LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 125

81 lượt xem
Trước đây vì còn do dự mà ta bị khí thế của nàng ta khiến cho nép vế, nhưng bây giờ thì khác rồi, như thế nào là lấy một giọt nước nhỏ bé so với mặt biển rộng lớn chứ. Cô ta đúng là có cách nhìn nhận lệch lạc, ta tốt bụng nhắc nhở lại nàng ta, nhắc nhở xong rồi cũng thấy thực tự hào quá đỗi, hóa ra ta đã xem nhẹ những thứ đã xảy ra giữa ta và Thiên Ẩn. Điều này giống như bạn gieo một hạt đậu, bẵng đi thời gian không để ý, đến khi một lần nữa nhìn lại, đã thấy nó leo cao lắm rồi, nhanh tới mức bạn cũng phải ngạc nhiên không thể tin nổi.

- Cô … cô …. – Cốt Cốt tức giận cắn chặt môi, nhìn ta căm phẫn, hận không thể bóp chết ta. Nhìn thấy nàng ta như vậy, chút hả hê trong lòng cũng chẳng còn. - Nhưng liệu cô có chăm sóc cho chàng tốt không, cô chẳng phải muốn đi tìm Hoa Thảo Ngôn Viết Băng hay sao, cô đi rồi, ai sẽ chăm sóc cho chàng, … như vậy… sẽ lạnh lắm…

Cốt Cốt ôm lấy mặt nức nở, ta chết lặng, chút hả hê cùng với khí thế hừng hực như ngọn lửa trong thoáng chốc như thể vừa bị dội cho một xô nước lạnh.

Đúng, ta dĩ nhiên không thể mang chàng theo, ta đi rồi, ai sẽ chăm sóc cho chàng?

Ta đứng đó rất lâu, rất lâu, lại bị câu nói “ như vậy…sẽ lạnh lắm…” của Cốt Cốt làm cho không khỏi nhói đau. Sau tất cả phòng bị, nghĩ suy đau đầu chỉ để được chiếm thế thượng phong, cuối cùng, ta vẫn quyết định giao thân xác của Thiên Ẩn cho Cốt Cốt. Nàng ta yêu chàng như vậy, tuyệt sẽ không làm chàng bị thương. Còn ta sẽ có thể yên tâm đi tìm thánh vật, mau chóng giúp chàng tái sinh, lại một kiếp luân hồi, lại một lần gặp gỡ, bắt đầu một mối lương duyên.

* * *

Tuy hai mắt của ta hiện tại đều không thể nhìn thấy, thế nhưng không giống như trước đây. Khi đó ta chỉ là một phàm nhân, còn hiện tại đã là một thần tiên, có thể mở thiên nhãn.

Ta đằng vân mà đi, ngày ngày đêm đêm mà bay về phía tây. Ta không biết đích xác nó là nơi nào, chỉ biết cứ đi mãi về phía mặt trời lặn. Cho đến khi nhìn thấy những áng tường vân ngũ sắc, dưới áng tường vân ngũ sắc là một thác nước, dòng thác có màu xanh ngọc bích tuyệt diệu chảy xuống một cái hồ lớn, trong hồ có nước màu đỏ. Huyết Vương nói với ta như vậy, thoạt đầu khi nghe không tránh khỏi mơ hồ, cứ đi thẳng về hướng mặt trời lặn, ngộ nhỡ có một ngày, mưa giông gào thét, sấm chớp đì đùng, biết lấy mặt trời ở đâu ra mà định phương phân hướng. Cảnh sắc nơi đó nghe qua thì có vẻ rất đẹp, cũng thực dễ phân biệt, nhưng thực kì lạ, dòng thác chảy xuống hồ lớn, vậy mà thác nước màu xanh, nước hồ màu đỏ?

Huyết Vương đưa cho ta một cây trâm, nói khi nào những “ngộ nhỡ” phía trên kia xảy ra, thì cứ tung cây trâm này lên, tia sáng phát ra từ cây trâm chỉ về hướng nào, ta phải lập tức đi theo hướng đó, như vậy mới không bị nhầm lẫn. Còn nữa, sau bảy ngày bảy đêm, cây trâm này sẽ tự động biến mất. Huyết Vương nói cây trâm này là của Thất Sắc, trước đây nàng ta đã từng có ý định muốn đoạt lấy Thảo Ngôn hoa, nhưng không thành, Thất Sắc liền biến nước của dòng thác đó thành một cây trâm, để lần sau không phải vất vả lần mò tìm đường khó khăn như trước nữa.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư