng còn ý nghĩa với ai đó hoặc tôi. Chọn cho mình một tách trà sữa, một cây đàn Tây Ban Cầm, bầu tâm sự chỉ tôi, phố, và đêm cùng lan tỏa chung một hơi thở đều để kể cho nhau nghe những truân chuyên trong tình cảm của một kiếp nhân sinh. Mỗi một tiếng đàn rơi rớt vào bầu không gian nhỏ bé, chật hẹp cạnh chốn thị thành xô bồ vô tình ấy, ngày xưa đâu đó hiện lên tươi rói, đầy nắng mai và khoảng trời hai đứa từng mơ về bùng lên sự đau thương vốn đã chai sạn đi vì quá sức chịu đựng của một trái tim sinh ra để được khát khao yêu thương với hạnh phúc giản đơn.
Và tháng mười một đã vô tình như thế, khẽ làm nhòe mi cay một tâm hồn đa cảm, đã làm con người ta biết trân trọng và vỗ về những họa tiết yêu thương vốn đã hóa thành trầm tích. Lòng mông lung ước giá mà một cơn mưa rào đến đây để đôi tay được chạm vào tận cùng nỗi bơ vơ mà thả hết trầm tư vào đấy, nhờ mưa cuốn vào lòng phố những nỗi buồn giấu trong hình hài giọt lệ giả tạo khuất lấp sau nụ cười nguội lạnh. Rồi ước gì, mình như ngọn đèn đường kia, vô tâm, vô cảm mà đứng hả hê giữa đời để thôi nghĩ đến những điều khổ ải trong kiếp người. Nhưng thôi, sống hết một kiếp người, hoặc một lần, hoặc ít ra cũng nên mở lòng đón nhận lấy, dù là cõi hạnh phúc hay khổ đau phải nếm trải một lần mới thực đúng vị đời của cuộc sống mà ông trời đã ban.
Riêng tôi trong cái chớm lạnh giữa lòng phố đêm, là bản tình ca nỗi buồn không dứt, là lo lắng cho một người không còn bên cạnh, dù người có hoặc không nghĩ về mình. Là xếp lại những kỉ niệm vào chiếc vali cũ kĩ để ôm trọn cái buốt giá của độ lưng chừng đông, để mà hít hà dư vị của niềm đau, nỗi nhớ hoặc một chút hạnh phúc ngày xưa ấy. Là đếm xác lá rơi và nhìn về phương xa, cầu mong người sẽ luôn được ấm áp và chở che trong những ngày đông về lạnh thấu. Vì ta còn yêu người như chính ta đã yêu sự đau khổ mà lãng mạn trong cái lòng phố này.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo