ĐỘC TÔN TAM GIỚI - Chương 337: Diệp Đại chuẩn bị thủ túc tương tàn 1
Bạch Phàm | Chat Online | |
02/06/2019 21:24:48 | |
Truyện tiên hiệp | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
73 lượt xem
- * ĐỘC TÔN TAM GIỚI - Chương 338: Diệp Đại chuẩn bị thủ túc tương tàn 2 (Truyện tiên hiệp)
- * ĐỘC TÔN TAM GIỚI - Chương 339: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau (Truyện tiên hiệp)
- * ĐỘC TÔN TAM GIỚI - Chương 336: Trừng phạt Đan Phi (Truyện tiên hiệp)
- * ĐỘC TÔN TAM GIỚI - Chương 335: Giang Trần, ngươi giúp ta thoáng một phát được không nào? 2 (Truyện tiên hiệp)
Chỉ thấy trong bụi cây, một bóng đen lướt ra, đúng là đệ tử của Càn Lam Bắc Cung Lưu Xán.
- Lưu Xán, ngươi tới nơi này làm gì?
Lưu Xán kia nhìn nhìn Giang Trần, lại nhìn Đan Phi một chút, cười lạnh nói:
- Ta đi ngang qua, mắc mớ gì tới ngươi?
- Cút xa một chút.
Trên mặt âm tàn của Lưu Xán, hiện lên một đạo sát cơ:
- Giang Trần, nơi này là thế giới mê cảnh, ngươi tốt nhất miệng sạch một chút. Đừng để ta tìm được cái cớ giết ngươi.
- Giết ta?
Giang Trần khoan thai cười cười.
- Chỉ bằng tên lưỡng tính ngươi?
Lưu Xán lại một lần nữa nghe được xưng hô vũ nhục kia, trên mặt lộ ra biểu lộ như độc xà:
- Giang Trần, ngươi tên súc sinh này, trước để cho ngươi đắc ý một hồi.
Ngoài dự đoán của mọi người, Lưu Xán hận Giang Trần thấu xương, lần này lại không dây dưa, thân hình lóe lên, biến mất ở trong cánh đồng bát ngát.
Giang Trần khẽ chau mày, nhìn phương hướng Lưu Xán biến mất, như có điều suy nghĩ.
Lúc này, Đan Phi đi tới, biểu lộ lạnh nhạt, điềm nhiên như không có việc gì, phảng phất sự tình vừa rồi căn bản không có phát sinh qua.
Lòng của nữ nhân, như kim đáy biển, Giang Trần thấy Đan Phi như vậy, trong nội tâm cũng không dám nghĩ nàng thật sự không có việc gì.
- Thế giới mê cảnh này rất lớn, hắn nói đi ngang qua, ngươi tin tưởng sao?
Giang Trần hỏi.
- Không sao cả.
Thái độ của Đan Phi rất siêu nhiên.
- Cho hắn mười lá gan, hắn cũng không dám giương oai ở trong thế giới mê cảnh.
- Mặc dù như thế, nhưng nếu có một đôi mắt vụng trộm nhìn mình, cảm giác trong nội tâm, sẽ không được tự nhiên như ăn phải con ruồi.
Giang Trần vẫn rất khó chịu.
- Xem không vừa mắt, vậy giết hắn đi.
Đan Phi thản nhiên nói.
- Cái gì?
Giang Trần sững sờ.
- Không phải nói trong thế giới mê cảnh, không thể giải quyết tư oán sao?
- Quy tắc là chết, người là sống.
Ngữ khí của Đan Phi nhàn nhạt, bỗng nhiên thanh âm sâu kín.
- Quy tắc không cho phép nam nhân khi dễ nữ nhân, ngươi không phải khi dễ ta sao?
Giang Trần ngượng ngùng cười, sờ lên mũi, không phản bác được.
Hào khí có chút cổ quái, sau một hồi trầm mặc khó chịu nổi, vẫn là Đan Phi phá vỡ cục diện khó xử này.
- Giang Trần, thực xin lỗi.
- Cái gì?
Giang Trần nhíu mày.
- Tựa hồ lời này là ta nói a.
- Ta không nên tùy hứng, cũng không nên vẽ xấu ở trên mặt ngươi.
Giang Trần lại không nghĩ rằng, khẩu khí của Đan Phi, dĩ nhiên là như vậy.
- Được rồi, ta thừa nhận, do chuyện ngày hôm qua có chút áp lực, nhất thời không khống chế được. Nam nhân đánh nữ nhân, đều là không đúng.
