Lơ đãng tuổi thanh xuân - Chương 1: Khiêm, kẻ vô hình

169 lượt xem

Nói Khiêm vô hình chẳng có gì sai, đến hắn cũng tự nhận thấy mình quá là bình thường. Sinh ra trong một gia đình chẳng khá giả cũng chẳng khó khăn gì ở Thái Bình, từ nhỏ đến lúc đi làm rồi, cuộc sống của hắn chẳng có một điều gì đặc sắc cả. Khi học trung học thì là học sinh khá, bạn bè còn biết đến hắn, coi như là có bạn, cho đến khi học Đại học rồi, hắn như chìm nghỉm giữa hàng trăm con người trong giảng đường, rồi lặn mất tích.

Đôi khi hắn tự cười nhạt, rồi tự an ủi bản thân rằng mình là một ẩn sĩ trong cái thời đại con người hối hả vì tiền, hắn chính là một con người đích thực sống một cách nhẹ nhàng để tận hưởng cuộc đời mình. Cả cuộc sống Đại học của Khiêm cứ thế trôi tuột đi, chỉ gói gọn trên Trường học, chỗ trọ và quán Game, hắn âm u và buồn tẻ đến phát bực mình.

Năm cuối, Khiêm gặp lại Phương.

Trong một nỗ lực đáng khâm phục, Thành- bạn thân hồi cấp ba của Khiêm đã cố gắng rủ rê đươc Khiêm tham gia chuyến phượt cùng mình. Thành quen Khiêm bảy năm, bảy năm giời để có thể hiểu được gần hết tính cách của thằng bạn mình, hắn không khỏi ngao ngán mà lắc đầu khi Khiêm mở miệng từ chối:

- Mày nên đi một lần, đàn ông con giai gì như mày! Chả có tí sức sống nào, cứ thun thút thun thút như con chuột chù ấy. Ra ngoài hoạt động một tí!

- Thế đi đâu? Xa quá thì tao chịu, xe thì tao biết đi nhưng đổ đèo leo dốc thì mày tìm nhầm người rồi, nhá!

- Đi Tây Bắc, giờ đường xịn rồi, có tí dốc thôi, còn lại cứ gọi là mượt như Sunsilk!

Nghe hai từ "Tây Bắc" thôi là cái sự nhiệt tình của Khiêm giảm không phanh rồi, hắn lắc đầu ngao ngán, xua tay trả lời thằng bạn chí cốt của mình bằng một giọng ốm yếu giả tạo.

- Nghỉ, xa quá, tao lại đang ốm hay sao ấy! Mày đi vui vẻ, chụp ảnh gửi về! Tao ở nhà!!! Hụ Hụ Hụ...

- Phương cũng đi...

Thành nhún vai, rồi nhếch miệng cười nhạt, anh biết tính Khiêm, hắn nhất định không định tham gia chuyến phượt, nên lần này Thành rủ cả Phương- người mà Khiêm thầm thích ba năm cấp ba nhưng chưa một lần bày tỏ- tham gia cùng cả nhóm. Thành biết Khiêm vẫn còn thích Phương rất nhiều. Khiêm nghe thế ánh mắt liền sáng lên, đưa tay sờ mũi, sụt sịt giả vờ một chút, hắn liền đáp lời Thành:

- Tao nghĩ Tây Bắc cũng đẹp đấy...sụt sit... Ờ thì đi...

Hắn cũng không để ý Thành nhìn mình bằng ánh mắt khinh bỉ cho lắm, hắn nghĩ về Phương, bao nhiêu năm trôi qua rồi, không biết Phương ra sao nữa.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo