Hồ sơ bí ẩn - Chương 521
Fairy Dream | Chat Online | |
24/05/2019 14:06:08 | |
Truyện ma - Truyện kinh dị | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
49 lượt xem
- * Hồ sơ bí ẩn - Chương 522 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Hồ sơ bí ẩn - Chương 523 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Hồ sơ bí ẩn - Chương 520 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Hồ sơ bí ẩn - Chương 519 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
“Vậy chúng ta cũng qua đó đi.” Tôi không đổi sắc mặt nói.
Gã Béo đưa điện thoại lại cho tôi.
Xe đã hỏng rồi nên chúng tôi đành đi bộ đến bệnh viện trung tâm khu Bình Thành.
Cứ đi không có thứ gì che chắn như thế này, nếu Niên Thú mà công kích thì chúng tôi chắc chắn sẽ không thể phản ứng kịp được.
Nhưng hình như cái thứ đó lại bắt đầu ẩn núp rồi, nó không nhân cơ hội này tấn công chúng tôi. Thậm chí khi nãy nó cũng chẳng công kích gì, mà lại nhàn nhã nhai đầu người rồi quay đầu bỏ đi.
Tôi và Gã Béo im lặng bước đi trên đường, không nói với nhau lời nào.
Những việc xảy ra vừa nãy đối với chúng tôi mà nói là một đả kích nặng nề.
Tuy trước đó đã từng chứng kiến Niên Thú tấn công người, nhưng trình độ công kích hai người trước đó và bây giờ hoàn toàn khác. Mức độ thông minh và nhân tính hóa của nó quả thực vượt xa dự liệu của tôi, hơn nữa còn là vượt xa rất nhiều.
Nó không chỉ đơn thuần là khiêu khích, mà còn đang thể hiện sức mạnh nhằm cảnh cáo, hoặc là đang dò xét thực lực của chúng tôi.
Tôi nhớ lại ánh mắt của con Niên Thú. Nó sẽ không bỏ qua cho chúng tôi đâu. Cho dù không phải là bây giờ thì sau khi trải qua giai đoạn sinh sản này, nó cũng sẽ tấn công chúng tôi, sau đó cũng giống như Diệp Thanh đã nói, bệnh tật, chết chóc. Những người như chúng tôi sẽ chết bất đắc kì tử như thế đấy.
Tôi siết chặt nắm đấm.
Đến lúc này, tôi mới cảm nhận được tính bắt buộc của cái kế hoạch mà Nam Cung Diệu đã đề ra và nguyên nhân phải kiên quyết tiến hành.
Đây là một cuộc chiến sống còn. Nếu chúng tôi không giết nó thì nó sẽ giết chết chúng tôi. Và nó không chỉ giết chết mấy người chúng tôi, mà còn sẽ còn ăn thịt vô số người khác trong thời kì sinh sản này.
Sự hy sinh này không phải là vì chúng tôi, cũng không phải vì những người bình thường không hề hay biết gì về chuyện này, mà là vì những người đã bỏ mạng trong các sự kiện quái dị từ quá khứ đến tương lai.
Điều mà Diệp Thanh… muốn đấu tranh có phải chính là cái này không? Muốn thay đổi và cứu giúp cũng vì chuyện này sao?
Họ không cứu được tất cả mọi người, thậm chí cũng không cứu nổi được chính bản thân, nhưng họ vẫn muốn thay đổi cái vận mệnh không thể thay đổi lại vô cùng thảm khốc này.
Ít nhất thì những người giống như chúng tôi vẫn còn cơ hội để thay đổi.
Tuy vì thế mà mức độ bị lôi kéo vào những chuyện nguy hiểm cũng tăng lên.
Tôi thở từng hơi nặng nề.
“Chắc chắn sẽ thành công thôi.” Gã Béo đột nhiên lên tiếng.
“Ừ.” Tôi gật đầu.
“Đến lúc đó, cứ để cho tôi làm mồi nhử đi.” Cậu ta lại nói tiếp.
Tôi nhìn Gã Béo.
“Tôi có thể nhận ra được, lần trước cũng vậy, nó muốn ăn thịt tôi. Tôi đoán đây có lẽ là năng lực của tôi. Cho nên lúc trước vẫn không phát hiện ra được.” Gã Béo vỗ cái bụng mỡ mềm mại đầy thịt của mình, “Việc mà tôi có thể làm chắc cũng chỉ như vậy mà thôi.”
Tôi không biết nên nói gì.
Tôi không muốn nhìn thấy Gã Béo phải hy sinh, cũng chẳng muốn thấy bất cứ một người nào hy sinh nữa, nhưng trong kế hoạch này chắc chắn ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm.
“Đừng lo, nếu cậu có ngỏm thật thì tôi cũng có thể cứu cậu sống lại.” Tôi nhếch khóe môi muốn cười, nhưng lại không thể cười ra được.
“Đúng. Anh Kỳ, anh nhất định phải bảo vệ mình thật tốt, sự an toàn của anh là quan trọng nhất đấy.” Gã Béo nghiêm túc nói, “Dù cho nhất thời không cứu được cũng không sao, tôi có thể chờ đợi lâu thêm một chút. Chỉ cần anh còn sống thì tôi sẽ còn cơ hội được cứu.”
Tôi gật đầu.
Gã Béo đang an ủi tôi và cũng là đang an ủi chính mình.
Nói như thế thì hơi tự tin, nhưng đúng là chỉ cần tôi còn sống thì chắc chắn vẫn còn hy vọng.
Chúng tôi đi thẳng một mạch đến bệnh viện trung tâm khu Bình Thành.
Trên đường cũng có gặp vài người cùng xe cộ qua lại nhưng con Niên Thú vẫn luôn không xuất hiện.
Tòa lầu bệnh viện đã hiện ra phía trước mặt. Tới đây mới thấy nơi này ồn ào náo nhiệt hơn những chỗ khác nhiều. Bệnh viện là nơi không đóng cửa, cả năm không nghỉ và cũng chỉ có nơi này mới có thể luôn đông người như thế.
Bước chân của tôi dừng lại.
Một chỗ như vậy, nếu Niên Thú xuất hiện thì sẽ dẫn đến bao nhiêu tai họa đây?
Gã Béo gọi vài cuộc điện thoại nhưng không thể nào kết nối được.
Có một người đi ngang qua chúng tôi còn rất nhiệt tình mà nói một câu: “Tín hiệu hỏng rồi, điện thoại không gọi được đâu.”
“Cái gì cơ?” Gã Béo hỏi lại.
Người đó dừng lại, giải thích cặn kẽ: “Mấy cái trạm thu phát sóng ở đây đều hỏng rồi. Nghe nói có người tâm thần nào đó cắt hết dây cáp hay gì đó chỗ trạm thu phát, đã vậy còn là cắt hết cả mấy cái liền cơ. Lúc nãy có người phát hiện ra, suýt chút nữa là tóm được rồi. Nhưng gã ta chạy nhanh quá nên thoát được, khiến cả đám người chỉ còn biết đứng chửi bới um sùm… khụ khụ…” Người đàn ông nói đến đây liền đưa tay chỉ về một phía nọ, rồi nói tiếp: “Bây giờ ở bên đó chỉ còn máy bàn là dùng được. Bằng không thì cậu đi mượn ai đó wifi lên mạng mà liên lạc. Người trực của công ty người ta lúc tết nhất thế này cũng chẳng có nhiều lắm, nếu muốn chờ sửa xong thì cũng chẳng biết đến bao giờ nữa.”
“Chỗ bên đó thì chỗ nào có máy bàn và wifi?” Gã Béo vội hỏi.
“Chắc bên bệnh viện có đó.” Người đàn ông lắc đầu.
Gã Béo nói cảm ơn, ông ta khoát tay rồi bỏ đi.
Tôi nhìn theo hướng mà người đàn ông vừa chỉ.
“Chuyện này và vụ điện thoại em bị trộm là cùng một trường hợp chứ nhỉ?” Gã Béo hậm hực nói.
“Bỏ đi, đi thôi.” Tôi đưa ra quyết định.
Hai người chúng tôi đi vào bệnh viện, hỏi thăm viên y tá ở quầy trực. Cô ý tá chắc cũng nghe ngóng được vụ trạm thu phát bị phá hoại vì thế không lấy làm lạ lắm chuyện chúng tôi đi tìm phòng bệnh nhân nên đã giúp chúng tôi tra tìm danh sách nhập viện ngay.
“Tiết Tĩnh Duyệt buổi sáng đã làm thủ tục xuất viện, giờ đã xuất viện rồi mà.” Y tá nói.
Gã Béo giật mình, “Đã xuất viện rồi sao?”
“Các anh dùng máy bàn ở đây gọi điện hỏi thăm thử xem.” Y tá để điện thoại bàn trước mặt chúng tôi, “Lúc gọi thì thêm ở đằng trước số liên lạc một số 0 nhé.”
Gã Béo cảm ơn, rồi gấp rút bấm số di động của Tiết Tĩnh Duyệt, không thấy ai nghe máy, rồi lại gọi qua số của Quách Ngọc Khiết nhưng vẫn thế.
“Có lẽ họ còn đang ở trong khu vực của chúng ta nên di động không thu được tín hiệu thôi. Đừng sốt ruột, tình trạng bạn của anh không nghiêm trọng lắm, có thể xuất viện thì xem ra sức khỏe không có vấn đề gì đâu.” Y tá an ủi nói.
Bên cạnh lại có người đến gọi nhờ, Gã Béo nhường điện thoại cho người ta, rồi rầu rĩ nói: “Nếu cứ như vậy thì chúng ta sẽ không liên lạc được với nhóm của A Thụy mất.”
Tôi đành hỏi thăm y tá, lật tìm album ảnh trong điện thoại rồi đưa ảnh chụp chung của mấy người chúng tôi cho cô ấy xem, hỏi có thấy qua Tí Còi không, đồng thời còn mô tả vóc dáng của Nam Cung Diệu và Trần Hiểu Khâu.
Y tá nghĩ một lát.
Một y tá khác ở một bên nói: “Ba người mà anh hỏi vừa nãy có đến, cũng hỏi thăm về số giường bệnh của bạn các anh. Sau khi nói cho họ bạn của các anh đã xuất viện rồi thì họ cũng đi luôn.”
“Đi luôn? Không gửi lại lời nhắn cho chúng tôi sao?” Tôi truy hỏi.
Cô y tá lắc đầu.
Tôi và Gã Béo rời khỏi quầy trực.
“Đi mà không gửi lại lời nhắn thì chắc là họ không đi xa đâu. Bọn họ chắc chắn vẫn còn trong bệnh viện.” Gã Béo phân tích.
“Thế thì bây giờ họ có thể ở đâu đây? Lúc ở cổng bệnh viện không hề thấy họ.” Tôi lắc đầu.
Nơi có khả năng đứng chờ nhất chính là ở cửa bệnh viện.
Không còn phương tiện liên lạc hiện đại nên tình hình đã trở nên tồi tệ đến cực điểm.
Chúng tôi đến chỗ người gác cổng hỏi thăm, dùng biện pháp thô sơ nhất để tìm kiếm.
May thay là bảo vệ cổng lại có ấn tượng với ba người họ.
“Bọn họ lúc đầu cũng đứng ở cổng chờ các cậu đấy. Nhưng cái người mang kính mắt chạy vụt đi, khiến hai người kia cũng phải đuổi theo sau.”
“Chạy đi? Chạy về hướng nào ạ?” Tôi hỏi.
“Bên kia kìa.” Bảo vệ chỉ tay về phía bên kia đường, “Đi vào con đường đó, là chạy về hướng đó đó.”
Tôi và Gã Béo vội vàng chạy theo hướng chỉ dẫn của bác bảo vệ. Băng qua đường, đi vào con đường một chiều đó nhưng chẳng thấy bóng dáng của ba người họ đâu. Cuối con đường một chiều là một cái ngã ba, xung quanh có khá đông người, nhưng xem ra đều là người đi đường cả.
Tôi và Gã Béo đành đi hỏi thăm từng người một.
Những người này thoạt nhìn có chút kì quái, lúc ban đầu thì chúng tôi không để ý lắm, nhưng nghe bọn họ trả lời mới biết, vừa rồi họ là cùng đi với nhau để đuổi bắt cái tên phá hoại trạm thu phát như người qua đường vừa nãy kể cho chúng tôi.
Mà hướng của ba người Nam Cung Diệu chạy đi chính là con đường mà họ vừa đuổi bắt quay lại.
Chọn Tập
Truyện mới nhất:
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!