HÀO QUANG MẶT TRỜI - Chương 276: Võ – Hồn song tu

62 lượt xem

“Hửm… muốn chạy sao?”

Thấy Ngọc Vũ Quang không tiếp tục ngạnh kháng mà lựa chọn bỏ chạy với tốc độ cao, Đăng Dương hơi nheo lại ánh mắt, tủm tỉm cười

“Ha ha, quả thật là một suy nghĩ ngây thơ, Địa giai cao cấp võ kỹ mà dễ dàng né tránh như thế thì đã không còn gọi là Địa giai cao cấp võ kỹ nữa rồi” 

“Hỡi Lôi Sư của ta, hãy đuổi theo và xé sát hắn!” Đăng Dương nắm chặt lại trảo ấn nơi tay như muốn bóp nát sự kháng cự yếu ớt của Ngọc Vũ Quang, lạnh lùng nói

Grào!

Dưới chỉ thị của Đăng Dương, Lôi Sư một sừng sau khi lao người xuống đất thì cũng không có phát nổ ngay lập tức mà đập mạnh bốn cái chân tráng kiện của mình trên thềm đá cứng rắn, cùng với hàng loạt tia lửa bắn ra tung tóe từ những vuốt trảo thô to, Lôi Sư phóng vút đi với tốc độ không tưởng, tựa như một vệt điện quang màu tím khổng lồ, bám đuổi sít sao bóng lưng hắc ám của Ngọc Vũ Quang.

“Mẹ kiếp!” 

Chưa không nghe được tiếng nổ đinh tai nhức óc nhưng đã cảm nhận được một cỗ khí tức hủy diệt vô cùng khủng bố đang từng chút một phóng đại sau lưng, Ngọc Vũ Quang không cần ngoái đầu nhìn lại thì cũng thừa biết chuyện gì đang diễn ra.

‘Con mẹ nó, thứ sức sinh này thật sự có thể di chuyển!’ Hắn như nổi điên mà chửi thể trong lòng, một sự bất lực đã bắt đầu nhen nhóm bên trong trái tim cứng rắn.

Tuy nhiên, với tâm trí của một thiên tài, sự bất lực đó đã nhanh chóng bị Ngọc Vũ Quang cường ngạnh xóa bỏ, một mặt, hắn cố gắng gia tăng tốc độ hết mức có thể, lúc thì lách trái, khi thì lạng phải, lắc léo như một con lươn trơn tuột, kéo giãn khoảng cách với Lôi Sư, một mặt thì thúc đẩy não bộ chuyển động điên cuồng, tiếp tục phân tích tính hình để tìm ra đối sách cụ thể tiếp theo.

‘Con thú sấm sét kia di chuyển được, hơn nữa tốc độ cũng không hề chậm, gần như đã tiệm cận tốc độ hiện giờ của mình, vậy thì phạm vi ảnh hướng nhỏ hẹp của nó đã không còn là một điểm yếu chết người mà hoàn toàn ngược lại, phạm vi ảnh hưởng càng hẹp sẽ khiến cho sức công phát càng thêm khủng bố’

‘Trong khi đó, mình lại không thể tiếp tục cứng đối cứng với nó thêm bất kỳ một lần nào nữa, Hắc Ám Đấu Khải tuy rằng có sức phòng thủ vô cùng kinh người, thế nhưng, dù mạnh đến mức nào thì cũng phải có giới hạn chống đỡ của nó, mà đối với Hắc Ám Đấu Khải, giới hạn chống đỡ cao nhất cũng chỉ là một con lôi thú mà thôi’

‘Nếu như đối mặt với hai con cùng lúc, vậy thì mình xem như chết chắc’

Vừa đau đầu suy nghĩ, vừa phải cật lực né tránh vuốt trảo huy diệt của Lôi Sư, thế nhưng ánh mắt Ngọc Cổ Thanh vẫn không quên liếc qua Đăng Dương đang đứng xa xa

‘Còn kẻ này, người đã đánh ra con quái thú sấm sét khủng bố kia, cảnh giới thật sự của hắn không thể nào chỉ là một tên Võ Sư cao cấp được, chít ít cũng phải là Võ Tướng cao cấp, hoặc thậm chí là một kẻ đã đạt đến tầng thứ vô địch Võ Tướng như Ngọc Cổ Thanh sư huynh’

‘Chắc chắn là như vậy rồi, nếu không, hắn làm sao có đủ lượng đấu khí để liên tiếp thi triển hai chiêu Địa giai cao cấp võ kỹ chứ?’

‘Tên khốn chó má, đã mạnh như vậy mà còn cố ý mang trên người kỳ vật ẩn giấu tu vi, lại muốn giả heo ăn thịt hổ, quả thật là một kẻ đáng ghê tởm’

Vừa nghĩ đến đây, cùng với sắc mặt khinh bỉ đến cực độ, ánh mắt Ngọc Vũ Quang bổng nhiên lóe sáng tính quang, hắn… đã nhận ra một điều gì đó

‘A! Liên tiếp thi triển hai chiêu Địa giai sơ cấp võ kỹ…’

‘Đúng rồi, chính là nó… ha ha… đúng là như vậy… không sai… không sai…’ 

‘Tên kia, cho dù hắn ta là một Võ Tướng cao cấp đi chăng nữa thì lượng đấu khí tích trữ trong người cũng đâu phải là vô cùng vô tận’

‘Nên biết, một Võ Tướng bình thường, gắng hết sức cũng chỉ có thể tung ra một chiêu Địa giai cao cấp võ kỹ là cùng. Còn mạnh như đám người Ngọc Cổ Thanh sư huynh, Nguyệt Yên Lan hay Thủy Linh Lung, những kẻ đã đứng trên đỉnh phong của cảnh giới Võ Tướng thì có thể thi triển liên tiếp hai hoặc ba chiêu Địa giai cao cấp võ kỹ đã là hết sức’

‘Mà hắn ta, tính đến hiện tại thì đã đánh ra tổng cộng hai chiêu Địa giai cao cấp võ kỹ, và chính vì như thế, số lượng đấu khí của hắn chắc chắn cũng không còn lại bao nhiêu, thậm chí so với bản thân mình còn sợ là thua kém!’

Nghĩ rồi, Ngọc Cổ Thanh khẽ nhưỡng mày nhìn về Lôi Sư đang bám đuổi sát đít phía sau, tiếp tục âm thầm suy tính

‘Do đó, nếu như mình có thể cắt đuôi được con súc sinh chết tiệt này, việc lật kèo cũng không phải là chuyện gì quá mức khó khăn!’



‘Bất quá, để đề phong trường hợp bất trắc xảy ra, mình cũng không thể loại trừ khả năng, hắn ta vẫn còn đủ lượng đấu khí tích lũy trong người tung ra thêm một con lôi thú nữa. Bởi vậy, tốt nhất là mình không nên hành động quá mức lộ liễu’

Đã xác định được kế hoạch, nụ cười tự tin lại một lần nữa xuất hiện trên môi Ngọc Vũ Quang.

Không nói một lời, hắn nhanh tay móc từ đai lưng trữ vật ra năm viên pha lê màu đen rồi mạnh mẽ bóp nát.

Bụp! Một loạt tiếng nổ nhỏ vang lên và một luồng khí đen nhanh chóng bao trùm toàn bộ lôi đài.

Viên pha lê mà Ngọc Vũ Quang vừa mới bóp nát kia có tên gọi là Hắc Vụ Thạch, là một đồ vật có khả năng lưu trữ một lượng khói đen vô cùng lớn mà chỉ Phá Thiên Tông mới có.

Một khi Hắc Vụ Thạch bị phá hủy, toàn bộ khói đen bên trong nó sẽ được giải phóng ra ngoài với tốc độ siêu nhanh, chớp mắt sẽ bao trùm cả một khoảng không gian rộng hơn hai trăm mét, và nếu như gió trời không quá to, lớp khỏi đen này sẽ tồn tại ít nhất trong mười lăm phút.

Do đó, từ một phía mà nói, công năng của Hắc Vụ Thạch còn cường đại hơn Bom Khói của Đăng Dương rất rất nhiều lần.

Với kích thước 1280m của lôi đài, năm viên Hắc Vụ Thạch là vừa đủ.

Bổng nhiên nhìn thấy cả không gian bị bao phủ bởi một lớp khói đen dày đặt, Đăng Dương liền cau nhẹ lông mày, không có lấy một chút chậm trễ, hắn ngay lập tức bế khí ngưng thở, đồng thời thi triển ra Lôi Bì Giáp, tạo một lớp màn lôi điện mỏng manh bên trên làn da, ngăn cản mọi sự tiếp súc trực tiếp của khói đen đối với cơ thể. 

Cùng với đó, như một thói quen, đôi mắt sâu thẳm như đại dương của hắn nhanh chóng hiện lên hai vòng tròn ánh sáng vàng kim tà dị, quét ngang tứ phía.

Nhưng rồi vài giây sau, Đăng Dương đã thu hồi lại kỹ năng giám định cùng như triệt tiêu Lôi Bì Giáp, sắc mặt trong thoáng chốc đã có phần dỡ khóc dỡ cười, khẽ nói
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo