Ranh giới mong manh
Đỗ Khánh Linh | Chat Online | |
14/01/2019 11:04:21 | |
Truyện ngắn | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
201 lượt xem
- * Người tôi kính trọng (Truyện ngắn)
- * Lá thư dạy con của thi sĩ (Truyện ngắn)
- * Vì sao tôi chọn nghề kế toán? (Truyện ngắn)
- * Nghèo (Truyện ngắn)
Chiều cuối tuần nào cũng mưa, nhìn ra xa phía cuối chân đồi, sương mù phủ kín núi. Mưa không ngớt, mỗi lúc lại càng thêm nặng hạt. Những cơn mưa rừng thường dai dẳng có khi suốt cả ngày rồi kéo dài suốt đêm, sang tận sáng hôm sau. Đất đá từ dãy đồi trước mặt cứ từ từ đùn xuống đã lấp gần hết con đường mòn nhỏ dẫn vào trung tâm xã. Thanh lên đây nhận công tác đã gần tám tháng, vậy mà vẫn chưa quen được cái cảm giác buồn tênh, trống trải và chán ngắt vào mỗi buổi chiều mưa như thế này.
***
Tại sao người ấy lại nhắn tin và gọi điện vào đúng lúc này? Lại cái cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng, nước mắt rưng rưng, Thanh tự lấy tay mình lau nước mắt không để nó kịp trào ra. Trả lời tin nhắn ư? Nghe điện thoại của người ấy ư? Trong lúc này? Mình đang khóc, có đáng không? Bao nhiêu câu hỏi Thanh tự hỏi chính mình. Những tưởng rằng khi cuộc sống đã trải qua biết bao thăng trầm khó nhọc, một người như Thanh sẽ trở nên cứng rắn và mạnh mẽ lắm. Nhưng không!
Thanh nhớ như in cuộc gặp gỡ tình cờ giữa mình và người ấy trong một chuyến công tác, khi hai người có dịp ngồi gần nhau trong một cuộc hội thảo. Người đàn ông ấy lớn hơn Thanh bảy tuổi, với dáng vẻ đạo mạo, cách ăn mặc giản dị nhưng khá phù hợp. Thanh có cảm tình vì cách nói chuyện cởi mở, thân thiện và hóm hỉnh của người ấy. Lúc ngồi ăn trưa, người ấy lịch sự bắt tay Thanh, xin số điện thoại và chú ý chăm sóc cô từng chút một. Kết thúc buổi hội thảo hôm ấy là bữa tiệc ngoài trời khá vui vẻ. Sẵn có chút men trong người, Thanh không ngần ngại khi bạn giới thiệu lên sân khấu. Khung cảnh của buổi tiệc hôm ấy làm cô nhớ lại khoảnh khắc của đêm ngoại khóa khoa năm nào. Hôm ấy Thanh đã hát say sưa bài "Một mình" của nhạc sĩ Thanh Tùng, theo yêu cầu của thầy giáo trưởng khoa ...và lần này Thanh lại muốn hát bài hát đó: "Gió...nhớ gì...ngẩn ngơ ...ngoài hiên. Mưa...nhớ gì...thì thầm ...ngoài hiên"... Khi giọng hát ngân nga, cao vút của Thanh cất lên, không gian như chùng xuống, mọi người vỗ tay, còn ánh mắt của người ấy nhìn Thanh như có lửa.
Khi Thanh bước xuống trong tiếng reo hò, người ấy rẽ đám đông bước lại gần nắm chặt tay Thanh dắt sang ghế ngồi. Đưa cho Thanh ly nước mát: "Em uống đi. Em hát hay quá! Thật tuyệt vời! Mà sao em lại hát bài hát đó, bài mà anh rất thích?"... Thanh mỉm cười, khẽ vuốt mái tóc bồng bềnh đang xòa trên trán: "Vì đó là bài hát gắn với chút kỉ niệm thời sinh viên của em". Thanh chỉ kịp nói đến đó thì mấy người bạn nghịch ngợm đã kéo Thanh lên sàn nhảy. Từ hồi là sinh viên Thanh đã có tiếng là nhảy đẹp và đã từng đạt giải đôi nhảy đẹp của trường, nên những cuộc vui như thế này Thanh thường rất tự nhiên. Người ấy cũng kịp rời ghế để kịp sánh đôi với Thanh. Cô khá bất ngờ vì anh nhảy rất đep. Cô nghe tiếng anh thì thầm: "Anh từng học khiêu vũ ở lớp Thanh Vận từ hồi làm công tác Đoàn. Lâu lắm rồi, hôm nay anh mới nhảy lại". Họ là cặp đôi đẹp nhất trong buổi tối hôm ấy.Tiệc tan. Họ bắt tay nhau trong ánh mắt đầy tiếc nuối. Nắm tay Thanh thật chặt trước khi cô bước lên xe về cùng đoàn: "Cho phép anh được nhắn tin và gọi điện cho em nhé! Hôm nay anh thật vui và hạnh phúc khi gặp được em..." Thanh mỉm cười, khẽ hất nhẹ mái tóc và gật đầu. Người ấy vẫn đứng đó từ khi xe chuyển bánh cho tới khi mất hút vào trong đêm.
Từ hôm đó, bắt đầu là những cuộc điện thoại, những dòng tin nhắn. Lúc đầu chỉ là những lời hỏi thăm, những lời chúc, những câu đùa tếu táo khiến Thanh thấy vui vui sau những giờ làm việc căng thẳng. Rồi cả hai cùng chia sẻ những suy nghĩ, buồn vui trong cuộc sống...Những dòng tin nhắn dài liên miên vào mỗi tối khiến Thanh cũng phần nào vơi bớt sự trống trải. Thanh đã sống trong tâm trạng chờ đợi và mong ngóng những dòng tin của người ấy từng ngày. Có hôm cả hai đã nhắn tin trò chuyện khá khuya chỉ để bàn luận và đối đáp với nhau về một chủ đề trong bài thơ hay đoạn nhạc nào đó. Người này có vốn sống và hiểu biết khá phong phú, đó là điều cô cảm nhận được qua cách nói chuyện của anh. Cứ như thế, nỗi nhớ dần đầy lên.
Cho đến một ngày vào cuối tuần, Thanh trở về nhà sau một tuần làm việc mệt mỏi. Chuông điện thoại reo. Số máy lạ: "A lô! Em à. Anh đây! Anh đang ở gần nhà em, rất gần. Em hãy bớt chút thời gian cho phép anh được gặp em một chút. Anh biết em rất mệt mỏi, anh chỉ xin được gặp em một chút thôi. Anh đang đợi em ở..." Thanh xách túi ra ngõ, chiếc xe đã chờ sẵn ở cửa. Họ gặp nhau trên gác hai của quán cà phê giữa trung tâm thành phố. Cuộc nói chuyện khá dài, theo cách nói của người ấy là có những điều anh không thể nói hết được trong điện thoại. Anh cần gặp Thanh, nghe cô nói và chờ quyết định của cô.
Người ấy cũng không ngần ngại kể cho Thanh nghe về gia đinh, về vợ và cô con gái duy nhất đang học đại học. Giữ chặt lấy tay Thanh nơi lồng ngực: "Nhưng anh cần em, rất cần...Từ khi gặp em, anh thấy mình như trẻ lại...Anh thật sự đã thương và yêu em ngay từ lần gặp đầu tiên ấy. Hãy cho anh được là người bên cạnh em, lo lắng và chăm sóc cho em. Anh hứa sẽ làm tất cả để cuộc sống của em tốt hơn. Anh sẽ làm việc đầu tiên cho em là bằng mọi cách chuyển công tác của em về gần nhà, em sẽ không phải đi làm xa vất vả, anh không yên lòng...Điều thứ hai anh có thể làm là sẽ bù đắp cho em phần nào thiếu thốn về vật chất để cuộc sống của gia đình em đỡ vất vả hơn. Em nói đi...Cho phép anh làm điều đó cho em nhé...Anh không cảm tính. Ở cái tuổi này người ta không còn bồng bột nữa đâu em à...Em đồng ý nhé!" Thanh không trả lời, khẽ rút bàn tay của mình ra khỏi tay người ấy, nhấp khẽ ngụm cà phê đắng ngắt và mỉm cười.
Sau lần nói chuyện, Thanh đem chuyện kể cho đứa bạn thân. Nó nhìn Thanh như nhìn người ngoài hành tinh: "Mày nói thật à? Là anh Đ sao? Trời ơi! Cơ hội vàng của mày đến rồi đó. Anh này tao biết, dân VIP đó. Vừa có chức, có quyền, vừa có tiền đấy. Thế mày có biết chủ đại lý ô tô to vật cách trung tâm thành phố 2 km ấy là của ai không? Của ông Đ đó. Xung quanh lão thiếu gì các em chân dài, nhưng tao xem cách anh ấy lo lắng cho mày cũng được đấy. Mày cứ gật đi...lăn tăn gì chứ, cứ để tao làm chị Thanh Tâm cho"...
Rồi những ngày tiếp theo là tin nhắn, là những cuộc điện thoại: - "Anh không biết phải làm gì khi trong lòng đã trót mang theo nụ cười của em, giọng nói của em, cách em hát, cách em nhảy...con người và tính cách của em nữa... Tất cả, anh phải làm sao đây?"
- Từ khi gặp em, anh thấy mình biến thành một kẻ ngốc, anh chấp nhận tất cả. Hãy cho anh cơ hội được là một phần nhỏ trong cuộc sống của em.
- Anh hứa sẽ làm tất cả, sẽ không để em bị tổn thương vì bất cứ điều gì. Em...hãy trả lời anh đi.
- Ngay tuần tới anh sẽ liên hệ để chuyển công tác cho em về gần nhà. Em nhé. Hãy tin tưởng ở anh.
Ngay tuần tới - cũng là ngày chồng Thanh cắt phép về thăm nhà sau sáu tháng đi làm xa tận miền Nam. Vợ chồng đã không gặp nhau hơn sáu tháng kể từ đợt tết anh về nghỉ được một tuần. Cũng đã hơn sáu tháng anh chỉ gửi được về cho hai mẹ con số tiền vẻn vẹn ba triệu. Anh nói là do công ty ít việc lại đang nợ lương. Thanh đi làm xa ở một xã vùng cao cách nhà hàng trăm cây số. Đứa con gái nhỏ đang học lớp một phải gửi bà ngoại trông. Có lần cuối tuần không về thăm con được vì đường đi lại rất khó khăn. Nhớ con, lo lắng Thanh đã thức suốt đêm không thể nào ngủ được. Thanh rất muốn chuyển công tác về gần nhà nhưng rất khó vì nhiều lí do.
Tin nhắn điện thoại. Lần này là tin nhắn của ngân hàng nhắc về khoản vay mà hai vợ chồng Thanh vay để làm nhà từ năm trước sắp đến kì đáo hạn.
Điện thoại đổ chuông. Là chồng Thanh gọi: "Em à. Anh không về phép nữa. Dạo này công ty đang nhiều việc, anh ở lại làm và không cắt phép nữa..."
Những giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má, chan hòa nơi đầu môi, từ từ rớt xuống cằm và cổ, Thanh không lau nước mắt, cảm nhận rõ vị mằn mặn nơi khóe miệng. Căn phòng nhỏ buồn thiu, vắng tênh. Chỉ có tiếng mưa trút liên hồi trên mái ngói. Đã chiều muộn, bóng tối sắp lan dần bên kia sườn đồi. Mưa to thế này tối nay sẽ không có điện.
Nhấc điện thoại lên, nhắn tin hay gọi điện, chỉ cần ba từ thôi: "Em đồng ý." Người ấy sẽ nghe, sẽ hiểu và sẽ làm tất cả những điều Thanh mong mỏi lúc này. Điện thoại báo tin nhắn:
- Em gửi cho anh số tài khoản để anh gửi cho em một chút tiền tiêu vặt, nếu có cần mua sắm gì thì em cứ dùng nó
- Mưa to thế này chắc em không về được anh đã gửi cho em mấy thứ chắc ngày mai sẽ có người mang đến thôi.
- Lúc nào em về được thì đừng đi bằng xe máy. Anh gửi cho em số điện thoại này, là số lái xe của anh. Em hãy gọi cho lái xe bất cứ lúc nào để họ đưa đón em. Anh đã dặn lái xe rồi.
Trời vẫn mưa nặng hạt. Mất điện thật. Thanh bó gối, ngồi sâu trong góc giường, không khóc nữa. Thanh lặng im, ngẫm nghĩ cho những điều đã qua, những gì sắp đến và cho lựa chọn: danh dự, lòng tự trọng hay... Nhưng danh dự là điều quan trọng nhất, Thanh không có nó thì chẳng còn lại gì. Cuộc sống thật khéo tạo nên những trớ trêu và nghịch cảnh. Trong lúc này, ranh giới mà Thanh sắp phải bước qua ...thật mong manh.
***
Tại sao người ấy lại nhắn tin và gọi điện vào đúng lúc này? Lại cái cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng, nước mắt rưng rưng, Thanh tự lấy tay mình lau nước mắt không để nó kịp trào ra. Trả lời tin nhắn ư? Nghe điện thoại của người ấy ư? Trong lúc này? Mình đang khóc, có đáng không? Bao nhiêu câu hỏi Thanh tự hỏi chính mình. Những tưởng rằng khi cuộc sống đã trải qua biết bao thăng trầm khó nhọc, một người như Thanh sẽ trở nên cứng rắn và mạnh mẽ lắm. Nhưng không!
Thanh nhớ như in cuộc gặp gỡ tình cờ giữa mình và người ấy trong một chuyến công tác, khi hai người có dịp ngồi gần nhau trong một cuộc hội thảo. Người đàn ông ấy lớn hơn Thanh bảy tuổi, với dáng vẻ đạo mạo, cách ăn mặc giản dị nhưng khá phù hợp. Thanh có cảm tình vì cách nói chuyện cởi mở, thân thiện và hóm hỉnh của người ấy. Lúc ngồi ăn trưa, người ấy lịch sự bắt tay Thanh, xin số điện thoại và chú ý chăm sóc cô từng chút một. Kết thúc buổi hội thảo hôm ấy là bữa tiệc ngoài trời khá vui vẻ. Sẵn có chút men trong người, Thanh không ngần ngại khi bạn giới thiệu lên sân khấu. Khung cảnh của buổi tiệc hôm ấy làm cô nhớ lại khoảnh khắc của đêm ngoại khóa khoa năm nào. Hôm ấy Thanh đã hát say sưa bài "Một mình" của nhạc sĩ Thanh Tùng, theo yêu cầu của thầy giáo trưởng khoa ...và lần này Thanh lại muốn hát bài hát đó: "Gió...nhớ gì...ngẩn ngơ ...ngoài hiên. Mưa...nhớ gì...thì thầm ...ngoài hiên"... Khi giọng hát ngân nga, cao vút của Thanh cất lên, không gian như chùng xuống, mọi người vỗ tay, còn ánh mắt của người ấy nhìn Thanh như có lửa.
Khi Thanh bước xuống trong tiếng reo hò, người ấy rẽ đám đông bước lại gần nắm chặt tay Thanh dắt sang ghế ngồi. Đưa cho Thanh ly nước mát: "Em uống đi. Em hát hay quá! Thật tuyệt vời! Mà sao em lại hát bài hát đó, bài mà anh rất thích?"... Thanh mỉm cười, khẽ vuốt mái tóc bồng bềnh đang xòa trên trán: "Vì đó là bài hát gắn với chút kỉ niệm thời sinh viên của em". Thanh chỉ kịp nói đến đó thì mấy người bạn nghịch ngợm đã kéo Thanh lên sàn nhảy. Từ hồi là sinh viên Thanh đã có tiếng là nhảy đẹp và đã từng đạt giải đôi nhảy đẹp của trường, nên những cuộc vui như thế này Thanh thường rất tự nhiên. Người ấy cũng kịp rời ghế để kịp sánh đôi với Thanh. Cô khá bất ngờ vì anh nhảy rất đep. Cô nghe tiếng anh thì thầm: "Anh từng học khiêu vũ ở lớp Thanh Vận từ hồi làm công tác Đoàn. Lâu lắm rồi, hôm nay anh mới nhảy lại". Họ là cặp đôi đẹp nhất trong buổi tối hôm ấy.Tiệc tan. Họ bắt tay nhau trong ánh mắt đầy tiếc nuối. Nắm tay Thanh thật chặt trước khi cô bước lên xe về cùng đoàn: "Cho phép anh được nhắn tin và gọi điện cho em nhé! Hôm nay anh thật vui và hạnh phúc khi gặp được em..." Thanh mỉm cười, khẽ hất nhẹ mái tóc và gật đầu. Người ấy vẫn đứng đó từ khi xe chuyển bánh cho tới khi mất hút vào trong đêm.
Từ hôm đó, bắt đầu là những cuộc điện thoại, những dòng tin nhắn. Lúc đầu chỉ là những lời hỏi thăm, những lời chúc, những câu đùa tếu táo khiến Thanh thấy vui vui sau những giờ làm việc căng thẳng. Rồi cả hai cùng chia sẻ những suy nghĩ, buồn vui trong cuộc sống...Những dòng tin nhắn dài liên miên vào mỗi tối khiến Thanh cũng phần nào vơi bớt sự trống trải. Thanh đã sống trong tâm trạng chờ đợi và mong ngóng những dòng tin của người ấy từng ngày. Có hôm cả hai đã nhắn tin trò chuyện khá khuya chỉ để bàn luận và đối đáp với nhau về một chủ đề trong bài thơ hay đoạn nhạc nào đó. Người này có vốn sống và hiểu biết khá phong phú, đó là điều cô cảm nhận được qua cách nói chuyện của anh. Cứ như thế, nỗi nhớ dần đầy lên.
Cho đến một ngày vào cuối tuần, Thanh trở về nhà sau một tuần làm việc mệt mỏi. Chuông điện thoại reo. Số máy lạ: "A lô! Em à. Anh đây! Anh đang ở gần nhà em, rất gần. Em hãy bớt chút thời gian cho phép anh được gặp em một chút. Anh biết em rất mệt mỏi, anh chỉ xin được gặp em một chút thôi. Anh đang đợi em ở..." Thanh xách túi ra ngõ, chiếc xe đã chờ sẵn ở cửa. Họ gặp nhau trên gác hai của quán cà phê giữa trung tâm thành phố. Cuộc nói chuyện khá dài, theo cách nói của người ấy là có những điều anh không thể nói hết được trong điện thoại. Anh cần gặp Thanh, nghe cô nói và chờ quyết định của cô.
Người ấy cũng không ngần ngại kể cho Thanh nghe về gia đinh, về vợ và cô con gái duy nhất đang học đại học. Giữ chặt lấy tay Thanh nơi lồng ngực: "Nhưng anh cần em, rất cần...Từ khi gặp em, anh thấy mình như trẻ lại...Anh thật sự đã thương và yêu em ngay từ lần gặp đầu tiên ấy. Hãy cho anh được là người bên cạnh em, lo lắng và chăm sóc cho em. Anh hứa sẽ làm tất cả để cuộc sống của em tốt hơn. Anh sẽ làm việc đầu tiên cho em là bằng mọi cách chuyển công tác của em về gần nhà, em sẽ không phải đi làm xa vất vả, anh không yên lòng...Điều thứ hai anh có thể làm là sẽ bù đắp cho em phần nào thiếu thốn về vật chất để cuộc sống của gia đình em đỡ vất vả hơn. Em nói đi...Cho phép anh làm điều đó cho em nhé...Anh không cảm tính. Ở cái tuổi này người ta không còn bồng bột nữa đâu em à...Em đồng ý nhé!" Thanh không trả lời, khẽ rút bàn tay của mình ra khỏi tay người ấy, nhấp khẽ ngụm cà phê đắng ngắt và mỉm cười.
Sau lần nói chuyện, Thanh đem chuyện kể cho đứa bạn thân. Nó nhìn Thanh như nhìn người ngoài hành tinh: "Mày nói thật à? Là anh Đ sao? Trời ơi! Cơ hội vàng của mày đến rồi đó. Anh này tao biết, dân VIP đó. Vừa có chức, có quyền, vừa có tiền đấy. Thế mày có biết chủ đại lý ô tô to vật cách trung tâm thành phố 2 km ấy là của ai không? Của ông Đ đó. Xung quanh lão thiếu gì các em chân dài, nhưng tao xem cách anh ấy lo lắng cho mày cũng được đấy. Mày cứ gật đi...lăn tăn gì chứ, cứ để tao làm chị Thanh Tâm cho"...