Trên thực tế, Giang Trần đánh, cũng không tính là đánh thật. Chỉ như đại nhân giáo huấn hài tử, đánh cho có lệ mà thôi.
- Ngươi còn nói.
Đan Phi thẹn thùng hàm giận.
- Được rồi, ta không nói. Thuận tiện nói một câu, co dãn không tệ.
Giang Trần cười ha ha.
- Lưu manh.
Đan Phi dưới tình thế cấp bách mở miệng mắng, lập tức thở dài.
- Giang Trần, ngươi thật là một tiểu ác ma, ta cả đời này, cũng không ăn qua thiệt thòi lớn như vậy.
- Ngươi còn chịu thiệt? Bốn con thú con Linh thú, ta nhìn ngươi chỉ thiếu nằm mơ cũng cười ra tiếng rồi.
Vừa nhắc tới thú con Linh thú, quả nhiên thoáng cái đã tới cảm xúc, vẻ mặt cười đắc ý, để giỏ trúc trên lưng xuống.
Bốn thú con vừa sinh, hiển nhiên còn không rành thế sự, thì thầm phát ra các loại thanh âm, đối với hai người Giang Trần nháy mắt ra hiệu.
- Giang Trần, ngươi nói chúng có đói hay không?
- Nói nhảm, ngươi không thấy con mắt bọn nó đói đến xám ngắt sao?
Giang Trần lấy trái cây hái từ trong động quật, ném vào mấy quả.
Bốn thú con liền lao lên tranh đoạt.
Để cho Đan Phi không nghĩ tới là, bốn thú con này bình thường ở chung rất hòa hợp, nhưng khi xuất hiện đồ ăn, lại dị thường hung hãn, lẫn nhau tranh đấu, tư thế đều là cắn xé nhau.
- Linh thú giới, quả nhiên mạnh được yếu thua, khôn sống mống chết.
- Có ý tứ gì?
Đan Phi có chút khó hiểu.
- Rất đơn giản, bốn thú con này, tuy là một mẹ sinh ra, nhưng cuối cùng khẳng định chỉ có một con có thể còn sống. Bọn nó tầm đó, khẳng định phải giết huynh đệ, ăn tươi huynh đệ, cuối cùng một con trổ hết tài năng, mới là người thắng cuối cùng. Ngươi nhìn tư thế bọn nó tranh đoạt đồ ăn liền biết. Có lẽ, sau khi thành niên, vì tranh đoạt lãnh địa, còn có thể chém giết mẫu thú, không chết không ngớt. Đây là cách sinh tồn của Linh thú, vật cạnh thiên trạch, chúng sinh ở trong vòng tuần hoàn này, ai cũng chạy không thoát Luân Hồi.
- Lưu Xán, ngươi tới nơi này làm gì?
Lưu Xán kia nhìn nhìn Giang Trần, lại nhìn Đan Phi một chút, cười lạnh nói:
- Ta đi ngang qua, mắc mớ gì tới ngươi?
- Cút xa một chút.
Trên mặt âm tàn của Lưu Xán, hiện lên một đạo sát cơ:
- Giang Trần, nơi này là thế giới mê cảnh, ngươi tốt nhất miệng sạch một chút. Đừng để ta tìm được cái cớ giết ngươi.
- Giết ta?
Giang Trần khoan thai cười cười.
- Chỉ bằng tên lưỡng tính ngươi?
Lưu Xán lại một lần nữa nghe được xưng hô vũ nhục kia, trên mặt lộ ra biểu lộ như độc xà:
- Giang Trần, ngươi tên súc sinh này, trước để cho ngươi đắc ý một hồi.
Ngoài dự đoán của mọi người, Lưu Xán hận Giang Trần thấu xương, lần này lại không dây dưa, thân hình lóe lên, biến mất ở trong cánh đồng bát ngát.
Giang Trần khẽ chau mày, nhìn phương hướng Lưu Xán biến mất, như có điều suy nghĩ.
Lúc này, Đan Phi đi tới, biểu lộ lạnh nhạt, điềm nhiên như không có việc gì, phảng phất sự tình vừa rồi căn bản không có phát sinh qua.
Lòng của nữ nhân, như kim đáy biển, Giang Trần thấy Đan Phi như vậy, trong nội tâm cũng không dám nghĩ nàng thật sự không có việc gì.
- Thế giới mê cảnh này rất lớn, hắn nói đi ngang qua, ngươi tin tưởng sao?
Giang Trần hỏi.
- Không sao cả.
Thái độ của Đan Phi rất siêu nhiên.
- Cho hắn mười lá gan, hắn cũng không dám giương oai ở trong thế giới mê cảnh.
- Mặc dù như thế, nhưng nếu có một đôi mắt vụng trộm nhìn mình, cảm giác trong nội tâm, sẽ không được tự nhiên như ăn phải con ruồi.
Giang Trần vẫn rất khó chịu.
- Xem không vừa mắt, vậy giết hắn đi.
Đan Phi thản nhiên nói.
- Cái gì?
Giang Trần sững sờ.
- Không phải nói trong thế giới mê cảnh, không thể giải quyết tư oán sao?
- Quy tắc là chết, người là sống.
Ngữ khí của Đan Phi nhàn nhạt, bỗng nhiên thanh âm sâu kín.
- Quy tắc không cho phép nam nhân khi dễ nữ nhân, ngươi không phải khi dễ ta sao?
Giang Trần ngượng ngùng cười, sờ lên mũi, không phản bác được.
Hào khí có chút cổ quái, sau một hồi trầm mặc khó chịu nổi, vẫn là Đan Phi phá vỡ cục diện khó xử này.
- Giang Trần, thực xin lỗi.
- Cái gì?
Giang Trần nhíu mày.
- Tựa hồ lời này là ta nói a.
- Ta không nên tùy hứng, cũng không nên vẽ xấu ở trên mặt ngươi.
Giang Trần lại không nghĩ rằng, khẩu khí của Đan Phi, dĩ nhiên là như vậy.
- Được rồi, ta thừa nhận, do chuyện ngày hôm qua có chút áp lực, nhất thời không khống chế được. Nam nhân đánh nữ nhân, đều là không đúng.
Trên thực tế, Giang Trần đánh, cũng không tính là đánh thật. Chỉ như đại nhân giáo huấn hài tử, đánh cho có lệ mà thôi.
- Ngươi còn nói.
Đan Phi thẹn thùng hàm giận.
- Được rồi, ta không nói. Thuận tiện nói một câu, co dãn không tệ.
Giang Trần cười ha ha.
- Lưu manh.
Đan Phi dưới tình thế cấp bách mở miệng mắng, lập tức thở dài.
- Giang Trần, ngươi thật là một tiểu ác ma, ta cả đời này, cũng không ăn qua thiệt thòi lớn như vậy.
- Ngươi còn chịu thiệt? Bốn con thú con Linh thú, ta nhìn ngươi chỉ thiếu nằm mơ cũng cười ra tiếng rồi.
Vừa nhắc tới thú con Linh thú, quả nhiên thoáng cái đã tới cảm xúc, vẻ mặt cười đắc ý, để giỏ trúc trên lưng xuống.
Bốn thú con vừa sinh, hiển nhiên còn không rành thế sự, thì thầm phát ra các loại thanh âm, đối với hai người Giang Trần nháy mắt ra hiệu.
- Giang Trần, ngươi nói chúng có đói hay không?
- Nói nhảm, ngươi không thấy con mắt bọn nó đói đến xám ngắt sao?
Giang Trần lấy trái cây hái từ trong động quật, ném vào mấy quả.
Bốn thú con liền lao lên tranh đoạt.
Để cho Đan Phi không nghĩ tới là, bốn thú con này bình thường ở chung rất hòa hợp, nhưng khi xuất hiện đồ ăn, lại dị thường hung hãn, lẫn nhau tranh đấu, tư thế đều là cắn xé nhau.
- Linh thú giới, quả nhiên mạnh được yếu thua, khôn sống mống chết.
- Có ý tứ gì?
Đan Phi có chút khó hiểu.
- Rất đơn giản, bốn thú con này, tuy là một mẹ sinh ra, nhưng cuối cùng khẳng định chỉ có một con có thể còn sống. Bọn nó tầm đó, khẳng định phải giết huynh đệ, ăn tươi huynh đệ, cuối cùng một con trổ hết tài năng, mới là người thắng cuối cùng. Ngươi nhìn tư thế bọn nó tranh đoạt đồ ăn liền biết. Có lẽ, sau khi thành niên, vì tranh đoạt lãnh địa, còn có thể chém giết mẫu thú, không chết không ngớt. Đây là cách sinh tồn của Linh thú, vật cạnh thiên trạch, chúng sinh ở trong vòng tuần hoàn này, ai cũng chạy không thoát Luân Hồi.
Truyện mới nhất:
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!