ĐẠI THẦN DẪN VÀO NGỰC: 101 NỤ HÔN SÂU (TỶ VẠN NGÔI SAO KHÔNG BẰNG EM) - Chương 900: Hạ quý thần, chúng ta sinh con đi (50)

79 lượt xem

Sau khi rời khỏi trường quay trở lại khách sạn, đợi Trang Nghi và Đường Họa Họa thu dọn hành lý xong Quý Ức lập tức tiến hành thủ tục trả phòng, rời khỏi Hoàn Ảnh.

Thời gian còn sớm, mới hơn 8 giờ, tình hình giao thông có chút đông đúc, xe chạy hướng về thành phố khoảng 20 phút nhưng không biết Trang Nghi đã ngoái đầu nhìn Quý Ức lần thứ mấy, phát hiện thần sắc không còn dáng vẻ đáng sợ dọa người như lúc nãy nữa, cô cúi người lấy chai nước khoáng bên cạnh, vặn mở nắp rồi đưa cho Quý Ức.

Quý Ức vẫn chăm chú nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, cảm nhận được có sự động chạm nhẹ ở cánh tay, cô quay đầu, nhìn thoáng qua Trang Nghi sau đó mới nhìn đến chai nước khoáng đang đưa đến trước mặt, nhẹ giọng nói một câu “cảm ơn” rồi nhận lấy. 

Lúc khi rời khỏi trường quay, Trang Nghi và Đường Họa Họa đã an ủi Quý Ức rất nhiều, cô không mở miệng nói một từ nào. Lúc này Trang Nghi thấy Quý Ức rốt cuộc cũng chịu nói chuyện, âm thầm thở phào một hơi, lập tức lên tiếng: “Tiểu Ức, em vẫn ổn chứ?”

Quý Ức gật gật đầu, không lên tiếng, đưa chai nước suối đến bên môi, uống hết nửa chai.

Sau khi cô uống xong, trong xe Trang Nghi lại nói: “Lúc quay phim, hai người đắp chăn, mọi người không nhìn thấy gì cả. Có phải trong lúc đó, Duơng Lê đã làm gì em dưới chăn không? 

Nghĩ đến lúc Dương Lê chạm qua ngực mình, cho dù cách một lớp áo, trong lòng Quý Ức vẫn không nhịn được trào dâng cảm giác buồn nôn, cô cố gắng cười mỉm, nhẹ gật đầu với Trang Nghi.

Đường Họa Họa đang lái xe phía trước, nhìn qua kính chiếu hậu thấy phản ứng của Quý Ức, cô nàng lập tức nổi cáu: “Tên đó thật là không chỉ miệng thối, mà tay cũng thối nốt! Mình ghét cay ghét đắng loại đàn ông động tay động chân, cho hắn ta hai cái bạt tai thật sự vẫn quá nhẹ…”

Đường Họa Họa liên tục mắng chửi một tràng mới ngừng lại. 

Cô nàng nhìn tình hình giao thông trước mặt, chạy xe một lúc, đột nhiên lại căm tức lên tiếng: “… Mình càng nghĩ càng tức, mình thật sự không chịu nổi nữa, mình phải gọi điện cho Trần Bạch, mình phải nói cho anh ấy biết chuyện này, không thể cứ vậy cho qua được!”

“Họa Họa!” - Lúc Đường Họa Họa cầm điện thoại lên, Trang Nghi lên tiếng.

“Chị Trang!” - Đường Họa Họa bất mãn trước sự ngăn cản của Trang Nghi. 

Trang Nghi không nói, qua kính chiếu hậu, ánh mắt cô hướng về Đường Họa Họa đang nhìn về phía Quý Ức.

Đường Họa Họa không tiếp tục lên tiếng nữa, nhìn Quý Ức một thoáng, sau đó không cam lòng buông điện thoại xuống.

Lúc này Trang Nghi mới quay đầu nhìn về phía Quý Ức, cô chăm chú nhìn một bên mặt Quý Ức, nhìn một lúc lâu, trầm giọng lên tiếng: “Tiểu Ức, em vẫn giữ ý định trước đây, chuyện xảy ra hôm nay cũng không nói cho Hạ tổng biết à?” 

Quý Ức nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không đáp lời Trang Nghi… Ánh mắt cô cô chút gì hoảng hốt, không biết đang nghĩ gì.

Xe rung lắc tiếp tục đi về phía trước một đoạn đường, Trang Nghi lại lên tiếng: “Tiểu Ức?” 

Quý Ức không chờ Trang Nghi nói tiếp những lời phía sau, cô mở miệng, ngữ khí rất nhẹ nhàng: “Mọi người còn nhớ vài năm trước, trên mạng xuất hiện một tin tức rất hot không?”

“Là một phóng viên thực tập phỏng vấn một bà cụ, sau đó tin tức công khai ra ngoài, lúc đó đã gây ra vụ chấn động rất lớn.”

“Chồng của bà cụ này có địa vị rất cao trong nhóm buôn bán thuốc phiện, lúc chồng bà ta bị bắt cùng nhóm buôn bán thuốc phiện, chết mất rồi.” 

Trang Nghi và Đường Họa Họa không hiểu vì sao Quý Ức đột nhiên nhắc đến một tin tức cũ như vậy.

Qua kính chiếu hậu, hai người nhìn nhau thêm vài lần nhưng không ai lên tiếng ngắt lời Quý Ức.

“Lúc ấy, bà cụ là một giáo sư đại học, bởi vì chồng là phần tử buôn bán thuốc phiện nên chịu ảnh hưởng rất lớn từ phía dư luận. Thậm chí sau này, bà ta phải từ chức ở chỗ trường đại học.” 

Bà cụ không có con, lẻ loi một mình sống bốn mươi năm. Mãi đến khi trước khi bà ta qua đời, lúc nữ phóng viên thực tập kia phỏng vấn bà ta, mọi người mới biết, chồng bà ấy căn bản không phải phần tử buôn lậu thuốc phiện, mà là cảnh sát được phái đi nằm vùng.”

Lúc đó, cái đám buôn lậu thuốc phiện bị bắt, chồng của bà đã lập được công trạng rất lớn. Sở dĩ sự việc không được công khai là vì quốc gia sợ sau khi nói ra, những người đó sẽ báo bù bà cụ, cho nên chồng bà tự gánh vác lấy tiếng xấu cả đời, mãi đến khi tin tức bị lộ ra ngoài.”

Lúc phóng viên thực tập phỏng vấn bà cụ, hỏi bà một câu, chẳng lẽ bà không cảm thấy bất công với bà và chồng bà sao?” 

Bà ta trả lời rằng “trên thế giới này có rất nhiều việc để lại tiếc nuối, nếu như quá so đo sẽ sống không hạnh phúc…”

Quý Ức nói đến đây liền ngừng một lúc, sau đó lại tiếp tục lên tiếng: “… Cho nên, có đôi khi, để lại tiếc nuối cũng không phải chuyện xấu, mọi người nói có đúng hay không?”

Cho dù cô thật sự rất thích quay phim, rất muốn xây dựng một “khoảng trời” của mình trong giới giải trí. 

Cho dù cô thật sự rất muốn giết Thiên Ca, muốn đòi lại tất cả những gì mà trước đây cô ta nợ cô.

Nhưng người ở trên đời, làm sao có thể thập toàn thập mỹ?

Chỉ cần cô còn ở trong ngành showbiz một ngày, cái danh “tội phạm giết người” trên người Hạ Quý Thần có thể sẽ mãi tồn tại. 

Cảnh tượng Dương Lê nói Hạ Quý Thần như vậy trước mặt nhiều người đến thế, cô không muốn gặp lại lần thứ hai.

Dù cho cô biết rõ, Hạ Quý Thần ám sát Thiên Ca là không đúng, nhưng chuyện gì cũng có nguồn gốc của nó, dù sao những chuyện trước đây Thiên Ca làm lại càng quá đáng hơn.

Nhưng mà, cô và Hạ Quý Thần đều không có chứng cứ. Thay vì cứ tiếp tục dây dưa với Thiên Ca như thế, chi bằng sớm rời khỏi cái vòng tròn luẩn quẩn này, trải qua những ngày hạnh phúc của cô và Hạ Quý Thần. 

Cũng giống như trước đây, cái đêm ở liên hoan phim truyền hình, cô đối diện với cả thế giới để tỏ tình với Hạ Quý Thần, sau đó Hạ Quý Thần hỏi cô có phải ngốc không, cô nói không ngốc, là cô thật tâm nói đấy, thật sự không ngốc đâu, không những không ngốc, cô còn cảm thấy bản thân được hời.

Cho nên, đến bây giờ, bên cạnh cô đã có một Hạ Quý Thần, cô còn để ý những chuyện khác để làm gì?

Nghĩ đến đây, Quý Ức đột nhiên thông suốt rồi. 

Trang Nghi và Đường Họa Họa không hiểu cô đang muốn biểu đạt điều gì, ánh mắt nhìn về phía cô đầy vẻ khó hiểu.

Cô không giải thích, chỉ để lại một câu “Tất cả những việc xảy ra ở đoàn làm phim đều không cần nói cho Hạ Quý Thần biết”, nói xong thì cô im lặng.

Giờ khắc này, Quý Ức cảm thấy bản thân dường như được sinh ra thêm lần nữa, nhìn những cảnh đêm của thành phố không ngừng lui về phía sau qua cửa sổ xe, khóe môi bất giác cong lên thành một nụ cười yếu ớt. 

Vốn dĩ có đôi khi, buông bỏ thù hận lại là một cách giải thoát.
 
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k