ĐẠI THẦN DẪN VÀO NGỰC: 101 NỤ HÔN SÂU (TỶ VẠN NGÔI SAO KHÔNG BẰNG EM) - Chương 839: Dư quang là anh cả đời còn lại cũng là anh (19)
Bạch Phàm | Chat Online | |
02/06/2019 18:41:58 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
45 lượt xem
- * ĐẠI THẦN DẪN VÀO NGỰC: 101 NỤ HÔN SÂU (TỶ VẠN NGÔI SAO KHÔNG BẰNG EM) - Chương 840: Dư quang là anh cả đời còn lại cũng là anh (20) (Truyện ngôn tình)
- * ĐẠI THẦN DẪN VÀO NGỰC: 101 NỤ HÔN SÂU (TỶ VẠN NGÔI SAO KHÔNG BẰNG EM) - Chương 841: Dư quang là anh cả đời còn lại cũng là anh (21) (Truyện ngôn tình)
- * ĐẠI THẦN DẪN VÀO NGỰC: 101 NỤ HÔN SÂU (TỶ VẠN NGÔI SAO KHÔNG BẰNG EM) - Chương 838: Dư quang là anh cả đời còn lại cũng là anh (18) (Truyện ngôn tình)
- * ĐẠI THẦN DẪN VÀO NGỰC: 101 NỤ HÔN SÂU (TỶ VẠN NGÔI SAO KHÔNG BẰNG EM) - Chương 837: Dư quang là anh cả đời còn lại cũng là anh (17), ĐẠI THẦN DẪN VÀO NGỰC: 101 NỤ HÔN SÂU (TỶ VẠN NGÔI SAO KHÔNG BẰNG E (Truyện ngôn tình)
Lúc Hạ Quý Thần lấy danh nghĩa anh Dư Quang hủy bỏ hôn ước cùng cô, cô lập tức trả lại chìa khóa cho anh. Cũng may là cửa khóa bằng mật mã, Quý Ức nhớ rõ mật mã nên mới có thể đi vào.
Gần hai năm không có người ở, mùi trong căn hộ rất nặng, dù cho cửa sổ đóng chặt nhưng khắp nơi vẫn phủ đầy bụi. Mỗi một bước đi của Quý Ức, trên mặt đất đều hiện rõ dấu chân.
Bày biện trong căn hộ không có gì thay đổi so với lúc trước. Xem ra là từ sau khi cô không ghé qua, thì Hạ Quý Thần cũng không đến đây nữa.
Quý Ức đi vòng quanh căn hộ một lần.
Mỗi một chỗ đi qua, cô đều có thể nhớ được một vài việc.
Trong nhà bếp “anh Dư Quang” đã làm cơm, lúc trước, khi tháo tạp dề ra, anh đã treo lên cái móc gắn trên tường…
Trong phòng ăn “anh Dư Quang” cùng cô ăn cơm…
Trên sofa “anh Dư Quang” xem tài liệu, cô ngồi ôm trái cây, ngả người xem tivi…
Trên ban công, bởi vì Lâm Chính Ích mà cô bị Hạ Quý Thần làm khó, lúc đó cô khó chịu trốn ở đây một mình, “anh Dư Quang” đã ngồi xổm xuống bên cạnh, dỗ cô…
Trong phòng ngủ, cô phát sốt “anh Dư Quang” đã thức trắng đêm chăm sóc cô.
Thăm lại nơi xưa, nghĩ đến những chuyện đã khiến cho cô vui vẻ, hóa ra đó đều là những gì mà cô và Hạ Quý Thần đã cùng trải qua. Quý Ức nhịn không được nhoẻn miệng cười.
Cuối cùng, Quý Ức mở cửa thư phòng.
Bởi vì thư phòng nằm ở phía sau, quanh năm không thấy ánh mặt trời, nên mùi ẩm mốc bên trong rất nặng. Vừa mở cửa ra, cô đã bị sặc đến mức ho khan.
Quý Ức che mũi, đứng ở cửa trong chốc lát, đợi đến khi mùi ẩm mốc trong phòng tản ra bên ngoài một chút, cô mới đi vào.
Những thứ trên giá sách vẫn còn ở nguyên đó.
Sách và máy vi tính trên bàn thì đã không thấy nữa, ngoại trừ một số tài liệu nằm lung tung trên mặt bàn thì không còn thứ gì khác.
Cô còn nhớ lúc trước, mỗi khi Hạ Quý Thần làm việc ở đây, cô đã đến đưa cà phê cho anh…
Lúc đó, anh đóng giả “anh Dư Quang” rất giống, mỗi khi nói chuyện với cô đều dùng di động.
Nghĩ đến đây, Quý Ức bất chợt cong môi cười.
Đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng trượt trên giá sách, cuối cùng dừng lại ở một cái ngăn kéo được mở một nửa.
Nhìn vào khe hở, cô thấy được những thứ bên trong.
Gần như không chút suy nghĩ, Quý Ức thuận tay kéo ngăn kéo ra.
Là một cái phong thư rất dày, không biết trong đó có chứa thứ gì.
Quý Ức hiếu kỳ cầm phong thư lên.
Phong thư kia không bị dán lại, nên cô dễ dàng rút được những thứ bên trong ra là một xấp ảnh.
Người trong ảnh rất quen với cô, bởi vì người đó chính là cô.
Lúc lật đến một tấm ảnh khá quen mắt, động tác lật ảnh của cô bỗng dưng khựng lại.
Cô chăm chú nhìn tấm ảnh kia trong chốc lát, sau đó, cô mới sực nhớ ra, đây là tấm hình mà lúc trước cô đã thấy trong thư phòng… Nghĩ đến đây, Quý Ức lập tức lật mặt sau tấm ảnh ra. Quả nhiên phía sau tấm ảnh có một hàng chữ: “Dù em có lạc lối, anh vẫn nguyện đi bên cạnh em cả đời.”
Nhìn chữ “Đời”, cô có thể xác định được đây là chữ của anh Dư Quang.
Vậy ra… mấy tấm ảnh này là di vật của anh Dư Quang?
Đoán vậy, Quý Ức lập tức lật mặt sau của tất cả những tấm ảnh kia. Sau mỗi tấm ảnh, cô đều thấy được một hàng chữ.
“Thích em, dù cho biết là không có hi vọng, nhưng vẫn không kiềm chế được mà thích em.”
“Em hỏi anh yêu em bao nhiêu, anh nói không nên lời, nhưng trong lòng anh hiểu rõ, dù cho em có ở cùng với người khác thì anh cũng không muốn yêu ai khác.”
Gần hai năm không có người ở, mùi trong căn hộ rất nặng, dù cho cửa sổ đóng chặt nhưng khắp nơi vẫn phủ đầy bụi. Mỗi một bước đi của Quý Ức, trên mặt đất đều hiện rõ dấu chân.
Bày biện trong căn hộ không có gì thay đổi so với lúc trước. Xem ra là từ sau khi cô không ghé qua, thì Hạ Quý Thần cũng không đến đây nữa.
Quý Ức đi vòng quanh căn hộ một lần.
Mỗi một chỗ đi qua, cô đều có thể nhớ được một vài việc.
Trong nhà bếp “anh Dư Quang” đã làm cơm, lúc trước, khi tháo tạp dề ra, anh đã treo lên cái móc gắn trên tường…
Trong phòng ăn “anh Dư Quang” cùng cô ăn cơm…
Trên sofa “anh Dư Quang” xem tài liệu, cô ngồi ôm trái cây, ngả người xem tivi…
Trên ban công, bởi vì Lâm Chính Ích mà cô bị Hạ Quý Thần làm khó, lúc đó cô khó chịu trốn ở đây một mình, “anh Dư Quang” đã ngồi xổm xuống bên cạnh, dỗ cô…
Trong phòng ngủ, cô phát sốt “anh Dư Quang” đã thức trắng đêm chăm sóc cô.
Thăm lại nơi xưa, nghĩ đến những chuyện đã khiến cho cô vui vẻ, hóa ra đó đều là những gì mà cô và Hạ Quý Thần đã cùng trải qua. Quý Ức nhịn không được nhoẻn miệng cười.
Cuối cùng, Quý Ức mở cửa thư phòng.
Bởi vì thư phòng nằm ở phía sau, quanh năm không thấy ánh mặt trời, nên mùi ẩm mốc bên trong rất nặng. Vừa mở cửa ra, cô đã bị sặc đến mức ho khan.
Quý Ức che mũi, đứng ở cửa trong chốc lát, đợi đến khi mùi ẩm mốc trong phòng tản ra bên ngoài một chút, cô mới đi vào.
Những thứ trên giá sách vẫn còn ở nguyên đó.
Sách và máy vi tính trên bàn thì đã không thấy nữa, ngoại trừ một số tài liệu nằm lung tung trên mặt bàn thì không còn thứ gì khác.
Cô còn nhớ lúc trước, mỗi khi Hạ Quý Thần làm việc ở đây, cô đã đến đưa cà phê cho anh…
Lúc đó, anh đóng giả “anh Dư Quang” rất giống, mỗi khi nói chuyện với cô đều dùng di động.
Nghĩ đến đây, Quý Ức bất chợt cong môi cười.
Đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng trượt trên giá sách, cuối cùng dừng lại ở một cái ngăn kéo được mở một nửa.
Nhìn vào khe hở, cô thấy được những thứ bên trong.
Gần như không chút suy nghĩ, Quý Ức thuận tay kéo ngăn kéo ra.
Là một cái phong thư rất dày, không biết trong đó có chứa thứ gì.
Quý Ức hiếu kỳ cầm phong thư lên.
Phong thư kia không bị dán lại, nên cô dễ dàng rút được những thứ bên trong ra là một xấp ảnh.
Người trong ảnh rất quen với cô, bởi vì người đó chính là cô.
Lúc lật đến một tấm ảnh khá quen mắt, động tác lật ảnh của cô bỗng dưng khựng lại.
Cô chăm chú nhìn tấm ảnh kia trong chốc lát, sau đó, cô mới sực nhớ ra, đây là tấm hình mà lúc trước cô đã thấy trong thư phòng… Nghĩ đến đây, Quý Ức lập tức lật mặt sau tấm ảnh ra. Quả nhiên phía sau tấm ảnh có một hàng chữ: “Dù em có lạc lối, anh vẫn nguyện đi bên cạnh em cả đời.”
Nhìn chữ “Đời”, cô có thể xác định được đây là chữ của anh Dư Quang.
Vậy ra… mấy tấm ảnh này là di vật của anh Dư Quang?
Đoán vậy, Quý Ức lập tức lật mặt sau của tất cả những tấm ảnh kia. Sau mỗi tấm ảnh, cô đều thấy được một hàng chữ.
“Thích em, dù cho biết là không có hi vọng, nhưng vẫn không kiềm chế được mà thích em.”
“Em hỏi anh yêu em bao nhiêu, anh nói không nên lời, nhưng trong lòng anh hiểu rõ, dù cho em có ở cùng với người khác thì anh cũng không muốn yêu ai khác.”
Truyện mới nhất:
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: ĐẠI THẦN DẪN VÀO NGỰC: 101 NỤ HÔN SÂU (TỶ VẠN NGÔI SAO KHÔNG BẰNG EM) - Chương 839: Dư quang là anh cả đời còn lại cũng là anh (19),ĐẠI THẦN DẪN VÀO NGỰC: 101 NỤ HÔN SÂU (TỶ VẠN NGÔI SAO KHÔNG BẰNG EM)
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!