Rồi những ngày tiếp theo là tin nhắn, là những cuộc điện thoại: - "Anh không biết phải làm gì khi trong lòng đã trót mang theo nụ cười của em, giọng nói của em, cách em hát, cách em nhảy...con người và tính cách của em nữa... Tất cả, anh phải làm sao đây?"
- Từ khi gặp em, anh thấy mình biến thành một kẻ ngốc, anh chấp nhận tất cả. Hãy cho anh cơ hội được là một phần nhỏ trong cuộc sống của em.
- Anh hứa sẽ làm tất cả, sẽ không để em bị tổn thương vì bất cứ điều gì. Em...hãy trả lời anh đi.
- Ngay tuần tới anh sẽ liên hệ để chuyển công tác cho em về gần nhà. Em nhé. Hãy tin tưởng ở anh.
Ngay tuần tới - cũng là ngày chồng Thanh cắt phép về thăm nhà sau sáu tháng đi làm xa tận miền Nam. Vợ chồng đã không gặp nhau hơn sáu tháng kể từ đợt tết anh về nghỉ được một tuần. Cũng đã hơn sáu tháng anh chỉ gửi được về cho hai mẹ con số tiền vẻn vẹn ba triệu. Anh nói là do công ty ít việc lại đang nợ lương. Thanh đi làm xa ở một xã vùng cao cách nhà hàng trăm cây số. Đứa con gái nhỏ đang học lớp một phải gửi bà ngoại trông. Có lần cuối tuần không về thăm con được vì đường đi lại rất khó khăn. Nhớ con, lo lắng Thanh đã thức suốt đêm không thể nào ngủ được. Thanh rất muốn chuyển công tác về gần nhà nhưng rất khó vì nhiều lí do.
Tin nhắn điện thoại. Lần này là tin nhắn của ngân hàng nhắc về khoản vay mà hai vợ chồng Thanh vay để làm nhà từ năm trước sắp đến kì đáo hạn.
Điện thoại đổ chuông. Là chồng Thanh gọi: "Em à. Anh không về phép nữa. Dạo này công ty đang nhiều việc, anh ở lại làm và không cắt phép nữa..."
Những giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má, chan hòa nơi đầu môi, từ từ rớt xuống cằm và cổ, Thanh không lau nước mắt, cảm nhận rõ vị mằn mặn nơi khóe miệng. Căn phòng nhỏ buồn thiu, vắng tênh. Chỉ có tiếng mưa trút liên hồi trên mái ngói. Đã chiều muộn, bóng tối sắp lan dần bên kia sườn đồi. Mưa to thế này tối nay sẽ không có điện.
Nhấc điện thoại lên, nhắn tin hay gọi điện, chỉ cần ba từ thôi: "Em đồng ý." Người ấy sẽ nghe, sẽ hiểu và sẽ làm tất cả những điều Thanh mong mỏi lúc này. Điện thoại báo tin nhắn:
- Em gửi cho anh số tài khoản để anh gửi cho em một chút tiền tiêu vặt, nếu có cần mua sắm gì thì em cứ dùng nó
- Mưa to thế này chắc em không về được anh đã gửi cho em mấy thứ chắc ngày mai sẽ có người mang đến thôi.
- Lúc nào em về được thì đừng đi bằng xe máy. Anh gửi cho em số điện thoại này, là số lái xe của anh. Em hãy gọi cho lái xe bất cứ lúc nào để họ đưa đón em. Anh đã dặn lái xe rồi.
Trời vẫn mưa nặng hạt. Mất điện thật. Thanh bó gối, ngồi sâu trong góc giường, không khóc nữa. Thanh lặng im, ngẫm nghĩ cho những điều đã qua, những gì sắp đến và cho lựa chọn: danh dự, lòng tự trọng hay... Nhưng danh dự là điều quan trọng nhất, Thanh không có nó thì chẳng còn lại gì. Cuộc sống thật khéo tạo nên những trớ trêu và nghịch cảnh. Trong lúc này, ranh giới mà Thanh sắp phải bước qua ...thật mong manh.
Truyện mới nhất:
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (3/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Ranh giới mong manh
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!